Bất Ái Thành Hôn

Chương 22: Không kịp trở tay



Cuối cùng Lâm Lệ cũng không đitheo ba Lâm đến bệnh viện, bởi vì trước khi gọi điện thoại cho con gái, ba Lâmcùng mẹ Lâm cũng sớm đi tới bệnh viện, bởi vì hôm nay là chủ nhật bác sĩ lầntrước phẫu thuật cho ba Lâm nghỉ, muốn đợi ông ta khám cho phải chờ tới thứba.

Lâm Lệ lái xe đưa ba Lâm cùngmẹ Lâm về nhà, lúc Lâm Lệ lấy chìa khóa từ trong túi áo mở cửa đi vào, mặt khácthuần thục lấy dép từ trong tủ giày ra, mà một loạt động tác này khiến cho baLâm cùng mẹ Lâm ở phía sau lưng của cô đi vào nghi ngờ nhìn nhau trao đổi ánhmắt.

Lúc này vào nhà, Lâm Lệ để choba Lâm cùng mẹ Lâm vào phòng khách trước ngồi xuống trên ghế sa lon, vào phòngbếp rót hai chén nước ra đưa cho bọn họ, mà trong lòng cũng bởi vì lo lắng bệnhcủa cha mà chân mày trên mặt luôn nhíu lại.

Mẹ Lâm cùng ba Lâm nhận lấynước, quay đầu đánh giá cả căn nhà rộng rãi, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, muốnmở miệng hỏi con gái, Lâm Lệ đi trước họ một bước nói: “Ba mẹ, các người ngồitrước một lát, con đi vào gọi điện thoại.” Nói xong liền trực tiếp xoay ngườivào phòng của mình.

Để lại ba Lâm cùng mẹ Lâm ngồiở trong phòng khách lớn như thế, trong chốc lát chưa kịp phản ứng, đây rốt cuộclà chuyện gì xảy ra?

“Lão Lâm a, ông nói căn nhànày, con bé, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?” Mẹ Lâm đưa tay đẩy ba Lâm ngồi ởbên cạnh mình, ánh mắt lại ngó chừng phòng này không ngừng.

Ba Lâm lắc đầu, ông cũng khônghiểu ra sao, đừng nói căn nhà, còn có chiếc xe kia, này Lâm Lệ đi đâu có được xecùng căn nhà tốt như vậy, đúng rồi đúng rồi, còn có đứa nhỏ, đứa bé kia vừa làchuyện gì xảy ra a, làm sao khi nói chuyện với cô cũng không thấy cô nói gìcả.

Hai người cứ ngồi như vậy, imlặng một lát, đột nhiên mẹ Lâm nghĩ đến cái gì, kinh hô một tiếng “Ainha”

Ba Lâm nhìn mắt bà, nhíu nhíumày nói: “Làm gì đó, giật cả mình.”

Mẹ Lâm nhìn ba Lâm nói gấp:“Ông nói, ông nói tiểu Lệ có phải hay không lại cùng Trình Tường ở cùng mộtchỗ!” Trừ chuyện cô một lần nữa cùng Trình Tường ở cùng nhau cho nên mới có nhànày cùng xe, còn đâu bà thật sự nghĩ không ra còn có thể vì cáigì.

“Không thể nào, con gái của tôitôi rõ ràng, đã buông tay tuyệt sẽ không quay đầu lại, huống chi Trình Tường tênnhóc kia hồi đó làm tổn thương tiểu Lệ sâu như vậy, cho dù tiểu Lệ có thể thathứ cho anh ta, tôi cũng không đồng ý.” Ba Lâm vẻ mặt kiên địnhnói.

“Kia, vậy ông nói nhà này làthế nào?” Mẹ Lâm hỏi ông.

Ba Lâm liếc nhìn cách bài trítrong nhà, một lúc lâu không có mở miệng.

Bên kia trong khách phòng, LâmLệ bởi vì lo lắng bệnh của cha, cho nên biết rõ phòng khám bệnh chuyên gia cũngphải tới đến thứ ba, nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng có thể sắp xếp cho cha kiểmtra toàn diện sớm một chút, nếu như tế bào ung thư thật sự tái phát khuếch tán,cũng nhanh chóng trị liệu tốt.

