Bất Ái Thành Hôn

Chương 14: Sóng gió ở nhà trẻ



Ngồi trước máy vi tính, Lâm Lệthỉnh thoảng nhìn đồng hồ trong tay, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng,Chu Hàn vẫn chưa về.

Khẽ thở dài một tiếng, đứng dậyđến trước máy in đem tài liệu đã được sửa sang tốt in ra để vào trong phòng làmviệc của Chu Hàn. Lúc đi ra bắt tay vào sửa sang lại đồ đạc của mình chuẩn bịrời đi.

Mới vừa rồi cô giáo Trần ở nhàtrẻ đã gọi điện thoại tới, xác nhận lại cô cùng Chu Hàn buổi chiều sẽ ghé quanhà trẻ, mặt khác nhắc nhở cô hy vọng cô có thể đến sớm nửa giờ, bởi vì trongnhà trẻ mỗi một em nhỏ đều phải tham gia một hạng mục thể thao, cho nên phía nhàtrẻ hi vọng cha mẹ có thể tới sớm nửa giờ, ở bên cạnh giúp các em nhỏ vận độngnóng người trước.

Về việc Chu Hàn có đi hay khôngLâm Lệ đã không thể như lúc sáng quả quyết Chu Hàn chắc chắn sẽ đi, cho nên côchỉ nhận lời mình nhất định sẽ tới nhà trẻ sớm nửa giờ, để cho cô giáo yêntâm.

Lúc Lâm Lệ đến nhà trẻ Tiểu Bânđang ngồi một mình ở trong góc, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, ánh mắt nhìnchằm chằm các bạn học khác trong lớp. Mà đa số cha mẹ các bạn nhỏ khác trong lớpđều đã tới rồi, nhưng mà cũng có số ít chỉ có ba hoặc chỉ có mẹ, bọn nhỏ vừa làmnũng vừa khoa tay múa chân chuyện gì đó trong lòng ba mẹ mình, mà cha mẹ của bọnhọ luôn sủng nịnh nhìn con họ, ánh mắt chan chứa tình yêuthương.

Lâm Lệ đi tới, dừng lại trướcmặt cậu bé, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Bân.” Khóe miệng mang theo nụcười.

Đứa nhỏ sững sờ quay đầu, bìnhtĩnh nhìn cô, trong mắt sáng ngời ánh lên một tia mừng, sau đó nhìn xung quanhphía sau cô một chút, khi không tìm được thân ảnh mà mình chờ đợi, ánh sángtrong đôi mắt kia lại từ từ tiêu tán đi, cúi đầu, tay trái nắm tay phải củamình.

Lòng Lâm Lệ dâng lên tia đaulòng, vì sự cô đơn trên mặt của bé, cô biết bé cô đơn là bởi vì không nhìn thấycha nó, mặc dù nó không nói một câu, nhưng mà cô biết rõ trong lòng bé hẳn làkhát vọng Chu Hàn yêu nó, cho dù là trước kia Chu Hàn có lạnh nhạt vớinó.

Lâm Lệ đưa tay muốn sờ sờ đầucủa bé, lại bị bé nghiêng người tránh ra.

Thu tay lại, nhẫn nại ngồixuông ở trước mặt bé, khẽ cười giọng nói hết sức nhu hòa nói với bé: “Tiểu Bân,lát nữa muốn tham gia hạng mục thể thao gì? Dì đến giúp con làm nóng người trướccó được hay không?”

Đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn cô chằmchằm, một lúc lâu, hỏi: “Ba đâu?”

Lâm Lệ cười, tận lực giảithích: “Ba bận việc, rất nhiều việc, ba con vốn là muốn tới, nhưng mà tạm thờicó chuyện, cho nên mới không tới được.”

Đôi mắt đen nhánh của bé nhìnchằm chằm vào mắt Lâm Lệ, thấy vậy Lâm Lệ có chút chột dạ, chỉ đành phải đưathay sờ sờ đầu của bé, hỏi: “Sao vậy?”

Lần này bé cũng không tránh ra,nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mở miệng nói: “Ba không thích con.” Không phảicâu hỏi, giống như đã sớm xác nhận chuyện thực.

