Bất Ái Thành Hôn

Chương 86: Hạnh phúc bắt đầu (kết cục)



Lâm Lệ kéo chăn nhẹ nhàng đắplên cho thằng bé, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn đứng ở một bên, không nói thêm gì,trong ánh mắt nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Từ trên giường đứng dậy, chỉnhẹ nói một câu, "Đi ra ngoài đi."

Chu Hàn đưa tay kéo cô qua, ánhmắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, hạ giọng hỏi: “Tức giận?”

Lâm Lệ lắc đầu, nhưng không cólên tiếng.

Đang lúc cô không nói lời nào,Chu Hàn cho là cô vẫn còn đang tức giận, tưởng là thật liền nói: “Nếu tức giậnthì cứ mắng anh đi.” Anh biết tình cảm của cô đối với Tiểu Bân, cũng hiểu bởi vìđã mất đi một đứa bé, tình cảm cô dành cho Tiểu Bân cũng tuyệt đối không đơngiản là yêu quý và đồng cảm bình thường.

Nghe vậy, Lâm Lệ không nhịnđược cười khẽ lên tiếng, nhìn anh nói: “Mẹ cũng đã mắng anh, em mắng anh nữa,thì anh không phải quá đáng thương đi.” Vừa ăn cơm xong, anh đã bị mẹ gọi vàotrong phòng, không cần đoán, cô cũng biết bọn họ nói những chuyện gì với nhaucũng nói về những thứ gì.

Chu Hàn cũng cười, đưa tay sờsờ mặt của cô, nói "Em biết rồi."

Lâm Lệ kéo tay anh xuống, khẽthở dài, nghiêng người nhích lại gần trong lồng ngực anh, nói “Chỉ là sau nàykhông được hung dữ với con như vậy nữa, thằng bé rất yếuđuối.”

Chu Hàn siết chặt hai tay, cúiđầu hôn lên trán cô, gật đầu, lên tiếng nói “Được, tất cả nghe theoem.”

Khóe miệng Lâm Lệ cong lênthành nụ cười nhàn nhạt, không có nói nữa, hai người cứ đứng ôm nhau nhưvậy.

Lúc xế chiều Chu Hàn bị trợ lýTừ gọi điện thoại về công ty, nhưng mà trước khi đi đặc biệt căn dặn Lâm Lệ bảocô chờ anh ở đại viện, buổi tối anh sẽ qua đón cô và Tiểu Bân trởvề.

Sau khi Chu Hàn đi, Lâm Lệ vàmẹ Chu ở trong phòng khách cùng nhau làm việc nhà, lúc sau mẹ Chu lại bị bácTrương ở cách vách gọi đi, nói là một ít hải sản và hoa quả khô mà lần trước mẹChu nhờ bà ấy mua hộ đã có rồi, bảo bà đi lấy.

Sau khi mẹ Chu đi khỏi Lâm Lệcó chút nhàm chán, ngắm hoa trong sân một lát, rồi lại quay vềphòng.

Nhẹ nhàng mở cửa đi vào, thằngbé còn đang ngủ, nhắm mắt lại, lông mi đen kia vừa dài vừa cong, rất đẹp, hô hấpđều đều không hề có dấu hiểu nào là sắp tỉnh.

Ngồi ở bên giường nhìn thằng bémột lúc, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Trở lại phòng khách lần nữa, mẹChu còn chưa có trở lại, dì quản gia đang bận rộn gì đó trong phòng bếp bậnrộn.

Nhàm chán quá cũng đi xem mộtchút, nghĩ tới mình có thể giúp được với cả mình cũng có thể tìm ít chuyện đểlàm.

Sau khi tiến vào mới biết đượcthì ra là dì quản gia là đang pha trà.

Dì quản gia nghe thấy tiếngđộng xoay đầu lại, đúng lúc Lâm Lệ đi vào, cười hỏi “thiếu phu nhân, muốn uốngtrà sao? Tôi pha cho cô một chén, đây là đại hồng đào mà ông chủ mang từ PhúcKiến về, rất thơm đấy.”

“Dì, gọi tên cháu là được rồi,đừng có thiếu thiếu gì đó, không tự nhiên.” Lâm Lệ cười nói, nhìn chén trà lưuly bày đặt trên khay, nghịch ngợm lè lưỡi, nói: “Cháu không có uống trà, sau khiuống xong đoán chừng cả đêm không ngủ được.”

Dì quản gia cũng cười, nói “Ừ,trà này chính là nâng cao tinh thần, nhưng mà nếu uống vào cả đêm không ngủ đượcthì vẫn là đừng đừng uống, người không ngủ được sao còn có tinh thần.” Vừa nóivừa lấy nắp chén trà để lên miệng chén, chuẩn bị mang vào thư phòng cho baChu.

Đang lúc bà muốn đi, Lâm Lệ tòmò hỏi "đã xong rồi sao?"

“Đúng vậy, lúc trước đã dùngnước sôi tráng qua một lần rồi, đây là trà lần thứ hai, sẽ uống ngon hơn, uốngvào sẽ không thấy vị đắng chát nữa.” Dì quản gia cũng ở Chu gia mười mấy haimươi năm rồi, dĩ nhiên cũng đã pha trà cho ba Chu nhiều năm như vậy, rất có kinhnghiệm cùng tâm đắc rồi.

Đang lúc dì quản gia bưng tràtừ trong phòng bếp ra, điện thoại trong phòng khách vang lên, hai người mắt nhìnnhau, Lâm Lệ cười nói “Trà để cháu đưa vào cho ba đi.” Cô cũng không biết trảlời thế nào, đến lúc cô không xử lý được phải phải gọi dì quản gia đến, phiềnphức không cần thiết.

Dì quản gia gật đầu, đưa chéntrà trong tay cho Lâm Lệ, nói: “bây giờ ông chủ đang ở thư phòng đọcsách.”

Lâm Lệ gật đầu, vừa nói bưngtrà đi đến thư phòng.

Đến trước cửa thư phòng, đưatay gõ cửa thư phòng, đội một lát, bên trong cũng không có lên tiếng, giơ taylên gõ gõ lại, cũng lên tiếng gọi “Ba.”

Lại đợi một lúc, bên trong vẫnkhông có tiếng động.

Lâm Lệ nghi hoặc nhíu mày lại,lẩm bẩm “Dì vừa mới nói có thể là ở trong thư phòng a.” Vừa nói vừa đưa tay xoaycái tay nắm cửa trực tiếp mở cửa ra.

Sau khi mở cửa đi vào, Lâm Lệmới phát hiện trong thư phòng cũng không có ai, nhưng mà trên bàn đặt mấy quyểnsách, bên cạnh còn để mắt kính hiển nhiên chứng minh vừa mới có người ngồi trongthư phòng này.

Đoán là ba Chu chỉ mới đi rangoài, một lát sẽ trở về, không nghĩ nhiều, bưng trà đi đăt lên bàn sách, đếngần mới nhìn thấy quyển sách để trên bàn vậy mà là “Tư Trì thônggiám”

Nhớ đến lầu đầu tiên cô đến nhàAn Nhiên, trên bàn trong phòng An Nhiên cũng để một quyển sáng này, nghe nói làquà sinh nhật mà ba Cố tặng cho cô ấy, nói có buồn tẻ thì cũng phải giả bộ làmtrí thức, nhưng mà sau khi mở ra nhìn cổ văn (văn chương cổ đại) khiến cô quángmắt, xem qua mấy tờ rồi đóng lại luôn.

Đưa tay cầm lên, nhìn mấy lần,những câu chữ kia vẫn quen thuộc như cũ, dĩ nhiên cũng làm choáng váng đầu nhưcũ, cười cười để xuống lần nữa. Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, liếc thấy giấytờ ở trên bàn, bỗng dưng dừng lại, chậm rãi xoay người cầm giấy tờ kialên.

Khi ba Chu từ phòng vệ sinh trởlại thư phòng có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Lệ ở trong này, ngoài ý muốnhơn nữa là thứ cô cầm trên tay.

Lâm Lệ nghe thấy tiếng động,xoay người lại, nhìn ba Chu nhất thời có chút không biết nên nóigì.

Ba Chu lấy lại tinh thần, thuhồi ánh mắt, lúc này mới xoay người đóng cửa thư phòng lại.

“Ba...” Lâm Lệ nhìn ông, vẫnkhông biết nên nói cái gì cho phải, cô cho là qua việc Chu Hàn đã làm sáng tỏlần trước, chuyện Tiểu Bân là con trai ruột của Chu Hàn sẽ không có ai nghi ngờnữa, lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy bản giám định quan hệ ruột thịt trong thưphòng của ba Chu!

Ba Chu thấy cô, thản nhiên nói:“Đến bên này ngồi đi.” Vừa nói vừa đi tới ghế salon tiếp khách trong thưphòng.

Nghe vậy, Lâm Lệ cũng theo ôngđến ngồi, sau khi ngồi xuống đối diện với ông, để bản báo cáo giám định thânnhân kia xuống, nói “con xin lỗi, lúc để trà lên bàn, con vô tình thấyđược.”

Ba Chu gật đầu, không có ýtrách tội cô, nói “Cũng là do ba không cất kỹ.”

“Ba, Tiểu Bân nó...” Lâm Lệmuốn nói gì đó, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói cáigì.

Thấy cô mở miệng nhưng khôngbiết nói gì, ba Chu chậm rãi mở miệng, nói “mặc dù quan hệ giữa ba và Chu Hàn đãnhiều năm không được tốt lắm thậm chí có phần căng thẳng, nhưng nó là con traicủa ba, ba ít nhiều cũng hiểu được tính cách của nó.”

“Trước kia ba và mẹ nó cực lựcphản đối chuyện của nó và Lăng Nhiễm, một là nó và Tô Dịch Thừa vẫn là bạn tốt,ba vẫn dạy nó làm người không thể bất trung bất nghĩa, hai là đối với cách đốinhân xử thế của Lăng Nhiễm ba và mẹ nó cũng không ủng hộ, dĩ nhiên là có mấy lờilúc đầu sơ sót không nói với nó, cho nên mới có chuyện nó đưa Lăng Nhiễm đi Mỹsau này. Nếu thật truy cứu ra, thật ra thì nó đối với Lăng Nhiễm si mê khôngtỉnh có trách nhiệm của chúng ta.”

Lâm Lệ nhìn ông, chỉ lẳng lặngnghe, cũng không có mở miệng nói gì.

“Chu Hàn là một người trọngtrách nhiệm, đúng sai trong lòng nó có tiêu chuẩn rõ ràng của mình, nó lại càngkhông phải người đỏ sai lầm mà người lớn phạm phải lên đầu đứa trẻ, hơn nữa đứatrẻ kia lại là con ruột của mình. Trước kia chúng ta cũng cảm thấy nó lạnh nhạtvới Tiểu Bân như vậy là vì Lăng Nhiễm, chúng ta chưa từng hoài nghi đến, về sauchuyện này bị báo chi lôi ra ngoài, lúc này mới khiến ba phải nhìn thẳng vào vấnđề thái độ của nó với tiểu Bân, khiến cho ba cảm thấy có thể là có khả năng nàykhông, tiểu Bân thật đúng như bên ngoài nói, vốn là không phải con của Chu Hàn,cho nên nó mới vẫn không có cách nào đối mặt với đứa bé như bìnhthường!”

Dừng lại một chút, ba Chu nóitiếp “Chu Hàn có thể vận dụng quan hệ và nhân mạch làm bản giám định thân nhângiả, tất nhiên ba cũng có cách và quan hệ để lấy được cái thật. Ánh mắt nhìn cáibáo cáo trên kỷ trà, im lặng một lúc lâu: “bản giám định này là ba mới lấy đượcmấy hôm trước, quả nhiên là giống với suy đoán của ba, Tiểu Bân vốn không phảilà con của Chu Hàn.” Vừa nói chuyện, giọng nói của ba Chu lộ rõ vẻ côđơn.

Thư phòng rơi vào trầm mặc, antĩnh ngay cả không khí cũng trở nên có chút nặng nề.

Lâm Lệ nhìn ông, cô có thể nhìnra được sự cô đơn và thất vọng từ trên mặt ông, thật ra đổi lại là ông mà suynghĩ, sao có thể không thất vọng được, tưởng là cháu trai ruột thịt, nhưng trongnháy mắt biết được không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, chuyện như vậy thực sựkhông phải là ngày một ngày hai có thể lập tức tiếp nhận và thích ứngđược.

Không khí nặng nề khiến cho LâmLệ cảm thấy có chút lúng túng, cố gắng tìm đề này xoa dịu bầu không khí xấu hổnày, nói: “Thật ra thì, thật gia thì Tiểu Bân và Chu Hàn khá giống nhau, tínhcách tính khí rất tương tự Chu Hàn.

Ba Chu giương mắt nhìn cô, nhìnchằm chằm một lúc, không nói chuyện, đứng dậy đi về phía bàn đọc sách, bưng chéntrà lúc trước Lâm Lệ bưng vào lên, mở nắp ra uống một hớp, đã nguội mất rồi, hơiđắng chát, không phải vị đắng lúc vừa pha xong, không hề có vị thơm nồng nónghổi khi vừa pha.

Bưng chén trà một lần nữa trởlại ghế salon ngồi xuống, để trà lên trên mặt chiếc bàn trà, lại nhìn về phíaLâm Lệ hỏi “Về thân thế của thằng bé, con biết ngay từ đầusao?”

Lâm Lệ giật mình sửng sốt, cuốicùng gật đầu, "trước đó Chu Hàn có nói cho con rồi."

Ba Chu cũng gật đầu, bưng chéntrà lên lại uống một ngụm, ánh mắt nhìn tờ báo cám giám định trên bàn trà kia,dường như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu cũng không có mởmiệng.

Lâm Lệ không biết ông đang nghĩcái gì, đúng lúc đang muốn mở miệng hỏi, lúc này cửa thư phòng được gõ vang, dìquản gia đẩy cửa đi vào, nói “Lâm Lệ, Tiểu Bân tỉnh, đang tìm côđấy.”

Nghe vậy, Lâm Lệ liếc nhìn baChu, chỉ thấy ba Chu chỉ gật đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nữa, vẫn mộtmực không nói gì.

Lâm Lệ cũng không hỏi thêm điềugì, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Dường như dì quản gia nhìn rachút gì, đợi Lâm Lệ đóng cửa thư phòng, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi “Saothế?”

