Bất Công

Chương 28: Tú ân ái



Trần Tử Oánh không ngờ Cố Quỳnh không màng mặt mũi trực tiếp ôm nàng, mãi đến khi hoàn toàn bị bao vây mới thất kinh đẩy ra, chậm mấy giây, vừa vặn khiến nữ sinh khuất sau cổ thụ nhìn thấy, bóng người quen thuộc rời đi thật nhanh.

"Cô có ý gì?" Trần Tử Oánh lùi lại, kéo dài khoảng cách an toàn là 1m, híp híp mắt, cảnh giác nhìn người đối diện.

Cố Quỳnh bị mỹ nhân xa lánh, không hề giận dữ, ôm ngực cười nhẹ như mây gió: "Câu này mình hỏi cậu thì đúng hơn? Mình đã chia tay với chị cậu, thủ tục du học gần như đã làm xong, có phải đã đến lúc cậu nên thực hiện lời hứa, trả tiền cọc cho mình?"

"Chị tôi vẫn chưa quên cô, cô gấp cái gì?" Trần Tử Oánh hung tợn: "Còn nữa, chuyện du học tôi còn chưa nhận được phúc lợi gì, đợi đến ngày tôi đặt lên máy bay hẵng bàn."

Cố Quỳnh cũng không vội, khẽ mỉm cười, nhìn nàng xoay người rời đi, hô lớn: "Trần Tử Oánh, cậu không thể nói mà không giữ lời a."

Bước chân hơi khựng, Trần Tử Oánh không quay đầu tiếp tục đi.

Cố Quỳnh nhìn bóng lưng yểu điệu, nóng lòng muốn thử.

Thật ra Cố Quỳnh chưa bao giờ lo lắng việc Trần Tử Oánh đổi ý, bởi vì cô có thể nhìn thấy rõ ràng dã tâm và dục vọng trong mắt nàng. Người có dục vọng là người dễ khống chế, chỉ cần biết nàng muốn cái gì, thảnh thơi dùng nó làm quân át chủ bài là được, con lừa nếu muốn ăn cà rốt thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân.

Ngược lại, khó khống chế chính là Trần Kiết Nhiên, vô dục vô cầu, chung sống một khoảng thời gian, lại khiến người nắm chuôi sản sinh áp lực to lớn trong lòng.

Nhớ tới Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh có chút thất thần. Kể từ đêm hôm đó, cô không còn biết một chút tin tức gì về nàng, nàng đang ở đâu? Còn làm thêm hay không? Nghe nói kết quả thi đại học không tệ, đến hôm nay có lẽ cũng đã điền xong đơn chuyên nghành, chẳng biết nàng có đăng ký vào Lâm Sư không? Mấy ngày nay, Cố Quỳnh thường xuyên nghĩ về Trần Kiết Nhiên.

Khi bên nhau thì không trân trọng, Trần Kiết Nhiên đi rồi, Cố Quỳnh ở một mình trong căn nhà lớn, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Cố Quỳnh từng nhiều lần muốn tìm Trần Kiết Nhiên, ngẫm lại, vẫn là nên quên đi, quay đầu nhìn về hướng khác.

Trần Kiết Nhiên...Quá đáng thương, nếu cô đã tự mình cắt đứt, thì không nên tiếp tục dây dưa làm khổ nàng.

Hôm đó, sau khi nói lời chia tay, Cố Quỳnh đến nhà Diêu Dao ở lại vài ngày, chỉ khi chắc chắn Trần Kiết Nhiên đã rời đi rồi, cô mới về nhà.

Cố Quỳnh không dám đối mặt với Trần Kiết Nhiên.

Trong nhà, mùi vị của Trần Kiết Nhiên đã tiêu tan sạch sẽ, thật giống như xưa nay người này chưa từng tồn tại ở đây. Tấm thẻ ngân hàng không chút hao tổn đặt ngay ngắn trên bàn, nàng luôn như thế, không nhận thứ không thuộc về mình.

Cố Quỳnh cầm tấm thẻ lên, nhìn đến ngây ngốc, trong lòng thoáng đau, cảm giác này thật không dễ chịu, cứ hễ nhớ đến cái tên Trần Kiết Nhiên tâm liền đau.

Đừng nghĩ.

