Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 47: Phiên Ngoại 1: Diễn Kịch.



P/s: C Này dùng để gợi nhắc một nhân vật yêu thích của mình, đồng môn đọc sẽ thấy quen quen ????.

Đạo sĩ dùng sức giãy giụa, chính là tránh thoát không khai dây thừng, sắc mặt đỏ bừng, lạnh giọng hô: "Yêu quái, buông ta ra."

Thiếu nữ cười ha hả, siết chặt dây thừng khiến đạo sĩ đều phải hít thở không thông.

"A di đà phật."

Lúc này, Bạch Úc ăn mặc trường bào hòa thượng bước ra, bộ dạng nghiêm trang giống như một đại sư thực thụ.

Nam sinh trong vai đạo sĩ thấy được Viên Không đại sư, ánh mắt tức khắc sáng ngời. Theo kịch bản, thì đạo sĩ có thể giải quyết mấy yêu quái nhãi nhép, nhưng con yêu quái này có điểm mạnh nên phải nhờ đến Viên Không.

" Viên Không đại sư, xin hãy giúp bần đạo một tay, con yêu quái này muốn lạm sát người vô tội ." Đạo sĩ lập tức hô.

Thiếu nữ xinh đẹp hừ lạnh nói: " Đầu trọc, chuyện này không liên quan đến ngươi, cút qua một bên đi."

Bạch Úc đóng vai Viên Không hòa thượng a di đà phật một tiếng, hướng thiếu nữ nói: " Tại sao lại muốn giết người?"

Thiếu nữ hơi hơi mỉm cười: "Vì sao không thể giết, tên này là đạo sĩ chuyên săn nội đan của yêu quái, giết rất nhiều sơn dã tinh quái, nếu diệt trừ yêu quái quấy nhiễu dân chúng cũng liền thôi, nhưng yêu tinh, yêu quái không có đi ra ngoài làm xằng làm bậy, hắn cũng tìm đến giết."

Phó hội trưởng gật gật đầu, cả ba phối hợp rất ăn ý.

Giản Vi thuộc lời thoại tốt, phản ứng nhanh nhạy. Bạch Úc thì thần thái rất chững chạc, hoàn toàn phù hợp với vai Viên Không.

Giản Vi lắc đầu, " Viên Không, ngươi nói ngươi đối thiên hạ có lòng thương hại, liền tính là sơn dã tinh quái cũng vô tội. Là Phật, cũng có kim cương nộ mục hiện thân vì hàng phục kẻ ác, cứu độ chúng sinh, vì sao ta không thể giết kẻ ác."

Viên Không mỉm cười, mắt hoa đào ánh lên vẻ hiền từ, hướng đạo sĩ bị bó giống cái bánh chưng nói:

"Mô phật."

"Thí chủ yên tâm, bần tăng nhất định sẽ siêu độ cho thí chủ."

Đạo sĩ:......

Phó hội trưởng:....

"Cắt!!!!"

Cái này sai kịch bản rồi.

Phải là Viên Không bất đồng ý kiến với nữ chính, đem đạo sĩ thả đi, từ đây hai người kết ân oán hay giao tranh với nhau. Viên Không từ từ nảy sinh tình cảm với nữ chính.....cuối kịch còn vì nàng mà hiến đi pháp lực, thân tiêu khí vẫn mới đúng.

Ngô Thiệu Nam sớm đã ôm bụng cười sắp điên rồi.

Phó hội trưởng không hài lòng, đập đập kịch bản hướng Bạch Úc phê bình. "Chẳng phải tôi đã viết lại lời thoại rồi sao, sao cậu không chịu học theo?"

Bạch Úc bình tĩnh đáp. "Anh vẫn chưa có thông báo cho tôi biết là kịch bản bị đổi, tôi học không kịp."

"Với lại, kịch bản mới không phù hợp với thiết lập tính cách nhân vật, tôi thấy không nên đổi."

"Viên Không vô dục vô cầu, một tâm hướng Phật, phổ độ chúng sinh, đối với thiện ác có thể phân biệt rõ ràng, không thể thêm vào tuyến tình cảm với Xà yêu....rất OCC*."

* OOC có nghĩa "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách". Từ này thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên, nhân vật truyện tranh và cả trong trò chơi. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp hoặc thay đổi hoàn toàn so với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Phó hội trưởng hừ lạnh."Kịch mà không có hỗ động cp thì ai thèm xem."

Ngô Thiệu Nam giơ tay trong chớp mắt: "Có tôi."

Sư cọ dù diễn vai cái nồi đất, hắn cũng sẽ mua vé vào xem.

Phó hội trưởng: ....

Không cần cậu góp ý, cút đi.

Thiếu niên đóng vai Thái tử thấy mọi người không đạt được sự thống nhất liền kéo tay áo Bạch Úc." Lớp trưởng, cậu nể tình phó hội trưởng thức đêm soạn lại kịch bản, diễn theo kịch bản mới là được rồi."

Bạch Úc mỉm cười nhìn thiếu niên, lặng lẽ rút tay ra. "Kịch bản cũ đã thực tốt, không cần sửa."

Phó hội trưởng tức đến nhảy dựng.

"Dựa vào cái gì cậu lại có thể tự làm theo ý mình?"

Bạch Úc: "Dựa vào kịch bản là do tôi viết."

Phó hội trưởng: ....

Ngô Thiệu Nam nhàm chán ngáp một cái, đan hai tay ra sau gáy nhìn bọn họ.

"Tôi cảm thấy kịch bản ban đầu đã ổn rồi, sửa thành yêu đương nhăng nhít làm chi. Làm lố quá không chừng bị Ban văn hoá chấm điểm thấp."

Giản Vi gật đầu." Đúng vậy, kịch này có liên quan đến tôn giáo, phần biến tấu phía sau có vẻ không phù hợp lắm."

Phó hội trưởng nhìn mọi người một lượt, ánh mắt rõ ràng đã ẩn ẩn lửa giận. Một lúc lâu sau, hắn mới nói.

"Một là cậu diễn tiếp. Nếu không thì tôi sẽ trả lại kịch bản cho cậu."

Bạch Úc nhìn vẻ mặt mong chờ của người kia không khỏi bật cười. "Không cần, kịch bản anh cứ giữ, vai này tôi không nhận."

Được vậy thì quá tốt rồi.

"Cảm ơn cậu, Bạch Úc."