Mắt Lâm Lệ nhìn bà, chỉ cườicười nhàn nhạt, lắc đầu, đi sang phòng ngủ cho khách bên kia.

Lúc đẩy cửa đi vào, thằng béđang ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình, miệng mếu đi, vẻmặt kia dường như là ủy khuất biết bao nhiêu, khiến người ta nhìn thấy cũng đaulòng.

Lâm Lệ đứng ở cửa, trong lòngkhông khỏi thắt lại, cô không biết ba Chu nghĩ như thế nào, nếu quả thật khôngthể tiếp nhận, vậy Tiểu Bân làm sao bây giờ?

Có lẽ cảm giác được phía sau cóngười nhìn mình, thằng bé xoay đầu lại, thấy Lâm Lệ đứng ở cửa, miệng mếu kiamới thả lỏng ra, hướng về phía Lâm Lệ hô “Dì”

Lâm Lệ cũng lấy lại tinh thần,nở nụ cười nhìn thằng bé, tiến lên ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ tóc nó,dịu dàng hỏi, “Còn muốn ngủ thêm một lát hay là muốn rờigiường?”

"Rời giường." Thằng bé lớntiếng trả lời, dường như thấy Lâm Lệ còn ở thì yên tâm rồi.

Lâm Lệ cười cười, trìu mến hônlên trán thằng bé, sau đó cầm cái áo khoác nhỏ đặt ở ghế bên cạnh mặc vào chobé.

Đến khi ăn xong cơm tối Chu Hànmới đến đón Lâm Lệ và Tiểu Bân trở về.

Dọc đường đi thấy Lâm Lệ như cótâm sự, mặt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện, cả người rất yêntĩnh.

Khi đợi đèn xanh, Chu Hàn nhẹcầm lấy tay cô, dường như lúc này Lâm Lệ mới phục hồi lại tinh thần, không nhìncửa sổ, quay sang nhìn anh.

Chu Hàn nhìn cô, hỏi "Sao thế?Có tâm sự?"

Lâm Lệ nhìn anh, quay đầu liếcnhìn Tiểu Bân ở phía sau, chỉ thấy thằng bé vẫn đang chăm chú xem quyển sáchthiếu nhi mà mẹ Chu mua cho, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú.

Thấy cô không đáp, Chu Hàn nhíunhíu mày, hỏi “Lâm Lệ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Sao cứ có cảmgiác là lạ, xế chiều trước lúc anh đi vẫn còn tốt, giờ về thế nào lại đột nhiênnhư thay đổi thành người khác vậy.

Lâm Lệ nhếch miệng, lắc đầu,chỉ nói nói " Không có chuyện gì."

Đèn đỏ chuyển xanh, phía sautruyền đến tiếng còi thúc giục, Chu Hàn không có hỏi nhiều nữa, nghĩ đến khi vềnhà sẽ hỏi lại, xoay người, một lần nữa lại khởi động xe.

Khi ba người về đến nhà đã làchín giờ, nghĩ đến ngày mai thằng bé còn phải đi học, Lâm Lệ liền dẫn nó đitắm.

Trong phòng tắm, Lâm Lệ có chútkhông yên lòng khi tắm cho thằng bé, trong đầu đều nghĩ tới những lời ba Chu nóitrong thư phòng lúc xế chiều.

Khi Lâm Lệ chuẩn bị gội đầu chothằng bé lần thứ tư, rốt cục nó không nhịn được mở miệng nói, “Dì, dì gội đầucho con ba lần rồi.”

Lúc này Lâm Lệ mới giật mình,có chút hối lỗi nói “dì xin lỗi, dì xin lỗi, dì đang suy nghĩ một chuyện.” Vừanói vừa nhanh chóng xả nước rửa sạch dầu gội trong tay.

Thằng bé nhìn cô chăm chằm, đầutóc còn ướt nhẹp , hỏi "Dì, dì không vui sao?"

Lâm Lệ lắc đầu, khẽ cười:"Không có." Cầm lấy khăn lau khô đầu cho thằng bé.

Giọng non nớt của thằng bé vanglên” "Nhưng mà dì vẫn không nói lời nào."

Lâm Lệ xoa xoa đầu nó: "Đượcrồi, tắm nhanh nào, nếu không sáng sớm ngày mai dậy không nổi đi học muộn đấy ."Tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó.

Thằng bé biết điều gật đầu,nhưng mà nhìn cô vẫn có chút không yên lòng nói “Dì, đừng khôngvui.”

Lâm Lệ cười nói được, rất ấmlòng.

Đắp chăn kín giúp thằng bé, cúiđầu hôn cái lên trán nó, thấp giọng nói “ngủ ngon.”

"Dì ngủ ngon." Nói xong, biếtđiều nhắm hai mắt lại.

Vui vẻ cười cười, đứng dậy tắtđèn trong phòng thay nó, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Túc đi ra khỏi phòng nụ cườicũng biến mất, khẽ nhíu mày, tâm trạng có chút nặng nề.

Lâm Lệ theo thói quen quay vềphòng ngủ cho khách, lúc đang đẩy cửa đi vào, tay bị Chu Hàn ở phía sau khôngbiết đến đây từ lúc nào kéo lại, chỉ nghe thấy Chu Hàn nhẹ giọng nói bên tai cô:“Có phải là em đi nhầm phòng hay không?” Vừa nói tay vốn đang kéo tay cô, buôngcô ra, chậm rãi đặt lên cái eo mảnh khảnh của cô.

Lâm Lệ thoáng cái đỏ mặt, trongnháy mắt toàn bộ lý trí tràn về, nhớ tới tất cả vào sáng nay và tốiqua.

Chu Hàn hôn lấy cổ cô, môi dánxuống cái cổ bóng loáng của cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, cả buổi tối rầu rĩkhông vui ?"

Lâm Lệ kéo tay anh ra, xoayngười lại, nhìn anh, nói "Ba, ông đã biết chuyện của Tiểu Bânrồi."

Nghe vậy, Chu Hàn sửng sốt,nhìn cô chằm chằm, một lúc cũng không kịp phản ứng.

Lâm Lệ lôi kéo anh vào phòng,cửa đóng lại, nói: " Lúc xế chiều em nhìn thấy bản báo cáo giám định thân nhâncủa Tiểu Bân ở trong thư phòng ba, ba đã biết chuyện thân thế của Tiểu Bânrồi"

"Vậy à?" Dường như lúc này mớiphục hồi tinh thần lại, Chu Hàn nhẹ nhàng đáp.

Lâm Lệ gật đầu,"Ừ."

"Ông ấy nói gì sao?" Chu Hànhỏi.

Lâm Lệ lắc đầu, "Không có, cũngkhông nói gì." Nhìn anh, Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi "Chu Hàn, anh nói ba ông ấysẽ như thế nào?" Sẽ không nhận Tiểu Bân sao? Nếu thật là không tiếp nhận tiểuBân, vậy phải làm thế nào?

Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, ChuHàn sao có thể không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, đưa tay kéo cô ôm vàotrong ngực, nhẹ vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói “Đừng lo lắng, nếu ba không nói gì, vậythì chứng tỏ ông ấy đã đón nhận rồi, sau này cũng sẽ không nói gì.” Với sự hiểubiết của anh về cha, nếu như hiện tại ông không nói phản đối hoặc là như thếnào, im lặng như thế là thể hiện đồng ý, trước kia ông không đồng ý chuyện củaanh và Lăng Nhiễm, cho dù anh đưa Lăng Nhiễm đi Mỹ bảy năm, rồi khi trở về tháiđộ của ông vẫn là không đồng ý, cho nên bây giờ ông không nói gì thân thế củaTiểu Bân, vậy sau này cũng sẽ không nói gì nữa.

"Có thật không?" Tựa vào tronglòng ngực của anh, Lâm Lệ có chút không xác định hỏi.

"Thật." Chu Hàn khẳng định nói,nghĩ thầm có nên trực tiếp tìm cha nói về vấn đề của Tiểu Bân.

Giống như Chu Hàn nói, kể từngày đó, về chuyện tình về Tiểu Bân ba Chu không hề nhắc tới, dường như cáichuyện hồi xế chiều cũng không có xảy ra, có đôi khi không khỏi làm Lâm Lệ nhưcó một loại ảo giác, chuyện chiều hôm đó cô thấy được bản báo cáo giám định thânnhân trong thư phòng ba Chu chỉ là do cô tưởng tượng ra, mà thật ra không hề xảyra chuyện gì. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là những suy nghĩ viễn vong củaLâm Lệ, chuyện đã xảy ra làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng mà mẹChu dường như không hề biết gì, vẫn thường gọi điện đến đây, hỏi lúc nào bọn họvề ăn cơm, nói bà nhớ tiểu Bân rồi, muốn gặp nó.

Thằng bé bị cảm, chảy nước mũiho khan rất nghiêm trọng, người cũng mê man, chỉ hai ngày, cả người dường nhưgầy đi rất nhiều, khiến cho Lâm Lệ nhìn vậy rất đau lòng.

Bác sĩ nói là giờ bệnh cảm cúmđang lây lan, nhưng do thể chất thằng bé tương đối kém, cho nên cảm cúm mớinghiêm trọng như vậy, mỗi ngày phải đi bệnh viện để tiêm.

Bởi vì gần đây Chu Hàn đang bậnmột hạng mục mới, cho nên việc đưa bé đi bệnh viện xem bệnh chỉ thể rơi trênngười Lâm Lệ.

Mất ba ngày truyền nước, haicái tay của thằng bé bị kiêm tiêm đến đỏ đỏ tím tím, nhưng cũng may việc tiêm vàtruyền nước không hề uổng phí, bệnh cảm cúm đã đỡ rất nhiều, chỉ còn cổ họng làcòn sưng sưng là hơi khó chịu.

Lâm Lệ nắm tay thằng bé chuẩnbị đi đến bãi đậu xe của bệnh viện, vừa đi Lâm Lệ hỏi thằng bé: “Tiểu Bân, látdì đi siêu thị sẽ mua tuyết lê hầm bách hợp (*) cho con ăn, ăn xong cổ họng sẽthoải mái chút ít, sẽ không đau như vậy.”

Thằng bé gật đầu, giọng nhẹnhàng đáp: “Vâng.” Bởi vì cổ họng bị sưng, giọng nói có chút khànkhàn.

Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, "Thậtngoan."

Gần tới bãi đậu xe, lại vô tìnhnghe thấy có hai nữ một nam đang cãi vã ở bên trong bãi đậu xe, trong đó có mộtgiọng nói vô cùng quen thuộc, mắt nhìn sang, có chút ngoài ý muốn thấy một trongsố đó lại là Tiêu Tiêu.

“Ả hồ ly tinh này, dụ dỗ chồngbà, mày muốn chết hả!” Đứng đối diện Tiêu Tiêu là người phụ nữ đang cầm chiếctúi định đập về phía Tiêu Tiêu.

"A, bà mụ điên, anh Cường, anhCường giúp em." Bên này Tiêu Tiêu kêu gào trốn sau lưng một người đànông.

“A Mai đừng, A Mai đừng đánh,đừng đánh...” Người đàn ông kia nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ cả ngườinhìn rõ có chút mập mạp.

Người phụ nữ được gọi là A Maikia dừng tay lại, rời mắt về phía người đàn ông trung niên kia, ánh mắt hung ác,giơ tay lên tát một phát vào mặt người đàn ông, khiến mắt kính người đàn ông rơixuống.

Tiêu Tiêu núp ở phía sau đànông thoáng cái ngây cả người, tay nắm quần áo của đàn ông nhất thời có chútkhông biết phải làm sao, giật mình sững sờ nhìn.

Người phụ nữ gọi là A Mai kiangoảnh mặt về phía chồng khạc một ngụm đờm, mắng “Cánh cứng rồi dám nuôi đàn bàở bên ngoài, ông có tin là tôi sẽ bảo ba thu hồi toàn bộ tiền đã đầu tư vào côngty ông không, xem xem ông với cái xác công ty vô ích có thể làm đượcgì!”

Người đàn ông nhặt mắt kính bịrơi xuống đất kia, một lần nữa đeo lên, có chút lấy lòng vợ nói, “A Mai, đừngnhư vậy, anh yêu chính là em, là người đàn bà này cứ muốn quấn lấy anh, quyến rũanh, không nghĩ là sẽ phạm sai lầm, nhưng mà trong lòng anh người anh yêu nhấtlà em, thật, anh có thể thề với trời!”

AMai mắt lạnh liếc nhìn chồng của mình, có chút châm chọc này “Nhìn đức hạnh nàycủa ông, còn dám đi chơi gái, nếu không phải là vì con trai, tôi cũng đã sớm lyhôn cho rồi!”

Thấy có thể quay về, đàn ônggọi là anh Cường kia vội vàng nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, là vì con trai, emtha thứ cho anh lần này đi, sau này không dám nữa.”

AMai hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước túm lấy tóc TiêuTiêu.

"A! ——" Tiêu Tiêu sợ hãi kêulên, tay không ngừng phản kháng lại: "Buông buông cái mụ điênnày..."

Người phụ nữ kia dùng sức kéocô ta gần hơn, nhìn mặt cô ta nói “trông cái bản mặt lẳng lơ này, không có thủđoạn cũng đừng đi ra ngoài đoạt đàn ông của người khác.” Vỗ vỗ mặt Tiêu Tiêu,nói tiếp “Mày cho rằng đàn ông là cái gì, bà cho mày biết đàn ông cũng khôngphải là thứ gì tốt, sau khi mặc quần thức dậy thì đã quên dáng vẻ người đàn bàvừa nằm dưới thân mình rồi, nếu mày cho rằng ngủ với đàn ông mấy đêm là có thểlấy tiền nhà hắn ta vào tay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi!” Vừa nói một tay đẩyTiêu Tiêu ra.

Tiêu Tiêu đứng không vững, cảngười suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã, nhìn cái người đànông gọi là anh Cường kia uất ức nói “Anh Cường, anh đã nói là anh yêu em, anhnói muốn ly hôn với mụ dạ xoa này!”

“Cô đừng có nói bậy bạ, tôinói muốn ly hôn với bà xã tôi lúc nào, tôi cho cô biết, tôi yêu bà xã tôi nhất,về sau cô đừng quấn tôi nữa!” Nói xong, vội vàng lôi kéo vợ mình, nói, “Bà xã,đi thôi đi thôi, người ta đang nhìn đấy.” Vừa nói ngầng đầu nhìn Lâm Lệ bênnày.

