Bất Án Sáo Lộ Xuất Bài

Chương 8: Hồi ức Dương Vĩ



Dương Vĩ ở thời kì cấp ba cũng coi như là nhân vật có máu mặt. Hiệu trưởng nhìn thấy hắn đều muốn nhượng ba phần, chỉ vì hiệu trưởng có đam mê trộm đồ của những người đồng tính, có một lần đang trộm quần lót thì bà nội Dương Vĩ đi tới. Bị Dương Vĩ nắm được thóp, hiệu trưởng áp chế Dương Vĩ, nói ngươi nếu như khắp nơi nói lung tung ta liền đem ngươi khai trừ.

Dương Vĩ lúc đó đã là một nhân vật quyết đoán. Không chỉ không có khiếp đảm, hơn nữa sáng ngày thứ hai còn đem một quần lót đỏ tươi lên tới trên đỉnh cột cờ. quần lót hồng hồng theo gió phiêu lãng. Mặt trên viết rõ ràng mấy cái chữ lớn: “Hiệu trưởng ăn trộm, đã được điều tra rõ ràng.”

Hiệu trưởng từ đó về sau nhìn thấy Dương Vĩ như nhìn thấy lõa tôn nhà mình. Sau đó không lâu trong trường học nghe đồn Dương Vĩ là thân thích của hiệu trưởng, còn có người nói Dương Vĩ là con riêng của hiệu trưởng cùng một ni cô.

Nhưng Ngụy Đại Pháo đến lập tức đánh vỡ cảm giác ưu việt của Dương Vĩ, hết thảy ánh mắt toàn trường đều tập trung trên người Ngụy Đại Pháo, khiến Dương Vĩ cảm thấy hắn lại như một con hôi lang ( sói hoang) đến từ phương bắc, đoạt đi hết cừu non cùng vô số ánh mắt ngưỡng mộ từ trước đến nay dành cho mình.

Liền Dương Vĩ ngay sau lưng chửi bới Ngụy Đại Pháo, nói Ngụy Đại Pháo thường thường không mặc quần lót, còn nói Ngụy Đại Pháo bị bệnh vảy nến thành da trâu. Thậm chí còn nói Ngụy Đại Pháo yêu thích ở trong thùng rác bới đồ vật để kiếm ăn.

Kết quả những biện pháp này không chút nào có hiệu quả, Dương Vĩ tức giận rốt cục phát uy, hắn biết Nhị Dát cùng Đại Pháo quan hệ gắn bó, liền có ý nghĩ phá hoại Nhị Dát.

Ngày đó khí trời buổi chiều thật sáng sủa, cảnh quan sáng sủa khắp mọi nơi, hồ điệp nhi hát, ong mật cũng hát. Nhị Dát ngây thơ ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Hắn không ngừng mà hỏi chính mình: “tại sao ta lại may mắn như vậy? Tại sao ưu tú như vậy nhưng mọi người lại không yêu thích ta? Tại sao vậy chứ? Tiểu muội nhi, ngươi nói đây là tại sao?”

Vẫn không tìm được kết quả, một nắm đấm liền đập tới. Nguyên lai Dương Vĩ đã ở hố phân một bên nhìn chăm chú hắn thật lâu, chính mình còn giẫm mấy lần. Hắn như đạt được cảnh giới trâu điên cứ thế xông lên đánh tơi bời Nhị Dát, một bên đánh còn một bên nói: “ngươi có phục không, ngươi còn không phục, ta là trâu.”

Chờ đến hắn khi đánh xong, Nhị Dát cười ha hả ngẩng đầu lên: “Quá tốt rồi, bạn học, ngươi tìm lộn người, ta không phải người ngươi cần tìm, ta thật phục ngươi.”

Dương Vĩ một hồi gần như lại : sững sờ, hắn không nghĩ tới Nhị Dát sau khi bị đánh trở nên như hoa sen mới nở vậy, cả người đều trở nên quyến rũ động lòng người. Khiến Dương Vĩ không nhịn được lại cho hắn một chưởng, dáng vẻ hắn đau đớn lại càng khiến người ta phát hỏa, Dương Vĩ vừa nhéo hắn một hồi, hắn rít gào lại phóng đãng như vậy, Dương Vĩ như lên lên cơn nghiện không khắc chế được hành vi của chính mình.

Đúng lúc này, một dũng sĩ gầy như que củi kê chắn trước mặt Dương Vĩ. Hắn nằm giống như một cây cung, đứng giống như một gốc cây tùng. Bất động không lay động ngồi như chuông mà nhìn Dương Vĩ, trong mắt không chút nào sợ hãi.

“Bạn học, xin ngươi qua bên kia đánh nhau đi, ta muốn đẩy ta xe đạp. Van cầu ngươi, đại ca, đại ca tha ta được không? Mụ mụ taa nói ta về trễ một chút không cho ta ăn cơm.” Nói nói càng khóc lên.

“Cảm ơn ngươi, ngươi thật dũng cảm, xã hội bây giờ loại người thấy việc nghĩa hăng hái làm như ngươi thật là không nhiều. Ta tên Trần Nhị Dát, ngươi thì sao?” Nhị Dát trong mắt ngập nước tràn đầy cảm động, cấp thiết muốn biết tên ân công.

“Không cần cám ơn, ta tên Ngải Thế Khuyển.”

Đang nói, Đại Pháo như một tên điên cuồng xông lại. Không nói hai lời gần như đập phá thế xe của Khuyển. Biết mình đánh sai người sau đó quay qua trừng Dương Vĩ uy hiếp.