Phó hội trưởng liền quay sang nhìn La Tinh Hiểu, ôn nhu nói.

"Vậy thì Tinh Hiểu sẽ thay Bạch Úc diễn vai Viên Không."

"Mọi người có ý kiến gì không?"

Ngô Thiệu Nam nhịn không được cười mỉa.

"Gì vậy, có phải là quá trơ trẽn rồi không?"

"Rõ ràng là muốn bắt nạt người khác. Kịch bản là do lớp trưởng lớp chúng tôi viết, vai Viên Không cũng đã được trải qua casting, giờ liền nói muốn đổi là đổi."

"Thấy bọn này dễ nói chuyện nên muốn bắt nạt phải không?"

Thấy hắn đứng dậy, Phó hội trưởng không khỏi lùi lại một chút.

Bạch Úc bước xuống sân khấu tập kịch, vỗ vỗ vai Ngô Thiệu Nam.

"Đi thôi."

Nghe y nói vậy, Ngô Thiệu Nam mới hơi thả lỏng nắm tay, mắt lạnh nhìn La Tinh Hiểu đang đứng sau lưng Phó hội trưởng, khinh thường hừ một tiếng.

Trước khi rời đi còn giơ lên ngón giữa với hai người.

Phó hội trưởng:....

La Tinh Hiểu: .....

Càn rỡ.

Thế nhưng, bọn họ dám tính kế lên Bạch Úc chứ không dám động vào Ngô Thiệu Nam.

Vào được học viện này không phải là thiên tài thì chính là con ông cháu cha.

Ngô Thiệu Nam học không giỏi, còn ở lại lớp một năm. Thành tích trên lớp cũng tầm thường, không quá nổi trội, còn hay mượn tập Bạch Úc để chép bài.

Tuy nhiên, vừa nhìn khí chất, đồ mà y dùng liền biết gia thế tên này không hề đơn giản.

Ngược lại, Bạch Úc không có phô trương gia thế, thành tích tốt, ăn mặc cũng không quá cầu kỳ, thanh bạch sạch sẽ, nên bọn họ liền xếp vào loại học sinh thứ hai: Vào bằng thực lực.

Cố tình Bạch Úc còn được Ngô Thiệu Nam che chở, quả thực là hổ mọc thêm cánh.

Phó hội trưởng lấy làm giận nhưng cũng không dám nói gì.

Hai tháng trước, kẻ gây sự với Bạch Úc bị Ngô Thiệu Nam đập cho ra bã, đến giờ vẫn chưa vào lại trường học.

......

Bạch Úc rút khỏi đội Kịch trong sự bàng hoàng của mọi người, nhưng khi biết lý do là gì liền nhịn không được quay sang oán hận Phó hội trưởng.

Chuyên quyền, độc tài.

Giờ thì hay rồi, đội kịch cần "gương mặt đại diện" của Bạch Úc để câu kéo thiện cảm khán giả, Phó hội trưởng liền doạ người ta đi mất tiêu.

Mặc dù La Tinh Hiểu có vẻ ngoài không tệ nhưng so với Bạch Úc vẫn là kém một khoảng lớn, hoàn toàn không thấy y diễn ra cái nét của Viên không hoà thượng.

Cũng phải, y đâu phải hoà thượng chính tông.

Phó hội trưởng đúng là mắt mù, có tư liệu sống ở đây cũng không biết tận dụng

.....

Trong hẻm, thiếu niên điên cuồng đuổi theo một con chó, thở hổn hển hét lên.

"Trả lại chìa khoá đây."

Chó con như không nghe thấy, lấy đà nhảy qua hàng rào rồi biến mất.

Ngô Thiệu Nam: .....

Đậu má.

Đúng là xui tận mạng.

Vốn dĩ thấy con chó nhìn chằm chằm móc khoá hình khúc xương giả trên tay y. Ngô Thiệu Nam liền nảy sinh tâm trêu chọc, thử giơ giơ ra trước mặt nó, không ngờ nó lại đớp luôn rồi chạy mất.

Xe mô tô vẫn còn ở trong nhà xe của trường, may là y có hẹn đi chơi bóng rổ nên Bạch Úc liền về trước. Nếu đi chung, không chừng y sẽ bị tên kia cười nhạo đến trọc đầu.

Ngô Thiệu Nam nhàm chán không có gì làm, tâm tình rối rắm mà ngồi xổm bấm điện thoại, đăng trạng thái mới nhất.

"Tôi bị chó hoang cướp mất chìa khoá xe, bây giờ không có phương tiện về nhà, trời lại gần tối, bây giờ tôi nên làm gì?"

Chỉ mới đăng có một phút, y liền nhận được mấy phản hồi.

_Ngày ngày tôi đều bị hai baba cho ăn cơm chó: Ha ha ha.....sao chú em ngờ u vậy?

_Niklaus Ngô_ : Bật chia sẻ vị trí đi, một lát anh đến đón.

_Giác An sẽ tụng kinh siêu độ cho bạn_: Đọc chú Đại Bi ba lần, mọi sự sẽ hoá lành.

Ngô Thiệu Nam: .....

Quả nhiên, chỉ có anh cả là đáng tin cậy.

Y cất đi điện thoại, lại nhìn bốn kẻ đang hung hăng đứng bao vây mình, híp mắt hỏi.

"Muốn gì?"

Một trong ba tên cười lạnh." Có bao nhiêu tiền thì mang hết ra đây."

Ngô Thiệu Nam không thể tin được: vậy mà mình bị trấn lột tiền.

Nạp mạng đúng lúc lắm, vừa hay y đang cảm thấy nhàm chán.

Ngô Thiệu Nam tháo ra găng tay, ánh mắt đảo đảo nhìn qua bốn tên." Không muốn đưa thì sao?"

Bọn chúng giơ lên gậy gộc, hung hăng trừng mắt nhìn y.

"Vậy thì chịu chết đi."

Thiếu niên hơi nhếch môi, lắc lắc cổ một chút, tư thế đã sẵn sàng nghênh chiến.

"Dừng tay lại."

"Bốn người hành hung một người không thấy nhục nhã sao?"

Ngô Thiệu Nam hơi dừng một chút, nhìn về phía phát ra thanh âm hồn hậu.

Thanh niên Alpha cao hơn một 1m8, mặt mày tuấn lãng, cương trực, toàn thân phát ra khí thế chính nghĩa, giống như đại hiệp vì dân trừ hại.

Ngô Thiệu Nam: Lo chuyện bao đồng.