Nghe vậy A Mai cũng ngoảnh lạinhìn về hướng Lâm Lệ, sau đó quay lại nhìn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, lúc nàymới xoay người rời đi.

"Dì." Thằng bé bên cạnh kéo tayLâm Lệ.

Lâm Lệ quay đầu lại, có chúthối hận mình thế mà lại quên không đưa tiểu Bân đi khỏi, lại để cho nó nhìn mộtcảnh xấu thế này.

Sờ sờ đầu thằng bé, hỏi "Đã hùdọa Tiểu Bân sao?"

Thằng bé vừa lắc đầu, lại gậtđầu, không nói gì.

Lâm Lệ biết thật sự có chút dọađến thằng bé rồi, thật ra thì đừng nói là nó, cô cũng thấy sợ, trước kia khi MạcPhi vứt bỏ An Nhiên, kết hôn với Đồng Tiểu Tiệp, lo lắng An Nhiên khổ sở, côcũng không ít lần lôi kéo An Nhiên nói những lời ngoan độc, nhưng mà chỉ là nóithôi, chưa từng đi làm thật, dĩ nhiên cũng vì Mạc Phi kết hôn liền đi đến Mỹphát triển luôn, cũng không đợi cô được thực tế, nhưng mà hôm nay thấy một mànnhư vậy thật là có chút sợ hãi, trước kia cho là những thứ này rất xa xôi, nhiềulắm chỉ là nhìn thấy trên TV, không nghĩ rằng hôm nay vừa vặn cô bắt gặp được,mà ‘tiểu tam’ trong đó chính là Tiêu Tiêu.

Sau khi đôi vợ chồng kia đi,Tiêu Tiêu hùng hùng hổ hổ đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy Lâm Lệ đứng bên này,nhìn lại bộ dáng chật vật lúc này của mình không khỏi có chút thẹn quá thànhgiận, nổi giận đùng đùng, ngoảnh lại về phía Lâm Lệ, nói : “Nhìn cái gì vậy,nhìn thấy tôi như bây giờ cô rất đắc ý sao?”

Lâm Lệ chỉ lạnh nhạt nhìn cô tamột chút, không nói chuyện, cúi đầu nắm lấy tay Tiểu Bân chuẩn bị rờiđi.

Thấy cô không để ý mình, tronglòng Tiêu Tiêu càng giận hơn, hướng bóng lưng Lâm Lệ, lớn tiếng quát, “Làm sao,cưới lần thứ hai làm mẹ kế cho người ta, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cẩnthận người ta coi như là bảo mẫu!’

Nghe vậy, Lâm Lệ dừng bước lại,xoay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, nói “Mẹ kế hoặc là bảo mẫu gì đó cũng tốt, ít ratôi còn là bà Chu danh chính ngôn thuận, vừa có danh có phận, còn tốt hơn là côkhông danh không phận đi theo đàn ông của người ta, bị người ta túm lại đánhtrên đường cũng không có ai liếc nhìn cô một cái hay là ra mặt giúpcô.”

"Cô..." Tiêu Tiêu không phảnbác được, chỉ có thể oán hận nhìn cô.

“Tôi thật cảm thấy không đángcho Trình Tường, vì cô si tình nhiều năm như vậy.” Lâm Lệ nhìn cô, còn nhớ đếnbộ dạng ngày đó của Trình Tường, “Cô đã phụ thâm tình của anhấy.”

“Phụ thâm tình của anh ta, haha.” Tiêu Tiêu cười lạnh, nói: “bây giờ anh ta là người què, chẳng lẽ cô muốnnửa đời sau tôi đi chăm sóc một người què sao? Thật là chuyện nựccười!”

Lâm Lệ không nói gì nữa, có lẽTiêu Tiêu căn bản không hề yêu Trình Tường, cô ta chỉ muốn coi trình tường nhưcọc gỗ cứu sinh khi cô ta rơi xuống nước mà thôi, một khi cô ta lên bờ, cô ta sẽvứt bỏ, cho nên hiện tại cô ta mới có thể thờ ơ, coi như không nhìn thấy TrìnhTường như vậy.

Không hề nhìn cô ta nữa, xoayngười sang chỗ khác đưa thằng bé đi về phía đỗ xe.

Buổi tối Lâm Lệ cho Tiểu Bândùng súp tuyết lê bách hợp, thằng bé ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vừa uống vừa hỏiLâm Lệ “Dì, buổi tối dì ngủ cùng con chứ?”

Cũng biết là ở cùng Lâm Lệ đãlâu, có tình cảm nhất định và sự ỷ lại với Lâm Lệ, lần này sau khi bị cảm cúmdường như càng biết làm nũng rồi, nói không muốn ngủ một mình, hi vọng Lâm Lệ cóthể ngủ cùng nó.

Lâm Lệ vốn đau lòng nó, lạinhìn thấy đôi mắt nó có tia cầu xin, dĩ nhiên là không cách nào cựtuyệt.

“Được, buổi tối dì và Tiểu Bânsẽ ngủ cùng nhau.”

Nghe vậy, thằng bé cười, chânmày cũng cong lên, ăn cạn sạch súp trong bát nhìn Lâm Lệ nói “Dì, con muốn thêmmột bát nữa.”

Lúc Chu Hàn trở lại đã là đêmkhuya rồi, gần đây vì một hạng mục mới mà anh rất bận rộn, vội đến mức chân sắpkhông chạm đất rồi, mấy ngày liên tiếp không thể về nhà đúnggiờ.

Thuận tay ném cặp công văn cầmtrên tay xuống ghế sô pha trong phòng khách, xoa lông mày có chút đau nhức, đithẳng đến gian phòng ngủ.

Mở cửa, bật đèn lên, phòng ngủvốn đen như mực thoáng cái sáng ngời, nhìn lên trên giường, giường chiếu vẫnđược gấp gọn gàng, dường như căn bản không có người động đến.

Vô thức nhíu chặt mày lại, đâylà lần thứ mấy rồi? Liên tiếp mấy ngày gần đây, người phụ nữ vốn là nên nằm ởtrong phòng này, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả!

Nguyên nhân là cô đi ngủ cùngmột người đàn ông khác!

Khó chịu, tức giận, chỉ bỗngchốc tràn ngập cả đầu óc, thoáng cái cũng chẳng quan tâm mệt mỏi và buồn ngủ,xoay người ra ngoài đi thẳng đến phòng thằng bé.

Bước chân rất lớn, vẻ mặt tỏ vẻkhông vui và tức giận, nhưng lúc mở cửa không hiểu sao động tác lại trở nên rấtnhẹ, lúc đi vào cũng bước nhẹ, đi tới gần nhìn hai người ngủ chen chúc trêngiường nhỏ bẻ, quả nhiên người phụ nữ vốn nên ở trong phòng của anh giờ đang nằmngủ rất ngon ở nơi này, mà cái tên con trai tranh vợ với anh đang ngủ trong ngựccô, ngoan ngoãn như mèo con.

Chân mày nhíu chặt hơn mộtchút, nhìn chằm chằm hai người một lúc, anh thừa nhận mình không có phong độ,cướp người với thằng quỷ nhỏ đang cảm cúm, hơn nữa thằng quỷ nhỏ kia còn gọi anhlà ‘ba’, nhưng mà không có lý do gì anh kết hôn có vợ rồi lại còn phải ngủ phòngkhông gối chiếc bốn ngày trời! (^_^)

Nghĩ tới, nhẹ nhàng cúi ngườitách thằng quỷ nhỏ trong ngực cô ra, sau đó ôm thắt lưng người phụ nữ đang ngủsay, xoay người đi thẳng về phía gian phòng của mình.

Trong giấc mộng Lâm lệ cảm giácnhư mình đang ngồi trên máy bay, có loại cảm giác bay lên không trung, hơn nữacái máy bay này rất kì quái, có loại cảm giác rất quen thuộc, ngay cả chiếc ghếtựa, dường như cũng mang theo nhiệt độ quen thuộc.

Nhẹ nhàng thả Lâm Lệ lên trêngiường, kéo chăn lên đắp cho cô, lúc này Chu Hàn xoay người cầm quần áo vàophòng tắm để tắm.

Sau khi tắm nhanh đi ra khỏiphòng tắm, nhìn thấy người ngủ yên trên giường, trong lòng Chu Hàn không khỏidâng lên một luồng cảm giác thỏa mãn.

Từ một bên giường khác vén chănlên nằm xuống, đưa tay vòng qua cổ của cô, để cho đầu của cô gối lên cánh taycủa mình, một cái tay khác vòng qua hông của cô, kéo cô vào trong ngực củamình.

Trong lúc mơ mơ màng màng, LâmLệ bị anh chạm vào tỉnh lại, nhíu nhíu mày, khẽ mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấytrước mặt mình là khuôn mặt lớn hơn, có chút ngoài ý muốn còn có chút không xácđịnh, “Chu Hàn?”

Nhân lúc cô tỉnh lại, Chu Hàncúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp tiếng nói hỏi "Đánh thứcem?"

Khóe miệng Lâm Lệ cong lênthành nụ cười, ánh mắt còn chút nặng trĩu, không ngừng nháy mắt vài cái, lắcđầu, nói “Anh đã về.” Thật ra nói thật ra, mặc dù hai người chung một căn phòng,mỗi ngày Chu Hàn đều trở về không có qua đêm bên ngoài, nhưng mà từ khi anh tiếpnhận hạng mục mới mà bắt đầu bận rộn, mà cô cũng vì chuyện của Tiểu Bân nênkhông đi làm, cho nên mấy ngày nay hai người không hề thấy mặt nhau, căn bản làkhi anh về, cô đã ngủ, cô thức, anh đã đi.

"Ừ." Chu Hàn nhẹ giọng đáp lời,cúi đầu hôn cô, thoáng cái dường như tất cả mỏi mệt đã tiêu tan, chỉ muốn hôn cômà thôi.

Dĩ nhiên Chu Hàn cũng khôngphải là người chỉ nghĩ xuông mà không làm, lập tức thay đổi hành động, hạ thânthể xuống cúi đầu hôn cô, hàm răng khẽ cắn môi mềm mại ngọt như đường kia củacô, đầu lưỡi thừa dịp cô bị đau hô lên mà tiến vào thăm dò, bá đạo mà thâm tình,dĩ nhiên cũng không phải dịu dàng.

Đột nhiên Lâm Lệ như nghĩ tớiđiều gì, chợt đẩy anh ra, “Tiểu, Tiểu Bân.” Quay đầu tìm thằng bé, lúc này mớichú ý nơi này không phải là phòng trẻ em, giường này nào đâu phải là giường củathằng bé.

Lúc này mới quay đầu lại nhìnngười đàn ông đang đè nửa người lên người mình hỏi: “Anh, làm sao anh lại ôm emtrở về?” Không khỏi có chút lo lắng nếu thằng bé nửa đêm tỉnh lại không nhìnthấy cô liệu có sợ hay không?

Chù Hàn cúi đầu há mồm trừngphạt bằng cách cắn cái mũi của cô: “Em là bà xã của anh, cả ngày để cho anhphòng không gối chiếc là thế nào?” Giọng nói nghiêm chỉnh kia dường như có chútgiống ‘oán phu’.

Lâm Lệ buồn cười vỗ vỗ anh,nói: “lại còn ‘phòng không gối chiếc’ nữa, em cũng không đi đâu, ngày ngày ởnhà, cũng không biết ai là người đi sớm về muộn ngay cả một bóng người cũngkhông nhìn thấy.”

Chu Hàn cũng cười, tung mình đècả người lên trên người cô, bắp đùi khỏe khoắn cố ý vô tình ma sát cô, thấpgiọng ở bên tai cô hỏi: “Vậy là em đang oán giận anh ‘vắng vẻ’ em sao?” Giọngnói kia trầm thấp cùng hàm ý trong đó không cần nói cũng biết, khiến cho nhiệtđộ căn phòng tăng lên vài độ.

Lâm Lệ nuốt một ngụm nước bọt,đỏ mặt, nhiệt độ cả người cũng tăng lên vài độ, đưa tay đẩy anh: “Anh, anh muốnlàm gì.”

Chu Hàn lấy một tay gạt cái tayngăn cách giữa hai người ra, nâng đầu cô lên một chút, một bàn tay ôm chặt, thânthể hai người kề sát vào nhau thật chặt, thân mật không hề có khe hở, tiếng nóiChu Hàn mờ ám vang lên bên tai: “Mấy ngày hôm trước sơ ý ‘vắng vẻ’em...”

Lâm Lệ nuốt nước miếng xuống,sao không biết là anh muốn làm gì, muốn đẩy ra, nhưng hoàn toàn không thể dùnglực được, cũng không biết là thật không dùng được lực hay là bản thân mình khôngmuốn đẩy anh ra.

Chu Hàn mở miệng ngậm chặt lỗtai cô, đầu lưỡi vẽ quanh vành tai của cô, vừa nói “vậy hôm nay sẽ bồi thườngcho em thật tốt...” Vừa nói buông lỗ tai của cô, theo tai của cô trượt xuốngphía dưới.

Lâm Lệ run rẩy, rung động vì nụhôn của anh, tay nắm thật chặt bờ vai của anh, cũng không biết là muốn đẩy anhra hay là muốn kéo anh đến gần hơn chút nữa.

Chỉ còn lại một tia lý trí, LâmLệ nâng khuôn mặt đang chôn trong ngực lên, bộ ngực phập phồng, thở hổn hển nói“Anh, anh không mệt mỏi sao?” Buổi sáng sớm như vậy đi ra ngoài, tối muộn thếnày mới về, một ngày mười sáu giờ dành cho công việc, cô lo lắng anh cứ như vậythân thể sẽ không chịu nổi.

Chu Hàn cúi đầu, hôn lông màycô, mắt, mũi, miệng ... Những nụ hôn chi chít rơi xuống, tia lý trí cuối cùngcủa Lâm Lệ rốt cục cũng bị những cái hôn chi chít này của anh làm sụp đổ hoàntoàn, trước lúc hoàn toàn trầm luân cùng anh, nghe thấy anh nói bên tai cô: “Ởtrên giường đừng hỏi đàn ông có mệt hay không.”

