Bất Ái Thành Hôn

Chương 24: Mẹ con trò chuyện với nhau



Người bạn chơi mạt chược của mẹ Chu là phu nhân viện trưởng bệnh viện làm việcquả nhiên rất nhanh, gần như chỉ trong vòng 10 phút sau khi mẹ Chu vừa mới cúpđiện thoại, liền có câu trả lời, bảo bọn họ trực tiếp đưa người đến, bà đã liênhệ với bác sĩ xong rồi, buổi chiều là có thể trực tiếp sắp xếp làm các xétnghiệm kiểm tra.

Lúc này sự tình thayđổi có phần hí kịch, một tiếng đồng hồ trước ba Lâm và mẹ Lâm còn đang chất vấnLâm Lệ hiện tại đã tới bệnh viện, giờ phút này đang ngồi ở bệnh viện chờ sắp xếpxong phòng khám để làm các xét nghiệm kiểm tra.

Trong phòng khám bệnhba Lâm cùng mẹ Lâm đang ngồi chờ, Lâm Lệ và Chu Hàn đi ra ngoài làm một ít thủtục cần thiết, bởi vì muốn chăm sóc cho Tiểu Bân, mẹ Chu không đi theo tớiđây.

Ba Lâm mẹ Lâm ngồisong song ở trên sofa trong phòng bệnh, nhíu chặt mày lại như đang suy nghĩ cáigì.

Một hồi lâu, mẹ Lâmtrước mở miệng hỏi: “Lão Lâm, việc này ông thấy thế nào?”

Tuy rằng không có nóirõ, nhưng mà trong lòng hai người đều ngầm hiểu, đang nói đến chuyện Lâm Lệ độtnhiên kết hôn.

Ba Lâm im lặng, cũngkhông quay đầu nhìn bà, chỉ là chậm rãi lắc đầu.

Mẹ Lâm cũng im lặngmột lát, như là suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới gật gật đầu còn thật sự mởmiệng nói: “Tôi thấy được.”

Nghe vậy, ba Lâm quayđầu nhìn bà, nhíu mi hỏi: “Bà thấy được, tôi hỏi bà, vừa mới thấy một mặt nhưvậy, bà có thể nhìn ra đến cái gì?”

“Tôi thấy cậu ấy đốitốt Tiểu Lệ nhà chúng ta, ông không nghe cậu ấy nói sao, cậu ấy nói cậu ấy sẽcho Tiểu Lệ một cuộc sống hạnh phúc, chúng ta nuôi dưỡng con gái mong muốn cáigì, còn không phải là mong muốn con bé an an bình bình vui vui vẻ vẻ mà sốngsao, có người bằng lòng đối tốt với con bé cho con bé vui vẻ, chúng ta còn cócái gì mà phản đối chứ.” Mẹ Lâm nói.

“Ý kiến đàn bà, cậuta nói sẽ cho Tiểu Lệ hạnh phúc một đời, hồi trước cái thằng bé Trình gia kiacũng là nói như vậy, nhưng mà cuối cùng thì sao, cậu ta cho Tiểu Lệ cái gì?” BaLâm nói, ngữ khí có chút nặng nề, ông đau lòng cho con gái, chuyện Trình Tườnggây thương tổn cho Lâm Lệ có bao nhiêu lớn ông nhìn trong mắt, đau trong nộitâm, đứa con gái bảo bối hai mươi mấy năm của ông, ông hy vọng về sau kết hôn cóthể có một người khác đối xử tốt với bảo bối của ông, về sau thay thế ông đisủng ái cô thương yêu cô, mà không phải làm cho cô thương tâm rơi lệ.