Tưởng ai xa lạ, hoá ra là nam thần của Tô Gia Ý - Địch Thanh.

Địch Thanh là Hội trưởng hội học sinh của Bắc Đại, so với Ngô Thiệu Nam lớn hơn bốn tuổi, y nghe rất nhiều về người này: Kiên cường, gia cảnh khó khăn nhưng không đầu hàng số phận, bề ngoài tốt đẹp, nhân cách cao thượng, đối nhân xử thế rất được lòng người.

Sau khi tiếp xúc, Ngô Thiệu Nam cho ra kết luận: Ngụy quân tử, tham tài, có mộng cưới vợ giàu để đổi đời.

Địch Thanh vung tay, cho Ngô Thiệu Nam một ánh mắt trấn an.

"Nam Nam đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Rồi quắc mắt nhìn bọn côn đồ." Còn không mau cút đi? Tôi đã báo cảnh sát rồi."

Một tên kịp phản ứng lại đây, quơ quơ gậy ra hăm doạ.

"Nhãi ranh, nếu không biến đi thì đừng có trách."

Hai bên đấu khẩu qua lại một hồi không đạt được thống nhất, thế là lao vào đánh nhau.

Kỳ lạ là, bọn chúng chỉ vây đánh Địch Thanh chứ không hề động đến Ngô Thiệu Nam. Địch Thanh đánh rất hăng say, một chọi bốn cũng không thấy lép vế, ngược lại bốn tên đều bị Địch Thanh dần một trận cho ra bã.

Ngô Thiệu Nam ở một bên khoanh tay đứng nhìn.

Ra đòn hơi nương tay, giống như đã có luyện tập từ trước.

Động tác của Địch Thanh có quá nhiều sơ hở nhưng bọn kia lựa chọn từ bỏ không tấn công.

Y nhếch môi nhìn đám côn đồ hoảng hốt chạy đi, trước khi rời khỏi còn bỏ lại một câu kinh điển. "Chờ đó."

Ngô Thiệu Nam đưa ra một cánh tay đối với Địch Thanh đang ngồi nghỉ mệt dưới đất. "Anh đứng lên được không?"

Địch Thanh như vô tình vén lên ống quần để lộ một mảng xanh tím đáng sợ, y nhìn Ngô Thiệu Nam cười khổ.

"Có lẽ anh bị trật chân rồi."

Đáy mắt thiếu niên lấp loé ánh sáng kỳ quái, vẻ mặt lại có chút lo lắng gấp gáp.

"Trước hết, tôi đưa anh về nhà băng bó đã."

Địch Thanh đạt được mục đích, cố nén vui mừng để Ngô Thiệu Nam đỡ hắn lên.

Hắn liền biết đằng sau vẻ bất cần, lạnh lùng đó là một trái tim mềm mại cần sự chở che. Ngô Thiệu Nam chính là ngoài tiền ra thì không có gì cả, thật cô đơn, cũng không dám tin tưởng người khác.

Y sẽ giống như một con nhím xù lông để bảo vệ chính mình.

Mà Địch Thanh này, sẽ là người nhổ đi những cái gai nhọn đó.

Ngô Thiệu Nam chỉ đơn thuần nghĩ : Đến đúng lúc, vừa hay hắn đang nghĩ cách báo thù cho Hứa Hoài.

So với đấm Địch Thanh thì y nảy ra cái trò khác hay hơn nhiều.

......

Ngô Thiệu Nam hào phóng dắt Địch Thanh về nhà riêng của mình băng bó.

Căn nhà này là quà sinh nhật của bác cả tặng cho y mừng sinh nhật lúc y vừa tròn mười tám.

Địch Thanh nhìn quanh, hai mắt càng sáng rực, nói nơi đây là biệt phủ cũng không hề khoa trương. Các loại gia cụ đều là đồ gỗ quý hiếm, vật liệu trang trí cũng phi thường xinh đẹp.

Có thể nhìn đến phòng ốc được bài trí hợp lý, vừa rộng rãi lại vừa xa hoa. Sàn nhà còn được lót bằng đá quý, mặt trên có hoa văn tinh xảo, vừa thấy liền biết gu thẩm mỹ của người này không tệ.

Trong nhà có một mùi hương nhàn nhạt, hẳn là mùi khử phòng.



Nhà có tiền, người lại còn xinh đẹp, sạch sẽ.

Ngô Thiệu Nam rót trà xanh cho Địch Thanh, nói: "Trong nhà nghèo, không có gì để đãi khách, anh uống tạm cái này đi."

Địch Thanh: ....

Nếu đây mà là nhà nghèo thì nhà của hắn đúng là cái chuồng heo.

Địch Thanh bưng lên chén trà bằng sứ, hoạ tiết trên chén phi thường tố nhã, mặt trên có tranh thuỷ mặc, vài nét bút uốn lượn, cảnh đẹp xa xưa.

Địch Thanh biểu tình bình tĩnh, nhưng trong lòng một chút đều không bình tĩnh, thiếu niên ngây thơ..... Không nhận ra là gia cảnh mình tốt đến nhường nào.

Địch Thanh trong lòng hiện nhanh các loại ý niệm, toan tính, đôi mắt như dính ở trên mặt Ngô Thiệu Nam, chỉ cảm thấy gia cảnh này, gương mặt này thật mê người, nếu hắn có được người này xem như nửa đời còn lại thuận buồm xuôi gió rồi.

Ngô Thiệu Nam: Còn nhìn nữa liền móc mắt mày xuống.

Địch Thanh đưa cho y một túi nilon nặng trĩu "Cảm ơn Nam Nam đã cho anh vào nhà, vừa hay anh có một chút trái cây ở quê, em có muốn ăn thử không?"

Ngô Thiệu Nam không mặn không nhạt trả lời.

"Cảm ơn anh, nhà tôi xuất khẩu trái cây, ăn riết cũng ngấy rồi."

Địch Thanh: .....

Nói dễ nghe là đơn thuần, nói thẳng ra là EQ thấp.

Hắn ra vẻ không sao cả, cười trêu cậu: "Tuy rằng em đã có nhiều rồi, nhưng đồ anh tặng ra thì anh sẽ không thu hồi, em nếu không muốn, có thể ném."

Ngô Thiệu Nam ừ một tiếng, sau đó thật sự đem trái cây vứt hết vào thùng rác.

Địch Thanh:.....

Đậu má.