Dương Vĩ đứng ở nơi đó dường như rất kiên nghị trấn tĩnh, ngay cả một điểm vẻ mặt đều không có. Kỳ thực hắn lại đang rất nghiêm cẩn phân tích lý giải bí ẩn. Chờ thêm 20 phút, Dương Vĩ mở ra cái miệng lớn như chậu máu, tuôn ra một trận cười lớn: “Ha ha, hắn dĩ nhiên đánh sai người, hắn phản ứng thật trì độn ”

Ở nơi đó Thế Khuyển đang sửa xe nhưng một chút cao hứng cũng không có, Dương Vĩ thừa dịp chính mình tâm tình tốt, ngạo mạn tiêu sái đến bên cạnh Thế Khuyển, đá chân hắn một hồi.”Muốn ta hỗ trợ không? Gần như là đồ vật thời đại trước của người Trung Quốc, vẫn là dọn dẹp một chút bán sắt vụn đi. Lên xe của ta, ta đưa ngươi về.”

Thế Khuyển đương nhiên cầu còn không được, hắn biết mình không sánh bằng Dương Vĩ, hắn là tiền hài tử nhà có tiền, hắn đã có cái xe lái của chính mình.

Mắt thấy trời đã sắp tối rồi, Dương Vĩ sợ tối, liền gần như kéo tay Thế Khuyển, nói: “Đừng sợ, ta lôi kéo ngươi ngươi sẽ không sợ.”

Bỗng nhiên phía trước một quái vật khổng lồ nằm ngang ở trên đường chắn trước bọn họ, còn bốc khói, phát sinh âm thanh đô đô. Dương Vĩ lập tức gần như quỳ xuống đất. Thế Khuyển đi tới phía trước sờ sờ đồ vật, vừa cẩn thận nhìn một chút, trở về ôm lấy Dương Vĩ, thuận thuận tóc của hắn, ôn nhu nói cho hắn biết: “Là máy kéo.”

Dương Vĩ lúc này mới nhớ tới.”Đúng vậy, xe đẩy của ta, ta đem nó đỗ ở chỗ này, ta đã quên, bây giờ mới nhớ tới.”

Nhưng Thế Khuyển không nghe thấy hắn nói cái gì, hắn đã bị cái máy kéo trước mắt này hoàn toàn hấp dẫn, sắt vụn tạo nên thân máy ở trong mắt hắn có vẻ cao quý trang nhãv, đã đứt đoạn mất tay lái nhưng lại thanh lệ thoát tục như vậy. Đây là hắn nằm mơ mới có thể nhìn thấy đồ vật như thế. Không nghĩ tới hiện tại gần như lại xuất hiện tại trước mặt hắn. Hắn cảm giác mình có một ít mê muội.

“Đứa ngốc, thích không?”

” thích, nếu như ta mỗi ngày đều thay ngươi chịu một trận đánh, ngươi có thế để cho ta mỗi ngày ngồi máy kéo sao?”

“Có thể a! Đương nhiên, ngươi muốn lúc nào ngồi thì cứ tùy tiện mà ngồi, ta vĩnh viễn là tài xế của ngươi.”

Ở trên đường, Thế Khuyển hưng phấn ở máy kéo quơ quơ hai tay, lên tiếng ca xướng, vừa vặn cũng đảm nhiệm kèn đồng cho xe Dương Vĩ, Dương Vĩ mỗi lần muốn đuổi người đều phải chính mình phải hét. Dương Vĩ nói Thế Khuyển khi nào cách nhà hắn khoảng năm trăm mét thì nhớ nhắc hắn.

Thế Khuyển rất cẩn thận đếm lấy lộ trình, đến thời điểm cách nhà còn có 500 mét, hắn lớn tiếng la lên nhắc nhở Dương Vĩ, Dương Vĩ lập tức đem chân đặt trên đất, đóng động cơ, dùng chân của mình nhanh chóng phanh lại.

Đại khái cọ xát hơn 400 mét, máy kéo rốt cục dừng lại. Thế Khuyển không khỏi trong bóng tối khen ngợi Dương Vĩ hữu tâm. Sau đó mới lưu luyến không rời cùng hắn nói lời từ biệt.

Đến nhà, Dương Vĩ phát hiện trong đầu hắn đều là Thế Khuyển, lăn qua lộn lại ngủ không được, hắn dũng mãnh, hắn ôn nhu, mọi âm thanh cử chỉ dù nhỏ đều khắc thật sâu ở trong lòng Dương Vĩ. Thế Khuyển đương nhiên cũng nhớ mãi không quên máy kéo của hắn.

Ngày thứ hai, Dương Vĩ đánh con xe máy vừa đi đón hắn, từ đó về sau, hai người ở trên đường ngạo nghễ ngồi máy kéo, dẫn tới các bạn học đều ước ao vô cùng.

Bạn đang

Thế nhưng Dương Vĩ vẫn không có từ bỏ cừu hận với Đại Pháo, vẫn như cũ đi quấy rối Nhị Dát, bởi vì hắn cảm thấy Nhị Dát vừa thú vị vừa dễ ức hiếp. Nhưng mà Nhị Dát tưởng bở gần như vẫn cho rằng Dương Vĩ yêu thích chính mình, còn thỉnh thoảng thương cảm cho hắn nghĩ rằng hắn không được hạnh phúc.