Bất Ái Thành Hôn

Chương 47: Cố gắng



Chu Hàn và trợ lý Từ cùng điNghiễm Châu đã ba ngày rồi, hôm sau khi Chu Hàn rời đi, trên báo đăng lên tinLăng Nhiễm bị cưỡng bức, nghe nói được người ta phát hiện trong một bụi cỏ ởcông viên bên đường, ngoài ra Lăng Nhiễm từ đầu đến cuối một mực chắc chắn ngườicưỡng bức cô ta chính là Tô Dịch Thừa, chuyện này cộng thêm chuyện đoạn băngkhiêu dâm của Tô Dịch Thừa lúc trước cũng thật sự không nhỏ.

Cô lo lắng cho An Nhiên, gọiđiện thoại qua, biết được cô ấy đang ở đại viện quân khu không bị bên ngoài ảnhhưởng gì mới an tâm đi chút ít, mà An Nhiên sợ cô hiểu lầm Tô Dịch Thừa nên đặcbiệt giải thích nói tối hôm đó Tô Dịch Thừa luôn ở bên cạnh côấy.

Cúp điện thoại xong, Lâm Lệ nởnụ cười, ý cười thản nhiên nơi khoé miệng kia là vì vui mừng cho An Nhiên, vuimừng cô ấy thoát ra được cuộc tình làm mình đau đớn kia, mừng cô ấy còn có thểtin tưởng tình yêu, mừng cô ấy có thể gặp được Tô Dịch Thừa.

Còn cô? Có yêu Chu Hàn không?Giống như An Nhiên và Tô Dịch Thừa.

Cô không biết, hoàn toàn khôngcó đáp án.

Mặt khác sau khi chuyện LăngNhiễm bị cưỡng bức xảy ra, mẹ Chu và ba Chu lo lắng tinh thần đứa nhỏ bị ảnhhưởng, nên ngày thứ hai liền trực tiếp tới đón trở về đại viện lần nữa, nói làđể chờ cho chuyện này qua đi một thời gian rồi mới để Tiểu Bân trở lại, vốn muốnLâm Lệ cùng đi, nhưng nghĩ đến Lâm Lệ còn phải đi làm, qua lại như vậy rất vấtvả, mới chịu thôi, còn bên phía trường học của Tiểu Bân, Lâm Lệ trực tiếp xincô giáo Trần cho nghỉ dài hạn, cũng may đứa nhỏ vẫn còn học mẫu giáo, bỏ lỡ chútbài học gì gì đó cũng không quá quan trọng.

Anh bạn Chu Hàn này coi như làkém bản lĩnh, tuy là ba ngày này hai người không cắt đứt liên hệ, nhưng cũng khámáy móc, không có chút tình thú nào đáng nói.

Mỗi sáng sớm Chu Hàn đều gửimột tin nhắn cho cô, nội dung đơn giản là lịch trình tổng thể trong ngày, sau đóngoại trừ tin nhắn, mỗi buổi tối cũng có gọi một cuộc điện thoại, chỉ là haingười đều có chút không thích ứng được, mỗi lần điện thoại cơ bản đều là nói vàicâu rồi kết thúc, dài nhất cũng chỉ một phút đồng hồ, mà trong một phút kia nộidung nói chuyện đều liên quan đến tình hình hoạt động của côngty.

Lâm Lệ không biết Chu Hàn đãbiết chuyện của Lăng Nhiễm hay chưa, cô đoán anh hẳn là chưa biết, bởi vì giọngđiệu và thái độ của anh quá mức tự nhiên, không nghe ra chút khác thường nào,hơn nữa thời gian gửi tin nhắn và điện thoại cũng quy luật không kém một giâymột phút nào, cứ theo thời gian cố định như thế mà gửi mà gọi.

Thật ra thì những lời kia cóhai lần Lâm Lệ ấp úng mấy lần định nói ra miệng rồi, nhưng cuối cùng cũng khôngnói ra.

Tắt máy tính ra khỏi thư phòng,giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, chín rưỡi tối rồi, còn chưa đến thời gian ChuHàn hay gọi điện, dự tính hôm nay vẫn giống như bình thường đúng mười giờ tốithì điện thoại reo.

Còn khoảng nửa giờ nữa, Lâm Lệlấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, cầm đồ đi vào phòng tắm.

Lâm Lệ vẫn ngủ ở phòng kháchnhư cũ, bởi vì, chủ yếu là ở hơn một tháng, có chút đã thành thói quen, về phầnsau này tiếp tục ngủ phòng khách hay ngủ phòng Chu Hàn, cô tạm thời không cónghĩ đến, đi bước nào tính bước nấy đi.

Lâm Lệ nhẩm tính thời gian thậtchuẩn, lúc tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa đúng mười giờ kém năm phút, dùng khănlông khô lau lau tóc, trực tiếp ngồi ở trước bàn trang điểm cầm lọ mỹ phẩm bảovệ da bôi lên mặt, cô quen dùng loại nước và sữa, nên chỉ dùng cách đơn giảnnhất để bảo vệ cơ bản.