Cô khẽ cười thừa nhận toàn bộnhiệt tình của anh, cảm thấy có đôi khi anh thật đáng yêu.

Khi Lâm Lệ tỉnh lại đã là buổisáng ngày hôm sau, bên cạnh Chu Hàn đã không có ở đây, cả người như tan ra, vôcùng đau nhức. Nhớ lại tối hôm qua, mặt Lâm Lệ không khỏi lại nónglên.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ mộtchút, lúc này mới giật mình đã chín giờ rồi, nghĩ đến thằng bé, cũng bất chấpđau nhức ở ngang hông cùng hai chân vô lực, xoay người ngồi dậy khỏi giường, vàophòng quần áo lấy quần áo thay rồi đánh răng rửa mặt qua loa, liền đi ra khỏiphòng.

Lúc Lâm Lệ vội vàng đến phòngcủa thằng bé, thằng bé đã thức dậy, giờ này đang ngồi cười đọc sách ở trước bànđọc sách, thấy cô mở cửa đi vào, để quyển sách trên xuống chạy về phía Lâm Lệ,một tay ôm lấy Lâm Lệ, “Dì”

Lâm Lệ ôm lại nó, tay vỗ nhènhẹ vỗ về lưng của nó, an ủi nó nói: “Tiểu Bân, thật xin lỗi a, dì dậymuộn.”

Chui ra khỏi lòng Lâm Lệ, thằngbé nhìn Lâm Lệ chằm chằm, hỏi “Dì, thân thể dì đã khá hơn chút nàochưa?”

"Hả?" Lâm Lệ giật mình sững sờ,có chút nghi hoặc nhìn bé, "Cái gì?"

“Ba nói dì cũng ngã bệnh rồi,cần nghỉ ngơi.” Vừa nói thằng bé vừa kéo Lâm Lệ đến bên giường nhỏ của nó, đểcho Lâm Lệ ngồi ở trên giường, nói “Dì, nếu còn không thoải mái thì dì cứ ngủmột lúc đi, con đã khỏe rồi, cổ họng cũng không khó chịu nữa.”

Lâm Lệ vui mừng sờ sờ đầu nó,nói “Dì rất khỏe, dì không có không thoải mái.”

"Có thật không?" Đứa bé nhìncô, ánh mắt kia sạch sẽ không hề có tạp chất.

"Thật." Hỏi "Tiểu Bân đói bụngkhông, muốn ăn cái gì, dì làm bữa sáng cho con."

“Con ăn sáng rồi.” Thằng bénói, “Buổi sáng ba làm sandwich cho con.” Nghĩ đến cái gì, nói tiếp “Ba cũng làmsandwich cho dì, đặt ở trong tủ lạnh, nói chờ dì tỉnh, hâm nóng lại đểăn.”

Lâm Lệ gật đầu, trong trái timấm áp, liếc nhìn sách trên bàn nhỏ của thằng bé, nói “Tiểu Bân đọc sách nhé, dìđi ăn điểm tâm.”

Thằng bé nghe lời gật đầu, mộtlần nữa ngồi xuống trước bàn đọc sách.

Lâm Lệ đi từ phòng trẻ em ra,đi tới phòng bép, mở tủ lạnh, bên trong quả thật có sandwich, bên cạnh còn dánlời ghi chép, “Hâm nóng lên lại ăn.”

Nụ cười nơi khóe miệng nhưkhông thể ức chế được, từ từ hiện lên.

Lâm Lệ cứ sợ là ba Chu sẽ tỏthái độ với chuyện Tiểu Bân, nhưng mà đúng như Chu Hàn nói, ông không hề nhắclại, về sau mấy lần Lâm Lệ đưa đứa bé trở lại đại viện, ông cũng không nói thêmcái gì, như là thực sự chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúc nhàn rỗi còn có thể dạyTiểu Bân đọc chữ, thậm chí còn dạy nó đánh cờ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếuba Chu thật không thể tiếp nhận Tiểu Bân, vậy thật sự không biết nên làm thế nàomới tốt.

Trước bữa cơm tối Chu Hàn gọiđiện thoại tới, nói buổi tối có xã giao, không thể về đại viện ăn cơm với bọnhọ, nhưng mà sau khi tan tiệc anh sẽ trực tiếp tới đây.

“Anh uống ít rượu thôi, haingày trước anh còn đau bụng đấy.” Trước lúc cúp điện thoại, Lâm Lệ căndặn.

Trước kia cô cũng từng tham dựxã giao với anh, đâu có gì ngoài uống rượu, hết chén này đến chén khác, đã chínhthức mở rộng cửa lòng với Chu Hàn rồi, dĩ nhiên là sẽ chú ý mọi việc của anh, dạdày anh không tốt, đồ quá lạnh là anh không thể ăn, ăn sẽ làm viêm dạ dày, anhcòn có tính xấu khi rời giường, mặc dù bình thường anh hay dậy sớm, nhưng thỉnhthoảng mấy lần dậy muộn mà bị người quấy rầy, khuôn mặt anh lúc nào dài ra rấtđáng ghét, cô còn chú ý tới trước khi anh ăn phải uống súp trước, trước khi ngủcòn phải nằm trên giường nhìn trần nhà phát ngốc một lát, có vài việc nhỏ khôngđáng kể cũng không phải cố ý nhớ đến, mà là khi bạn thích một người, bạn khôngtự chủ mà quan tâm đến hết thảy của người đó.

“Anh biết rồi.” Bên kia điệnthoại Chu Hàn đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi “Đúng rồi, hai ngày trước dạdày em cũng không thoải mái đúng không, đi bệnh viện kiểm trachưa?”

“Đã không sao rồi, lúc trướclà bởi vì ăn đồ hỏng cho nên mới có chút buồn nôn mà thôi.” Lâm Lệ không thèm đểý nói.

"Thật không có chuyện gìrồi?"

"Dĩ nhiên không có chuyện gìrồi, được rồi, anh đi mau lên, buổi tối uống rượu cũng đừng lái xenữa."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, Lâm Lệ xoayngười chuẩn bị đi vào trong nhà, lúc đang quay đầu thấy ánh mắt của baChu.

Lâm Lệ cười cười với ông, cóchút cẩn thận gọi một tiếng, "Ba."

Ba Chu gật đầu, mở miệng hỏi"nói chuyện điện thoại với Chu Hàn sao?"

Lâm Lệ gật đầu,"Vâng."

"Nó nói buổi tối lúc nào trởlại?" Ba Chu lại hỏi.

"Tối nay Chu Hàn có bữa tiệc,phải mời rượu xong mới có thể trở về." Lâm Lệ trả lời theo sựthật.

Ba Chu gật đầu, đi về phíatrong viện.

Ban ngày vào mùa đông luôn ngắnnhư vậy, còn chưa tới sáu giờ, sắc trời đã mờ mờ không nhìn thấy rồi, đèn bênngoài viện cũng đã sớm bật lên.

Lâm Lệ không biết lấy cớ thếnào mở miệng, bởi vì cô thật sự có chút sợ ông hỏi cô chuyện của TiểuBân.

Ba Chu nhìn bầu trời, chậm rãimở miệng nói “Lúc trước Chu Hàn cũng đã tới tìm ba nóichuyện.”

Lâm Lệ sửng sốt, ngẩng đầu nhìnông chằm chằm. Cô cũng không biết Chu Hàn đi tìm ba Chu.

“Nó nói khi nó quyết định đốimặt với truyền thông, lấy ra bản báo cáo giám định thân nhân kia ra, từ khoảnhkhắc đó dù nó và đứa trẻ kia không hề có quan hệ huyết thống, nó cũng sẽ gánhvác trách nhiệm của cha đứa trẻ!” Ba Chu nói xong, mặt rất bình tĩnh, trên mặtthậm chí còn có ý cười.

“Con, con không biết anh ấy đitìm ba.” Chu Hàn không hề đề cập với cô, cô hoàn toàn khôngbiết.

Ba Chu quay đầu lại, nhìn LâmLệ vẻ mặt chân thành nói: “nếu như đây là lựa chọn của nó, như vậy ba sẽ tôntrọng lựa chọn của nó.”

"Cho nên... ba chấp nhận TiểuBân ?" Ý ông là thế này sao?

Ba Chu cười, hỏi ngược lại “NếuTiểu Bân là con trai của Chu Hàn, đương nhiên đó là cháu trai của ba, còn có vấnđề sao?”

Lời này Lâm Lệ nghe rõ, cũngcười theo, lắc đầu, nói: "Không có vấn đề gì, không có vấn đề gìrồi.”

Ba Chu gật đầu, liếc nhìn LâmLệ nói “Đi vào ăn cơm đi” Vừa nói xoay người dẫn đầu bước đi vào trongnhà.

Lâm Lệ gật đầu, theo ông đivào.

Vừa đi, ba Chu nghĩ đến cái gì,vừa nói: “Đến cuối năm đón cha mẹ con tới Giang Thành dự lễ mừng năm mới đi, hainhà ở cùng nhau, cũng náo nhiệt hơn chút.”

Lâm Lệ ngẩn người, gật đầu đáp:“Vâng.” Thật ra thì cô vốn là có ý định này, ba mẹ chỉ có một con gái là cô, côkhông muốn bọn họ cô đơn đón lễ mừng năm mới, không có ai cùng nóichuyện.

Lúc Chu Hàn trở về đại viện đãquá chín giờ, mẹ Chu đã đưa Tiểu Bân đi ngủ, quản gia quét dọn vệ sinh trongphòng khách, thấy anh trở về, hỏi, “cậu đã về rồi, đã ăn chưa, có muốn tôi làmcho cậu bữa ăn khuya không?”

Chu Hàn lắc đầu từ chối: "Khôngcần đâu dì, tôi ăn xong cơm tối rồi, ba mẹ đã ngủ chưa?"

Dì quản gia gật đầu, đáp: "sángmai ông chủ có hội nghị, đã ngủ, bà chủ nói muốn ngủ cùng Tiểu Bân, hiện tại hẳnlà đã ngủ rồi."

Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu, lạihỏi "Lâm Lệ thì sao?"

“Lúc ăn tối hình như cô ấykhông được thoải mái, trở về phòng nghỉ ngơi rất sớm.’ Lúc ăn cơm buổi tối, mớiđầu còn tốt, người một nhà cùng ngồi ăn cơm không khí cũng không tệ lắm, cũngkhông biết làm sao, cơm này ăn vào một nửa, Lâm Lệ đột nhiên che miệng lại chạyđi, nói là dạ dày có chút không ổn. Thấy cô cả người khó chịu vậy, để cô trở vềphòng nghỉ ngơi sớm, sau cơm tối bà cũng cố bưng một ít cháo cho cô ăn, nhưng màvẫn không có khẩu vị, uống vài hớp lại không muốn uống nữa.

Chu Hàn nhíu nhíu mày, nói "LâmLệ không thoải mái sao?"

"Ừ." Dì quản gia gậtđầu.

Chu Hàn không có nói thêm nữa,xách cặp công văn đi lên gian phòng của mình.

Lúc đẩy cửa đi vào thấy Lâm Lệđang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại dường như là ngủ thiếpđi.

Chu Hàn thả cặp công văn trêntay vào một bên hộc tủ, cúi nửa người muốn đưa tay sờ trán cô.

Lâm Lệ cũng không có ngủ sâu,cảm giác có người để tay lên trán mình, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Chu Hàn đứngở trước giường, khóe miệng cong lên, “Đã về rồi.” Chống thân thể như muốn ngồidậy.

Thấy thế, Chu Hàn đưa tay đỡcô, sau đó ở ngồi xuống ở mép giường, đưa tay đem cô ôm vào lòng, hỏi "khôngthoải mái ở đâu vậy?"

Tựa vào trong ngực anh, Lâm Lệlắc đầu, chỉ nói nói: "Không hề không thoải mái."

“Dì quản gia đã nói với anh,cơm tối em cũng không ăn nhiều”. Mấy ngày hôm trước đã thấy bộ dạng buồn nôn củacô, chẳng qua là trong khoảng thời gian này công ty thật sự bận không dứt rađược, nhưng mà hôm nay thì có, xem ra thật sự là cần đi bệnh viện kiểm tra chotốt, nghĩ vậy, liền nói “Không được, sáng sớm ngày mai hay là anh cùng em đibệnh viện nhé?”

"Ha ha." Tựa vào trong lòngngực của hắn Lâm Lệ cười khẽ một tiếng.

"Còn cười." Buông cô ra, ChuHàn nhéo nhéo cái mũi của cô trừng phạt, hỏi: "thấy đói bụng chưa, muốn ăn cáigì, anh đi làm cho em.”

Lâm Lệ nhìn anh, cặp kia mắt toxoay chuyển một vòng, nói "Em thật muốn ăn mì sợi."

Nghĩ đến buổi tối cô chưa ăncơm còn đói bụng, Chu Hàn không có suy nghĩ nhiều, sủng nịch vuốt vuốt tóc củacô, đứng dậy, “Được, anh đi nấu cho em.”

"Em muốn thêm trứng gà." Ngườikhác được voi đòi tiên càng ngày càng muốn thêm

"Biết rồi." Cởi bỏ áo khoácngoài, vén ống tay áo sơ mi lên, Chu Hàn đi thẳng về phía phòngbếp.

Trong phòng Lâm Lệ nhìn anh đira ngoài đóng cửa lại, vén chăn lên xuống giường, cầm lấy cái áo khoác tây tranganh cởi ra, treo vào tủ quần áo, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa hề phai nhạt, tựnói nói “Đồ ngốc.” Vừa nói, vừa cúi đầu, tay chậm rãi đặt lên bụng củamình.

Bên ngoài phòng khách, dì quảngia thấy Chu Hán kéo ống tay áo đi vào phòng bếp cho là anh đói bụng muốn tìm đồăn, chủ động tiến lên hỏi: “Muốn ăn bữa ăn khuya ư, tôi làm cho cậu.” Vừa nóivừa cầm tạp dề chuẩn bị buộc lên người.

Chu Hàn ngăn lại, nói "Dì,không cần, dì đi nghỉ ngơi đi, tôi tự mình nấu là được rồi."

“Không có chuyện gì, rấtnhanh, tôi nấu cho cậu một bát thôi.” Vừa nói vừa nhanh nhẹn bưng cái nồi trênbếp ga để dưới vòi nước rửa sạch sẽ.