“Không giống nhưvậy!” Mẹ Lâm cũng không tranh luận với ông, kiên trì quan điểm của chính mìnhnói: ” Chu Hàn này không giống Trình Tường, ông xem cậu ấy nói chuyện với chúngta, ông xem thái độ của cậu ấy, hoàn toàn khác với Trình Tường, Trình Tường rấtôn hòa, nói chuyện quả thật quyết đoán, nhưng thái độ lại không hề rõ ràng, ôngxem bộ dáng Chu Hàn vừa mới nói chuyện với chúng ta, thái độ có bao nhiêu kiênquyết, hơn nữa làm việc lại lưu loát, vừa nghe nói chúng ta muốn tìm bác sĩ Lýlàm kiểm tra, liền lập tức sắp xếp ổn thỏa, cái này còn không phải là bởi vì LâmLệ, cho nên mới đối tốt với chúng ta, tôi tin tưởng cậu ấy thật sự sẽ dốc toànlực đối xử tốt với Tiểu Lệ.”

“Cậu ta đã kết hôncòn kèm theo một đứa nhỏ, có thể là tốt thật, tôi cũng không để con gái uất ứcnhư vậy.” Thái độ của ba Lâm rất rõ ràng.

“Kỳ thật vừa rồi ChuHàn nói không phải là không có đạo lý, tuy rằng cậu ấy kết hôn lần hai, giốngnhư cậu ấy nói, bởi vì cậu ấy đã trải qua qua một lần kết hôn cho nên mới cànghiểu được sự quý trọng của hôn nhân, càng hiểu được cách thức ở chung trong hônnhân, cậu ấy lớn tuổi hơn Tiểu Lệ nhà chúng ta vài tuổi, lại càng có thể hiểuđược săn sóc người khác, không có gì không tốt.”

Mẹ Lâm vẫn kiên trìvới ý nghĩ của chính mình, cũng là vì muốn tốt cho con gái, bà không cho là quanđiểm nhất hôn nhị hôn mới là tốt cho con cái có gì phi lý, trước đây bọn họ đềucho rằng Trình Tường đối tốt với con gái của họ, nhưng mà con gái theo cậu ta 10năm, lại đổi lấy một thân đầy vết thương, hiện tại bà đã không cầu người đàn ôngcó cái gì, có tiền hay không, có thể diện công tác hay không, có nhà ở đẹp haykhông, chỉ cần người đó thật lòng đối tốt với Lâm Lệ là được, vậy bà sẽ khôngphản đối, bà nhất định sẽ ủng hộ.

“Bà biết cái gì, bàbiết nhìn người sao? Sao bà có thể biết được cậu ta có phải tên Trình Tường thứhai không?” Ba Lâm hừ lạnh nói.

Bị câu hỏi này của baLâm làm khó, quả thật nhìn người không phải đơn giản như vậy, lúc trước gặpTrình Tường bà không thể ngờ rằng thế nhưng sẽ là người như vậy, suy tư một látngẩng đầu nhìn ba Lâm nói: “Tôi đây chờ lát nữa hỏi Lâm Lệ một chút xem, cóđược không, bản thân Lâm Lệ sẽ có cảm giác đi.”

Ba Lâm nhìn mẹ Lâmliếc mắt một cái, vừa định mở miệng nói cái gì: “Bà ——” nhưng lời này vừa mớiđến bên miệng, cánh cửa vốn đang đóng lại bị người đẩy ra.

Ngoài cửa Lâm Lệ cùngChu Hàn đẩy cửa đi vào, đã hoàn tất một loạt thủ tục cần thiết, Lâm Lệ cười nóivới ba Lâm và mẹ Lâm: “Cha, mẹ, hai người đang nói chuyện gìvậy?”

Ba Lâm cùng Mẹ Lâmtrao đổi ánh mắt, rất ăn ý quay đầu nhìn con gái cười nói: “Không, không cógì.”

Không hổ là vợ chồnggần ba mươi năm, ngay cả tốc độ nói cũng giống nhau như đúc.

Lâm Lệ cũng khôngđịnh vặn hỏi cái gì, chỉ gật đầu nói: “Mọi thủ tục đã hoàn thành xong, bác sĩ Lýcũng sắp đến đây, bảo cha trực tiếp đi làm xét nghiệm.”

Ba Lâm gật đầu, đứngdậy chuẩn bị qua.