Đợi sau khi Lâm Lệ bôi kemdưỡng da xong ngồi lên giường, vẫn không thấy Chu Hàn gọi điện thoại, giơ taylên nhìn đồng hồ, đã quá mười phút, hôm nay lại ngoại lệ trễ mộtchút.

Cũng không nghĩ nhiều, hẳn làanh bận công tác hay xã giao gì đó đi, tiện tay vơ lấy cuốn tạp chí để trên tủđầu giường, lật trang nhìn qua loa, thời gian từng chút từng chút trôi qua, cuốicùng đợi tới khi Lâm Lệ đọc xong hết tất cả tạp chí trên đầu giường, đã là từmười giờ nhảy đến mười một giờ đêm, điện thoại của Chu Hàn vẫn khôngđến.

Lâm Lệ quay đầu nhìn chiếc diđộng một lúc lâu, cuối cùng cầm qua, nghĩ thầm, nếu hai người đã hạ quyết tâmmuốn thử một chút, vậy phải thực sự tận tâm cố gắng, không nói tới hai người saunày có yêu nhau thật hay không, ít nhất thái độ phải tích cực chút ít. Anh đãdùng hành động cho thấy thành ý của mình, mỗi ngày một cuộc điện thoại và tinnhắn, như vậy nếu anh không gọi tới, cô tự nhiên cũng có thể gọi qua, nỗ lực hẳnlà phải từ hai bên hai người.

Nghĩ như vậy, Lâm Lệ cũng khôngdo dự suy tính nữa, mở danh bạ điện thoại, tìm số của Chu Hàn, trực tiếp nhấnnút gọi, bên kia điện thoại trả lời rất mau, nhưng giọng nói kia cũng không phảigiọng Chu Hàn, mà là người phục vụ khách hàng truyền thông Trung Quốc, giọng nóingọt ngào, cũng lạnh như băng không có nhiệt độ.

“Xin lỗi, số máy quý khách gọihiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Để điện thoại trong tay xuống,Lâm Lệ khẽ nhíu mày, chép chép miệng, tự lẩm bẩm nói: “Sao lại tắt điện thoạinhư vậy.” Cô nhớ rõ ràng buổi sáng anh gửi tin nhắn tới nói hôm nay cũng khôngquá bận, so với hôm qua và hôm kia, thì nhàn nhã hơn nhiều.

Qua mười mấy phút đồng hồ, LâmLệ lại gọi lần nữa, trả lời cô vẫn là giọng nói ngọt ngào không có tình cảm củatrung tâm phục vụ khách hàng kia.

Cuối cùng Lâm Lệ không liên hệvới Chu Hàn nữa, bởi vì hai mí mắt cô nặng trĩu cả xuống, thật sự không chịuđược nữa rồi, lúc này mới chần chờ bỏ di động qua một bên, chuẩn bịngủ.

Lâm Lệ cũng không rõ mình ngủbao lâu, chỉ cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng có một cái tay chậm rãi trượttrên mặt, nhẹ nhàng đụng chạm.

Lâm Lệ không biết là ai, taycủa ai, đang mơ mơ màng màng muốn mở mắt, không đợi cô kịp nhìn rõ mặt đốiphương, thì một nụ hôn nóng bỏng trực tiếp nặng nề ép xuống.

Lâm Lệ đang mơ ngủ liền giậtmình tỉnh lại, tay theo phản xạ đẩy ra, trong miệng cũng bật ra tiếng ư ư, cảgian phòng mờ mờ chỉ có chút ánh sáng truyền từ ngoài cửa phòng vào, Lâm Lệ cănbản là nhìn không ra người đang hôn cô lúc này là ai, chỉ là hơi thở cùng nụ hônkia có chút quen thuộc.

Khẽ cắn môi cô, Chu Hàn tựatrên trán cô nói: “Là anh”

Nghe vậy, Lâm Lệ sửng sốt, độngtác né tránh ở tay dừng lại, một lúc lâu, trong bóng tối Lâm Lệ đưa tay sờ sờđường nét trên mặt anh, sau đó mới dò hỏi kêu thử: “Chu Hàn?”

Chu Hàn cười nhẹ, chỉ nói:“Không anh thì còn ai?” Nói xong “tách” một tiếng, ảnh sáng vàng nhạt thoáng cáichiếu sáng cả căn phòng, Lâm Lệ có chút không thích ứng kịp, đưa tay lên che,sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Chu Hàn trước mặt kiaáo sơ mi có nhiều nếp nhăn, đầu tóc trước nay luôn cắt tỉa chỉnh tề giờ cũng đặcbiệt rối loạn, cả người mang theo chút phong trần mệt mỏi.

Chu Hàn đưa tay vuốt vuốt máitóc ngắn do ngủ mà bị vểnh nhẹ lên của cô, hơi trêu ghẹo nói: “Làm sao, ba ngàykhông thấy liền nhận không ra?”