"Dì, thật không cần, Lâm Lệmuốn ăn, để tự tôi nấu cho cô ấy là tốt rồi." Đưa tay nhận lấy ấm nước trong taybà, tự đổ nước vào.

Thấy anh khăng khăng như vậy dìquản gia cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười nói “Vậy thì có chuyện gì cậucứ bảo tôi.” Nói xong đi ra khỏi phòng bếp.

Lúc Chu Hàn làm xong một bát mỳtrứng gà đơn giản nhưng rất ngon bưng về phòng, Lâm Lệ đang ngồi ở trên giườngcũng không biết suy nghĩ gì, khóe miệng nở nụ cười đẹp mắt, nghĩ đến thất thần,ngay cả Chu Hàn bưng mỳ đi vào cũng không có phát hiện.

Đặt bát sang một bên, Chu hànđưa tay quơ quơ ở trước mặt cô, hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế, nghĩ đến thất thầnnhư vậy.?”

Lâm Lệ lấy lại tinh thần, lắcđầu, nhìn anh đột nhiên hỏi: "Chu Hàn, anh nói con chúng ta sẽ như thế nào? Làcon trai hay con gái?"

Chu Hàn sửng sốt, có chút khôngcó kịp phản ứng, hỏi: "Em muốn có con?"

Lâm Lệ hỏi: "Anh khôngmuốn?"

Chu Hàn nhíu mày, có thâm ýkhác nói: "tất nhiên là anh muốn rồi! Em ngoan nào, ăn mỳ trước đã, ăn xongchúng ta mới nghiên cứu chuyện tình sinh em bé." Vừa nói bưng bát đưa tới choLâm Lệ.

Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, phảnứng chậm nửa nhịp mới tiêu hóa được hàm ý trong câu nói kia của anh, vừa bựcmình vừa buồn cười, hờn dỗi lườm anh, nói “Nói hươu nói vượn toàn những thứ đâuđâu, không để ý tới anh.” Vừa nói quay đầu đi.

Chu Hàn cũng cười, đứng dậy,nói "Anh đi tắm trước.”

Lâm Lệ gật đầu, thật là có chútđói bụng, bưng bát mỳ lên từ từ ăn.

Chu Hàn cho thêm chút hành vàotrong mỳ, thật ra bình thường Lâm Lệ cũng thích ăn hành, nhưng mà hôm nay ngửiđến mùi vị này có chút không chịu nổi, dạ dày cuồn cuộn một trận, Lâm Lệ vộivàng đặt bát mỳ trong tay xuống một bên, vén chăn liền chạy về phía nhà vệsinh.

"Lâm Lệ!"

Thấy thế, Chu Hàn cũng chẳngquan tâm tìm quần áo tắm rửa, trực tiếp đi theo vào phòng vệ sinh, chỉ thấy LâmLệ nôn vào bồn cầu, bởi vì tối nay ăn cái gì cũng không vào, lúc ăn cơm tối cũngnôn ra nhiều lần, cho nên hiện tại Lâm Lệ muốn ói cũng không thể cho ra cái gì,tất cả chỉ là nước.

"Lâm Lệ..." Chu Hàn nhẹ vỗ vềlưng của cô, cau mày nói "Đi bệnh viện đi!" Ói như vậy làm sao mà chịuđược!

Lâm Lệ có chút vô lực tới gầnChu Hàn, tựa vào lòng anh, hơi thở hổn hển nói: " không cần, em không sao."

"Không được, hiện tại anh dẫnem đi bệnh viện." Vừa nói Chu Hàn một tay ôm lấy Lâm Lệ.

“A!..” Lâm Lệ hét lên đưa tayôm lấy cổ Chu Hàn, thấy vẻ mặt anh không giống như là nói giỡn, Lâm Lệ chỉ cóthể thỏa hiệp nói: “Em không sao, Chu Hàn, anh thả em xuống trước, em có lời nóivới anh.”

Chu Hàn thả cô xuống để cho côngồi tựa vào giường, khẽ nhíu mày có chút sốt ruột hỏi: "Em muốn nói gì vớianh?"

Khóe miệng Lâm Lệ trước sau vẫnmang theo ý cười, đưa tay kéo lấy bàn tay của anh: “có thể là em córồi.”

Chu Hàn cũng không có suy nghĩđến nhiều phương diện khác, vẫn còn khó hiểu hỏi: “Có cái gì?”

Lâm Lệ buồn cười lấy tay chọcchọc anh, cười mắng "Anh đúng là đồ ngốc."

Chu Hàn sửng sốt, một lúc mớikịp phản ứng, nhìn Lâm Lệ nhưng còn có chút không xác định, thử hỏi: "Em nói làem mang thai?"

“Chỉ là đang nghi ngờ, còn chưaxác định, nhưng mà có thể thật sự có, chu kỳ của em đã muộn hơn nửa tháng rồi.”Lâm Lệ nhìn anh nói. Cô cũng cho là buồn nôn chỉ là do đồ ăn không tốt thôi,nhưng tối nay căn bản mới chỉ ăn được vài miếng, khi dì quản gia mang món cá hấpkia lên ngửi thấy một ít mùi cô cũng không chịu được rồi, sau khi ói nằm ở trêngiường nghỉ ngơi lúc này mới nhớ tới ‘bạn tốt’ của mình đã chậm hơn nửa thángrồi còn chưa thấy. Sau đó lại nhớ tới những triệu trứng giống y lúc mang thaihồi trước, cô cảm thấy có thể thật sự là mang thai, bởi vì dấu hiệu giống lầnđầu.

Chu Hàn nhìn cô một lúc lâu,sau đó chợt đứng dậy, lôi kéo tay cô đi ra ngoài.

Lâm Lệ sửng sốt, không biết anhmuốn làm gì, vội hỏi: "Chu Hàn, anh muốn đưa em đi đâu?"

"Đi bệnh viện." Chu Hàn nói,giọng nói có chút căng thẳng, nắm tay Lâm Lệ rất dùng sức.

Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tớianh có lẽ là căng thẳng quá độ rồi, dừng bước lại kéo anh, nhìn vào mắt anh nói:"Chu Hàn, quá muộn, bác sĩ đã tan việc rồi." Đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên tránanh, nói "Anh đừng căng thẳng, không có chuyện gì, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽđi."

Chu Hàn nhìn cô, suy nghĩ mộtlát, sau đó đột nhiên bỏ cô ra, xoay người thoáng cái chạy rangoài.

Thấy thế, Lâm Lệ hướng về phíaanh gọi: "Chu Hàn, anh đi đâu vậy?"

Chu Hàn không có quay đầu lại,trực tiếp chạy ra ngoài.

Một lát sau đó trong viện ngheđược tiếng xe khởi động.

Đứng ở cửa phòng, Lâm Lệ nhỏgiọng nói thầm: "sẽ không phải là sợ choáng váng chứ?."

Lâm Lệ không biết anh vội vã đira ngoài như vậy là đi nơi nào, chỉ có thể tự rót cho mình chén nước ngồi ởtrong phòng chờ anh.

Lúc Chu Hàn trở lại cũng đã lànửa tiếng sau, chỉ thấy anh cầm một túi nhựa đi vào.

“Anh đi ra ngoài mua cái gìvậy?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn túi nhựa anh cầm.

Chu Hàn không nói chuyện, trựctiếp đổ đồ trong túi nhựa ra giường, hóa ra tất cả đều là que thử thai và giấythử thai, các loại nhãn hiệu đủ mọi chủng loại, ít nhất cũng có mườiloại.

“Trời, anh mua nhiều như vậyđể làm gì?” Nhìn đủ loại cách thức thử thai trên giường kia, Lâm Lệ thật có cảmgiác buồn cười không thể nhịn.

Chu Hàn tiện tay cầm lấy mấyque thử thai đưa cho Lâm Lệ, thấy bỏ sót giấy thử thai, lại cầm mấy tờ từ trêngiường nhét vào tay Lâm Lệ, nói “Đi, đi thử đi.” Anh cũng không rõ tâm tình củamình bây giờ là gì, chỉ biết giờ phút này tim mình đập rất nhanh, nhanh đến mứcnhư là muốn nhảy ra.

Lâm Lệ nhìn công cụ thử thaitrong tay, nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà thật tình của Chu Hàn, biết tối nay mìnhkhông dùng những thứ này làm kiểm tra, Chu Hàn nhất định là không bỏ qua. Chỉđành thỏa hiệp, cầm đống đồ kia trực tiếp vào phòng vệ sinh.

Chu Hàn đứng ở cửa phòng vệsinh, trong lòng không khỏi nôn nóng, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, thế nhưng còngian nan hơn mấy tiếng đồng hồ.

Cũng không biết qua bao lâu,cánh cửa phòng vệ sinh rốt cục cũng chậm rãi mở ra, Lâm Lệ từ bên trong đi rangoài, Chu Hàn rất nhanh bắt được cô, hỏi “Như thế nào, có phải mang thậtkhông?”

Lâm Lệ nhìn anh mở miệng nói:“Tám cái, có hai cái không có phản ứng, sáu cái cũng là hai vạchđỏ.”

Chu Hàn cũng nhìn cô chăm chú,tay nắm bả vai cô chặt hơn chút nữa, hỏi “Đó chính là thật sự có, phảikhông?”

Lâm Lệ gật đầu, trịnh trọng gậtđầu, “Có” Không thể nói rõ cảm giác của chính mình lúc này, chỉ cứ nhìn Chu Hànnhư vậy, chóp mũi ê ẩm không hiểu sao muốn khóc, cô nghĩ loại tâm tình này làcảm động muốn cám ơn anh, trong bụng của cô lại có một sinh mệnh hoàn toàn mới,lần trước cô không thể bảo vệ tốt sinh mệnh yếu ớt kia, lần này, cô nhất định sẽthật quý trọng.

Một lúc lâu Chu Hàn cũng khôngnói gì, chỉ cứ nhìn chằm chằm cô như thế.

Lâm Lệ nhìn anh, không khỏi cóchút hoài nghi, thử hỏi: “Anh, anh không muốn có con?” Cô không biết là Chu Hànmuốn hay là không muốn có con, nếu như anh không muốn có con, vậy làm sao bâygiờ?

Nghĩ như vậy, còn không đợi LâmLệ suy nghĩ cẩn thận, người đã được ôm vào một vòng tay mạnh mẽ, cánh tay ôm côthật chặt, giọng có chút mơ hồ vang lên ở bên tai cô: “Chúng ta thật sự có con?”Giọng nói kia, còn mang theo không xác định, mang theo hoàinghi.

Lâm Lệ có thể cảm giác được hơithở ấm áp trên cổ, còn có, còn có như là có một giọt nước lạnh lẽo còn mang hơiấm chảy xuống cổ cô, làm ướt da thịt của cô.

Không còn hoài nghi, không cònkhông xác định nữa, giờ phút cô có thể xác định Chu Hàn cũng giống cô, là vuivẻ, là kích động, đưa tay lên ôm cổ anh, gật đầu nói “Thật, chúng ta thật sự cócon.”

“Ha ha” Chu Hàn cười, sangsảng mà phóng khoáng, buông cô ra, sau đó một tay lại ôm thắt lưng cô, vui vẻxoay vòng vòng tại chỗ, vừa cười, vừa lớn tiếng nói “Chúng ta có con, chúng tacó con...”

"A..." Lâm Lệ sợ hãi kêu , taybấu vào bờ vai của anh: "Chu Hàn, anh điên rồi à! Mau buông emxuống..."

Ba Chu và mẹ Chu vốn đã đi ngủcũng bị tiếng động trong phòng hai bọn họ đánh thức, mặc đồ ngủ choàng áo khoácđi từ trong phòng ra ngoài, đi tới cửa phòng bọn họ nghe thấy bên trong có tiếngcười còn có tiếng kêu, không biết đến tột cùng bên trong xảy ra chuyệngì.

Hai người nhìn nhau, mẹ Chu gõcửa bên ngoài hô: “ A Hàn, A Hàn, các con ở bên trong làm gìvậy?”

Ba Chu cũng trầm giọng nói "ChuHàn, mở cửa ra!"

Lúc này hai người bên trong mớikịp phản ứng mình quá mức vui vẻ làm ầm ĩ đến những người khác trongnhà.

Bên trong phòng Lâm Lệ cười lèlưỡi với anh, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của anh, “Mau cho emxuống.”

Mở cửa ra, chỉ thấy ba Chu vàmẹ Chu đứng ở cửa, phía sau bọn họ là Tiểu Bân thậm chí cũng mặc đồ ngủ chạytới.

“Làm sao vậy? Nửa đem nửa hômrồi hai người các con còn ở trong phòng hô hoán gì thế?” Mẹ Chuhỏi.

“Ba, mẹ, con và Lâm Lệ có lờimuốn nói cùng hai người.” Chu Hàn nhìn cha mẹ, tâm tình kích động ban nãy cũngđã khôi phục rất nhiều.

Dường như nhìn ra bọn họ có cáigì đó không đúng, hai người mắt nhìn nhau, mẹ Chu hỏi: “Chuyện gìvậy?”

"Lâm Lệ mang thai rồi." Chu Hànnói, nắm chặt tay Lâm Lệ, vẻ mặt lãnh khốc trước đây lúc này cười toetoét.

Có lẽ là chuyện này quá bấtngờ, lúc mẹ Chu và Ba Chu nghe được lời Chu Hàn nói còn chưa phản ứng kịp, chỉgiật mình sửng sờ nhìn hai người Lâm Lệ và Chu Hàn.

Ngược lại Tiểu Bân phía sau bọnhọ phản ứng nhanh nhất, từ phía sau chen lên, mở to đôi mắt đen nhánh to trònhỏi “Dì, dì có em bé sao?”

Lâm lệ ngồi xổm nửa ngườixuống, xoa xoa đầu thằng bé, nói “Đúng vậy, sau này Tiểu Bân chính là anh trairồi, Tiểu Bân vui vẻ không?

Thằng bé nhìn cô, không nóichuyện.

Lúc này ba Chu và mẹ Chu cũngphục hồi lại tinh thần rồi, mẹ Chu có chút kích động nắm tay Lâm Lệ hỏi “Thật?Có thật không Lâm Lệ?” Quá đột ngột, lúc trước còn đang nghĩ phải thúc giục bọnhọ, một mình Tiểu Bân cũng rất cô đơn, không nghĩ lúc này lại mangbầu!