Nghe thấy lời này, trong lòngLâm Lệ run lên, bình tĩnh nhìn đứa nhỏ trước mắt này có chút phản ứng không kịp,sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cố gắng muốn giải thích:“Không, không phải như thế, ba của con không phải không thích con, cha con cũngrất yêu con, chẳng qua là cha con rất bận rộn, bởi vì cha con muốn mua cho TiểuBân người máy tốt nhất, cho Tiểu Bân phòng ở thật to, cho con cuộc sống tốtnhất, cho nên công việc của cha con rất bận rộn, bận rộn kiếm tiền, cho nên chacon mới không có nhiều thời gian và tinh thần ở cùng tiểu Bân, nhưng dù cha conkhông có ở bên cạnh con, không có nghĩa là cha con sẽ không yêu thích con! Chỉlà tình yêu thương của cha con không giống với tình yêu thương của những ngườiba khác thôi!” Bản thân Lâm Lệ cũng cảm giác những lời nói này của mình quá giảdối, nhưng khi nhìn vẻ mặt bi thương của đứa nhỏ kia, cô thật sự không đành lòngnói Chu Hàn không thương bé.

Đứa nhỏ bình tĩnh nhìn cô, cũngkhông biết có tin lời của cô hay không, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy một lúclâu, sau đó cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.

Sự nhạy cảm của thằng bé khiếncho Lâm Lệ đau lòng, muốn đưa tay ôm bé vào trong lòng nói cho bé biết cho dùtoàn bộ thế giới không có người yêu thương bé, mình cũng sẽ yêu thương bé. Tạisao khúc mắc yêu hận của cha mẹ lại tính trên đầu đứa nhỏ, rõ ràng đứa nhỏ là vôtội nhất bị tổn thương nhất. Trong lòng khẽ than, cuối cùng không tiến lên ômbé, chỉ chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điệnthoại.

Sờ sờ đầu của bé, nói: “tiểuBân, con ngồi ở chỗ nầy, dì đi ra ngoài một chút.”

Đứa nhỏ không ngẩng đầu, chỉbiết cúi đầu nhìn bản tay nhỏ bé của mình, cũng không có mở miệng nói được haykhông được.

Trong lòng khẽ thở dài, lúcxoay người chuẩn bị đi ra ngoài vừa lúc thấy được cô giáo Trần đang đi về phíamình, cười nhạt nghênh đón: “Cô giáo Trần.”

“Chu phu nhân.” Cô giáo Trầncười nói, nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Chu Hànhỏi: “Chu tiên sinh không tới sao?”

Lâm Lệ gật đầu, giải thích nói:“vâng, anh ấy tạm thời có việc ra ngoài đàm phán công chuyện với khách hàng, chonên không tới kịp.”

Cô giáo Trần cười gật đầu, thậtra thì nhìn tình cảnh sáng nay, cô cũng không quá hi vọng, cha của bé không tới,coi như là đã đoán trước được nói: “vậy Chu phu nhân ở chỗ này cùng Tiểu Bân mộtlát đi, chờ lát nữa đại hội thể dục thể thao bắt đầu chúng tôi sẽ dùng loa thôngbáo cho mọi người đến tập hợp ở sân vận động.”

Lâm Lệ gật đầu,“Được.”

Sau khi căn dặn xong, cô giáoTrần chuẩn bị xoay người trò chuyện với phụ huynh một số em nhỏkhác.

Lâm Lệ nghĩ đến cái gì, gọi côlại: “Cô giáo Trần, tiểu Bân đã uống thuốc chưa?”

Cô vừa hỏi cái này, lúc này côgiáo Trần mới nhớ tới chuyện buổi sáng cô có nói sau khi ăn cơm xong cho bé uốngthuốc, nhưng mà bận rộn chuyện đại hội thể dục thể thao, nhất thời thật đúng làquên mất, vội vàng ngượng ngùng nói: “xin lỗi xin lỗi, này bận một hồi, thuốcnày còn không uống, còn đang để ở trong phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đi lấyđưa cho cô.” Nói xong, vội vàng xoay người ra khỏi phòng học, đi về phía phònglàm việc của mình.

Lâm Lệ gật đầu, quay đầu liếcnhìn đứa nhỏ đang ngồi, lần nữa nhìn điện thoại trong tay, theo cô giáo Trần đira khỏi phòng học.

Đứng ở trước cửa phòng học,đóng cửa phòng học lại, tìm số điện thoại của Chu Hàn trực tiếp gọi cho anh, cômuốn cố gắng lần cuối cùng, vì đứa nhỏ bên trong mà khuyên Chu Hàn có thể tớiđây, cho dù là nửa đường chạy tới, ít nhất có thể khiến thằng bé tin tưởng ba nóyêu nó, cũng không phải giống như trong suy nghĩ của mình là ba của bé khôngthích mình.

Điện thoại được kết nối rấtnhanh, nhưng mà kêu vài tiếng, cũng không có người nhấc máy.

Cúp điện thoại, lại gọi lại choanh, điện thoại là kết nối, nhưng mà vẫn không có ai nhấc máy, nhìn cô giáo Trầncầm lấy thuốc đang đi tới đây, Lâm Lệ bỏ cuộc, cúp điện thoại trongtay.