Lâm Lệ đưa tay muốnđến đỡ cha cô, lại bị mẹ Lâm gọi lại, chỉ thấy mẹ Lâm kéo lấy tay của cô, mắtnhìn Chu Hàn đứng cạnh nói: “Này, Chu Hàn, cháu đi cùng lão Lâm đi, bác có lờimuốn nói với Lâm Lệ.”

Nghe vậy, Lâm Lệ vộinói: “Mẹ, để cho con đi với ba, có cái gì chúng ta để sau rồinói.”

“Không cần không cần,con ở đây nói chuyện với mẹ một lát.” Mẹ Lâm cầm lấy tay Lâm Lệ không buông ra,sau đó nói với Chu Hàn: “Chu Hàn, có thể chứ?”

Chu Hàn thản nhiên nở nụ cười,gật đầu nói: “Không thành vấn đề, cháu đi cùng bác.” Nói xong, quay đầu nói vớiba Lâm: “Bác, chúng ta đi qua đi.”

Ba Lâm nhìn mẹ Lâm,không mở miệng, xoay người ra phòng bệnh.

Chờ Chu Hàn và ba Lâmđều ra khỏi phòng bệnh, lúc này mẹ Lâm mới kéo Lâm Lệ ngồi vào trênsofa.

Lâm Lệ nghi hoặc nhìnmẹ hỏi: “Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì với con vậy?”

Mẹ Lâm kéo tay củaLâm Lệ, đặt tới trên đùi của chính mình, nhẹ nhàng vỗ, lần nữa ngẩng đầu nhìnLâm Lệ, mày đột nhiên nhăn lại, tay nắm lấy mặt của cô, đau lòng nói: “Như thếnào lại còn gầy hơn trước thế, cả người đều chỉ còn toànxương.”

Lâm Lệ cười khẽ,không muốn để cho mẹ lo lắng, chỉ làm nũng nói: “Nào có gầy nhiều như vậy.” Tayđặt trên tay của mẹ mình, bất động thanh sắc đem tay của mẹ mình kéoxuống.

Mẹ Lâm nhẹ nhẹ thởdài một tiếng: “aizz. “

Lâm Lệ lo lắng nhìnbà, trấn an nói: “Mẹ đang lo lắng cho cha sao, đừng lo lắng, không nhất định nhưvậy, cha chắc chắn sẽ không sao, không phải người ta nói người tốt sẽ có trờiphù hộ sao, mẹ yên tâm đi.”

Nhìn cô, mẹ Lâm gậtgật đầu, tay nhẹ nhàng vỗ tay của cô, lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, còn thật sựhỏi: “Tiểu Lệ, nói với mẹ, vì sao con muốn kết hôn với người đàn ôngnày?”

Lâm Lệ sửng sốt, cóchút chưa phản ứng kịp sao thoáng cái đề tài lại chuyển đến cô rồi, bỗng chốccòn thật không biết trả lời như thế nào.

Mẹ Lâm thấy cô khôngnói, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm túc, nhìn cô, thử hỏi: “Con sẽ không phải vìtức giận mà kết hôn chứ?” Kỳ thật khả năng như vậy cũng không phải không có, lúctrước bị Trình Tường đả thương sâu như vậy, dù sao cũng là con gái của chínhmình, bà có thể cảm giác được tinh thần sa sút và cảm giác không an toàn củacô.

Lâm Lệ vội lắc đầu, giải thíchnói: “Không có, mẹ, mẹ đừng suy nghĩ bừa, con không hề buông thả mình, con biếtrõ mình đang làm cái gì, mẹ yên tâm đi, con sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sốngcủa chính mình.”

“Thật sao?” Mẹ Lâmcòn có chút không xác định, bà chỉ có một đứa con gái, đương nhiên mong muốn cônhanh chóng có thể vui vẻ mà sống, lần trước cô như vậy, kỳ thật làm cha mẹ, tậnđáy lòng họ không hề dễ chịu hơn cô cao nhiêu, cũng khó chịu muốnchết.

Lâm Lệ dùng sức gậtđầu: “Dạ, thật sự.”