Địch Thanh trong lòng kêu "Fuck you". Như thế nào kêu vứt là vứt?

Ngô Thiệu Nam xem Địch Thanh sắc mặt không tốt, e thẹn hỏi: "Tôi không thể ném sao?"

"Có thể ném, đây là đồ của em, em muốn xử lý như thế nào đều có thể." Địch Thanh cười gượng.

Không sao, thiếu gia nhà có tiền đều khờ khạo như vậy, không giỏi giao tiếp.

Không hiểu sự đời có chỗ tốt của không hiểu sự đời. Có gì liền biểu hiện ra ngoài, miễn cho hắn tốn tâm tư đi đoán này đoán nọ.

Xây dựng tâm lý một hồi, Địch Thanh cũng liền không hề so đo hành vi EQ thấp của thiếu niên vừa nãy.

Ngô Thiệu Nam không nói lời nào, chống cằm nhìn Địch Thanh, y biết tên này đang tính kế....Phỏng chừng hiện tại Địch Thanh đều xem đồ vật trong nhà này thành đồ của hắn.

Địch Thanh xem thiếu niên nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thuần nhiên giống như có thể nhìn đến những ý tưởng đen tối trong lòng, không khỏi có điểm chột dạ.

"Em là Omega, ở đây một mình an toàn sao?" Địch Thanh tìm đề tài hỏi.

Ngô Thiệu Nam nói thẳng: "Đây là nhà riêng của tôi, khi không thích về nhà với ba mẹ có thể sang đây ở."

"Cha tôi nói chỉ cần tôi muốn cái gì, hô một tiếng, cha sẽ liền mua cho tôi.

Còn nhỏ như vậy liền có nhà riêng, kẻ có tiền thật quá đáng ghét.

Đúng là đồ phá của, phải chi Ngô Thiệu Nam chia cho hắn một ít vận may thì tốt rồi.

Không biết là gia đình của Ngô Thiệu Nam làm gì mà lại phung phí tiền cho một Omega như vậy, đằng nào chẳng gả y đi?

Ngô Thiệu Nam nói:" Anh ngồi nghỉ chút thôi rồi đi về nha, cha tôi không cho Alpha xa lạ ngủ qua đêm ở đây đâu."

Địch Thanh: ....

Đuổi người cũng nên uyển chuyển một chút đi chàng trai.

Tạm thời chịu đựng trước đi, loại thiếu gia đơn thuần như thế này khi đã vào tròng rồi thì chỉ có nước quỳ cầu hắn thôi.

Ngô Thiệu Nam thấy Địch Thanh đau đến mồ hôi đầy đầu mới nói: "Tôi bó chân cho anh, nhưng anh phải nhịn một chút."

Địch Thanh gật đầu, tin tưởng giao ra chân đau cho Ngô Thiệu Nam, nhưng sau đó hắn lại há mồm trợn trắng mắt....

"A......" Địch Thanh không kịp phòng ngừa mà kêu đau, Ngô Thiệu Nam dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, như muốn nói: Như vậy liền đau?

Địch Thanh có chút quẫn bách,cắn răng nín đau, bảo trì hình tượng.

Ngô Thiệu Nam nói: "Đã bó chân xong, không có gì nữa thì anh có thể ra về."

Hiện tại Địch Thanh cũng minh bạch tính cách của Ngô Thiệu Nam: có cái gì thì nói cái đó, căn bản là không biết uyển chuyển, khách khí là gì, vì thế hắn nói thẳng: "Chân anh quá đau, chắc không thể đi đường lúc này được, em cho anh ngủ ở đây một đêm được không?

Khoé miệng thiếu niên run rẩy, trên mặt tràn đầy không vui cùng bài xích, hỏi: "Anh ở chỗ này, người nhà anh đều không lo lắng đi tìm anh sao?"

Địch Thanh làm lơ biểu cảm bài xích của Ngô Thiệu Nam, nói thẳng: "Anh gọi điện báo cho họ đêm nay anh ở đây là được rồi."

Thật vất vả tìm được cơ hội tiếp xúc với tiểu thiếu gia, có ngu mới đi sớm như vậy.

Ngô Thiệu Nam kéo kéo khóe miệng, ánh mắt ẩn ẩn trào phúng.

"Vậy anh ở phòng người giúp việc đi, không được ở gần phòng của tôi, cha tôi nói phải đề phòng Alpha xa lạ."

Địch Thanh chán ghét cái chữ cha này muốn chết, Ngô Thiệu Nam đúng là con trai cưng của cha, há miệng là cha, ngậm miệng cũng là cha.

Chịu đựng, chịu đựng đi Địch Thanh...

Vì vợ đẹp, vì tương lai xán lạn.

Địch Thanh cảm thấy cổ chân đau, lòng cũng đau. Thiếu niên cũng không có ôn nhu, rưng rưng nước mắt biết ơn hắn như trong tưởng tượng.

Địch Thanh có chút hối hận dùng cách tự mình hại mình để gây thiện cảm. Người này nhìn đẹp vậy thôi, trên thực tế không biết ôn nhu săn sóc là gì.

Bất quá, trong lòng hắn bốc cháy lên lòng chinh phục, càng có khó khăn, càng có cảm giác thành tựu.

Có sở cầu tất nhiên thái độ sẽ thấp hèn, nếu Địch Thanh không tham cái gì ở Ngô Thiệu Nam cũng sẽ không cần nhẫn nhịn thái độ lạnh nhạt của y như vậy.

Cuộc sống của Ngô Thiệu Nam quả thật là thoải mái, làm Địch Thanh đều có điểm ghen ghét. Xuất thân của hắn không tốt, muốn bò lên trên liền phải hy sinh rất nhiều, tỷ như tôn nghiêm, lương tâm....

Có một số người, cái gì đều không muốn làm, chỉ thích ngồi yên thụ hưởng.

Ngô Thiệu Nam cực kỳ muốn đem Địch Thanh đuổi đi, biểu tình phi thường ghét bỏ, không có một chút che giấu. "Đàn anh, anh chừng nào thì có thể trở về, cha tôi nói, Alpha đều là người xấu, tham tài tham sắc, cha tôi không cho tôi tiếp xúc Alpha xa lạ."

Địch Thanh:......

Địch Thanh vội vàng giải thích nói: "Nam Nam, anh mới không như vậy, anh đối với em hoàn toàn xuất phát từ thiện cảm chân thành, hoàn toàn không có ý xấu."