Cố Quỳnh tự tóm lấy tóc mình mà phát điên, thầm mắng Trần Kiết Nhiên thực sự là kẻ ngớ ngẩn nhất trên đời, bị đá, phí bồi thường thanh xuân bày ra trước mặt cũng không lấy. Nếu như là người khác chắc chắn đã chỉ thẳng vào mặt cô mà chửi cho hả dạ, cũng chỉ có Trần Kiết Nhiên mới hành động như vậy mà thôi.

Càng như vậy, nỗi đau càng kéo dài không dứt.

Thậm chí ngày đó đọc sách, lơ đãng nhìn thấy hai chữ "Cô độc", dáng vẻ Trần Kiết Nhiên hiện trên mặt giấy, Cố Quỳnh bội vàng gập sách, ném qua một bên.

Trần Kiết Nhiên từng nói nàng không thích tên của mình, không thích cô độc, ngẫm lại suốt quãng thời gian lớn lên, nàng không có lấy một người bạn.

Cũng không biết 18 năm qua nàng sống bằng cách nào.

Nghĩ đến đây, Cố Quỳnh lại nhớ tới người mẹ chanh chua cay nghiệt của nàng, Trần Kiết Nhiên không có nơi nào để đi, chỉ có thể về nhà, có điều sau đó, cuộc sống của nàng có dễ chịu hay không?

Cố Quỳnh lau vệt mồ hôi trên trán, muốn chạy đi tìm Trần Kiết Nhiên.

Không phải vì muốn hàn gắn, cũng không muốn xuất hiện trước mắt để nàng thêm thương tâm, chỉ là muốn nhìn nàng một cái, một chút thôi là được!

Cố Quỳnh làm xong công tác tư tưởng thì thật sự đi rồi, cô đứng dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên ban công nhà nàng suốt nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng ai. Cố Quỳnh tự thôi miên mình một phen, cô tiến lên lầu, gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Kỳ quái, coi như ba mẹ nàng đi vắng, thì Trần Kiết Nhiên cũng nên ở nhà, Cố Quỳnh gọi điện đến nhà hàng nơi nàng làm việc, hôm nay là ngày Trần Kiết Nhiên được nghỉ. Tính cách của nàng, Cố Quỳnh là người hiểu rõ nhất, yên lặng, hướng nội, không thích đi chơi, chỉ thích ở nhà đọc sách, nàng có thể đi đâu?

Cố Quỳnh gõ cửa nhiều lần vẫn không có kết quả, nóng lòng nhắn tin cho Trần Tử Oánh dò hỏi: [ Cậu biết Trần Kiết Nhiên đang ở đâu không? ]

Đợi 30 phút, lại như đá chìm xuống biển, không có hồi âm.

Cố Quỳnh có dự cảm không tốt.

Trần Tử Oánh và Trần Kiết Nhiên đều không ở nhà, khả năng lớn nhất chính là Trần Tử Oánh kéo nàng ra ngoài giải sầu, nhưng mà?

Mỗi phút trôi qua, hô hấp càng thêm căng thẳng, trực giác báo cho cô biết Trần Kiết Nhiên xảy ra chuyện không hay. Cố Quỳnh suy nghĩ một chút rồi lục danh bạ, ngón tay chạm vào số điện thoại chẳng mấy khi liên lạc.

Người bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Tiểu thư, có chuyện gì giặn dò?"

"Giúp tôi điều tra về hoạt động gần đây của người tên Trần Kiết Nhiên, số căn cước..." Cố Quỳnh vừa đi vừa nói.

...

Trần Tử Oánh nhận được tin tức, đến nơi thì Trần Kiết Nhiên đã nằm trong phòng cấp cứu.

Trần Đại Chí là người đến sớm nhất, hắn đứng trước phòng phẫu thuật, gấp gáp hỗn loạn, Trần Tử Oánh gọi ba, sốt sắng chạy tới, ôm lấy cùi chỏ, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Tình hình của chị bây giờ thế nào?"

"Ba cũng không biết, nhận được điện thoại liền lập tức đến đây, cảnh sát nói là người gây tai nạn say rượu, Kiết Nhiên ở trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, chỉ sợ...Chỉ sợ..." Trần Đại Chí nói, yết hầu nghẹn đắng, cuối cùng phất tay, ngồi lên băng ghế, thở dài.

Trần Tử Oánh tâm lạnh, hồn loạn, thả người rơi xuống ghế, lắc đầu nỉ non: "Không đâu, người tốt gặp dữ ắt hoá lành, chị sẽ không sao, sẽ không..."