Nghĩ tới, Lâm Lệ lấy điện thoạidi động ra trực tiếp gọi cho An Nhiên, tiếng chuông đổ hồi lâu mới được nhấclên, bên kia điện thoại di động truyền đến thanh âm mơ hồ của An Nhiên, giốngnhư còn chưa tỉnh ngủ, mang theo nồng đậm mệt mỏi: “a lô…”

Nếu như đổi lại lúc khác, LâmLệ có thể cúp điện thoại không đi quấy rầy cô ấy, bởi vì cô biết người mang thailuôn rất thích ngủ, nhưng mà hôm nay cô quả thật có chút gấp, chẳng quan tâm quánhiều, trực tiếp cầm lấy điện thoại nói: “An Tử, tỉnh, nhanh chóng giúp ta, hếtsức khẩn cấp.”

Bên kia điện thoại An Nhiên tựahồ cũng nghe ra giọng điệu của Lâm Lệ cấp bách, vốn thần trí còn mơ hồ một chútthanh tỉnh rất nhiều, cách điện thoại hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyệngì?”

“An Tử, mi có thế bảo Tô DịchThừa liên lạc với bác sĩ Lý lần trước làm phẫu thuật cho cha của ta được không?”Cuộc phẫu thuật lần trước chính là Tô Dịch Thừa sắp xếp, nhờ có Tô Dịch Thừa,lần đó bệnh viện vận động mọi bác sĩ tốt nhất, thậm chí còn quấy rầy đến cả việntrưởng, nhiều lần viện trưởng còn tự mình đến hỏi thăm tình hình, cô biết tất cảđó là đều nhờ Tô Dịch Thừa, nếu như lần này cô nhờ Tô Dịch Thừa hỗ trợ, có lẽchuyện chờ sắp xếp kiểm tra sẽ tiến triển nhanh hơn rất nhiều.

“Lâm Lệ, xảy ra chuyện gì? BaLâm làm sao?” Bên kia điện thoại An Nhiên lo lắng hỏi.

Lâm Lệ im lặng, một lúc lâu mớinói: “gần đây cha ta ho rất nhiều, triệu chứng gần giống lần trước, cho nên talo lắng…” Lâm Lệ nói không nên lời, đây không phải là tình huống cô nguyện ý đốimặt.

Bên kia điện thoại An Nhiêncũng im lặng, một lúc lâu mới mở miệng nói: “vậy để ta gọi nói chuyện với TôDịch Thừa ngay lập tức.”

Nghe vậy, Lâm Lệ gật đầu, nóivới điện thoại di động: “Cảm ơn mi, An Tử.”

“Nói cái gì đó.” An Nhiên ở bênkia điện thoại tức giận nói, bất quá hiển nhiên có chút không yên lòng với LâmLệ lo lắng hỏi: “Lâm Lệ, mi không sao chứ?”

Lâm Lệ nâng mắt nhìn trần nhà,cố gắng nở nụ cười, cầm lấy điện thoại di động nói: “Ta không sao, ta có thể cóchuyện gì chứ.”

Biết cô quật cường, An Nhiêncũng không hỏi nhiều, chỉ nói sẽ lập tức liên lạc với Tô Dịch Thừa để cho anhliên lạc với bác sĩ Lý, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Đợi ở trong phòng, Lâm Lệ bìnhổn lại tâm tình của mình, lúc này vừa định đưa tay chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài,đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khác, chính là đi ra ngoài cô phải giải thíchvới cha mẹ cô như thế nào về nhà này, chiếc xe kia, còn có chuyện của Tiểu Bânnữa.

Lại ở trong phòng thêm một lúclâu, Lâm Lệ đã nghĩ kĩ phải giải thích như thế nào, để cho nếu cha mẹ hỏi tới,cô sẽ nói cô là giáo viên dạy kèm Tiểu Bân là được, bởi vì bình thường muốn giúpđỡ chăm sóc đứa nhỏ, cho nên hiện tại ở nhờ trong nhà của bé, về phần xe cũnglà mượn dùng một thời gian ngắn .

Lâm Lệ biết nói như thế mặc dùquá mức bừa bãi vô lý, nhưng mà hiện tại cha mẹ ở tới trong lúc cô chưa hề chuẩnbị trước, cô thật là có chút không kịp trở tay, chứ đừng nói là trước đó đãchuẩn bị tốt một lý do giải thích hoàn mỹ, hiện tại chỉ có thể tạm thời lừa gạtcho qua trước rồi hãy nói, tối nay nếu như An Nhiên liên lạc được với bác sĩ Lý,đến lúc đó bọn họ sẽ bận bịu chuyện kiểm tra cho cha, cũng không dư thừa tinhlực tới tìm tòi nghiên cứu những thứ này.