Ngô Thiệu Nam vẻ mặt không tin. "Cha tôi nói: lời của Alpha đều không thể tin tưởng, bọn họ sẽ lừa tình, còn lừa cả tiền của tôi."

Địch Thanh:......

Cha của Ngô Thiệu Nam rốt cuộc là bị bệnh gì, tại sao lại có thể dạy con trai mình toàn điều cực đoan về Alpha vậy?

Địch Thanh hùng hồn phản bác." Trên đời này có kẻ xấu người tốt, không phải Alpha nào đến với em cũng vì em đẹp, em có tiền. Anh cũng vậy, anh đối với em hoàn toàn thật lòng."

"Những lời trước đó anh nói với em...không có nửa câu là giả dối. Nếu em không tin, anh có thể thề."

Ngô Thiệu Nam nở nụ cười như hoa mà nói: "Oke, vậy anh thề đi."

Địch Thanh:......

Địch Thanh có cảm giác mình đang bị chơi khăm, hắn tuy nói muốn thề, nhưng đối phương không nên ngăn cản hắn sao?

Dựa theo phản ứng bình thường của Omega, hẳn là thẹn thùng mà che lại miệng hắn, rúc vào trong lòng ngực hắn, ôn nhu mà nói tin tưởng hắn...

Sắc mặt Địch Thanh có chút tái nhợt, hắn xuất thân từ nhà nông, có chút mê tín. Tâm tư không thuần liền sợ bị trời phạt.

Thiệu Nam vốn dĩ đang tươi cười, ngay sau đó liền thay đổi biểu cảm, hơi khinh thường mà nói: "Lời cha tôi nói quả nhiên không sai, Alpha chỉ ba hoa, bụng đầy toan tính,có mấy ai thật lòng tốt với tôi đâu."

Địch Thanh:......

Đậu má.

Hắn muốn lôi cha của Ngô Thiệu Nam ra quất xác thật sự.

Cái tên tâm thần này cưng chiều con trai đến nỗi toàn dạy y các loại ý tưởng đi ngược với truyền thống xã hội, làm sao sau này....y có thể làm vợ của người khác .

Ngô Thiệu Nam trực tiếp đứng dậy muốn bỏ đi: "Quả nhiên lời cha tôi nói đều đúng, không trật phát nào."

Địch Thanh biết chính mình mà do dự thì hình tượng chính nghĩa, cương trực liền sụp đổ, nhưng thề thì....Địch Thanh đúng là không có dám, vạn nhất liền dính phải báo ứng thì toi.

Địch Thanh không nghĩ tới chinh phục Ngô Thiệu Nam khó như vậy, chủ yếu là do tên này bị cha y tẩy não.

Khó quá.

Thật vất vả gặp được một đối tượng xuất sắc, không ngờ lại khó như vậy.

Khổ nhục kế không có có hiệu lực, hiện tại còn bị buộc thề, cảm giác này ngoài trong lòng chửi mụ nội nó ra, quả thực.... hắn cũng không biết nên làm gì tiếp.

Không được gì, còn bị đau chân.

Địch Thanh đột nhiên nghiêm trang hướng Ngô Thiệu Nam nói:"Kỳ thật, anh đối với em....vừa nhìn đã yêu."

Ngô Thiệu Nam hỏi." Vừa gặp đã thích tôi rồi sao?"

"Thật là như thế." Địch Thanh vui sướng mà nói, cuối cùng người này cũng có thể lý giải ý nghĩ trong lòng của hắn.

Quả nhiên nhất kiến chung tình đều là vì sắc đẹp, nếu y là một cụ ông hom hem, xem Địch Thanh có thể nhất kiến chung tình hay không.

"Thì?" Ngô Thiệu Nam hỏi ngược lại.

"Anh muốn cùng em vượt qua quãng đời còn lại, bất kể giàu nghèo hay sướng khổ." Địch Thanh thâm tình mà nói, "Tuy rằng nhà anh hơi nghèo một chút, nhưng anh khẳng định sẽ cho em hạnh phúc."

Lời này quen tai, anh tuy rằng không cho em được cái gì nhưng anh sẽ đối xử thật tốt với em.

Nói lời này không cảm thấy trước sau có gì mâu thuẫn sao?

Cái gì đều không có thì tốt ở chỗ nào?

Ngô Thiệu Nam bĩu môi, "Tôi không tin tưởng anh, cha tôi nói, Alpha đều là khẩu phật tâm xà, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, đều là vì lừa gạt Omega đáng thương, lừa xong lại đem người vứt bỏ, để cho Omega tự thân giải quyết hậu quả."

Địch Thanh nghe được cụm điệp từ "cha tôi nói" mà trong lòng chết lặng. Hiện tại trong đầu óc Địch Thanh đều là ' cha tôi nói, cha tôi nói, cha tôi nói......"

Quả thực giống như ma chú ở trong đầu hắn không ngừng quay cuồng.

Muốn chinh phục được vị tổ tông này liền phải đem cha của y đuổi ra khỏi tâm trí y hoàn toàn.

Đây là khảo nghiệm, là một cái khảo nghiệm. Như thế nào mới có thể được sự tín nhiệm của Ngô Thiệu Nam, giải trừ hoài nghi cùng cảnh giác trong lòng y mà cha y đã gieo vào não cho y trước đó.

Địch Thanh hít một hơi thật sâu, dựng thẳng lên ba ngón tay, thần sắc nghiêm túc mà thề.

"Anh, Địch Thanh, sinh ngày 18/3/2305, nguyện suốt đời trung thành, không phụ bạc với Ngô Thiệu Nam, nếu có nửa lời giả dối thì sẽ bị trời cao trừng trị, sống không bằng chết ." Địch Thanh phát thề xong, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

Địch Thanh hít một hơi thật sâu, áp xuống oán hận trong lòng: "Vậy....anh xin phép về trước."

Còn ở đây nữa, hắn sợ người này sẽ kêu hắn mổ bụng chứng minh lòng trung thành.

Ngô Thiệu Nam ừ một tiếng, đứng lên tiễn Địch Thanh.

Một chút cũng không có do dự.

Địch Thanh:......

Chẳng lẽ liền không có một chút lưu luyến sao, chẳng lẽ không rung động hành vi quả cảm của hắn sao?

Địch Thanh trong lòng có điểm bi phẫn, vì cái gì không giống theo kịch bản, chẳng lẽ lúc này không nên lưu luyến không rời, liếc mắt đưa tình mà giữ lại hắn sao?