Đi động bên trong túi áo rung chuyển mấy lần, nhưng giờ khắc này nàng không còn tâm sức để quản.

Y tá chạy đến thông báo, người nhà bệnh nhân đến quầy thanh toán viện phí.

Trần Đại Chí đưa tay gạt nước mắt, buồn rười rượi: "Tiền sinh hoạt trong nhà đều do mẹ con nắm giữ, chúng ta lấy tiền ở đâu ra a! Coi như chị của con có thể thành công giữ mạng, nhưng viện phí phải làm sao bây giờ?"

"Ba đừng lo, con có mấy vạn tệ tiền thưởng, mẹ không biết, bây giờ chúng ta tạm thời dùng số tiền đó để thanh toán, sau này phát sinh chuyện gì thì từ từ nghĩ cách, chuyện quan trong nhất là giúp chị vượt qua ải sinh tử. Con sẽ không..." Trần Tử Oánh cắn răng nuốt lệ: "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con sẽ không bỏ mặc chị ấy!"

Người gây tai nạn tất nhiên phải bồi thường, nhưng cảnh sát cần thời gian điều tra làm rõ, không thể giải quyết ngay lập tức, mà tình trạng của Trần Kiết Nhiên hiện giờ rất tệ, chỉ e 3 vạn tệ không thể chống đỡ được mấy ngày.

Trần Kiết Nhiên ở trong phòng phẫu thuật 10 giờ đồng hồ, 2 giờ sáng, đèn trước phòng phẫu thuật vừa tắt, trong miệng cắm máy thở, chung quanh còn có những máy móc không biết tên dùng để duy trì sự sống.

"Bác sĩ, tình hình chị của cháu thế nào rồi?" Trần Tử Oánh hãi hùng.

Băng gạc quấn khắp toàn thân, trên đầu bọc kín không thể nhận diện khuôn mặt, chỉ để lộ hai lỗ mũi và một kẻ hở trên môi dùng để xuyên ống thở. Trần Kiết Nhiên không nhúc nhích, hô hấp yếu ớt như có như không.

"Toàn thân có mười mấy chỗ gãy xương, tổn thương nội tạng, bây giờ bệnh nhân vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, nghiêm trọng nhất là đoạn xương bị gãy bên cánh tay phải, có khả năng sẽ tàn tật suốt đời, vết cắt trên mặt rất sâu, chắc chắn sẽ để lại sẹo, gia đình nên chuẩn bị tâm lí.

Trần Tử Oánh hốt hoảng tựa vào tường, nước mắt lập tức chảy xuống.

Tàn tật suốt đời, mặt để lại sẹo?

Khác nào nói đời này của nàng coi như bỏ.

Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao?

Đầu óc Trần Tử Oánh trống rỗng.

Chị của nàng, người chị tốt nhất trên đời, trầm mặc, nội liễm, không giận không oán, chỉ nuôi lý tưởng, lớn lên sẽ trở thành lão sư.

Nguyện vọng của nàng nhỏ bé như vậy, lúc này đã gần ngay trước mắt, lại vì một câu nói của bác sĩ mà kết án tử.

Trần Kiết Nhiên là người hướng nội, không thích náo nhiệt, thật ra thì cũng không có chỗ náo nhiệt nào dành cho nàng, nàng không có bạn, ngoại trừ đi làm thêm còn có thể đi đâu?

Hôm qua là ngày nghỉ, vì lẽ đó Trần Tử Oánh chắc chắn nàng ở nhà, mới dám đi gặp Cố Quỳnh.

Tại sao chị muốn ra ngoài, nàng muốn đi đâu?

Trần Tử Oánh không biết, điều duy nhất nàng hiểu rõ, là lý tưởng mà Trần Kiết Nhiên tha thiết ước ao đã triệt để tan vỡ.

Nếu nàng không ra ngoài, mọi chuyện đã tốt rồi! Trần Tử Oánh ôm đầu, không ngừng nện vào đầu mình, nếu như nàng ở bên cạnh chị mình, không cho Trần Kiết Nhiên ra ngoài thì tốt rồi! Sẽ không giống như bây giờ sống chết không rõ, nằm thoi thóp trong phòng ICU.

Bây giờ dù có nói gì cũng đã quá muộn, trên đời không có hai chữ giá như.

...

Trần Kiết Nhiên nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hôn mê hai ngày, sang ngày thứ 3 lại bị kéo vào phòng cấp cứu. Bệnh viện lần lượt truyền tới tin tức, tài xế taxi và tài xế xe hơi đều không qua khỏi.