“Chu phu nhân, đây là thuốc củaTiểu Bân.” Cô giáo Trần giao túi nhựa trong tay cho Lâm Lệ, trước đó còn lấynước ở trong phòng làm việc của mình mang tới, đều đưa cho Lâm Lệ: “Nước tôicũng đã pha ấm rồi, có thể cho đứa nhỏ uống thuốc ngay.”

Lâm Lệ nhận lấy, cảm kích sựchu đáo của cô, chân thành nói cám ơn: “Cô giáo Trần, cám ơncô.”

“Không khách khí, cũng là sơsuất của tôi.” Cô giáo Trần cười cười.

“Đây là con cái nhàai?”

Mà đúng lúc này, trong phònghọc đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, nghe thanh âm này là tiếng ngườilớn phát ra, giọng nói lạnh thấu xương hung hãn.

Hai người ngoài cửa trao đổiánh mắt, cô giáo Trần vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy, bên trong đã bị vâyquanh thành một đoàn, Lâm Lệ nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng đànbà chửi rủa.

“Con cái nhà ai a, không đượcdạy dỗ thế này, cha mẹ của nó đâu rồi, cha mẹ ở đâu? Dạy dỗ con cái thế nàovậy?”

Cô giáo Trần vạch đám người đivào, gấp gáp mở miệng, “Sao vậy, sao vậy, xảy ra chuyện gìrồi?”

“Cô giáo Trần cô tới được vừađúng lúc, đứa nhỏ này thế nhưng ra tay đánh con trai của tôi, xem đây là chuyệngì xảy ra, cha mẹ của đứa nhỏ này ở chỗ nào? Chẳng lẽ không có người trông nósao, bình thường nó cũng ra tay đánh con tôi thế sao?” Mẹ của đứa nhỏ kia dùngthanh âm có chút bén nhọn chất vấn.

Lâm Lệ cau mày, trong lòng âmthầm có dự cảm xấu, vạch đám người ra đi vào, chỉ thấy thằng bé kia bị một ngườiđàn ông có thân hình vạm vỡ xách lên, khuôn mặt hồng lên, mũi chân chấmđất.

Thấy thế, trong lòng giật mình,thuốc và cái chén trong tay thoáng cái rơi xuống đất, bước lên phía trước, cuốngcuồng quát: “anh làm cái gì vậy?” Vội vàng tách tay của người đàn ông kia ra,kéo thằng bé khỏi tay anh ta, ôm vào trong lòng, tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắnđỏ lên của nó, đau lòng hỏi: “tiểu Bân, không sao chứ, không sao chứ. . ..”

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Cổ họngthằng bé khó chịu ho khan lên, chân mày cũng nhíu chặt lại.

“Nó có chuyện gì chứ, có chuyệnlà con trai nhà chúng tôi kìa” Bên cạnh giọng nữ bén nhọn lại vang lên, khiếnngười nghe rất không thoải mái.

Lâm Lệ quay đầu, thấy người phụnữ bên cạnh vừa ôm một thằng bé đang khóc thút thít không ngừng, vừa nói đaulòng dỗ dành: “ai u, làm mẹ đau lòng chết đi được, tiểu Bảo, không khóc khôngkhóc, ba mẹ xả giận cho con.” Nhìn Lâm Lệ, ánh mắt kia gần như có thể ăn sốngLâm Lệ.

Người đàn ông cao to bên cạnhngười phụ nữ kia cũng hung hãn nhìn chằm chằm Lâm Lệ, giọng nói ồm ồm hỏi: “đâylà con trai của cô”

“Đúng.” Lâm Lệ đứng lên, giấuthằng bé ở phía sau mình, chất vấn người đàn ông kia: “Xin hỏi vị tiên sinh này,anh vừa mới túm nó định làm cái gì?”

“Làm cái gì?” Người đàn ông kiahừ lạnh, tiến lên một bước về phía Lâm Lệ, nói: “cô dạy dỗ con trai cô như thếnào, không có việc gì liền ra tay đẩy người đánh người!” Chỉ vào đứa nhỏ cònđang khóc nói: “Nhìn thấy không, con trai tôi đến bây giờ vẫn còn đang khóc, cônói làm sao bây giờ?”

Người đàn ông kia có khuôn mìnhquá lớn, khó tránh khỏi làm cho người ta có áp lực vô hình, Lâm Lệ cưỡng chế cảmgiác ngột ngạt trong lòng nói: “tiểu Bân không phải là đứa nhỏ cố ý trêu chọcđứa nhỏ khác.”

