Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 42



Ăn cơm trưa xong Vương Nguyên vốn định là sẽ đi về nhưng Vương Tuấn Khải lại giữ cậu ở lại không cho cậu về nhà. Anh thì làm việc với một đống giấy tờ còn cậu thì ngồi ở trên sofa đọc sách. Vương Nguyên buồn chán nằm xuống ghế cậu nằm nghiêng người đôi mắt hướng đến chỗ của anh. Cậu thật sự không hiểu anh bắt cậu ở lại làm gì chứ ??? Hồi lâu sâu Vương Nguyên từ từ thiếp đi. Nếu ngồi yên một chỗ mà không làm gì thì cách tốt nhất đối với cậu là đi ngủ. Khi việc xem xét những giấy tờ kia đã xong Vương Tuấn Khải mới ngước mặt lên. Anh nhìn về phía của cậu chỉ thấy cậu đang say ngủ Vương Tuấn Khải đứng dậy. Anh cầm lấy cái áo khoác đắp lên người cậu vì chiếc áo của anh khá to nên có thể che qua đầu gối. Vương Tuấn Khải đưa tay vén những sợi tóc vương trên mặt Vương Nguyên khóe miệng vô thức cong lên. "Bây giờ vẫn còn sớm ngủ thêm chút nữa."

"Thinh Thinh nói đầu bếp chuẩn bị hai ly trà xanh đem vào đây." Anh bấm nút call trên điện thoại bàn. Sau đó lại xem tiếp những bản kế hoạch.

Ít phút sau thư ký Vương bước vào "Chủ tịch đây là những thứ mà ngài yêu cầu."

"Đặt trên bàn đi."

Thư ký Vương đặt khay đựng trà lên chiếc bàn nhựa cao cấp hình chữ nhật rồi quay đi tình cờ cậu phát hiện ra nam nhân đang nằm ngủ trên sofa dung nhan lúc ngủ của cậu còn đẹp hơn lúc thức nữa. Thật là một mỹ nam nhỏ.

"Có chuyện gì sao ?" Thấy thư ký cứ nhìn cậu chằm chằm anh cau mày lên tiếng.

"À...không có ạ." Câu nói của anh khiến thư ký Vương bừng tỉnh vội vã đi ra ngoài.

Vương Tuấn Khải lại tiếp tục công việc lâu lâu lại đưa mắt nhìn Vương Nguyên.

Một lúc sau anh nhìn đồng hồ đã hơn 4h mới bước lại chỗ cậu đưa tay đặt lên bên má ửng hồng của Vương Nguyên cưng chiều nói "Nguyên Nguyên..."

"Ưm...m..." Vương Nguyên lười biếng mở mắt "Tuấn Khải...?" Cậu cầm lấy tay anh ngồi dậy mơ màng nói "Em ngủ quên."

"Đi về nhà thôi." Vương Tuấn Khải đưa tay vuốt tóc cậu nỉ non nói.

"Ừm..."

"Uống đi ." Anh đưa ly trà xanh cho cậu.

Vương Nguyên cầm lấy ly trà uống một ngụm, tươi tắn trả lời "Cảm ơn anh."

"Đi thôi."

"Áo của anh." Cậu lấy chiếc áo trên người đưa cho anh Vương Tuấn Khải mỉm cười vuốt má cậu "Giữ lấy đi. Ngoài trời lạnh lắm ."

"Vậy còn anh ? Anh không lạnh sao ?"

"Không sao đi thôi." - Anh đưa tay mở cửa bước ra.

Vương Nguyên đi theo sau cậu thích thú khoác chiếc áo của anh chiếc áo dài qua đầu gối. Cậu vừa mặc vừa tủm tỉm cười. Vương Tuấn Khải nắm tay cậu đi ra khỏi phòng bước vào thang máy dành riêng cho chủ tịch. Vương Nguyên ngáp một cái hai hàng lông mi như sắp chạm nhau cậu lại giật mình mở to mắt. Thấy bộ dạng mệt mỏi của cậu tuy thanh âm vẫn lạnh lùng nhưng trong lời nói có chút dịu dàng. Anh vuốt tóc cậu "Em mệt sao ?"

"Ưm...không có chỉ buồn ngủ thôi."

"Đợi chút nữa lên xe. Rồi ngủ."

"Vâng !"

*Đinh... Cửa thang máy mở ra anh nắm tay cậu khuôn mặt lạnh như tiền đi ra ngoài mọi người trong công ty đều quay sang nhìn. Vừa nãy có người đồn là có vợ chủ tịch đến cứ tưởng là tin đồn nhảm ai ngờ lại là thật. Nhưng tiếc là họ không thể thấy được dung nhan của nam nhân kia. Cứ tò mò mà nhìn theo bóng lưng của hai người cho đến khi ra đến cửa .

Anh bước đến mở cửa xe cho cậu sau đó đi vòng lại bước vào xe "Cứ dựa vào anh khi nào đến nhà anh sẽ gọi em dậy."

"Ừm." Vương Nguyên nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào vai anh. Vương Tuấn Khải hôn lên tóc cậu ánh mắt vô cùng dịu dàng say đắm nhìn người con trai bên cạnh. Anh rồ ga chiếc xe dần dần rời khỏi cửa chính của cậu ng ty "VR."