Mỗi lần nghe thông báo, Trần Tử Oánh đều rùng mình lạnh thấu, nàng rất sợ, sợ tin tiếp theo chính là chị của nàng, chỉ cần bác sĩ đi ngang đều tự doạ mình run rẩy.

Chị, chị nhất định phải vượt qua, cuộc đời của chị lúc này mới thật sự bắt đầu, ngàn vạn lần xin chị đừng từ bỏ, sau này e sẽ nuôi chị cả đời.

Ngày hôm sau Trần Kiết Nhiên trở lại phòng ICU, Cố Quỳnh dò la được tin tức, lúc này mới chạy tới, nhìn thấy Trần Tử Oánh, lập tức chất vấn: "Tại sao Trần Kiết Nhiên xảy ra tai nạn? Cậu làm em gái kiểu gì vậy? Ngay cả chị của mình cũng không bảo vệ được?"

Viền mắt khẽ đỏ, Trần tử Oánh sắc bén trào phúng: "Mắc mớ gì đến cô? Chị ấy là chị của tôi, đừng quên, giữa hai người không còn một chút quan hệ, cô cút đi cho tôi! Tôi và chị ấy đều không muốn gặp cô!"

Y tá cau mày đuổi người: "Bệnh nhân nghỉ ngơi không được ồn ào, huống hồ nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, cho phép hai người đứng ở đây đã là cân nhắc lắm rồi, còn hét cái gì? Không sợ bệnh nhân chuyển nặng sao?"

Một trận trách cứ, khiến các nàng xấu hổ ngậm miệng.

...

Trần Kiết Nhiên không nghe thấy các nàng gây náo, lúc này ý thức của nàng đang trôi nổi ở trong một thế giới khác.

Đó là một nơi vô cùng mỹ hảo, chỉ có ngày không có đêm, ánh mặt trời vĩnh viễn sáng rỡ, nhưng không khí lại mát mẻ trong lành, hoa cỏ vây quanh bốn phía, có chim hót, còn có động vật nhỏ.

Ở thế giới này, Trần Kiết Nhiên được thoả tâm nguyện trở thành lão sư, nàng và những bạn nhỏ ngồi trên thảm cỏ, thoải mái ngâm thơ.

"Hoàng Tứ Nương nhà hoa mãn hề, ngàn đoá vạn đoá giâm cành thấp."

Nàng đọc một câu, những người bạn nhỏ ngâm một câu, có mấy đứa trẻ không thích ngâm thơ, hái được một bông hoa dại màu vàng nhạt, nhanh nhảu chạy tới bên nàng, ôm cổ, cài hoa cúc dại lên tóc, trước khi rời đi còn không quên hôn nhẹ lên má.

Chuông tan học vang lên, xa xa, một người ôm đứa bé tiến tới, càng đi càng gần, dừng trước mặt nàng, cười duyên dáng, nói đứa trẻ gọi mẹ.

Trần Kiết Nhiên tiếp nhận đứa trẻ mềm mại mang theo mùi thơm tiểu hài, sau đó ba người cùng nhau trở về.

Cơm trưa rất đơn giản, một món mặn và một tô canh, nàng vừa sinh xong không lâu cơ thể cần được tẩm bổ, vì thế người kia cố ý chuẩn bị cho nàng một to sữa bò hầm trứng, nàng ăn ngon lành, không biết trời đất, cười khanh khách.

Cả gia đình quây quần bên mâm cơm, người kia gắp thức ăn thả vào chén, dặn dò buổi chiều còn phải lên lớp, cố gắng ăn nhiều một chút.

Tất cả nguyện vọng giang dở đều trở thành sự thật, Trần Kiết Nhiên trở thành lão sư, có gia đình, có em bé.

Nàng quá hài lòng, quá hạnh phúc, nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ thật tốt, sẽ cùng người kia sống đến đầu bạc răng long.

Mọi thứ hoàn mỹ không một vết nứt.

Nhưng tại sao tâm nàng len lỏi chua xót, đau?

Trần Kiết Nhiên không biết, chỉ là nàng mơ hồ cảm nhận được thân thể rất đau, từ trên xuống dưới đều đau đớn.

"Chị...Chị mau tỉnh dậy...Em không thể sống thiếu chị được..." Trần Kiết Nhiên nghe được tiếng khóc ai oán.