Lâm Lệ gật đầu, nói “Mới vừadùng giấy thử kiểm tra, là dương tính, nhưng mà ngày mai còn phải đi bệnh việnxác nhận lại.”

“Được được, sáng sớm ngày maiđể cho Chu Hàn đi bệnh viện cùng con kiểm tra cho tốt.” Mẹ Chu vừa nói, quay đầusang nhìn Chu Hàn: “Chu Hàn, ngày mai đừng đi công ty, theo Lâm Lệ đi bệnh việnkiểm tra cho tốt đi.”

Chu Hàn gật đầu, "Vâng." Nếunhư hiện tại có thể anh đã muốn đưa Lâm Lệ đi qua kiểm tra xácnhận.

“Ai u, thật sự là quá tốt, lãoChu ông nói có đúng hay không?” Mẹ Chu quay đầu nhìn ba Chu: “Chuyện này thậtđúng là chuyện vui, sau này cũng không lo lắng Tiểu Bân của chúng ta cô đơn mộtmình.” Vừa nói vừa ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bân nói: “Tiểu Bân, hiện tại dì LâmLệ cháu đã có em bé, sau này cháu chính là anh trai rồi, có em trai em gái cùngcháu chơi đùa, cũng giống như ở nhà trẻ, có vui hay không?”

Thằng bé cúi đầu, không nóichuyện.

Không khí vốn thật vui mừngthoáng cái trở nên có chút lúng túng.

Mẹ Chu nhìn ba Chu một chút,lại nhìn Lâm Lệ và Chu Hàn.

Lúc này Lâm Lệ mới nhớ thằng bétừng biểu hiện lo lắng và sợ hãi hồi trước, nó nói nó sợ sau khi em trai ra đờimọi người sẽ không thích nó nữa, sẽ không cần nó nữa.

"Dì." Thằng chậm rãi ngẩng đầu,nhìn Lâm Lệ.

"Ừ, dì đây." Lâm Lệ ngồi xổmngười xuống, nhìn thằng bé: "Tiểu Bân sao vậy?"

“Có em bé, dì sẽ không cầnTiểu Bân sao?” Dè dặthỏi, trong cặp mắt đen nhánh tro tròn kia óng ánh nước mắt,nhìn thấy thật đau lòng người.

“Đứa ngốc.” Lâm Lệ cười sờ sờđầu nó, ôm nó vào trong ngực, nói: “Dì làm sao lại không cần Tiểu Bân nữa, TiểuBân ngoan như vậy, nghe lời như vậy, dì thương Tiểu Bân còn không kịp nữađây.”

“Nhưng mà dì đã có em bé rồi.”Có em bé rồi, sẽ không quan tâm nó nữa, sẽ giống như mẹ, có bạn trai mới, sẽkhông cần nó và ba nữa.

“Tiểu Bân, bình thường dì đốixử không tốt với Tiểu Bân sao, không thương Tiểu Bân sao?”

“Không có ạ” Thấy cô hiểu lầmý mình, thằng bé vội vàng rời khỏi ngực cô, giải thích nói: “Dì đối xử với TiểuBân rất tốt, là người đối xử với Tiểu Bân tốt nhất trên thếgiới!”

Lâm Lệ cười khẽ, nhìn thằng bénói: “Cho nên là, Tiểu Bân còn lo lắng cái gì vậy, coi như là có em bé, dì vẫnsẽ đối xử tốt với Tiểu Bân, cũng giống như trước đây, sau này em bé lớn lên, đếnlúc đó sẽ có thêm người đối xử tốt với Tiểu Bân, như vậy không tốtsao?”

Thằng bé nhìn vào mắt cô: "Cóthật không?"

“Đương nhiên là thật!” Lâm Lệnói khẳng định, “Không tin con hỏi ông bà và ba đi.”

Thấy thế, mẹ Chu vội nói tiếp:“Là thật, là thật, mọi người chúng ta vẫn sẽ đối tốt với Tiểu Bân giống nhưtrước đây.”

Ba Chu và Chu Hàn cũng gật đầutheo.

Thấy bọn họ đều nói như vậy,lúc này thằng bé mới nín khóc mìm cười, nhìn Lâm Lệ: “ Dì, tối nay con ngủ cùngdì có được không?”

"Được." Lâm Lệ một lời đồngý.

Nghe vậy, Chu Hàn đứng một bênkhông khỏi nhíu mày, vẻ mặt vốn là đang cười nghe thấy vậy lạnh đi rấtnhiều.

Lâm Lệ không có chú ý, chỉ nắmtay thằng bé nói với mẹ Chu: “mẹ, tối nay Tiểu Bân sẽ ngủ cùng chúngcon.”

Mẹ Chu cười gật đầu, nếu làcháu trai chủ động nói, bà còn có thể có ý kiến gì.

“Ông nội ngủ ngon, bà nội ngủngon.” Thằng bé lễ phép nói xong, xoay người kéo Lâm Lệ đi về phíagiường.

Mẹ Chu cười, lại căn dặn ChuHàn mấy câu bảo chăm sóc tốt Lâm Lệ, sau đó mới xoay người cùng ba Chu trở vềphòng.

Đợi Chu Hàn đóng cửa xoay ngườilại, giường vốn là của mình đã bị người ‘đàn ông’ khác chiếm lấy, bà xã của mìnhcũng bị cái tên ‘đàn ông’ kia ôm, thậm chí lần đầu tiên tiến xúc thân mật với embé cũng bị tên ‘ đàn ông’ kia cướp đi! (^_^)

Trên giường, lỗ tai Tiểu Bânđang dán lên trên bụng Lâm Lệ, dường như muốn nghe xem em bé ở trong bụng làmgì, hỏi: “Dì, sao lại không có tiếng động, có phải em bé không ở bên trong nữakhông?” Nói, cái đầu nhỏ lại dán trên bụng Lâm Lệ.

Lâm Lệ buồn cười xoa đầu củathằng bé, nói: “Cũng có thể em bé ngủ thiếp đi.” Nụ cười trên mặt là thỏa mãncùng hạnh phúc.

Nghe vậy, thằng bé ngẩng đầulên, nhìn ra hướng cửa sổ một chút, gật đầu, nói: “Đúng, trời tối rồi em bé buồnngủ.”

“Đúng vậy a, đã muộn thế này,em bé đã sớm đi ngủ rồi.” Lâm Lệ nhìn thằng bé cười hỏi: “Vậy Tiểu Bân có phảilà nên đi ngủ hay không, con là anh trai, nên làm gương cho em bénha.”

Nghe Lâm Lệ nói như vậy, thằngbé vội vàng gật đầu, nói: “Con cũng buồn ngủ rồi, con là anh trai, phải làm tấmgương cho em bé!” Vừa nói lập tức nằm xuống, biết điều nắm mắtlại.

Lâm Lệ nhìn bộ dáng thằng béđáng yêu như vậy, không khỏi bị thằng bé chọc cười. Cô thích Tiểu Bân như vậy,có nét hồn nhiên như những đứa trẻ cùng tuổi, những điểm hiếu kỳ như trẻ con,cũng vui vẻ như những đứa trẻ cùng lứa, cô thích thằng bé nhưvậy.

Nhắm mắt lại, thằng bé vẫnkhông quên nói: “Dì, con muốn đi ngủ rồi, dì giúp con nói với em bé ngủngon.”

“Được, dì sẽ nói với em bé.”Lâm Lệ đáp lời thằng bé, sờ sờ đầu nó, lấy chăn đắp cho nó.

Xoay đầu lại, thấy Chu Hàn vẫncòn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm thằng bé trên giường, nhíu chặt màylại.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh,Lâm Lệ không nhịn được nở nụ cười, nói: “Còn đứng đấy làm gì, không phải là anhmuốn đi tắm sao?”

Chu Hàn lại nhìn chằm chằm cáitên chiếm đoạt tất cả của anh một lúc, cuối cùng bản thân tự thấy không thú vịmới đi lấy quần áo vào phòng tắm.

Đợi Chu Hàn tắm rửa xong đi từtrong phòng tắm ra lần nữa, Lâm Lệ vỗ nhẹ thằng bé kia sắp ngủ thiếpđi.

Cầm lấy khăn lau trên đầu, ChuHàn đi tới đầu giường bên kia, lần nữa vòng trở lại, đứng ở bên cạnh LâmLệ.

Lâm Lệ cũng có chút buồn ngủ,ngáp một cái, hỏi "Sao thế?"

Chu Hàn nhìn đứa bé nằm ở chínhgiữa, ấp úng hỏi “Nó nhất định phải nằm ở giữa sao?” Sau cả một ngày công việctrở lại nhà anh muốn ôm vợ mình để ngủ ngon một giấc, hiện tại thế nào lại thếnày? Giờ đây Lâm Lệ còn mang thai, anh càng muốn ôm cô ngủ!

“Ừ, cứ như vậy ngủ đi, lúc anhlên giường động tác nhẹ một chút, đừng đánh thức Tiểu Bân.” Vừa nói vừa ngáp mộtcái, vần vò cả buổi tối, cô thật có chút mệt mỏi buồn ngủ.

“Từ từ hẵng ngủ.” Thấy mí mắtcô nặng trĩu không mở ra được, Chu Hàn vội vàng lên tiếng nói “nằm ngay ngắnđã.”

“Sao thế?” Lâm Lệ nghi hoặcnhìn anh, không biết anh muốn làm gì, nhưng mà vẫn nghe anh nằm thẳng ngườira.

Thấy cô nằm thẳng ổn định rồi,Chu Hàn vén chăn lên, khom người xuống, áp nửa mặt mình và cái tai lên trên bụngLâm Lệ, khẽ nói: “để cho anh nghe con một chút.”

Lâm Lệ buồn cười xoa đầu anh:“Sao anh cũng giống trẻ con vậy, lúc này mới có bao lâu, sao đã có tiếng được.’Vừa nói, ngón tay thon dài xuyên luồn vào mái tóc anh, tóc của anh còn chưa khô,còn mang theo chút độ ẩm.

Dù là không nghe được cái gì,Chu Hàn vẫn bướng bỉnh dán mặt vào bụng cô nghe một lúc lâu, ngẩng đầu lên cònhôn bụng Lâm Lệ qua lớp quần áo.

Đang lúc anh đứng dậy, Lâm Lệbuồn cười hỏi: "Có nghe được sao?"

“Đương nhiên là có.” Chu Hànnghiêm trang nói, sau đó kéo chăn đắp lên cho cô.

“Vậy xin hỏi con đã nói gì vớianh?” Lâm Lệ nghiêng đầu hỏi anh.

Chu hàn ngồi xổm nửa ngườixuống, cúi đầu hôi lên môi cô, nói: “Con nói đây là bí mật của hai ba con, khôngnó cho bất kỳ người nào.”

"Nói phét." Lâm Lệ cười, nụcười trên mặt hạnh phúc giống như đóa hoa nở.

Chu Hàn cũng cười, sau đó nhìnbên giường trống đột nhiên lòi ra thằng bé kia, trầm tư một lát, nói: “Tìm cáithời gian phải nói chuyện với thằng bé này một chút.”

"Nói chuyện gì?" Lâm Lệ tò mòhỏi.

“Con lớn như vậy, còn muốn ngủcùng người khác, này còn thể thống gì!” Chu Hàn nói xong vẻ mặt nghiêm túc, nhưlà kết luận ra chuyện lạ.

Lâm Lệ vỗ anh, nói: “Anh trởnên nhàm chán như vậy từ lúc nào vậy, ghen với cả trẻ con.” Cô cũng hi vọng saunày Tiểu Bân có thể tiếp tục như thế, thế mới giống những đứa trẻ bình thường,sẽ không giống trước kia, không nói chuyện, chỉ tự mình chơiđùa.

"Nó xâm phạm đến quyền lợi củaanh." Chu Hàn vẻ mặt thành thật.

Lâm Lệ cũng không đi tranh cãivới anh, đưa tay đẩy anh, nói "Được rồi, mau ngủ đi."

Chu Hàn cũng không đi, nhìn côchăm chú.

"Anh làm gìthế?"

Nhìn ánh mắt của cô, Chu Hànnói "Hôn anh đã."

Lâm Lệ mắt lườm anh: "Con cònđang ở đây." Này nếu như bị Tiểu Bân thấy cô và Chu Hàn đang hôn nhau, vậy côkhông được xấu hổ chết mới lạ! Cô mới không muốn.

"Em không hôn anh vậy để anhhôn em." Nói xong Chu Hàn khom người tới làm như sắp hôn lên môi LâmLệ.

Lâm Lệ vội vàng đẩy anh ra,thỏa hiệp nói “Em hôn là được chứ gì.” Này nếu như bị anh hôn, còn không biếtchuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.

Nghe vậy, Chu Hàn một lần nữangồi ở bên giường, nhìn Lâm Lệ nói: “Đến đây đi.”

Lâm Lệ dở khóc dở cười, chỉđành phải nhanh chóng hôn lên môi của anh, sau đó lập tức lui ra, “Được rồi đượcrồi, anh mau đi ngủ.”

Chu Hàn bật cười lắc đầu, khônghề làm khó cô nữa, đứng dậy đi vòng qua bên giường kia, động tác như lời Lâm Lệnói, mọi thứ đều cẩn thận.

Sáng sớm hôm sau Chu Hàn bịchân người khác đá vào làm tỉnh, cau mày mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt mình làkhuôn mặt mới tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, mang theo nét ngây thơ và đáng yêu củatrẻ con.

Bị hai người lớn kẹp ở giữa,cộng thêm cái giường này vốn là cái giường đơn của Chu Hàn không hề rộng, chonên thằng bé bị kẹp ở giữa không xoay người được, mơ mơ màng cảm giác hình nhưmình đá vào cái thứ gì, lúc này mới chậm rãi mở mắt.

"Ba ..." Khẽ gọi theo bản năng,đầu óc thằng bé còn chưa tỉnh táo.

Chu Hàn nhìn thằng bé, vừa bựcmình vừa buồn cười, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thằng bé ở khoảng cách gầnnhư vậy, giờ mới phát hiện thì ra trên cái trán của thằng bé thế mà lại có mộtcái bớt, bình thường được tóc phủ xuống không dễ dàng phát hiện, hiện tại ngủđầu tóc bị hất ngược lên mới lộ ra.