Ít nhất cũng phải mời hắn ăn bữa cơm.

Nhưng méo có, mời trà xong liền bắt người ta thề....còn muốn đuổi khách.

Đáng giận!

Ngô Thiệu Nam tống cổ hắn xong, tắt đi bút ghi âm đang nắm trong tay, lại trả lời tin nhắn.

"Ngày mai chúng ta gặp đi."

.....

Hai người hẹn nhau ở quán nước mà Ngô Thiệu Nam hai lui tới.

Người hẹn y ra là Tô Gia Ý - Con gái cưng của chủ tịch công ti mỳ ăn liền Good Good Good, cô bé Omega đơn thuần này bị Địch Thanh thả thính đến mê mẩn quên lối về nhưng Địch Thanh vẫn còn chướng mắt cô không có đủ giàu như tiêu chuẩn hắn đặt ra nên ậm ừ chưa có tiến tới.

Tô Gia Ý ném ra một phong bì dày xụ, mày đẹp dựng lên, ngữ khí giống mẹ chồng ác độc của nữ chính trong phim truyền hình tám giờ mà baba y vẫn thường hay xem.

"Cầm lấy một trăm vạn và rời khỏi Địch Thanh đi."

Ngô Thiệu Nam nhìn cô, sau đó bình tĩnh đem phong bì ra đếm đếm.

Đủ.

Nhưng y vẫn chưa có hài lòng, hướng Tô Gia Ý nói.

"Quá ít, tôi không đồng ý."

Vẻ mặt Tô Gia Ý có chút khiếp sợ." Sao lại không đủ, chẳng phải ở trong phim đều là cái giá này sao?"

Ngô Thiệu Nam: ....

Cô bé ngốc nghếch.

Y thản nhiên mở miệng lừa gạt người. " Ngoài đời đương nhiên sẽ khác trong phim, người thật sẽ có giá hơn nhân vật ảo." Nói đoạn, y lại xoè tay ra.

"Nể tình cô có tên giống với baba của tôi, giảm cho cô 50%, đưa thêm năm mươi vạn nữa là đủ."

Do lần trước đánh nhau nên trường liền gửi thư về tận nhà, làm Stanislav cắt bớt tiền tiêu vặt của y, Ngô Thiệu Nam đã quen nhìn tài khoản có bảy chữ số, bây giờ nó ít đi một đơn vị liền cảm thấy không quen.

Tô Gia Ý xoắn xuýt một hồi, che miệng nói nhỏ với y." Lấy đỡ đi, hôm khác tôi xin ba rồi đưa thêm cho cậu, hiện tại tôi chỉ đủ tiền trả tiền cà phê và tiền thuê taxi thôi."

Ngô Thiệu Nam:"...."

Cô bé đáng thương....

Vì tội nghiệp Tô Gia Ý có hoàn cảnh thê lương bị phụ huynh quản quá nghiêm giống mình, lại bị tra nam lừa gạt, y rộng lượng mà nhận lấy, còn đưa cho thiếu nữ một cây bút ghi âm.

Tô Gia Ý cầm lấy, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn y." Cái này để làm gì?"

Ngô Thiệu Nam chỉ nói.

"Cô về phòng thì đóng cửa lại, chuẩn bị khăn giấy rồi mở lên xem."

Tô Gia Ý vẫn không hiểu ra sao." Trong đây có cái gì?"

Y mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm mại của thiếu nữ. " Rất đặc sắc, về xem sẽ biết."

Nhìn vẻ mặt tuấn tú, anh khí rạng rỡ của thiếu niên khiến tim cô hẫng đi một nhịp, mặt mày bỗng chốc trở nên đỏ lựng. Theo bản năng nắm lấy tay của y, lắp bắp nói.

"Anh nhận tiền rồi, phải giữ lời đó."

Ngô Thiệu Nam nhìn gò má hơi phúng phính, nõn nà của thiếu nữ liền cảm thấy hơi ngứa tay. Nghĩ vậy liền đưa tay đi véo má của người ta.

"Yên tâm, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời."



100 vạn này đối với Tô Gia Ý xem như gần một tháng tiền tiêu vặt. Có mất tiền, có đau khổ mới khiến cô nhận không phải Alpha nào tỏ ra tử tế trên đời này thì thật sự tốt với cô.

Người đi rồi, Tô Gia Ý mới kịp hồi thần. Mặt đỏ như quả gấc, dậm chân bình bịch dẩu môi nói.

"Đồ đáng ghét, chỉ giỏi quyến rũ người khác mà thôi."

...

Tan học, Ngô Thiệu Nam liền câu cổ Bạch Úc, thần sắc tươi tắn.

"Chúng ta đi KTV đi, hôm nay tôi khao."

Bạch Úc hơi ngưng lại một chút, vẻ mặt nghi hoặc hỏi. "Cậu có chuyện gì vui sao?"

Ngô Thiệu Nam gật gật, hào phóng vung tay.

"Vừa mới làm việc nghĩa còn được hậu tạ một khoảng. Thế nào, muốn đi "điên" một trận lấy may trước đêm Văn nghệ không?"

Bạch Úc: ....

Khỏi nói thắng, dù có là thua cậu cũng sẽ muốn tổ chức tiệc.

Đứa con của tiệc tùng, chiến thần ăn chơi là những cụm danh từ dùng để chỉ Ngô Thiệu Nam.

Nhưng Bạch Úc từ trước đến giờ rất ít nói không với Ngô Thiệu Nam, đồng ý để y rủ thêm mấy tên đàn em nữa rồi ngồi sau xe mô tô để y chở đi.....

.......

Trong KTV, chai rượu chất đống, "xác người" nằm la liệt, chỉ có một mình Bạch Úc tĩnh tâm ngồi thưởng thức trà hoa quả cùng giọng hát ma gào quỷ khóc của Ngô Thiệu Nam.

Bạch Úc: ....

Hát thật dở lại có máu văn nghệ trong người đúng là thảm hoạ.

May mà phần thi đêm Văn nghệ không có chia line hát cho Ngô Thiệu Nam, chỉ dám để hắn lên làm nhảy chính.

Ngô Thiệu Nam hát xong liền vứt đi micro, tê tâm phế liệt mà ôm eo Bạch Úc gào khóc. "Tại sao nó chỉ chấm tôi có 30 điểm."