Nghĩ tới, Lâm Lệ một lần nữalấy điện thoại di động ra, muốn bố trí một lý do giải thích hoàn mỹ mấu chốt làcần Chu Hàn phối hợp, cho nên, hiện tại cô phải thống nhất cùng Chu Hàn, đừngđến lúc đó nói lỡ miệng.

Điện thoại cũng là rất nhanhliền thông, cũng không biết anh bây giờ có phải ở trong phòng làm việc haykhông, hoàn cảnh chung quanh rất là an tĩnh, nhưng mà hiện tại Lâm Lệ cũng chẳngquan tâm anh ở đâu, trực tiếp mở miệng nói: “Chu Hàn, anh hiện tại có bận việckhông, cho tôi mấy phút đồng hồ có được không?”

“Chuyện gì?” Bên kia điện thoạitruyền đến thanh âm có chút hơi trầm thấp của Chu Hàn, hỏi rất ngắn gọn, cũngthật là phong cách của anh.

“Là như vậy, hôm nay cha mẹ tôitừ trong nhà đã tới, bây giờ đang ở nhà chúng ta, trước đó tôi —” Lâm Lệ địnhnói xem làm như thế nào mới có thể giải thích rõ chuyện trong thời gian ngắnnhất, nhưng mới nói có một nửa, Chu Hàn trực tiếp ngắt lời.

“Tôi nhìn thấy bác trai bác gáirồi.” Thanh âm của Chu Hàn trầm ổn bình tĩnh từ bên kia điện thoại truyền đến,giọng nói bình tĩnh giống như đang nói tôi đã ăn cơm xong, tự nhiên đến khótin.

Nhưng Lâm Lệ lại bị câu bìnhtĩnh này của anh khiến cho không thể bình tĩnh nữa thiếu chút nữa nhảy dựng lên,tiếng nói ở bên này điện thoại hô: “Anh nói gì?” Là cô nghe lầm sao? Sao cô cócảm giác hình như mình nghe thấy anh nói anh trông thấy cha mẹ cô rồi? Nhưng màkhông phải anh ở công ty sao? Sao mà thấy được?

“Tôi vừa tới nhà, cô ra đi.”Bên kia Chu Hàn trầm ổn nói xong, cũng không để ý phản ứng bên này của Lâm Lệ,trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Lệ sửng sốt cầm lấy điệnthoại di động nhìn một lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức mở cửa liềnxông ra ngoài, lúc chạy tới phòng khách chỉ thấy Chu Hàn cầm cặp công văn đứng ởtrong phòng khách, tiểu Bân đứng ở bên cạnh anh, vốn là cha mẹ của cô đang ngồigiờ phút này cũng đứng lên sửng sốt nhìn anh, trên mặt vẻ mặt tất cả đều là nghihoặc.

Tựa hồ là nghe thấy động tĩnh,Chu Hàn quay đầu nhìn sang bên này, tiếp đó có cha mẹ cùng Tiểu Bân, ba ngườicùng nhau nhìn sang bên này hướng về phía cô.

Mấy người cứ nhìn nhau như vậy,người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Cục diện quỷ dị như vậy kéo dàimột lúc lâu, Chu Hàn phục hồi tinh thần trước, vẻ mặt bình tĩnh thoáng nét lạnhlùng trước sau như một, nhìn không thấy chút bối rối cùng luống cuốngnào.

Nhìn Lâm Lệ chậm rãi mở miệng:“Lâm Lệ, tới đây.” Chu Hàn vừa nói vừa xách cặp công văn trong tay thả vào trênchiếc bàn trà trước mặt.

Anh mở miệng cơ hồ gọi lý trícủa mọi người trở về, ba Lâm mẹ Lâm quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ trướcmắt này một chút, lại quay đầu nhìn con gái của mình một chút, chân mày nhíu lạivẻ mặt là không khỏi nghi ngờ.

“Tiểu Lệ, này, đây rốt cuộc làchuyện gì xảy ra a?” Mẹ Lâm nghi ngờ mở miệng, “Người đàn ông này là ai? Còn cóđứa bé này. . . .”

Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chútnhức đầu, mọi chuyện hoàn toàn không ở trong dự liệu của cô, cha mẹ tới không cóchuẩn bị, ngay cả Chu Hàn đột nhiên trở lại, cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới,chuyện tình loạn thành một đống thế này, thật là làm cho cô không biết nên làmsao bây giờ.

Lâm Lệ đi vào phòng khách, ấpúng mở miệng: “Cha, mẹ, thật ra thì, thật ra thì…” Nhưng mà ngập ngừng nửa ngày,cũng không cho ra được lý do. Có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Hàn cầu cứu, lại chỉthấy Chu Hàn hơi nhướng mi, khóe miệng nở nụ cười như có như không, vẻ mặt kia,hoàn toàn là một bộ dạng xem cuộc vui.

Lâm Lệ khẽ cắn răng, nghĩ tớinếu thế thì cứ nói theo như những gì vừa nghĩ trong phòng cho xong, nhắm mắt,hít một hơi thật sâu, lại mở ra, trong lòng đã quyết định, nhìn cha mẹ bình tĩnhmở miệng nói: “Cha, mẹ, thật ra thì chuyện là như vậy, con thậtra…..”

Lúc này Lâm Lệ vừa mới muốngiải thích, vừa vặn chuông cửa vang lên ngay lúc này.

”Đinh đoong ……. đinh đoong …….. “

Chuông cửa vừa vang lên, toànbộ ánh mắt mọi người trong nhà nhìn ra phía cửa.

Chu Hàn nhìn về phía cửa, chânmày khẽ nhíu lại, nhưng chỉ là đứng tại nguyên chỗ cũng không có ý đimở.

Lâm Lệ ở nơi này hai mươi mấyngày gần một tháng rồi, nhưng chưa từng thấy chuyện người khác nhấn chuông tìmtới cửa, ngay cả chuyển phát nhanh cũng không có, bởi vì căn bản có chuyển phátnhanh gì sẽ trực tiếp đưa đến phòng an ninh, mà phòng an ninh sẽ xác nhận bọn họcó ở nhà hay không trước rồi mới đưa đến, nhưng mà căn bản chưa từng xuất hiệnqua tình huống như thế, bởi vì thư từ cho Chu Hàn hay chuyển phát nhanh căn bảntất cả đều là trực tiếp gửi đến phòng làm việc. Cho nên đột nhiên có người tìmđến nhấn chuông cửa, Lâm Lệ hoàn toàn nghĩ không ra là ai, chỉ theo bản năngquay đầu nhìn Chu Hàn, bởi vì nơi này là nhà của anh, nếu tới tìm cũng chỉ cóthể là tìm anh.

“Đinh đoong …. đinh đoong …….”không ai mở cửa, chuông cửa kéo dài vang lên.

Ba Lâm mẹ Lâm phục hồi lại tinhthần, nghi hoặc nhìn Lâm Lệ một chút vừa quay đầu nhìn Chu Hàn một chút, mẹ Lâmkhó hiểu mở miệng, “Không đi mở cửa sao?”

“Không phải là tìm con.” Lâm Lệquay đầu nhìn Chu Hàn.

Chu Hàn càng nhíu chặt mày hơnchút nữa, nhưng chân lại chậm chạp bất động.

Chuông cửa lại vang lên mộthồi, sau đó rốt cục ở trong ánh mắt của mọi người ngừng lại. Có lẽ người ở phíangoài cho là không ai ở nhà, liền rời đi rồi.

Một lần nữa yên tĩnh lại, LâmLệ muốn tiếp tục giải thích chủ đề vừa rồi chưa giải thích xong, cười khan nhìncha mẹ nói: “vừa rồi, vừa rồi có thể là mấy người bán bảo hiểm muốn chào hàng,rất phiền, cái kia con muốn giải thích với hai người.” Vừa nói, kéo bạn nhỏ ChuGia Bân đang đứng bên cạnh Chu Hàn, sờ sờ đầu của bé, ngẩng đầu cười vừa địnhgiải thích với cha mẹ, đứa nhỏ này là học sinh của mình, mới từ Mỹ trở về, tiếngphổ thông cũng không tốt, cho nên cứ tan tầm và cuối tuần mình sẽ đến giúp béhọc tiếng Trung. Nhưng lời giải thích này vừa mới được nghĩ sẵn trong lòng rồi,còn chưa có bắt đầu nói ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy cửa cạch một tiếng, cửađược mở ra từ bên ngoài.

