Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 70: Nước mắt Hạ Vy



Cạch!” Một tạp âm rất to vang lên trong phòng bệnh nơi Hạ Vy đang nằm khiến cho mọi người khác ở ngoài hàng lang vô cùng lo lắng, nhanh chóng chạy vào trong

Hạ Vy đã tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng. Nó nhanh chóng nhận thấy cái cợn cạn khó chịu bên mắt trái khiến nó không thể nhìn thấy gì, và cả một nửa khuôn mặt bên trái nó cũng có cảm giác như rất cứng và khó cử động. Thấy cái túi xách của mình trên chiếc tủ đầu giường, nó liền lấy chiếc điện thoại cảm ứng của mình ra, dùng màn hình làm một chiếc gương thay thế để xem lại mặt mình.

Do đó… Hạ Vy đã phát hiện miếng băng trắng bên mắt trái và phần mặt bị bỏng trông rất quỷ dị.

Nó hơi sợ, nó sợ với chính khuôn mặt của nó vào lúc này.

“Xoạch!” Tiếng ai đó mở cửa mạnh bạo bất chợt khiến nó giật mình, tiếp đó là một giọng nói rất quen thuộc:

- Hạ Vy, em làm sao vậy?- Thành Phong sốt sắng chạy đến ngồi bên cạnh nó

- Anh… Anh ơi…- Hạ Vy chỉ thốt lên được vài tiếng, rồi òa lên khóc nức nở

Anh hiểu, cảm giác của nó lúc này. Mất đi gương mặt mình vốn có, mất đi con mắt mình thường ngày vẫn nhìn thấy, dù là một người không quan trọng nhan sắc đến mấy đi nữa, thì cũng không thể không đau buồn. Anh đưa tay ôm nó vào lòng, mặc cho nó càng ngày càng khóc to hơn, anh cũng không muốn dỗ ngọt, anh muốn cho nó khóc, khóc đến khi nào không thể khóc nữa, để nỗi buồn vơi bớt đi.

Đây là lần đầu tiên Phong nhìn thấy Hạ Vy khóc. Nó bình thường rất mạnh mẽ, dễ gì khiến nó khóc. Chuyện lần này, có lẽ với nó rất đau đớn.

Ông bà Nhân và ông Hoàng chỉ biết đứng đó, lặng lẽ nhìn nó mà lòng chua xót.

---------------

- Em nằm xuống nghỉ ngơi đi.- Phong dịu dàng đỡ nó nằm xuống gối

Hạ Vy vẫn chưa ngừng khóc hẳn, đôi mắt nó ầng ậng nước, nhìn anh.

- Em phải bình tĩnh, nghe anh nói chuyện này…

Bà Nhân bước đến bên cạnh giường nó, xoa đầu con:

- Con dâu ngoan, đừng khóc nữa…- Bà bảo nó nín khóc, nhưng chính bà cũng không kiềm được nỗi lòng mà rơi lệ

- Mẹ…- Hạ Vy nhìn mẹ mình, nước mắt chợt không tự chủ được mà trào ra

- Ngoan nào, đừng khóc… Bình tĩnh nghe chồng con nói…- Bà vừa an ủi nó, vừa vuốt tóc nó yêu chiều

- Nghe điều này, có thể em sẽ sốc, vì vậy phải thật bình tĩnh.- Phong nhẹ nhàng căn dặn, anh thật sự không muốn những điều tồi tệ xảy đến với người mình yêu

Hạ Vy đưa tay lau giọt nước mắt trên má mình, rồi hít một hơi, gật đầu.

- Bác sĩ nói, mắt trái của em… có thể không bao giờ nhìn thấy được nữa…

Nghe đến đây, nước mắt nó càng lúc càng muốn tuôn ra ngoài, nhưng Hạ Vy đã kiềm chế, nó không muốn mọi người thương hại hay lo lắng cho mình.

Và mọi chuyện không như mọi người nghĩ, nó khẽ gật đầu… là sự chấp nhận một sự thật không đáng có.

Anh đứng hình một lúc, rồi lại tiếp tục:

- Một phần mặt của em… đã bị bỏng…

Nó biết rõ nguyên nhân, nó hiểu lý do là tại sao khuôn mặt của nó lại trở nên kì dị như vậy, nhưng nó thề, nó sẽ không nói với ai. Nó biết, chỉ cần hé lộ chuyện này, câu chuyện mà chỉ có bản thân nó và Bạch Tuyết biết thì mọi người sẽ hắt hủi Bạch Tuyết ngay. Hạ Vy cũng không muốn trách móc em mình, mọi thứ đã xảy ra rồi, có làm rùm ben lên cũng chẳng ích lợi gì cho cả hai.

