Bất Ái Thành Hôn

Chương 13: Đồng bệnh tương liên



Đèn đỏ, xe chậm rãi dừnglại.

Chu Hàn quay đầu, chỉ thấy ánhmắt của Lâm Lệ nhìn chằm chằm phía ngoài, vẻ mặt rất chăm chú, nhưng ánh mắt thìtrống rỗng.

Từ khi lên xe, cô cứ ngồi nhưvậy, thậm chí đến tư thế cũng không đổi, mà cái trán vừa nãy không cẩn thận đụngvào giờ có chút hồng hồng , hơi sưng, nhưng dường như cô không thèm quantâm.

Chu Hàn trầm tĩnh nhìn cô mộtlúc lâu. Cho đến khi đèn đỏ chuyển, những chiếc xe phía sau bất mãn bấm còi thúcgiục, lúc này mới hồi phục tinh thần, lái xe rời đi.

Khi Chu Hàn đậu xe ở tầng hầmnhà để xe công ty, Lâm Lệ vẫn giữ nguyên tư thế cùng vẻ mặt, như là không hềbiết họ đã đến nơi.

Chu Hàn im lặng, tắt máy, cũngkhông lập tức mở cửa xuống xe.

Suy nghĩ của Lâm Lệ vẫn dừnglại ở thời khắc vừa rồi, trong đầu còn sót lại vẻ mặt của Trình Tường. Tronglòng lạnh lẽo giống như những mảnh vỡ thủy tinh, rơi lả tả đầyđất.

Vì sao trái tim lại đau đớn thếnày, giống như bị kim châm rất khó chịu.Cô cho rằng lúc thấy anh ta xoay ngườirời đi, lúc bác sĩ nói đứa bé không còn, cũng là lúc cô quyết định kết thúc mốitình suốt mười năm này. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghi vấn của anh ta thì lại đaulòng, đau lòng cho tình cảm mười năm của mình lại trao cho một người không hềtin tưởng mình, bản thân càng vì thế mà đau đớn cho cái giá phải trả, quả thậtkhông đáng giá.

“Cô còn muốn nhớ thương cuộctình vô nghĩa với anh ta kia bao lâu nữa?” Thanh âm Chu Hàn lạnh lùng, thô sáp,không có cảm xúc.

Nghe tiếng, Lâm Lệ chậm rãi lấylại tinh thần, nhìn chăm chú phía ngoài, lúc này mới phát hiện thì ra bọn họkhông biết khi nào thì đã tới công ty.

Quay đầu, vừa lúc đối diện vớivẻ mặt nghiêm túc của Chu Hàn, trải qua hơn nửa tháng sống chung, Lâm Lệ đã từtừ thích ứng, biết anh cũng sẽ không biểu lộ nhiều cảm xúc lắm, chỉ thản nhiênnói “đến rồi!”.

Chu Hàn giơ tay lên nhìn đồnghồ một chút, nhìn lại cô, lạnh giọng nói “Đúng vậy, đã đến 10 phútrồi!”

Lâm Lệ sửng sốt, vẻ mặt có chútchật vật, buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: “Đến tại sao không nói sớm!”. Vừa nóivừa tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xuống xe, cô không muốn bộ dạng hoảng loạncủa mình bị người khác nhìn thấy, như vậy làm cho cô có cảm giác bị nhìn trộm,rất không được tự nhiên, rất không thoải mái.

Chu Hàn cũng mở cửa bước xuống,vừa nói: “cô xác định tôi nói cô có thể nghe được?”

Vừa rồi, cô căn bản chỉ chìmtrong thế giới của riêng mình, mạch suy nghĩ xâm chiếm đầu óc, anh gọi hay khônggọi hẳn là cũng chẳng có gì khác nhau.

Lâm Lệ cắn môi, trong lòng tấtnhiên biết rõ đáp án, nhưng cảm giác bị người ta vạch trần thẳng thừng như thếnày chẳng vui vẻ gì, cô rất không thích!!

Không quay đầu cũng không cãilại, Lâm Lệ cầm túi xách bước nhanh đi về hướng thang máy. Chu Hàn đi qua, bướcđi trầm ổn, đứng bên cạnh cô, chờ những chữ số trên vách tường thay đổi. Lâm Lệkhông nhìn, chỉ hơi đá đá sàn nhà, tạo ra tiếng vang rất nhỏ. Chu Hàn nhàn nhạtmở miệng: “người đàn ông kia chính là người bỏ rơi cô trong hôn lễ sao?” Rõ rànglà câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của anh lại cực kì khẳng định, giống như đó làsự thật, mọi người đều biết, không cãi lại được. Nghe vậy, động tác trên chânLâm Lệ dừng lại, nắm túi xách cũng chặt hơn, không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng đápmột tiếng “ừ!” Âm thanh nhỏ như muỗi, nhưng thính giác Chu Hàn không tệ, hẳn làkhông để hụt mất cô nói cái gì.