Chỉ nghe phía cửa có người nhỏgiọng nói thầm: “sao lại không ai ở trong nhà sao, hôm nay không phải là chủnhật sao, chẳng lẽ hai người đưa Tiểu Bân đi chơi rồi?”

Nghe tiếng, toàn bộ nhóm ngườibên trong nhà nhìn về phía cửa, thấy rõ người tới, Lâm Lệ không khỏi trừng lớnmắt, trong lòng than thở, này, này bảo cô giải thích thế nào cho rõ rànga.

Mà trái lại Chu Hàn đứng mộtbên, khóe mắt liếc nhìn phản ứng của Lâm Lệ, khóe miệng vốn nở nụ cười như cónhư không lúc này đã rõ rệt, khẽ cong lên thành một độ cung mà nhìn từ góc độbên cạnh, trông rất đẹp mắt.

Mà người mở cửa đi vào cũngkhông phải là người khác, lại càng không phải là người quảng cáo chào hàng bảohiểm như Lâm Lệ nói, người tới chính là mẹ chồng trên luật pháp của cô, mẹ củaChu Hàn.

Dường như mẹ Chu cảm thấy nhữngánh mắt của những người trong nhà phóng thẳng tới bà, đóng cửa lại, trong taycòn cầm hộp súp ngày hôm qua mới hầm mang từ trong nhà tới đây, còn chuẩn bị đưacho mình cháu trai món đồ chơi xe hơi kia.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìnthấy mấy người đứng trong phòng khách, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đócười nói: “đều ở sao, sao nhấn chuông nửa ngày cũng không có người ra mở cửa,còn tưởng chủ nhật các con đưa đứa nhỏ đi ra ngoài.” Vừa nói vừa đổi giầy xáchđồ đi vào trong phòng khách.

Ba Lâm, mẹ Lâm hoàn toàn khônghiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra, đồng loạt quay đầu nhìn LâmLệ.

Bên này Chu Hàn đã tiến lênnhận lấy đồ trong tay của mẹ mình, vừa mở miệng nói: “Mẹ, hôm nay sao lạitới.”

Mẹ Chu tức giận trắng mặt nhìncon trai một cái nói: “Ta nhớ cháu của ta, sang đây xem không được sao?” Vừa nóivừa oán giận nói: “Con cùng tiểu Lệ cũng không đưa đứa nhỏ về nhà đến cho tacùng cha con nhìn một chút, ta đây rất nhớ đứa nhỏ, các con không đến, chỉ cóthể tự mình đi tới, ai kêu đó là cháu trai bảo bối của tachứ.”

Mẹ Chu bên này vừa nói vừa cườivới vẫy tay với đứa nhỏ trước mặt Lâm Lệ, sau đó vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, khẽnhíu mày, nói: “Tiểu Lệ a, có phải con lại gầy rồi hay không?”

Khóe mắt Lâm Lệ liếc về phíacha mẹ mình, khóe miệng gượng cười nhìn mẹ Chu lắc đầu nói: “Không có, khôngcó.”

Mẹ Chu cũng không có nghe cô,chỉ quay đầu khiển trách Chu Hàn nói: “con chăm sóc người như thế nào, chăm sócvợ mình thành như vậy.”

Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, đưatay xấu hổ sờ sờ lỗ mũi.

“Chu Hàn, con phải biết rằngnhà tiểu Lệ ở xa, cha mẹ cũng không ở bên người, nếu con không thương con béchăm sóc con bé cẩn thận, thế nào cũng làm thất vọng ông bà thông gia đã giaocon gái bảo bối của họ cho con a. Còn có ——” Mẹ Chu còn muốn tiếp tục giáo huấncon trai phải yêu thương chăm sóc vợ như thế nào, lại bị ba Lâm ở bên cạnh rốtcục bắt được chút trọng điểm cắt đứt.

“Chờ, chờ một chút, cái gìthông gia, cái gì vợ?” Ba Lâm vẻ nghi hoặc ngắt lời mẹ Chu chưa nói hết, lạinghi hoặc quay đầu nhìn Lâm Lệ, vẻ mặt có chút nghiêm túc nói: “Lâm Lệ, đây rốtcuộc là chuyện gì xảy ra, con nói rõ ràng cho cha.”

Lúc này mẹ Chu mới chú ý tới baLâm mẹ Lâm đứng một bên, cũng nghi ngờ quay đầu nhìn Chu Hàn, hỏi: “Chu Hàn, haivị này là?”