Tiếng khóc ngày càng gần, mà bóng dáng người bạn đời và đứa trẻ ngày càng xa.

Không! Đừng đi! Đừng đi! Ở lại đây!

Trần Kiết Nhiên giơ tay với lấy, mới phát hiện mọi thứ chỉ là bọt biển, chạm vào liền vỡ nát.

Một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt, Trần Kiết Nhiên bất đắc dĩ mở mắt, rời khỏi hư huyễn mỹ hảo.

Mặt nàng bị thứ gì đó cuộn lấy, mở mắt ra rất khó khăn, cảm thấy cổ họng khô rát, muốn uống nước, nhưng không thể mở miệng, cả người tựa như bị trói chặt, chỉ có thể nhẹ nhúc nhích, nhưng mà...Rất đau.

Nàng không biết dáng vẻ hiện giờ của mình thế nào, chỉ biết trên mặt đau nhói, không những mặt, mà cổ, vai, cánh tay, lồng ngực...Kể cả bàn chân, toàn thân không thể tìm được một chỗ lành lặn.

"Chị...Chị!"

Người nào đó hưng phấn hô to, mặt người đó xuất hiện trên đỉnh đầu, Trần Kiết Nhiên nhìn một lúc, đầu óc trống rỗng.

Trần Tử Oánh thấy Trần Kiết Nhiên mở mắt nhưng con ngươi không động, dẹp bỏ hưng phấn, vội vàng gọi bác sĩ và y tá đến, muốn họ kiểm tra cho Trần Kiết Nhiên.

Nàng đã hôn mê ròng rã nửa tháng.

Nửa tháng này, nàng từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển qua phòng bệnh thường, bác sĩ nói bệnh tình biến chuyển tốt, coi như không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng tại sao nàng không nhận ra Trần Tử Oánh?

"Não bộ chịu va chạm lớn, mất trí nhớ tạm thời là chuyện bình thường, sau này có thể khôi phục."

Nghe xong lời của bác sĩ, rốt cuộc Trần Tử Oánh an tâm.

Nửa tháng này, đều là Trần Tử Oánh và Cố Quỳnh thay phiên nhau chăm sóc nàng.

Ba vạn tệ chỉ như muối bỏ biển, mấy ngày sau đã không còn một cắc, từ đó viện phí những ngày tiếp theo do Cố Quỳnh chi trả.

Cảnh sát điều tra làm rõ, vụ tai nạn người sai là tài xế xe hơi, đi ngược chiều, lấn làn, vượt đèn đỏ, lái xe khi say rượu, trách nhiệm đương nhiên thuộc về hắn, tài xế bỏ mạng, hoá ra hắn là ông chủ của một doanh nghiệp nhỏ dưới quê, tài sản và quan hệ có chút máu mặt. Ngày toà tuyên án, thân nhân của hắn từ chối bồi thường. Lương Nhu Khiết nghe được, bài cũng không đánh, kéo theo một đám bạn lâu năm, mỗi ngày đến chặn trước cửa doanh nghiệp, biểu tình kêu oan, việc này kinh động đến cảnh sát và truyền thông, có một lần bà ta và vợ của hắn xung đột, hai người phụ nữ trung niên thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cùng hai bang lưu manh, đánh cho vỡ đầu chảy máu, sau đó bị mời lên phường, tạm giam 15 ngày, đến giờ vẫn chưa thả ra.

Cố Quỳnh ủy thác cho luật sư, Trần Tử Oánh khẳng định luật sư của cô đương nhiên có tài hơn vạn lần luật sư mà nàng ra ngoài tìm kiếm, nên không từ chối, chỉ lo chuyên tâm chăm sóc Trần Kiết Nhiên.

Dù vậy Trần Tử Oánh vẫn không ưa nổi Cố Quỳnh, mặc kệ những ngày qua cô làm gì đi nữa cũng không thể nói lời cảm ơn, thầm oán trong lòng, đồng tiền quả nhiên vạn năng, nếu hoàn toàn dựa vào gia tài rách nát của gia đình nàng, phỏng chừng đã sớm từ bỏ trị liệu cho Trần Kiết Nhiên.

Thời gian trước Trần Tử Oánh nóng lòng muốn kiếm tiền đều vì nàng muốn cho Trần Kiết Nhiên một cuộc sống no đủ, mà bây giờ nàng càng sáng tỏ, tiền quan trọng đến thế nào.

Tiền không những phải đủ, mà cần phải có càng nhiều càng tốt.