“Đinh!!!……”

Rốt cuộc thang máy cũng tới,bên trong không có người, Chu Hàn bước vào trước, mà bên ngoài thang máy, Lâm Lệnhư là vẫn chưa dứt ra khỏi câu hỏi của Chu Hàn, thẫn thờ đứng đó, không độngđậy.

Khẽ nhíu mày, Chu Hàn lành lạnhhỏi: “không đi vào sao?” lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìnanh, cất bước đi vào.

Phòng làm việc của họ ở tầnghai mươi sáu, bầu không khí trong thang máy có phần lúng túng. Chu Hàn đứngthẳng tắp một bên, trên tay cầm cặp công văn, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước,trên mặt vẻ mặt vẫn nguyên vẻ hờ lạnh lùng, mà Lâm Lệ thì nhìn chăm chú vào hàngchữ trên màn hình tinh thể lỏng từ từ nhảy lên, trong lòng khẽ lẩm bẩm theo. Bởivì là giờ làm việc, thang máy một mạch đi lên cũng không phải dừng lại, trựctiếp lên thẳng tầng 26 cho nên bầu không khí quỷ dị này cũng không kéo dàiquá.

Khi thang máy đinh một tiếngbáo hiệu đã đến, cửa mở, Lâm Lệ vừa định bước ra ngoài, lại nghe thấy bên cạnhtryền đến thanh âm nhàn nhạt của Chu Hàn, nói: “xem ra ánh mắt cô nhìn đàn ôngcũng không ra gì?” Lâm Lệ sửng sốt, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầuthì Chu Hàn đã đi xa, thân ảnh biến mất ở phía sau cánh cửa phòng làm việc củaanh. Ra khỏi thang máy, sải bước tiến lên, khi anh mở cửa phòng làm việc ra,hướng về phía bóng lưng của anh nói: “ánh mắt của anh cũng chẳng ra làm sao cả!”Chuyện của anh, mẹ Chu đã nói với hết với cô, năm xưa anh một mực vì mẹ của tiểuBân mà không tiếc cắt đứt quan hệ với gia đình, bạn bè, nhưng đến cuối cùng vẫnlà rơi vào nước chia tay. Hơn nữa, chuyện tiểu Bân cố ý đẩy An Nhiên lần trướccó lẽ chính là do mẹ Tiểu Bân xúi giục. Một người lợi dụng chính con đẻ mình làmchuyện xấu, hẳn không thể nào tốt được!

Chu Hàn nghe vậy, tay cầm nắmcửa đột nhiên dừng lại, bóng lưng nhìn qua cũng có hơi chút cứng nhắc. Sau khinói xong, Lâm Lệ cũng hơi hối hận, hối hận tại sao phải xát muối trên vết thươngngười khác, rõ ràng mình cũng biết đau đớn bao nhiêu, khó chịu bao nhiêu. Cônhìn ra trong lòng Chu Hàn yêu mẹ Tiểu Bân thế nào, mà anh lạnh nhạt và khôngquan tâm Tiểu Bân, có lẽ cũng là bởi vì yêu càng sâu hận càng nhiều. Nắm chặttúi xách trong tay, Lâm Lệ nhìn bóng lưng cứng nhắc kia, há miệng muốn nói, lạinhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Mà đang lúc Lâm Lệ lúng túng, ChuHàn đột nhiên mở miệng, cười nhạt nói: “Xem ra chúng ta thật đúng là đồng bệnhtương liên” Cũng không có xoay người trực tiếp mở cửa vào phòng làm việc. Lâm Lệsững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc vừa đóng lại, rõràng anh cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được thanh âm kia có bao nhiêu bấtđắc dĩ cùng chua xót, đột nhiên có loại cảm giác đau lòng nói không nên lời,cũng không biết cho mình hay là cho anh, cũng có thể vì bọn họ trải qua giốngnhau, cùng khổ sở giống nhau. Đồng bệnh tương liên, đúng vây a, đúng là đồngbệnh tương liên, có những kinh nghiệm giống nhau mới có thể có nhận thức tươngđồng.

Nếu tính ra, anh còn thảm hơnmình. Anh cùng mẹ Tiểu Bân là thanh mai trúc mã, với tính cách của anh, vì yêumà không tiếc phản bội bạn thân cũng muốn cùng cô ta ở chung một chỗ, hẳn là đãyêu sâu đậm đến không thể thoát ra. Cho nên mới có quyết tâm đưa cô ta ra nướcngoài như thế.

