Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 12



Cậu bây giờ rất khó chịu . Toàn thân nóng bừng tim đập liên hồi không theo quy luật nào. Vương Tuấn Khải ngước mặt lên nở nụ cười tà nhìn người con trai trước mặt

"Không phải em muốn xác nhận sao. Tôi đang giúp em tìm lại cảm giác." Miệng nói nhưng tay cũng không nhàn hạ mà liên tục xoa nắn hai đầu nhủ không kiêng kị cứ trêu ghẹo nụ hoa anh đào. Một bên gặm nhắm lúc thì nhẹ nhàng lúc thì thô bạo bên kia thì bị bàn tay to rắn chắc của anh giày xéo nụ hoa anh đào đến mức đỏ ửng . Ở trên bụng của cậu vuốt ve một lúc rốt cuộc thì một cái tay của anh từ từ đi xuống dưới chạm vào nơi u cốc bí ẩn nhạy cảm nhất giữa hai chân Vương Nguyên tay nhè nhẹ phủ lên nơi này từ từ xoa nắn. Vương Nguyên bất giác phát run yêu kiều mà rên thành tiếng.

"Không cần...đừ....đừng...á..."

Cơ hồ trong mắt bắt đầu ngấn nước chịu không nổi cái khoái cảm lạ lùng này mà bật khóc. Đôi bàn tay nhỏ bé che khuất khuôn mặt đầy xấu hổ lại đang tức giận mà thút thít khóc. Anh say đắm nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua kia bị hai bàn tay mảnh khảnh che đi không nhịn được mà bật cười. Dừng động tác đang làm lại ép dục vọng xuống . Vương Tuấn Khải hôn lên trán trắng nõn của cậu. Thì thào nói:

"Lần này tôi tha cho em" .

Vương Nguyên vẫn im lặng sợ hãi đến phát run. Tiếng nấc nghẹn ở cuống họng bây giờ bất chợt phát ra "Ư..hức..hức..."

Vương Tuấn Khải trố mắt nhìn cậu thật mít ướt người đáng yêu như vậy thật khiến cho anh muốn chọc ghẹo đưa tay lấy chiếc áo ngủ bằng len dài nhìn rất ấm áp ở đầu giường nâng người cậu dậy mà mặc.

"Xỏ tay vào." Thanh âm lại trở nên lạnh lùng. Tuy rằng anh rất quan tâm cậu nhưng so với việc nói chuyện dịu dàng thì anh lại thích lạnh lùng mà bắt nạn cậu hơn. Vương Nguyên ngoan ngoãn đưa tay vào tay áo thắt dây lưng áo lại Vương Tuấn Khải lại kéo cậu nằm xuống . Cậu giật mình sợ hãi hét lên:

"Hic...đừng...huhuhu"

"Nín ngoan ngoãn nằm ngủ đi không tôi đánh em bây giờ." Vương Tuấn Khải lạnh lùng vờ tức giận nói.

Vương Nguyên sợ sệt ngay lập tức im bặt không dám hé miệng một tiếng. Vương Tuấn Khải tủm tỉm cười.

"Em...có yêu tôi không." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

"....Kh..không yêu." Cậu nằm trong vòng tay của anh run rẩy trả lời.( Yin: sét đáng ngang tai :3 )

"Tại sao ?" Ánh mắt anh chợt trầm xuống giọng nói cũng trở nên buồn bã.

"....Tôi...nói anh không được đánh tôi đấy." Vương Nguyên khẽ liếc nhìn khuôn mặt của anh liền bị anh ấn đầu xuống. Vương Tuấn Khải không muốn cậu thấy khuôn mặt mình lúc này vì anh đang nén cười. Trời ạ nhìn anh giống như muốn đánh cậu lắm sao. Thật ngốc.

"Được."

"Anh...hung dữ...đáng sợ....rất hay ăn hiếp tôi..." Cậu lí nhí trả lời.

Vương Tuấn Khải khẽ cười buông lỏng người cậu ra đôi mắt nhu tình như nước nhìn cậu.

"Tôi là người không biết thế nào là dịu dàng. Nhưng chỉ cần em yêu tôi , tôi sẽ đối xử dịu dàng với em và chỉ duy nhất một mình em là người đầu tiên tôi dịu dàng."

Vương Nguyên ngây người trong lòng xuất hiện một cỗ xúc động tay siết nhẹ áo anh . Vương Tuấn Khải càng siết chặt cậu vào lòng tiếp tục nói:

"Nhưng....nếu em không nghe lời tôi...tôi sẽ bắt em phải trả giá cho việc dám chống đối tôi."

Cậu ngớ người. Cỗ lay động trong lòng vừa nãy đã biến mất trong không gian. Rốt cuộc thì anh vẫn là Đại ma vương rất đáng sợ. Vương Tuấn Khải gằn giọng "Biết chưa."

"Vâng."

Nghe cậu dùng kính ngữ trả lời anh bật cười. Cậu bé này rất ngốc...hahaha...

"Ngoan ngoãn ngủ tiếp đi em vẫn chưa khỏe đâu..." Vương Tuấn Khải điểm nhẹ lên tóc cậu một nụ hôn bàn tay vỗ nhẹ lưng nhỏ. Vương Nguyên nhắm mắt thiếp đi .

Thấy cậu thở đều anh mỉm cười hài lòng. Vương Tuấn Khải tự hiểu cậu bây giờ chỉ là một cậu bé 17 tuổi còn rất non nớt. Anh sẽ chờ cậu chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận anh. Chỉ khi nào cậu sẵn sàng thì anh mới chạm vào cậu. Vương Tuấn Khải đã tự hứa với lòng là sẽ nâng niu và bảo vệ cậu thật tốt. Vì Vương Nguyên chính là bảo bối của anh...