Trần Kiết Nhiên tạm thời mất trí nhớ không phải mấy ngày, mà là gần một tháng, trong một tháng này, nàng khôi phục từng chút từng chút, có thể mở miệng nói mấy câu, biết yêu cầu thứ mình muốn, dần dần nhận ra người xung quanh...

Mãi đến giữa tháng 8, nàng mới nhớ lại đoạn ký ức về vụ tai nạn, nói chuyện rõ ràng, phân biệt được ai là ai, tổn thương trên mặt cũng không còn đau.

Chỉ là nàng vẫn chưa thể xuống giường, ăn uống sinh hoạt đều dựa vào hộ lý và Trần Tử Oánh, từ lúc tỉnh dậy đến nay nàng chưa từng soi gương, nên không biết vết thương trên người như thế nào.

Tất cả mọi người trong phòng bệnh không đề cập tới tình hình vết thương của nàng, Trần Tử Oánh dịu dàng nói: "Chị, chị không cần lo lắng, bệnh tình chuyển biến rất tốt, toàn bộ miệng vết thương đã khép lại, xương cũng đã liền, bác sĩ nói một tuần nữa chị có thể xuống giường bệnh rồi."

Trần Kiết Nhiên trầm mặc, không nói một lời.

Vết thương trên người nàng, nàng là người hiểu rõ nhất, tổn thương bên tay phải bây giờ nhúc nhích vẫn còn đau, nghiêm trọng đến vậy, áng chừng sẽ để lại di chứng, không thể bình thường như trước.

Trần Kiết Nhiên âm thầm thử một chút, tay phải của nàng vẫn còn tri giác, có thể cầm nắm, làm được vài việc cần sự tỉ mỉ, không phải là đồ vứt đi, vẫn còn dùng được.

Chỉ cần có thể viết chữ là tốt rồi, viết được chữ thì có thể đến trường, đến trường rồi sẽ có thể làm lão sư.

Vậy thì được rồi.

Vượt qua Quỷ Môn Quan, lúc này Trần Kiết Nhiên thông suốt, có người yêu hay không không quan trọng, điều quan trong là nàng còn lý tưởng, còn niềm tin, còn đang sống.

Nhưng Cố Quỳnh và Trần Tử Oánh ra ra vào vào phòng bệnh mỗi ngày, như nhắc nhở nàng, ngày hôm đó, nàng nhìn thấy hai người ôm ấp.

Hai người thay nhau chăm sóc Trần Kiết Nhiên, một ban ngày, một ban đêm, luôn duy trì khoảng cách, nhìn nhau như người dưng, các nàng không biết, mỗi cử chỉ hành động của mình và đối phương đều bị nàng thu vào mắt, kim đâm trong lòng.

Mọi thứ như nhắc nhở nàng, hai người này xứng đôi vừa lứa, từ đầu đến cuối người trong lòng Cố Quỳnh vẫn luôn là Trần Tử Oánh, mà nàng đơn giản chỉ là một tấm ván cầu, Cố Quỳnh tùy tiện lợi dụng mà thôi.

Trần Kiết Nhiên không thể động, không thể phản kháng, cũng không muốn nói chuyện, đành dành phần lớn thời gian để giả vờ ngủ, tránh đối mặt, tịnh tâm.

Một người không thể ngủ cả ngày, Trần Kiết Nhiên ngày ngủ nhiều, đêm xuống không thể chợp mắt, mà cơn đau mỗi đêm đều dằn vặt đến cực điểm, nàng cắn răng chịu đựng. Trần nhà như máy chiếu phát lại tất cả cử chỉ và ánh mắt mờ ám của Trần Tử Oánh và Cố Quỳnh, càng xem càng ám muội đến xương tủy, chói mắt, trát tâm, ngực nàng đau thắt nhưng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ân ái, lại mập mờ che giấu không muốn Trần Kiết Nhiên phát hiện.

Trần Kiết Nhiên dành cả buổi tối để nghĩ về những việc này, mở mắt đến hừng đông.

Nước mắt thấm đẫm gối.

Cố Quỳnh sẽ ôm Trần Tử Oánh và gọi nàng là bảo bảo sao?

Trần Kiết Nhiên nhếch môi tự diễu, những thứ này là dùng để dỗ dành đứa ngốc như nàng mà thôi, Trần Tử Oánh thông minh như vậy, đương nhiên Cố Quỳnh chỉ có thể dùng chân tâm để yêu nàng.