“Vậy là được, vậy làđược…” Mẹ Lâm gật đầu, kéo tay cô lại hỏi: “Vậy cậu ấy có đối xử tốt với conkhông? Thương con không?”

Lâm Lệ rất sửng sốt,mới phản ứng đến cậu ấy trong lời nói của mẹ mình là chỉ Chu Hàn, khuôn mặt cóchút xấu hổ gật gật đầu, nói: “Anh ấy, anh ấy đối với con rất tốt.” Kỳ thật nếuthật sự bám vào quan hệ hợp tác của bọn họ mà nói, Chu Hàn quả thật đối xử vớicô không tệ, bọn họ hợp tác đến trước mắt cô chưa chỗ nào không hàilòng.

Nhìn biểu cảm trênmặt cô, mẹ Lâm chỉ cho là cô là e lệ ngượng ngùng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lạihỏi tiếp: “Vậy tính tình của cậu ấy như thế nào, sẽ không động một chút liềnphát cáu chứ, còn có, con có biết cuộc hôn nhân trước đây của cậu ấy như thế nàokhông? Sẽ không phải bởi vì tính tình của cậu ấy hoặc là nguyên nhân vì cậu ấymà dẫn đến kết quả này chứ?”

Lâm Lệ vội lắc đầu,giải thích nói: “Không, không phải, cuộc hôn nhân trước cũng không phải do anhấy, là vấn đề vợ cũ của anh ấy.”

Nghe vậy, mẹ Lâm thếnày mới thả lỏng, gật gật đầu: “Vậy là được.” Mặt khác lại nghĩ đến cái gì, lolắng hỏi: “Vậy người trong nhà của cậu ấy có đối tốt với con không, còn có contrai của cậu ấy có bài xích gì với con không?”

Nhớ tới sự quan tâmcùng yêu thương của mẹ Chu đối với cô, còn có cá tính không được tự nhiên củaTiểu Bân, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu nói: ” Mọi người trong Chu giađối với con tốt lắm, đứa nhỏ Tiểu Bân rất ngoan ngoãn, không hề đối địch vớicon, thật sự, mọi người đều đối với con rất tốt.”

Mẹ Lâm nhìn cô, nhìnrất chăm chú, giống như là muốn nhìn rõ ràng có phải cô không muốn bà đừng lolắng mà đang an ủi bà hay không, rất lâu như là thật sự nhận định tươi cười trênmặt cô là phát ra từ đáy lòng, thế này mới nhẹ nhàng thở ra gật gật đầu: “Nghecon nói như thế, mẹ đây an tâm.”

Lâm Lệ có chút áynáy, lật tay nắm chặt tay mẹ, áy náy nói: “Mẹ, xin lỗi, con lớn thế này rồi vẫnđể cho mẹ phải lo lắng.”

Mẹ Lâm nhìn cô mộtcái, nở nụ cười, nói: “Đứa ngốc, ai làm cha mẹ mà không lo lắng cho con cái chứ,cho dù sau này con lớn lên, về sau có con cái, mẹ đây vẫn còn muốn lo lắng chocon.”

Lâm Lệ cũng cười, hạthấp người ôm chặt mẹ của mình, nhỏ giọng nói bên tai bà: “Mẹ, cám ơnmẹ.”

Mẹ Lâm cười khẽ, vỗvề lưng của cô.

Hai người cứ như vậyôm một hồi lâu, ngay lúc Lâm Lệ chuẩn bị đứng dậy buông ra mẹ của mình, chỉ nghethấy mẹ Lâm ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Lâm Lệ, con yêu người đàn ông nàysao?”

Lâm Lệ sửng sốt, hơnnửa ngày không nói gì, chờ lúc cô muốn mở miệng, mẹ Lâm đã buông côra.

Nhìn mẹ, Lâm Lệ khôngnghĩ để cho bà lo lắng, mở miệng muốn giải thích, “Mẹ, con ——“

Mẹ Lâm đưa tay che ởbên miệng của cô, nhìn cô lắc đầu nói: “Không cần nói cho mẹ, chính trong nộitâm của con rõ ràng là được.”