Nó xoay người, nghẹn giọng nói:

- Em biết rồi.- Như chợt nhớ ra chuyện gì, nó đảo mắt nhìn quanh, rồi quay sang hỏi anh bằng chất giọng hơi hụt hẫng- Mẹ với Bạch Tuyết không đến sao?

Anh lắc đầu:

- Không. Mẹ nghe tin của em, mẹ sốc lắm, mẹ ngất đi, và Bạch Tuyết đã đưa mẹ đến phòng khác nghỉ ngơi.

- Mẹ… mẹ… Em… em muốn… đi thăm mẹ…- Nó choàng ngồi dậy, toan bước chân xuống giường thì bị anh và bà Nhân can lại

- Em đừng đi! Chút nữa mẹ sẽ sang thăm em thôi mà!- Phong lo lắng

- Đúng đó con… Để bà ấy nghỉ ngơi một lát đã…- Bà Nhân sụt sùi

Hạ Vy giãy nãy một chút, rồi cũng ngoan ngoãn nằm xuống, đôi môi nhợt nhạt khẽ hé mở:

- Bạch Tuyết đưa em vào bệnh viện, đúng không?

- Ừ. Mà cà phê ở đâu sao lại…

- Phong!!!- Anh đang nói dở thì bà Nhân ngắt ngang lời nói, tập trung sự chú ý của anh, rồi nhìn anh lắc đầu

Hạ Vy xoay người, mệt mỏi nói:

- Em muốn nghỉ ngơi…

Nói đoạn nó nhắm mắt lại, giả vờ mệt mỏi, giả vờ là đã ngủ, để có một không gian riêng, chỉ mình nó…

Mọi người nhìn nó, rồi không hẹn mà cùng nhau bước ra ngoài.

---------------

Mọi người đã ra ngoài hết, nó mới mở mắt. Một giọt lệ bâng quơ bất giác rơi xuống vô thần…

Kể từ ngày hôm nay, nó là một đứa tật nguyền…

Là một đứa tật nguyền…

Câu nói đó như ám ảnh trong tâm trí của nó lúc này, cứ vang vọng trong không trung. Nó thật sự muốn hét lên…

Hạ Vy không muốn mắng nhiếc, chửi bới Bạch Tuyết lúc này. Trách móc em gái mình, con mắt nó có lành lặn như trước? Mắng chửi em gái mình, khuôn mặt nó có dễ nhìn như ban đầu? Không, trách mắng Bạch Tuyết lúc này, chỉ làm cho mọi chuyện bị kéo dài, càng ám ảnh trong tâm can nó, và chỉ làm cho tình chị em đã rạn nứt nay càng xa cách hơn…

----------------

- Thành Phong, con không nên hỏi gì thêm con bé nữa… Càng nhắc lại chuyện cũ nó càng buồn thêm thôi.- Bà Nhân dặn dò

- Nhưng… như vậy làm sao biết ai đã gây ra chuyện này chứ, mẹ?- Anh hơi nhíu mày

Bà lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Phong, mẹ con nói đúng đó! Chuyện đã qua rồi thì cho qua luôn đi con, đừng tính toán, chỉ làm cho con bé càng buồn lâu…- Ông Nhân cũng đồng tình với vợ mình

- Thôi con, đừng suy nghĩ thêm về chuyện này nữa… Để chuyện này nguôi ngoai trong trí óc con Vy đã…

Anh ngả người ra ghế ngồi, nhắm mắt, tự cảm thấy lòng mình cũng xót xa…

- Hạ Vy đâu rồi mọi người?- Từ đằng xa, một bóng người gầy gầy quen thuộc chạy tới, nước mắt ngắn dài nhìn mọi người đang ngồi trên hàng ghế chờ trước phòng bệnh

- Mẹ à… Mẹ vẫn chưa khỏe hẳn đâu!- Theo sau bà Hoàng là Bạch Tuyết

- Suỵt!- Bà Nhân đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng- Con bé đang nghỉ ở bên trong!

Bà Hoàng lo lắng, nói:

- Tôi muốn vào xem con bé thế nào… Tôi muốn vào…

- Phong, con dìu chị xui vào trong đi, nhớ đi nhẹ, nói khe khẽ thôi…- Bà Nhân thở dài thườn thượt, quay sang bảo anh

Phong đỡ mẹ vợ vào trong phòng. Nghe tiếng động, Hạ Vy nhanh chóng nhắm mắt lại…