“Cô có ý gì? Cô có ý gì chứ?”Người phụ nữ vốn đang ôm đứa nhỏ cũng đứng dậy, ép hỏi Lâm Lệ.

“Lúc đầu là Vương Gia Cường nóiChu Gia Bân là con hoang không ai cần nên tiểu Bân mới tức giận đẩy bạn ý mộtcái.” Một cô bé bím tóc hai bên bên cạnh mở nói.

Nghe vậy, Lâm Lệ nhìn cặp vợchồng trước mắt nói: “việc này nói sai vậy cũng là con cái nhà các vị sai trướcđi.”

Vương Gia Cường vốn đang khóc ởtrong lòng mẹ mình, trên mặt còn dính nước mắt, quát lên với Lâm Lệ: “Chu GiaBân vốn là con hoang, cô cũng không phải mẹ của nó, cha mẹ nó không cần nó rồi,nó là đứa trẻ không ai cần, thằng bé thối tha không ai cần.”

Thằng bé đứng ở phía sau Lâm Lệoán hận nhìn chằm chằm nó, mặt tràn đầy tức giận, đẩy ra Lâm Lệ muốn tiến lênphía trước.

Lâm Lệ vội vàng kéo bé lại ômvào trong ngực, cô cảm giác được cả người bé vì tức giận mà không ngừng run rẩy,đưa tay ôm chặt nó hơn một chút, quay đầu nhìn cặp vợ chồng kia chất vấn: “muốnnói đến giáo dục, phải là con trai anh chị mới không có giáo dụcđi.”

“Cô nói gì?” Người đàn ông kiatiến lên, đưa tay muốn chộp lấy Lâm Lệ.

Tình thế quá mức căng thẳng, côgiáo Trần đứng cạnh lo lắng xảy ra chuyện, vội vàng kéo tay người đàn ông kia,cố gắng hòa hoãn không khí căng thẳng, nói: “Trẻ con nhốn nháo xô đẩy cũng làchuyện thường xảy ra, không nên nghĩ là thật, không nên nghĩ làthật.”

“Chẳng lẽ con trai của tôi bịngười ta đánh không công?” Cha mẹ của đứa nhỏ kia trừng cô giáo Trần nóinói.

“Cô làm cô giáo thế nào vậy,con trai tôi bị đánh cô lại nói chuyện giúp cô ta.” Người đàn ông kia nói xongliền đẩy cô giáo Trần ra, trên mặt lộ vẻ hung ác.

Cô giáo Trần bị đẩy ra xa vàibước, dưới chân chênh vênh suýt chút nữa liền ngã xuống, may mắn có người ở phíasau ra tay đỡ cô một cái.

Lâm Lệ liếc nhìn cô giáo Trầnbị đẩy ra, cả người hiện tại cũng chẳng quan tâm sợ hãi trong lòng, tức giậnđứng lên đối diện với người đàn ông kia, lớn tiếng nói: “tôi nhìn là biết, cócha mẹ như thế nào mới dạy dỗ ra đứa nhỏ như thế, hai người làm cha mẹ cũngkhông làm gương tốt cho con cái, cũng khó trách dạy dỗ ra con cái không có tý lễphép nào.”

“Cô nói người nào không biếtnuôi dạy con cái, cô nói người nào không biết nuôi dạy con cái…” Người phụ nữkia tiến lên chỉ tay về phía Lâm Lệ la mắng, thanh âm bén nhọn làm cho người tanghe được có phần nhức tai.

Lâm Lệ đẩy tay của cô ta ra,nhìn chằm chằm vào bọn họ, nói: “các người ra tay đánh một đứa trẻ sáu tuổi, làhành động vô giáo dục.”

“Người phụ nữ này quả thật muốnăn đòn.” Người đàn ông kia cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, tay nắm thành quảđấm muốn đánh về phía Lâm Lệ.

Những người vây xem bên cạnhkia không khỏi hít vào một hơi, có mấy người thậm chí lên tiếng kinhhô.

Lâm Lệ vô thức ngồi xổm xuống,ôm đứa nhỏ thật chặt ở trong ngực mình, cả người ôm trọn lấy bé, để tránh chođứa nhỏ bị thương tổn.

Song, quả đấm không hề đi xuốngnhư dự kiến, chung quanh vốn đang ầm ĩ thoáng cái yên tĩnh lại, tĩnh lặng khôngmột tiếng động.

Một lúc lâu, Lâm Lệ mở mắt ra,chậm rãi ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Hàn đã tới từ lúc nào, đứng bên cạnh mình, taytrái còn cầm cặp công văn, mà tay phải giờ phút này đang nắm cổ tay đang muốnđấm xuống của người đàn ông kia!