“Khụ khụ ——” Chu Hàn sờ sờ lỗmũi ho nhẹ một tiếng, khóe mắt liếc Lâm Lệ đứng một bên nói: “Cái này, mẹ, haivị này là cha mẹ của Lâm Lệ.”

Mẹ Chu sửng sốt, một lúc lâukhông kịp phản ứng.

“Lâm Lệ, đây rốt cuộc là chuyệngì xảy ra a!” Ba Lâm căm tức nhìn Lâm Lệ, cho dù ông có hồ đồ nữa cũng nghe rõ,cái gì vợ cái gì thông gia, nha đầu này hẳn là trốn ông bà gả cho người ta, hơnnữa nhìn bộ dáng này là gả cho một người đàn ông có một đứa con trai sáu bảytuổi!

Nếu như dùng một thành ngữ đểhình dung tâm tình của Lâm Lệ bây giờ thì đó chính là khóc không ra nước mắt,nếu như dùng một từ ngữ để diễn tả tâm tình của mình giờ phút này chính là muốnchết! Lâm Lệ hiện tại cảm giác mình thật sự là trăm miệng cũng không thể bàochữa rồi, có miệng cũng khó nói.

Đang lúc Lâm Lệ bên này khóckhông ra nước mắt đến muốn chết, mẹ Chu cũng mới vừa từ trong kinh ngạc phục hồilại tinh thần, cười cong cả chân mày kéo tay của mẹ Lâm vẫn còn đang thẫn thờ,cười nói: “bà thông gia a, rốt cục thì cũng gặp được bà cùng ông thông gia, tôicùng ba của Chu Hàn vẫn muốn tìm một cơ hội gặp hai vị, nhưng mà Lâm Lệ nói haingười ở xa, nguyên vốn nên là chúng ta đi qua đó, nhưng đơn vị của lão Chu nhàta trong khoảng thời gian này thật sự là quá bận rộn, không đi được, định đểtháng sau chờ lão Chu bớt bận rộn rồi sẽ bảo cặp vợ chồng son này đưa chúng tađi gặp hai người, chưa kịp thì hai người đã tới, đây thật là quá tốt, thật quátốt.”

Mẹ Chu nói rất chân thành, chânthành đến khiến cho mẹ Lâm nhất thời có chút không biết nên phản ứng như thếnào, chỉ có thể vô tội quay đầu nhìn chồng của mình một chút, lại nhìn con gáicủa mình một chút, nhất thời nói không ra lời.

Những chuyện này đều quá độtnhiên, Lâm Lệ thật là không kịp phản ứng thì chuyện liền biến thành như bây giờrồi, hoàn toàn không hề có dự kiến cùng chuẩn bị trong lòng, chớ nói chi hiệntại là nên làm cái gì bây giờ, đừng nói nên giải thích chuyện này như thế nàocho rõ, chỉ có thể quay đầu nhìn Chu Hàn cầu cứu.

Chu Hàn nhìn cô lộ ra bộ dángđáng thương, nhẫn nhịn nụ cười nơi khóe miệng kia, tiến lên ôm lấy bả vai của mẹmình, tách tay bà đang nắm tay mẹ Lâm, vừa cười vừa nói với bà: “mẹ, bác traibác gái lúc này mới vừa tới, còn chưa kịp ngồi xuống đâu.”

Nghe vậy, mẹ Chu vội vàng quantâm ba Lâm mẹ Lâm nói: “ông thông gia, bà thông gia, mau ngồi xuống, mau ngồixuống, đường xa tới đây, ngồi xe cũng thấy mệt cả người.”

Nghe vậy, Lâm Lệ cũng chỉ cóthể gượng cười nhìn cha mẹ tiếp lời của Chu mẹ nói: “Ba mẹ, trước, trước ngồixuống đã.” Chuyện phát triển đến hiện tại, đoán chừng giải thích thế nào cũngkhông rõ được.

Ba Lâm nhìn cô một cái, lần nữangồi xuống, mẹ Lâm thấy ba Lâm ngồi xuống, tự nhiên cũng ngồi xuốngtheo.