Nghe anh nói như vậy, Lâm Lệmới hoàn hồn lại, hỏi: “Anh về sao không nói trước cho em biết? Việc bên NghiễmChâu đã xử lý tốt rồi sao?”

Chu Hàn gật đầu, giải thích đơngiản: “Ừ, đều chuẩn bị đâu vào đấy rồi, buổi sáng ngày mai còn phải mở một hộinghị quan trọng nữa, cho nên phải trở về gấp.” Nói xong quay đầu nhìn nhìnphòng, nhíu nhíu mày hỏi: “Làm sao lại chuyển về đây?” Ý anh là nói việc cô lạidọn về phòng khách, mới vừa rồi về phòng không thấy cô, liền đoán cô ở chỗ này,quả nhiên mở cửa đi vào, đã thấy cô đang nằm ngủ say trên giường, còn khẽngáy.

Lâm Lệ bị anh hỏi có chút xấuhổ, mặt hơi nóng, theo bản năng che giấu giơ tay gãi gãi đầu, nói: “Em, em quengiường.”

Nghe vậy, Chu Hàn không cho làđúng, chỉ nói: “Về sau quen là được rồi, ngày mai bắt đầu về phòng chính ngủ đi,để trống phòng này ra, sau này có ai tới cũng không lo không có phòng.” Chu Hànnói rất tự nhiên, hoàn toàn đã quên nhà anh có bốn phòng hai phòng làm việc,ngoài phòng cho con và phòng cho Lâm Lệ này, trong nhà còn trống một phòngkhách, lúc trước Lâm ba và Lâm mẹ đến cũng là ở phòng kia, cũng chính là phòngsát vách gian phòng này.

Lâm Lệ không nói câu nào, khônggật đầu cũng không lắc đầu, thái độ không quá rõ ràng.

Chu Hàn cũng không nói gì nữa,vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, sau đó trực tiếp đứng lên khỏi giường, nói: “Anhđi tắm, em ngủ đi.” Vừa nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Đợi sau khi anh đi, lúc này LâmLệ mới quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường một chút, đã sắp rạngsáng rồi. Bị Chu Hàn quậy một hồi như vậy, một chút buồn ngủ lúc nãy giờ đã mấtsạch, trợn tròn mắt nằm ở trên giường một lát, cuối cùng Lâm Lệ bật dậy, lúc rakhỏi phòng chuẩn bị xuống phòng bếp uống nước, vừa hay nhìn thấy cửa phòng ChuHàn còn mở ra, anh trở về bây giờ, chuyến bay từ Nghiễm Châu đến Giang Thành mấtkhoảng hai tiếng, mà từ sân bay đến nội thành cũng ít nhất phải bốn lăm phút, cólẽ sau khi anh làm xong việc bên Nghiễm Châu kia liền lập tức đến sânbay.

Đứng ở cửa nghĩ một lúc lâu,cuối cùng Lâm Lệ bước tới, nâng tay gõ lên cánh cửa nửa khép nửa mở kia, một hồilâu không thấy tiếng ai thưa, thì trực tiếp mở cửa đi vào, chỉ thấy bên trongkhông một bóng người, chỉ là trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, hẳn làcòn đang tắm, mà trên giường còn bày hành lý anh để chưa kịp sắp xếp thu dọngì.

Nhìn thấy chiếc giường bừa bộnkia, Lâm Lệ tiến lên, lấy quần áo trong vali ra, từng bộ từng bộ treo vào mócrồi bỏ vào phòng để quần áo.

Khi Chu Hàn đầu tóc ướt sũng từphòng tắm đi ra, Lâm Lệ đã sắp xếp xong hành lý, thấy anh đi ra, hai tay có chútmất tự nhiên không biết để đâu.

Chu Hàn nhìn giường ngăn nắpcùng vali để một bên, khóe miệng hơi giơ lên, nói: “Sao không đingủ?”

Lâm Lệ giương mắt nhìn nhìnanh, nuốt nước miếng nói: “Cái kia, cái kia, anh có đói bụng không, nếu có em đinấu một bát mì cho anh.” Cô không biết mình có thể trở thành An Nhiên hay không,cũng không biết anh có phải Tô Dịch Thừa của cô không, nhưng cô nghĩ, nếu đãquyết định thử bắt đầu, vậy thì cố gắng làm đi.

Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu, khóemiệng mang theo nụ cười nói: “Cũng có chút đói.”

“Vậy, bây giờ em ra ngoài nấucho anh, anh lau khô tóc trước đi.” Hiển nhiên Lâm Lệ còn chưa quá thích ứng vớiviệc vai diễn chuyển biến, vội vàng nói xong rồi đi ra ngoài.

Chu Hàn cười nhạt lắc đầu, cầmkhăn lông tùy tiện xoa xoa, nhớ tới tài liệu cho hội nghị sáng mai, liền ra khỏiphòng đi thẳng qua thư phòng.