Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 8



Vương Tuấn Khải đưa tay kéo cậu lại gần . Mặt sát mặt anh nở nụ cười hút hồn nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của Vương Nguyên rồi đặt đôi môi mỏng của mình lên đôi môi đỏ mọng của cậu. Tiếng vỗ tay từ phía dưới vang lên trầm trồ.

Buổi tiệc này được tổ chức ở ngoài trời là một cuộc hôn nhân bí mật. Chỉ có những khách mới quan trọng và những người bạn của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên từ nãy tới giờ vẫn cứ đang lóng ngóng như đang tìm kiếm ai đó chợt sau lưng có tiếng gọi. " Xin chào kêu là gì đây chị dâu."

"Ơ....anh là" Vương Nguyên nghi hoặc hỏi.

"Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ bạn thân của chồng cậu đó." Thiên Tỉ tươi tắn trả lời.

"Gọi tôi là Vương Nguyên." Cậu cúi đầu chào anh ta là bạn của Vương Tuấn Khải sao !? Trong lòng cậu đầy nghi ngờ.

"Chà không ngờ cậu lại đẹp tới vậy đó. Thật là một mỹ nhân nhỏ." Một tiếng nói lại phát ra." Xin chào tôi là Lưu Chí Hoành. Bạn của Tuấn Khải." Chí Hoành đưa tay ra trước mặt của Vương Nguyên. Cậu cũng lịch sự bắt tay.

"Nào cùng cạn ly đi. Xem như lần đầu gặp mặt thì phải chào hỏi chứ" Thiên Tỉ đưa cho cậu 1 ly rượu vang Vương Nguyên đưa tay ra cầm lấy.

"Uống cạn." Chí Hoành cười tươi đưa ly rượu lên miệng rồi nói. Vương Nguyên giật mình uống cạn sao ? Tửu lượng cậu vốn không tốt uống hết ly này chắc cậu say mất. Đành phải từ chối "Thật ngại quá...tôi...."

"Cậu ấy uống rượu không tốt." Vương Tuấn Khải từ đằng sau bước tới giật lấy ly rượu trong tay của cậu. Vương Nguyên giật mình Chí Hoành và Thiên Tỉ thì ngớ người Thiên Tỉ lên tiếng trêu ghẹo "Chà chà thương vợ nhỉ." Vương Tuấn Khải liếc Thiên Tỉ khiến cho anh ta im bặt.

Vương Nguyên lại ngó qua ngó lại tìm kiếm Chí Hoành thấy câụ như đang tìm cái gì đó liền hỏi " Tiểu Nguyên em tìm gì vậy."

"Ba...mẹ....!" Cậu lí nhí trả lời dường như không phát ra tiếng.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu đang cúi đầu tay siết chặt lấy vạt vest cưới lạnh nhạt nói "Họ không đến." Vương Nguyên ngước mặt lên nhìn anh cậu cố gắng gượng cười "Oh ! em...em đi vào phòng chờ em hơi mệt."

Nhìn cậu rời đi trong lòng Vương Tuấn Khải có chút không vui không phải là do anh không mời bọn họ đến mà do chính họ không dám đến dự lễ cưới của cậu. Thiên Tỉ và Chí Hoành đứng đó nhìn anh Thiên Tỉ lại lên tiếng trêu ghẹo "Nè....Đứng đó thẫn thờ làm gì hả !?'

"Được rồi mau kết thúc lễ cưới đi rồi đi theo tôi giải quyết một số việc." Vương Tuấn Khải chán nản nói.

"Ok."

Vương Tuấn Khải phẩy tay gọi một người vệ sĩ đến rồi ra lệnh "Đưa thiếu gia về nhà trước đi." người vệ sĩ gật đầu rồi lui ra.

Vương Tuấn Khải đi thay Âu phục rồi bước ra cùng Thiên Tỉ và Chí Hoành đi đến 3 chiếc xe Porsche đậu ở gần cổng của Nhà thờ.

"Ông chủ." Chính là lúc anh định đi vào xe thì một tên vệ sĩ chạy lại. Vương Tuấn Khải quay lại hỏi "Chuyện gì"

"Thưa...không thấy thiếu gia đâu ạ." Người vệ sĩ cúi đầu trả lời. Vương Tuấn Khải cau mày khó chịu nhìn tên vệ sĩ kia. Vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh anh ra lệnh "Cho người tìm đi".

"Chuyện gì vậy !?" Thiên Tỉ từ trong xe ló đầu ra hỏi.

"Cậu ấy lại chạy đi đâu rồi."Vương Tuấn Khải trả lời "Đi tìm đi" Anh hất mặt về phía nhà thờ Thiên Tỉ và Chí Hoành chán nản đi tìm. Còn anh thì bình thản bước đi"Nếu tôi mà tìm được em thì tôi sẽ cho em biết tay" Vương Tuấn Khải lẩm bẩm tuy không tức giận nhưng anh hiện tại đang có việc gấp anh cũng không thể bỏ mặc cậu được vì anh biết hiện tại cậu đang trốn ở đâu đó mà khóc. Theo quán tính anh chậm rãi đi về phía góc khuất sau nhà thờ quả nhiên Vương Nguyên đang ngồi xổm dưới đất gục mặt xuống đầu gối anh thở dài bước đến lên tiếng "Mặc vest cưới mà ngồi như vậy sẽ dơ hết đó." Vương Nguyên giật mình ngước mặt lên khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt cậu vội vàng lau mặt đứng thẳng dậy bước đến gần anh sợ hãi nói "Xin... xin lỗi. Tôi..." Thấy cậu sợ hãi như vậy Vương Tuấn Khải trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kì lạ.

Anh lại muốn chọc ghẹo cậu rồi anh vờ nổi giận nắm chặt lấy bả vai cậu hung dữ nói:

"em muốn gì đây hả . Bây giờ tôi đang có việc gấp vì em mà bây giờ tôi trễ giờ rồi. " Chết tiệt !" Vương Nguyên bị dọa sợ đến xanh mặt nhưng vẫn cắn chặt môi không dám khóc cậu sợ đến nói không lên lời.

Thấy bộ dạng cậu bây giờ Vương Tuấn Khải nín cười "Chỉ vì họ không đến lễ cưới của em nên em khóc sao. Em bị bỏ rơi rồi thì còn nhớ đến họ làm gì chứ . Đồ ngốc này về nhà đi." ( tên Đao đang ghét -_-)

"Tôi...biết rồi." Vương Tuấn Khải gật đầu anh liền buông cậu ra hai vai cậu giờ rất đau vì bị bỏ ra bất ngờ cậu loạng choạng xém té anh kịp thời nắm tay cậu kéo lại.

Vương Nguyên vừa nãy bị anh dọa giờ không dám đến gần anh liền rút tay lùi lại. Vương Tuấn Khải trố mắt nhìn cậu còn cậu thì sợ hãi từ từ đi ra xe. Vương Tuấn Khải liền bật cười đút hai tay vào túi quần anh thong thả đi ra ngoài. Vệ sĩ đưa cậu vào xe rồi lái xe đi ra khỏi. Dịch Dương Thiên Tỉ gác tay lên vai anh cười khẩy nói " Nhìn mặt cậu đang rất vui nhỉ." Vương Tuấn Khải hất tay anh đi thẳng lên xe Thiên Tỉ vờ giận dỗi nói "Cái tên này..."

"Được rồi. Cậu chấp gì cậu ta chứ. Đi thôi." Chí Hoành cười nói.

Cả ba chiếc xe đồng loạt phóng đi . Nhà thờ lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc trước.....