Thằng bé đang mơ mơ màng chợtlúc này mới phục hồi lại tình thần, trợn to hai mắt nhìn Chu Hàn nằm ở bên cạnhmình, có chút ngoài ý muốn, thậm chí có chút sợ hãi, chỉ trong chốc lát mà baovẻ mặt phong phú hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Ba, ba ..."

"Ừ." Chu Hàn nhẹ nhàng lêntiếng.

Thằng bé kia dường như khôngquen nằm cùng Chu Hàn, có chút dè dặt xoay xoay người.

“Đừng nhúc nhích.” Dưới chănChu Hàn đè tay thằng bé lại, giảm thấp giọng xuống nói: “Đừng đánh thức dìcon.”

Bỗng chốc thằng bé không dámđộng nữa, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ gật đầu tỏ vẻ đãbiết.

Biết thằng bé bị kẹp như vậykhông thoải mái, Chu Hàn nhẹ nhàng kéo chăn ra xoay mình xuống giường, lúc cầmquần áo, không khỏi quay đầu nhìn nó một cái, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “buồnngủ thì nằm thêm một lát nữa đi.”

Thằng bé vẫn gật đầu, cũngkhông nói chuyện.

Chờ khi Lâm Lệ tỉnh lại, haingười đàn ông lớn nhỏ bên cạnh cũng đã rời đi, cô rửa mặt rồi đi rangoài.

Lúc đi đến phòng khách mọingười đều đã thức dậy, mẹ Chu và dì quản gia đang chuẩn bị bưng bữa sáng đã xongxuôi từ trong phòng bếp đi ra.

Lâm Lệ muốn tiến lên giúp đỡ,lại bị mẹ Chu ngăn lại, nói hiện tại cô đang mang thai, không được lộn xộn, nếukhông sẽ động thai.

Lâm Lệ có chút dở khóc dở cười,cô cũng chỉ giúp mang bát đũa ra, sao có thể động thai.

Chu Hàn tiến lên kéo cô qua,nói ở bên tai cô: “Mẹ đang hồi hộp ý mà, cả đêm vui mừng không ngủ ngon, sángsớm dậy sớm làm bữa sáng.”

Ăn xong bữa sáng, mẹ Chu thúcgiục Chu Hàn đưa Lâm Lệ đi bệnh viện kiểm tra, nói bà đã gọi điện thoại cho bạncủa bà rồi, lúc trước đi làm ở bệnh viện, hiện tại dù không có ở bệnh viện,nhưng mà vẫn còn có người quen, nói đã sắp xếp xong xuôi, bảo Lâm Lệ đến kiểmtra.

Bị mẹ Chu đẩy ra cửa, lúc nàymới ngồi lên xe không bao lâu, An Nhiên gọi điện thoại đến.

Vừa mới nhận điện thoại, cònkhông đợi Lâm Lệ bên này mở miệng, Anh Nhiên bên kia điện thoại vội vàng hỏi: “alô, Lâm Lệ, mi mang thai?”

“Làm sao mi biết?” Lâm Lệ cóchút ngoài ý muốn, chuyện cô mang thai hôm qua mới hoài nghi đang đợi đi xétnghiệm để chứng thực, cô không nhớ rõ có gọi điện thoại nói với An Nhiên chuyệnnày nha!

“Ta ở đại viện bên này, sángnay mẹ chồng mi gọi điện hỏi mẹ chồng ta có người quen ở khoa phụ sản không đểgiới thiệu cho, mẹ chồng ta hỏi, thế mới biết thì ra là mi mang thai, biết chúngta là bạn tốt, lúc ăn cơm vừa rồi nói với ta.” An Nhiên giải thích: “Thật mangthai sao? Bây giờ mi đang ở đâu, ta đến thăm mi.” Bên kia điện thoại An Nhiênrất là kích động.

“Còn chưa xác định, bây giờđang ở trên đường đi bệnh viện, nhưng mà tối qua thử rồi là dươngtính.”

"Ta đi tìm mi, ta đi tìmmi."

“Tìm cái gì mà tìm, mi là mộtbà bầu ở nhà đàng hoàng đợi đẻ, chạy đông chạy tây, mi muốn Tô lãnh đạo nhà milo lắng chết à.” Lâm Lệ trêu ghẹo nói.

"Vậy kiểm tra xong thì gọi điệncho ta."

“Biết rồi, sẽ gọi điện thoạicho mi đầu tiên.” Lâm Lệ gật đầu đồng ý.

Cúp điện thoại, Lâm Lệ quay đầunhìn Chu Hàn, đột nhiên có cảm giác không thật.

Thấy cô đột nhiên an tĩnh lại,Chu Hàn hỏi "Sao thế?"

Lâm Lệ nhìn anh, nói “Đột nhiêncó cảm giác không thật, đang nghĩ có cảm giác như là đang nằm mơ.” Tất cả tớiquá nhanh, quá hạnh phúc, nhanh đến mức làm cho cô cảm thấy có chút bấtan.

“Đồ ngốc.” Vừa chăm chú nhìntình hình giao thông phía trước, Chu Hàn vừa mở miệng nói: “Em nhìn anh có phảilà thật không, nếu không thì cứ bấm anh một cái.”

Lâm Lệ khẽ cười, ngồi nghiêngđầu nhìn anh, vẫn còn có chút băn khoăn, nói “Chu Hàn, anh nói em thật sự mangthai ư, anh nói liệu những que và giấy thử thai kia có phải là bị hỏng haykhông?” Không khỏi lo lắng, nếu là kiểm tra ra cô không mang thai vậy phải làmthế nào? Không phải có câu hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớnsao?

Chu Hàn nhìn cô, nhìn ra côcăng thẳng và bất an, đưa tay nắm lấy tay cô, nói: “Sẽ không.”

“Nếu thật sự không mang thai,vậy làm sao bây giờ?” Lâm Lệ vẫn bất an nhất là khi khoảng cách với bệnh việncàng gần, cảm giác như vậy lại càng mãnh liệt.

"Vậy chúng ta trở về cố gắnghơn nữa!" Chu Hàn vừa nói, nắm tay cô đặt lên trên miệng lén thơm mộtcái.

Nhanh chóng nghe ra hàm ý tronglời nói của anh, hơi đỏ mặt hờn dỗi liếc anh một cái, nói “Đại sắc quỷ, khôngđứng đắn.” Nhưng mà nghe anh nói như vậy, trong lòng bất tri bất giác cũng thảlỏng chút ít.

Quả nhiên mẹ Tô đã sắp xếp bácsĩ xong xuôi cho bọn họ, nói tên liền có người dẫn bọn họ đi làm một loạt kiểmtra.

Chờ đến lúc có bản báo cáo xétnghiệm, cũng đã là chuyện của một tiếng sau rồi, Lâm Lệ quả thật mang thai, mangthai 8 tuần rồi, dự tính ngày sinh là tháng mười một sang năm.

Vào lúc nghe thấy bác sĩ nói côquả thật mang thai, tâm trạng căng thẳng từ sáng của Lâm Lệ cuối cùng cũng đãthả lỏng được, xoay người ôm Chu Hàn có chút kích động nói: “Là thật, là thật,chúng ta thật sự có con, con đang ở trong bụng của em.”

Chu Hàn ôm cô thật chặt mộtlúc, gật đầu, "Ừ, là thật."

Vị bác sĩ kiểm tra cho Lâm Lệkia cũng vui mừng cho bọn họ, căn dặn bọn họ những chuyện cần chú ý, mặt khácnhắc nhở bọn họ sau mười ba tuần phải đến bệnh viện khám thai.

Lúc đi từ trong bệnh viện ra,cả người Lâm Lệ dễ chịu hơn nhiều, chợt nhớ tới lúc nãy ở trên xe đã đồng ý vớiAn Nhiên, ra khỏi tòa nhà ngay lập tức gọi điện cho An Nhiên, nói cho cô ấy biếtthật sự là mang thai, bên kia điện thoại An Nhiên còn kích động hơn cô, còn muốnđính ước cho hai đứa bé hai nhà.

Sau khi cúp điện thoại tấtnhiên là gọi điện thoại cho mẹ Chu, nào biết đâu bên kia điện thoại mẹ Chu đãsớm biết, nói cho cô biết bác sĩ kiểm tra cô vừa có kết quả đã gọi điện báo chobà rồi, hiện tại bà đang ở nhà chuẩn bị cơm trưa, nói là là muốn ănmừng.

Cuối cùng trở lại trên xe, LâmLệ suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho ba Lâm và mẹ Lâm.

Người nhận nhận điện thoại bênkia là ba Lâm, nghe biết là cô, vội hỏi Giang Thành có lạnh hay không, phải mặcnhiều quần áo một chút.

Cảm giác ấm áp trong lòng khôngcần nói cũng hiểu, cầm điện thoại Lâm Lệ trả lời từng vấn đềmột.

Cuối cùng tất cả những gì baLâm muốn nói đã xong, sau đó mới hỏi: “đúng rồi, gọi điện thoại về có chuyện gìsao?”

“Ba, năm nay ba và mẹ tớiGiang Thành dự lễ năm mới đi?” Tới đây dự lễ mừng năm mới cùng cô, hai nhà thêmngười càng náo nhiệt, không giống năm trước ba người bọn họ cô đơn không có mộtchút ý nghĩa nào.

“Không cần không cần, ba vớimẹ con ở đây rất tốt, năm nay con và cả nhà Chu Hàn cứ vui vẻ đi, sang năm rồitrở về thăm ba và mẹ con.”

“Ba, đến lúc đó tới đây đi,tới đây để cho mẹ làm đồ ăn ngon cho con cũng tốt.” Lâm Lệ có chút làm nũngnói.

Cũng không biết mẹ Lâm đã cầmđiện thoại từ lúc nào, cười mắng “Con bé này, đã lập gia đình rồi còn nhớ tớithức ăn mẹ làm cho con sao?”

Lâm Lệ cầm lấy điện thoại hoạtbát le lưỡi, nói "Mẹ, con cho mẹ biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Con và Chu Hàn..." Vừa nói,quay đầu liếc nhìn Chu Hàn bên cạnh, đưa tay kéo lấy tay anh, nói: "Con và ChuHàn đã có em bé."

Người bên kia điện thoại sửngsốt, sau đó nghe thấy giọng mẹ Lâm cao vút lên hỏi: “Con nói gì, có cái gì, convà Chu Hàn có cái gì rồi?”

Lâm Lệ bị tiếng nói của mẹ Lâmlàm đau lỗ tai, không khỏi cầm xa chút ít.

Chu Hàn đưa tay nhận lấy, cầmlấy điện thoại nói "Mẹ, con là Chu Hàn."

“Chu Hàn à!” mẹ Lâm vội vànghỏi: “Chu Hàn, vừa rồi Tiểu Lệ nói gì thế, nó nói các con đã có, có embé?”

“Vâng, chúng con có em vé, hiệntại vừa đi từ bệnh viện ra, bác sĩ nói đã tám tuần rồi, ngày sinh dự tính làtháng mười một năm sau.” Chu Hàn nói.

“Thật tốt quá thật sự là quátốt.” Vừa nói mẹ Lâm vội vàng nói với ba Lâm “Lão lâm, lão Lâm, Chu Hàn nói TiểuLệ đã mang thai, chúng ta sắp được làm ông ngoại bà ngoạirồi.”

Chu Hàn có thể nghe thấy giọnghai ông bà kích động mừng rỡ, quay đầu liếc nhìn Lâm Lệ, nắm chặt taycô.

“Mẹ, năm nay tới Giang Thànhdự lễ mừng mới đi, Lâm Lệ cô ấy rất nhớ hai người, nhà con cũng không có thânthích gì chỉ có mỗi con là con một, hàng năm cũng vắng ngắt, năm nay con và LâmLệ kết hôn, người hai nhà cùng nhau dự lễ mừng năm mới, đến lúc đó cũng thật lànáo nhiệt.”

Bên kia điện thoại mẹ Lâm đồngý: “Được, giờ Lâm Lệ mang thai, mẹ cũng muốn đi thăm, nếu không với cá tính mơhồ của nó, đừng nói là em bé, mình cũng chăm sóc được.”

Nghe thấy mẹ đã đồng ý, Lâm Lệvội vươn tay lấy điện thoại từ trong tay Chu Hàn, sau đó lôi kéo mẹ nói một lúclâu, lúc này mới cúp điên thoại.

Thả điện thoại di động vàotrong túi, Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn Chu Hàn, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi “ChuHàn, tất cả đều là sự thật, đúng không?”

Chu Hàn không nói chuyện, đưamột tay kéo cô, sau đó cúi đầu chiếm hữu môi cô.

Qua một lúc lâu, cho đến khiLâm Lệ bị anh hôn có chút khó thở, lúc này Chu Hàn mới buông cô ra, đầu kề lêntrán của cô hỏi: “Chân thật không?”

Lâm Lệ thở hổn hển bộ ngực phậpphồng, nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể gật đầu.

Chu Hàn cười khẽ, lại hôn lênkhuôn mặt mịn màng của cô, lúc này mới buông cô ra khởi động xe rờiđi.

Kể từ khi Lâm Lệ mang thai ChuHàn liền không cho cô đến công ty nữa, lo lắng không ai chăm sóc cho cô, mẹ Chukhăng khăng đón Lâm Lệ trở về đại viện, tất nhiên Tiểu Bân và Chu Hàn cũng chỉđành trở lại theo, vì thế mẹ Chu đặc biệt sửa sang lại mấy gian phòng, hợp nhấtphòng cũ của Chu Hàn và căn phòng cách vách, sau đó lại mua thêm một cái giườnglớn mới, để cho Lâm Lệ ngủ thêm thoải mái.

Thời gian ngắn ban đầu Lâm Lệnôn nghén cực kỳ mãnh liệt, người vốn đã gầy, nay cộng thêm ăn ít nôn nhiều, cảngười nhìn nhìn qua gầy đi rất nhiều, lo lắng thân thể của cô không thể chịuđược, mẹ Chu lại học tập mẹ chồng An Nhiên, cả ngày thay đổi các phương pháp nấuăn cho Lâm Lệ, thế nên giờ chứng nôn nghén của Lâm Lệ đỡ hơn chút ít, mỗi ngàycho Lâm Lệ ăn bốn, năm thậm chí là sáu bữa, nhưng mà phải nói là có hiệu quả rõrệt, cứ ăn như thế, người Lâm Lệ đúng là có da có thịt hơn không ít, đươngnhiên, theo tiêu chuẩn về cân nặng mà tính, thì vẫn chưa thấm vàođâu.