Tình cảm và tình yêu đòi hỏi sựtích lũy và lắng đọng của thời gian, cũng không phải là không có lửa thì sao cókhói, cũng không phải nói hôm nay thích ngày mai có thể mở miệng nói yêu. Nếumình dùng 10 năm để yêu Trình Tường, coi Trình Tường là toàn bộ cuộc sống củamình, vậy anh là dùng mười mấy năm để yêu một người phụ nữ, không tiếc vì cô tamà có thể buông tha tất cả. Bị thương, sợ ràng so với mình anh còn bị tổn thươngsâu hơn, nặng hơn nhiều. Khẽ thở dài trong lòng, xoay người trở về chỗ ngồi củamình, mở máy tính, đem túi xách vào ngăn kéo dưới bàn làm việc, còn suy nghĩquanh quẩn chủ đề vừa rồi.

Muốn tra cứu công việc hôm nay,đến khi mở ra lịch làm việc ra mới nhớ tới hôm qua mình không đi làm, thật làkhông theo kịp việc hôm nay. Đứng dậy chuẩn bị gõ cửa đi vào, hỏi anh sắp xếplịch trình hôm này, có văn kiện giấy tờ nào quan trọng muốn cô làm không. Mới đitới trước cửa phòng làm việc, chuẩn bị đẩy cửa vào, lại nhớ bóng lưng cô đơn vừarồi, lắc đầu, xoay người đi phòng giải khát, rót cho anh cốc cà phê, lúc này mớibưng cà phê gõ cửa.

“Đi vào” Thanh âm Chu Hàn ở bêntrong vọng tới, thanh âm vẫn trầm thấp, lạnh nhạt. Lâm Lệ đẩy cửa đi vào, thấyChu Hàn đang thu dọn tài liệu, giấy tờ cho vào cặp công văn, bộ dạng chuẩn bịrời đi. Bưng cà phê tiến lên, hỏi: “anh chuẩn bị đi ra ngoài?”. Chu Hàn gươngmắt nhìn cô một cái, chỉ nhẹ giọng đáp: “ừ” Động tác trên tay không ngừng lại,bỏ một phần văn kiện, giấy tờ thu thập xong vào túi, cầm điện thoại di động bêncạnh gọi cho Từ trợ lý “Từ trợ lý, liên lạc với khách hàng xongchưa?”

“Vâng, liên lạc được rồi, bọnhọ đồng ý chuyển sang sáng sớm” Từ trợ lý ở bên kia điện thoại lưu loát trảlời.

“Tốt, ở bãi đỗ xe chờ tôi, tôilập tức đến ngay” Cúp điên thoại, Chu Hàn cầm túi chuẩn bị rờiđi.

Thấy Chu Hàn muốn đi, Lâm Lệ mởmiệng hỏi: “Cái kia, hôm nay có giấy tờ gì muốn tôi sửa sang lại không?” Mặc dùcô làm thư kí có chút không xứng chức, cũng chẳng thể giúp nhiều lắm, nhưng sửasang lại giấy tờ bưu kiện gì đó cô cũng có thể đảm nhiệm.

Chu Hàn nhìn cô một cái, tiệntay cầm một phần giấy tờ trên bàn giao cho cô, nói: “giúp tôi xem phần giấy tờnày, làm bản báo cáo tóm tắt, ngoài ra trong email có một phần văn kiện, in rađể trên bàn làm việc cho tôi”.

Lâm lệ gật đầu, cầm lấy giấy tờbưng cà phê đi theo anh ra khỏi phòng làm việc, thấy anh sắp vào thang máy, độtnhiên nhớ tới chiều nay nhà trẻ của tiểu Bân có đại hội thể dục thể thao, liềnlên tiếng gọi lại hắn, “Chờ một chút!”

Chu Hàn quay đầu lại, nhìn côkhẽ nhíu mày, hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Lâm lệ đặt cà phê và giấy tờtrong tay lên trên bàn, chạy chậm đến bên cạnh anh, nói: “cái kia, cái kia khinào thì anh quay lại công ty?” Cô nhìn ra mặc dù tiểu Bân sợ anh, nhưng vẫnthích anh, mỗi lần thấy anh, ánh mắt đứa bé kia cơ hồ phát sáng, nếu như chiềunay anh không đến, thằng bé có lẽ sẽ rất thất vọng .

Chu Hàn cau mày, nhìn chằm chằmcô.

“Đại hội thể dục thể thao chiềunay, anh thật không đi sao?” Lâm Lệ nhìn anh, hỏi có chút không xác định, nếunhư anh khăng khăng không đi, cô cũng chẳng có cách nào, dù sao anh ta cũngkhông thật nghe cô.

Chu Hàn nhìn cô một lúc lâu,cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp xoay người vào thangmáy.