Nhìn ba Lâm mẹ Lâm, lại nhìnLâm Lệ đứng bên cạnh bọn họ, mẹ Chu có chút áy náy nói: “Ông bà thông gia, tôicùng cha của Chu Hàn vẫn muốn tìm hai người ăn một bữa cơm, Chu Hàn cùng Lâm Lệkết hôn chỉ nhận giấy chứng nhận, hôn lễ cũng chưa làm nói như thế nào cũng đềulà nhà chúng tôi không đúng, cho nên —— “

Không chờ mẹ Chu nói xong, baLâm trực tiếp ngắt lời của bà, giọng nói có chút nặng nói: “Cái gì thông gia,cái gì chứng nhận, cái gì hôn lễ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Sao ôngcàng nghe càng không rõ, cái gì hôn lễ, cái gì thông gia, con gái của ông kếthôn ông thế nhưng không biết! Đột nhiên toát ra người nói là thông gia của mình,đây là chuyện gì?

Nghe vậy, mẹ Chu cũng sững sờ,sững sờ nhìn ba Lâm mẹ Lâm đối diện, sau đó vừa quay đầu nhìn Chu Hàn đứng ở bêncạnh mình, khó hiểu buồn bực hỏi: “a Hàn, này, này sao lại thế này a? Có phảiông thông gia có hiểu lầm chuyện gì không a?”

“Đừng gọi loạn, tôi không phảilà thông gia của bà.” Càng nói, trong lòng ba Lâm càng là tức giận, quay đầunhìn chằm chằm con gái, nói: “Lâm Lệ, con nói rõ ràng cho ta, hôn lễ gì? Con lậpgia đình lúc nào?” Vừa nói chỉ vào mẹ Chu nói: “Còn có, người này tại sao gọichúng ta là thông gia, sao ta không biết ta có thông gia, sao ta không biết congái của ta kết hôn?” Càng nói ba Lâm càng kích động tức giận, một mạch này, cũngcó chút ho khan: “Khụ khụ —— khụ khụ —— “

Thấy ông ho, lúc này mẹ Lâmcũng cuống theo, vội vươn tay vừa vỗ lưng của ông để cho ông dễ thở một chút,vừa nói: “Ai nha, lão Lâm a, ông đừng kích động, đừng kích độnga!”

Lâm Lệ cũng luống cuống, cảngười gấp đến độ sắp khóc lên: “Cha, cha đừng vội đừng nóng giận, con sẽ giảithích, con sẽ giải thích cho cha…” Nếu như làm cho cha bị bệnh, tội của cô sẽđáng chết vạn lần.

“A Hàn, này, đây rốt cuộc làchuyện gì xảy ra a!” Mẹ Chu cũng có chút bối rối tay chân, lúc này nghe cha củaLâm Lệ nói vậy, giống như là không hề biết con gái của mình kết hônnha.

Chu Hàn quay đầu nói với tiểuBân đang đứng bên cạnh anh: “Con về phòng trước đi.”

Thằng bé kia nhìn anh một chút,gật đầu, lúc xoay người muốn đi, lại nhìn Lâm Lệ một chút.

Đợi sau khi Tiểu Bân vào phòng,ba Lâm đã uống vài ngụm nước cũng thật vất vả rốt cục ngừng ho khan, nhưng màhơi thở vẫn còn phì phò, mẹ Lâm bên cạnh không ngừng nhẹ vỗvề.

Thấy thế, lúc này mẹ Chu mớingồi trở lại trên ghế sa lon, vừa rồi nghe những lời của ba Lâm, trong lòng đạikhái đã đoán ra bảy tám phần, lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lon, vẻ mặt mẹChu trở nên có chút nghiêm túc, nhìn Chu Hàn hỏi: “Chu Hàn, con tới nói, đây rốtcuộc là chuyện gì xảy ra?” Giọng nói kia thần thái kia có một loại uy nghi nóikhông ra lời, những thứ này là đều nhờ được tôi luyện qua nhiều lần cùng ba Chutham dự đủ loại hội nghị.

Nghe tiếng, ba Lâm cùng mẹ Lâmcũng không hẹn mà cùng nhìn sang Chu Hàn, bọn họ chờ một lời giảithích.

Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, cuốicùng sờ sờ lỗ mũi ho một tiếng, nói: “Cái này, cái này con cùng Lâm Lệ kết hôncòn chưa kịp báo cho bác trai bác gái, cho nên bác trai cùng bác gái bọn họ cònkhông biết hai người chúng con đã kết hôn.”

Nghe vậy, mẹ Chu đưa tay vỗxuống tay vịn ghế, lớn tiếng nói: “bậy! Các con đây quả thực là quábậy!”