Bạch Úc: ....

Quá nương tay.

Hắn nghĩ trình độ của Ngô Thiệu Nam phải là âm vô cực mới đúng.

Ngô Thiệu Nam quá say, mơ màng tháo đi thắt lưng, mơ hồ rên rỉ. " Tôi muốn đi vệ sinh."

Bạch Úc: ....

Mô phật.

Hắn thấy không ổn, nhanh tay đem thiếu niên dựng dậy, trầm giọng nói. "Đừng, chờ đã....Để tôi đỡ cậu đi WC."

Ngô Thiệu Nam dám đi ra ở chỗ này, hắn thề hắn sẽ bỏ người chạy lấy thể diện.

....

Trong nhà WC, thiếu niên run rẩy giơ lên cái que màu xanh, sau đó mặt mày trở nên trắng bệch, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đưa tay tự ôm lấy vai mình.

Xong rồi.

Thực sự xong rồi.

Khóc một hồi, cậu mới cố gắng hoãn lại chút khí lực, lấy ra điện thoại gọi cho dãy số quen thuộc.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, chỉ là tạp âm rất nhiều, có lẽ người bên đó đang tụ tập ăn chơi ở đâu đó.

"Tiểu Dương, có chuyện gì?"

Trần Kỳ Dương nghe được giọng nói của hắn, cảm xúc bùng nổ mà run rẩy bật khóc.

"Anh Hạo, em có thai rồi....làm sao đây? Dượng và mẹ sẽ đánh em chết mất....anh giúp em với...."

Giang Sơ Hạo hơi kinh ngạc: "Có thai."

Trần Kỳ Dương khóc càng dữ hơn, tay ôm bụng kể lể. " Là thật...là thật...em đi khám...cũng mua que thử....đều nói là dính rồi."

"Anh, em phải làm sao đây?"

Đầu dây bên kia ngưng một chút rồi lại nói." Tiểu Dương, tôi đưa cậu qua Mỹ. Chúng ta sẽ kết hôn rồi sinh con ở đó."

Trần Kỳ Dương lắc đầu nguầy nguậy.

"Không được đâu anh....Chú Giang sẽ tìm đánh em chết mất....còn mẹ của em nữa...."

"Anh đưa em đi phá thai có được không? Chỉ cần trả giúp em tiền phá thai là được rồi, không cần chịu trách nhiệm gì đâu...."

Giang Sơ Hạo lại gắt lên: " Không được phá, đó là con của tôi, ai cho phép cậu phá nó."

Lại uy hiếp thiếu niên. " Nếu cậu dám đi phá tôi liền khiến cho Trần Lệ Dao sống không bằng chết."

"Trần Kỳ Dương, cậu là con của kẻ giết người, mang thai con của tôi đã là ân huệ của cậu rồi, đừng có không biết tốt xấu."

Sau đó, lại hạ giọng dỗ dành.

"Kỳ Dương, nghe lời tôi. Chúng ta qua Mỹ sinh sống đi, một nhà ba người sẽ sống thật tốt, tôi sẽ tìm cách thuyết phục cha tôi sau, cậu đừng có tự ý làm bậy."

"Phá thai sẽ khiến vong linh đứa nhỏ đến tìm cậu đó, biết chưa?"

Trần Kỳ Dương tắt máy, thống khổ gục đầu vào hai chân khóc nghẹn.

Cậu cũng đâu có muốn.

Cậu là bị cưỡng hiếp, bị chính con trai riêng của chồng sau mẹ mình cưỡng hiếp.

Gia cảnh Trần Kỳ Dương không tốt. Cha là bác sĩ cắt tuyến thể chui, bị bắt phạt tù mười mấy năm.

Mẹ của cậu - Trần Lệ Dao ban đầu còn kiên cường được mười mấy năm, nhưng sau đó cũng vì đàm tiếu của hàng xóm, láng giềng, cộng thêm chi phí sinh hoạt ít ỏi, khiến bà phải đồng ý tái hôn với một người giàu có, lớn hơn bà mười tuổi, còn có một đứa con riêng, tên này chính là Giang Sơ Hạo, chỉ hơn cậu có một tuổi.

Ngay từ đầu gặp mặt, Trần Kỳ Dương đã cảm thấy ánh mắt của Giang Sơ Hạo có gì đó là lạ, cậu nghĩ rằng đó là hắn bài xích sự xuất hiện của hai mẹ con cậu.

Không ngờ sau cái đêm sinh nhật vừa tròn mười sáu tuổi của cậu, Giang Sơ Hạo liền nhân lúc mọi người ngủ say, lẻn vào phòng Trần Kỳ Dương. Mặc cậu khóc lóc xin tha, hứng thú bừng bừng mà ra tay.....

Hắn lén dượng và mẹ, cưỡng bức cậu đã hơn một năm.

Trần Kỳ Dương nhu nhược, thật sợ ánh mắt đàm tiếu của người ngoài.

Lời nói khó nghe, mười mấy năm qua cậu đã sớm nghe đủ rồi, hiện tại cậu không thể gánh thêm cái danh câu dẫn anh trai kế, có thai để được giữ ở lại.

Giang Sơ Hạo nghĩ cậu im lặng là thoả thuận, còn chưa chịu dừng lại. Hắn chủ quan cậu là Omega lặn khó có thai, mỗi lần quan hệ đều bắn trực tiếp vào trong, biết Trần Kỳ Dương uống quá nhiều thuốc tránh thai sẽ không tốt nên hắn liền đe doạ, không cho cậu uống nữa.

Không ngờ, lần này lại có thai rồi.

Trần Kỳ Dương thống khổ nắm lấy đầu tóc của mình, nghiến răng căm hận cuộc đời khốn nạn của bản thân.

Vì cái gì?

Vì cái gì?

Tôi chỉ mới mười bảy tuổi thôi.

Vì cái gì phải đối với tôi tàn nhẫn như vậy?

Bên ngoài, lại truyền đến tiếng đập cửa." Này, bị táo bón hay sao mà lâu vậy?'

Trần Kỳ Dương lau vội nước mắt, vứt đi que thử thai vào thùng rác, đẩy cửa bước ra ngoài, vẻ mặt tươi cười lấy lòng nam nhân hung dữ.

"Xin lỗi quý khách."

Nam nhân thấy bộ dạng cậu thanh tú dễ nhìn nên cũng rộng lượng cho qua, chỉ phàn nàn bâng quơ vài câu liền đóng sầm cửa đi vào.