Chu Hàn vẫn bận rộn như thế,nhưng mà dù bận đến mấy, tối muộn cũng vội vàng trở về bên Lâm Lệ, ngày nào anhcũng về xem một chút, đương nhiên cả Lâm Lệ và Chu Hàn đều trở về đại viện, ChuGia Bân tự nhiên cũng theo họ về, trước đó mẹ Chu đã sửa lại gian phòng cho nómột căn phòng mới. Có điều rắc rối nhất là việc đi học của thằng bé, hiện giờLâm Lệ không tiện đưa đón nó đi học rồi, mà đại viện cách thành thị bên kia kháxa, xe đi học của nhà trẻ cũng không mở phía bên này, sau khi bàn bạc, cuối mấyngười quyết định sáng sớm để Chu Hàn đi làm đưa thằng bé đi đến trường học, buổitối giờ tan học thì do Lâm Lệ và mẹ Chu đi đón thằng bé.

Đưa đón thế này tuy là có hơirắc rối, nhưng mà cũng có điểm tốt, đó chính là quan hệ của thằng bé và Chu Hàntừ từ tốt lên, không mong đến thằng bé sẽ làm nũng cha giống những đứa bé khác,cứ mỗi sáng sóm Chu Hàn đưa thằng bé đi gần một tháng, ít nhất thằng bé nhìnthấy Chu Hàn cũng không sợ hãi giống trước kia, nói chuyện cũng bạo dạn lên chútít.

Ba Lâm và mẹ Lâm tới GiangThành nửa tháng trước, mà đúng dịp thằng bé bắt đầu kỳ nghỉ, để chúc mừng, mẹChu cũng làm khá nhiều món ăn, mẹ Lâm cũng là người không ngồi yên được, haingười và dì quản gia bận rộn ở trong bếp thật lâu mới bày ra một bàn lớn thứcăn....

Trong nhà vẫn còn phòng trống,cho nên ba Lâm và mẹ Lâm cũng không phải đi tìm nơi ở nữa, trực tiếp ở trong đạiviện, hai bà mẹ bận rộn quanh Lâm Lệ, mỗi ngày thay đổi món ăn bổ dưỡng, Lâm Lệăn được cảm giác mình béo lên rất nhiều, có lần gọi điện thoại oán trách với AnNhiên, hiện tại mình không phải là ăn không béo rồi, mà ăn một miếng cũng cảmgiác được mình béo ra một miếng, bị làm cho sợ đến mức không dám ăn. Nhưng mànhững lời này của cô đều bị An Nhiên hất trở lại, bởi vì người nào đó mang thaiđôi, hiện tại mang thai cũng đã bảy tám tháng rồi, giờ béo y như con chim cánhcụt rồi.

Hai nhà cùng nhau trải qua nămmới này đặc biệt đầm ấm, mẹ Lâm và ba Lâm ở Giang Thành qua tết Nguyên Tiêu rồisau đó liền trở về, nói là một tháng trước khi Lâm Lệ sinh sẽ lên tiếp, bây giờtrở về chuẩn bị mũ và quần áo sơ sinh xinh đẹp cho cháu ngoại tương lai, chờ saukhi tiểu báo bối ra đời là mặc được.

Vào tháng tư hai tiểu bảo bốitrong bụng An Nhiên đã chào đời rồi, nhưng mà khác xa với mong đợi của Tô DịchThừa, ra đời cũng không phải là hai ‘tiểu tình nhân’ kiếp trước của anh mà haitiểu oan gia của An Nhiên, nghe An Nhiên nói, bởi vì là hai con trai, vì thế màtên Tô lãnh đạo nào đó buồn bực vài ngày, vẫn nghĩ không thông làm sao có haimặt con mà ngay một cô con gái cũng không có! Cô và Chu Hàn đến thăm đứa bé, lớnlên không biết có giống không, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn còn chưa nẩy nở mấy,nhưng mà trẻ con chính là như vậy, nhất là đứa trẻ mới sinh ra, thật sự là mỗingày một khác, ngày đó sau khi xem, qua mấy ngày An Nhiên lấy di động gửi tinnhắn hình tới, hai đứa bé nhìn hoàn toàn không giống lúc trước cô thấy, trắngtrắng mềm mềm, trợn tròn mắt cười, nhìn vô cùng đáng yêu.

Trong phòng làm việc của ChuHàn, Lâm Lệ đưa ảnh vừa nhận được cho Chu Hàn xem, hỏi: “Anh nói sau này con yêucủa chúng ta có đáng yêu giống con bọn họ không?”

Chu Hàn để giấy tờ trong tayxuống, cầm điện thoại di động nhìn qua, hồi lâu lắc đầu nói: "sẽkhông."

"Tại sao?" Lâm Lệ trừng anh,nói: "Anh cảm thấy con chúng ta không đáng yêu sao?!" Vừa nói giơ tay lên ra vẻmuốn bấm anh.

Chu Hàn một tay ôm lấy cô để côngồi lên đùi mình, thai bốn tháng bụng đã lớn rõ rồi, đưa tay đặt lên trên bụngcô vỗ về nhè nhẹ, Chu Hàn khẽ hôn lên mặt cô, nói: “chắc chắn con chúng ta sẽđáng yêu hơn con bọn họ.”

Lâm Lệ mắt nhìn anh, đưa taynhéo nhéo mũi anh, cười nói: "Nói năng ngọt xớt, nhưng mà em đồng ý, con yêu củachúng ta nhất định là đáng yêu nhất ."

Ngay lúc Chu Hàn và Lâm Lệ đangngọt ngào trong phòng làm việc thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, trợ lýTừ tay cầm tài liệu xông thẳng vào, lúc ngẩng đầu định nói gì đó thì trông thấysau bàn làm việc Lâm Lệ đang ngồi ở trên đùi Chu Hàn, đầu tựa vào ngực Chu Hàn,mà Chu Hàn đang nhìn anh ta, sắc mặt nghiêm túc có chút dọangười.

Trong lòng thầm kêu không ổn,thầm mắng mình quá sơ suất, làm sao lại không biết gõ một lát rồi đẩy cửa vào:“Cái kia, cái kia đột nhiên tôi nhớ ra tôi có một cuộc điện thoại quan trọng cònchưa gọi, đúng, cuộc điện thoại rất quan trọng!” Vừa nói vừa lúng túng cườichuẩn bị ra khỏi phòng.

“Trợ lý Từ, tôi nhớ là hạng mục‘Ngự Cảnh Viên’ còn thiếu một người giám sát hiện trường.” Chu Hàn không nặngkhông nhẹ mở miệng.

Trong lòng trợ lý Từ kêu khổ,quay đầu lại trông giống quả bóng cao su bị hết hơi: “ông chủ, không phải anhđang đùa tôi chứ.”

"Cậu cảm thấy tôi đang nói đùasao?" Chu Hàn cười như không cười nhìn anh ta.

Trợ lý Từ đấu tranh lần cuối:“thư ký Lâm, cô nói giúp tôi một chút đi, tôi không biết cô ở bên trong, nếubiết tôi nào dám đến quấy rầy hai người chứ!” Giám sát, đây là việc cần sức khỏea!

Lâm Lệ nhìn anh ta một chút,suy nghĩ một lúc lâu, có chút áy náy nói “trợ lý Từ, không phải là anh muốn đigiám sát sao, tránh cho anh lắm mồm lại chạy ra ngoài phòng làm việc nói lungtung.”

Trợ lý Từ méo miệng, cũng khôngnói nên lời nào khác.

Nhìn anh ta chán chường cúi đầura ngoài, hai người bên trong gian phòng không khỏi cười ratiếng.

Sau khi cười xong, Chu Hàn giơtay lên nhìn đồng hồ một chút, thu dọn giấy tờ trên bàn, sau đó nắm tay Lâm Lệrời đi.

Hôm nay là ngày Lâm Lệ đi khámthai, lần khám đầu tiên vì Chu Hàn đi công tác không đi cùng được, lần này ChuHàn khăng kahwng nhất định tự mình phải đi cùng Lâm Lệ mớiđược.

Trong phòng làm việc, bác sĩnhìn báo cáo khám thai lần này, gật đầu, sau đó ký tên mình lên đó, vừa nói:“yên tâm đi, tất cả đều rất bình thường, tiếp tục giữ như vậy làđược.”

Chu Hàn không yên lòng, hỏi:"vậy còn cần phải chú ý gì không?"

“Trong lúc mang thai phụ nữmang thai có thể bổ sung chút canxi, như vậy sẽ hỗ trợ sự phát triển của xươngcho trẻ, còn lại cứ giữ vững như trước là được.” Vừa nói vừa đưa giấy tờ đã kýtrả lại cho Lâm Lệ.

Hai người nói cảm ơn bác sĩ sauđó đi ra khỏi phòng làm việc, Chu Hàn nắm tay cô, hỏi: “Muốn đi đâu, chiều nayanh không về công tay, muốn đi chỗ nào, anh dẫn em đi.”

“Thật sao, vậy em phải suy nghĩthật kỹ.” Lâm Lệ đảo mắt có vẻ thực sự suy nghĩ.

“Được, nghĩ kỹ thì nói cho anhbiết.” Chu Hàn nắm tay cô đi về phía thang máy.

Lúc hai người đi thang máy đếnđại sảnh lầu một, lúc đó thật trùng hợp, gặp Trình Tường đến bệnh viện kiểm tralại.

Thấy anh ta đã khá hơn nhiều sovới lúc ở bệnh viện trước kia, bên chân bị cắt bỏ trước kia giờ lắp chân giảnhìn không khác gì người bình thường.

Sau khi sững sờ, Lâm Lệ chủđộng mở miệng, cười nói “Đã lâu không gặp, trùng hợp vậy.”

Trình Tường cũng cười, ngâyngốc gật đầu: "Đúng vậy a, đã lâu không gặp."

"Lâm Lệ, anh qua bên kia chờem." Chu Hàn chủ động tránh đi, cho bọn họ một chút thời gian và khônggian.

Trình Tường nhìn chằm chằm bụngcô, thoáng có phút hoảng thần, rù rì hỏi "Mấy tháng rồi?"

Lâm Lệ đưa tay sờ sờ bụng, cườinhạt nói "Hơn bốn tháng rồi."

Trình Tường gật đầu, lại imlặng một lúc, xoay người liếc nhìn Chu Hàn đang đứng chờ ở cổng sát đất, hỏi LâmLệ: "Anh ta đối tốt với em chứ?"

"Ừ." Lâm Lệ gật đầu, khóe miệnglà nụ cười thỏa mãn: "Anh ấy đối xử rất tốt với tôi."

"Vậy thì tốt." Nhẹ giọng rù rì,giương mắt nhìn Lâm Lệ lần nữa, chỉ thản nhiên nói: "Đi đi, đừng để anh ta chờem."

Lâm Lệ gật đầu, cất bước đi quacạnh anh ta sau đó đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh ta nói "Trình Tường,anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình ."

Trình Tường cười cười, nhận lấylời chúc phúc của cô: "Cảm ơn."

Lâm Lệ không nói thêm cái gì,quay đầu đi về phía Chu Hàn.

Trình Tường nhìn bọn họ rời đi,hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, khi xoay người chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước,bên cạnh không biết xuất hiện một nữ sinh từ lúc nào, nhìn anh ta hỏi: “Nữ sinhkia chính là người anh thật lòng yêu ?”

Mắt nhìn cô, chỉ nói “Cô ấy làngười tôi yêu nhất cuộc đời này, trừ cô ấy, tôi sẽ không yêu ai khác nữa.” Nóixong, đi thẳng đến thang máy, dù sao cũng là chân giả, đi đường ít nhiều khônglinh hoạt, từng bước từng bước rất rõ ràng.

Cô gái nhìn phía bóng lưngTrình Tường nói: “Em sẽ không buông tha, em sẽ thay thế cô ấy khiến anh yêuem!”

Trình Tường dừng lại, 11 nămtrước cũng có cô gái nói với anh những lời giống như vậy.

Nghĩ thật lâu Lâm Lệ cũng khôngcó nghĩ ra được muốn đi nơi đặc biệt nào, cuối cùng quyết định kéo Chu Hàn cùngđi dạo trong trung tâm thương mại, thật ra nghiêm túc mà nói, hai người kết hônlâu như vậy, Chu Hàn thật đúng là chưa hề cùng cô đi dạo phố lầnnào.

Ởtrước một tiệm áo cưới, Chu Hàn đột nhiên dừng bước.

"Sao vậy?" Lâm Lệ nghi hoặchỏi.

Chu Hàn kéo cô qua, ôm cô từphía sau, nhẹ giọng nói ở bên cô: “Lâm Lệ, chúng ta tổ chức đám cướiđi.”

Lâm Lệ sửng sốt, hỏi "Sao lạiđột nhiên nghĩ đến cái này vậy?”

“Chung quy anh luôn cảm thấygiữa chúng ta còn thiếu cái gì, nghĩ đi nghĩ lại mới nghĩ ra thì ra là chúng tathiếu đám cưới.”

Lâm Lệ cười, lắc đầu, nói“Không đúng, thứ chúng ta thiếu không phải là đám cưới.” Vừa nói, vừa kéo vòngtay kia, cùng cô mười ngón tay đan xen.

"Không phải là đám cưới?" ChuHàn nghi hoặc nhìn cô.

Lâm Lệ giơ tay của hai ngườilên, quơ quơ, nói “Đúng, là chiếc nhẫn, anh nói, anh nợ em cái nhẫn định khi nàothì trả cho em?”

Lúc này Chu Hàn mới hiểu ra,kéo tay cô đặt lên môi mình, thơm một cái, nói: "Đi, trước khi đi mua sắm cùngem, chúng ta đi mua nhẫn bổ xung đã."

Lâm Lệ khẽ cười, để mặc anh kéocô đến tiệm trang sức phía trước, thật ra thì thiếu cái gì không quan trọng, đámcưới có bù hay không cũng không làm sao, chỉ cần hai người bọn họ có thể dắt taynhau như vậy, đây cũng là kết quả tốt nhất, bởi vì anh đã lấp đầy trái timkhuyết thiếu của cô, đó mới là tốt đẹp nhất.

------ Hoàn------