Trần Kỳ Dương thở phào một hơi, vừa xoay người lại thì nụ cười đã trở nên cứng đờ.

"Lớp...lớp trưởng."

Bạch Úc nhíu mày, tay ôm lại bả vai của Ngô Thiệu Nam đang say chuếch choáng.

"Kỳ Dương, sao cậu lại ở đây?"

Trần Kỳ Dương hơi run rẩy nắm lấy tay y.

"Lớp trưởng, tôi chỉ đi làm thêm kiếm thêm tiền thôi, cậu đừng có nói lại với Ban giám hiệu...xin cậu đó."

Bạch Úc có chút lo lắng nói." Kỳ Dương, cậu vẫn chưa có đủ tuổi để vào mấy chỗ này đâu."

Trần Kỳ Dương: "Thì cậu cũng có đâu."

Bạch Úc: ...

Xấu hổ quá.

Quên mất là Ngô Thiệu Nam hơn mình một tuổi.

Tên này đủ tuổi nhưng hắn thì không.

Nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh khuyên răn:" Chỉ làm hôm nay thôi. Tôi sẽ giới thiệu công việc khác an toàn hơn cho cậu."

Trần Kỳ Dương gật gật đầu một hồi, Bạch Úc mới đưa con ma men Ngô Thiệu Nam đi.

Nhìn bóng lưng tràn đầy hồn nhiên và tươi sáng của hai người, đột nhiên Trần Kỳ Dương cảm thấy cơ thể mình dơ bẩn muốn chết.

Không chỉ là cơ thể, linh hồn cũng đã sớm bị mục rữa, thối nát.

.....

Một đám nam nhân Alpha, Beta hỗn hợp không ngừng ồn ào cười trêu thiếu niên vẻ mặt điềm tĩnh bấm bấm điện thoại.

Tên đầu đàn nhìn gương mặt điệt lệ, tinh xảo kia càng nảy sinh tà tâm, liếm môi mà nói.

"Tiểu mỹ nhân, chỉ cần nghe lời anh, anh sẽ cho em mọi thứ mà em muốn."

Bạch Úc nhìn đám người thô kệch trước mặt, lại nhìn Ngô Thiệu Nam đang say bất tỉnh nhân sự liền cho ra kết luận: Đánh không lại. Nên tìm cứu viện.

Nam nhân nở nụ cười bỉ ổi, khoe khoang mà nói.

"Em biết anh là ai không, nhà anh làm bất động sản, ba của anh rất giàu có, hằng ngày đều cho anh hơn mấy chục vạn tiền tiêu vặt."

Bạch Úc bình tĩnh đáp.

" Cha tôi họ Bạch."

Nam nhân không hiểu ra sao, lại tiếp tục phô trương thanh thế.

"Anh đối với người yêu rất ôn nhu, còn rộng rãi. Em thích LV hay siêu xe anh đều duyệt."

Bạch Úc vẫn giữ nguyên câu trả lời. "Cha tôi họ Bạch."

Nam nhân bị y nhây đến nổi giận, trợn mắt quát.

"Cha cậu họ Bạch, cha tôi còn là họ Tôn đâu."

Bạch Úc đưa tay ra chặn hắn lại. "Đợi chút, cha tôi gọi đến rồi."

Tôn Ngộ Tường thờ ơ ngả lưng ra sau, như đang xem mèo con giãy dụa trước nanh vuốt dã thú.

Bạch Úc thật sự nghe điện thoại trước mặt hắn.

Đầu dây bên kia nghe thực có vẻ lo lắng."Bảo bối, chừng nào con về nhà?"

Bạch Úc thản nhiên đáp. "Gặp một chút vấn đề muốn hỏi ba."

Bạch Lâm Sâm không hiểu ra sao:" Có chuyện gì?"

Thiếu niên liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Ngộ Tường, từng câu từng chữ nói thực rõ ràng.

"Có người nói muốn bao dưỡng con, ba thấy sao?"

Bạch Lâm Sâm: ?!??!?!

Không lâu sau, giọng nói đầu dây bên kia đã ẩn ẩn sát khí.

"Là tên nào?"

Bạch Úc quay sang nhìn hắn." Cha tôi hỏi anh là ai."

Tôn Ngộ Tường khinh thường đáp.

"Cứ nói Tôn thiếu gia của tập đoàn Thắng Lợi thì hắn liền biết."

Bạch Úc gật gật đầu:" Con trai nhà họ Tôn, tập đoàn Thắng Lợi."

Giọng cười của Bạch Lâm Sâm giống như sắp tẩu hoả nhập ma.

"Bảo bối, con bảo hắn chờ ba một chút, ba sẽ đến cho hắn câu trả lời."

Bạch Úc quay sang truyền lời với Tôn Ngộ Tường.

Tuy có chút bực bội, nhưng hắn muốn ôm mỹ nhân lâu dài nên cũng nhẫn nại chờ thêm một chút.

Bạch Úc lại nhắn tin cho Stanislav:

"Bác trai, có người nói muốn bao dưỡng Nam Nam. Hiện tại họ đang giữ chân bọn con ở XXX ."

Ngô Thiệu Nam ngủ ngon lành trên sofa, hoàn toàn không biết mình đã gây ra hoạ lớn.

...

Bạch Lâm Sâm lau sạch dầu dưỡng massage trên tay, liền gọi điện thoại cho thủ hạ. "Chuẩn bị trực thăng, đón Đại thiếu gia về."

Hà Duật nhìn bộ dạng lén lút của hắn, đưa tay nâng cái bụng to sắp sinh của mình dậy, hơi ngái ngủ hỏi.

"Anh định đi đâu?"

Bạch Lâm Sâm quay lại, mặt cười bất biến.

"Đi đón con mình về."

"Em cứ ngủ đi bảo bối, lát nữa anh sẽ về ngay thôi."

....

Ngô Gia Ý dụi dụi mắt, ngồi dậy nhìn Stanislav đã mặc vào áo khoác, khí thế như sắp đi đồ sát ai đó.

"Tiên sinh, anh đi đâu vậy?"

Stanislav hơi cúi người, hôn lên mi mắt y trấn an.

"Đi thiến heo giống. Tiểu Ý cứ ngủ trước đi, anh sẽ về ngay."

Ngô Gia Ý nghi hoặc gãi gãi đầu tóc.

Nhà mình có nuôi heo bao giờ đâu?

_______