Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 39: Tụ Họp



Vì là cuối tuần nên Kim Hoài Vĩ không có đi làm, rảnh rỗi liền tụ họp bạn bè một chút.

Kim Hoài Vĩ là con út của Kim gia, gia cảnh giàu có, nhưng cũng không có ý định ăn bám gia đình, năng lực công tác khá tốt, so với đám bạn thì đã được xem là con nhà người ta. Nhưng cũng họ không có biết...tên này cũng rất chịu ăn chơi.

Bọn họ tụ tập ở KTV, nhậu nhẹt rồi lại hát hò. Đám bạn của Kim Hoài Vĩ giống hắn...đều là thụ.

Lướt nhìn xung quanh đều có đủ loại hình thụ: yêu diễm đê tiện thụ, thanh tuần bạch liên hoa thụ, trà xanh mỹ nhược thụ, thậm chí là tráng hán mét tám, lông chân rậm rạp thụ cũng có...

Bề ngoài của Kim Hoài Vĩ không tệ, chiều cao cũng xem như đạt mức trung bình của Beta - 1m75, nhưng vì yêu cầu của hắn quá cao nên đến giờ chưa có vừa mắt ai.

Trong phòng có khoảng năm người, Kim Hoài Vĩ ngồi bên trái, phía ngoài của ghế, không tham gia vào mà chỉ cười ngu ôm điện thoại. Bên cạnh, là đám hồ bằng cẩu hữu đã uống đến sắp say mèm.

Yêu diễm đê tiện thụ ngồi sát lại gần hắn, thử chọc chọc cánh tay hắn.

"Xem cái gì mà cười dâm như vậy nha?"

Kim Hoài Vĩ chỉ liếc mắt nhìn Đồ đê tiện một cái, sau đó lại tiếp tục lướt lướt điện thoại, vẻ mặt như thể sắp đi liếm màn hình vậy.

Đồ đê tiện là một người có kinh nghiệm dày dặn, nhìn biểu cảm của đồng bạn liền biết hắn đã rơi vào lưới tình.

"Vĩ Vĩ, mày có bạn trai rồi à?"

Kim Hoài Vĩ ngưng lại một chút rồi thở dài. "Chỉ ước được như vậy."

"Người ta có vẻ không để ý đến tao lắm."

Đồ đê tiện hơi sửng sốt một chút rồi bật cười ha hả."Ai mà tài giỏi... có thể bắt trụ trái tim của Kim tiểu thiếu gia vậy?"

Kim Hoài Vĩ:"..."

Nghe ra mày cũng đang rất hả hê đó.

Nhưng cũng khoe ra cho hắn xem." Đương nhiên lọt vào mắt tao thì không thể là hàng kém chất lượng được."

Đồ đê tiện ghé đầu lại đây, mắt híp lại: "Để chụy xem thử..."

Kim Hoài Vĩ chưa gì đã có chiếm hữu dục, chỉ cho đồng bạn xem ảnh chụp phóng to của bàn tay của người kia.

Đồ đê tiện liền trầm trồ, vẻ mặt si mê. "Bàn tay xinh đẹp như vậy...có bóp cổ mị...mị cũng mãn nguyện."

Kim Hoài Vĩ trợn mắt, hiển nhiên là không ngờ Đồ đê tiện lại có thể nói ra những lời hư hỏng đến vậy, xụ mặt, với tay lấy lại điện thoại.

"Trả đây."

Hà ca có bóp, cũng là bóp cổ mình, không đến lượt Trương Chí Cường.

Đồ đê tiện - Trương Chí Cường đương nhiên không trả, y cười hí hí, tay đưa ra thật xa." Thật muốn xem cái người có thể khiến Kim tiểu thiếu gia mê mẩn là ai..."

Kim Hoài Vĩ ngượng chín cả mặt, có lệ mà dậm chân. "Trả đây. Trả đây."

Hai người nháo đến om xòm có chút giống hai nữ sinh tự trả hỏi lẫn nhau về đối tượng yêu thích, Kim Hoài Vĩ ngoài miệng nói "không thể được đâu", nhưng trong lòng lại hận Trương tiểu thụ cứ trêu hắn đến lúc tàn tiệc.

Đồ đê tiện cũng khá tò mò, ngón tay y lướt đến gương mặt người kia, nhất thời liền trở nên cứng lại rồi.

Kim Hoài Vĩ e thẹn, đẩy tay Đồ đê tiện, cướp lại điện thoại." Đã bảo là anh ấy đẹp lắm...mày sẽ bị mê mẩn cho xem."

Trương tiểu thụ nhìn hắn, có chút không xác định nói." Vĩ Vĩ...đây hình như là bạn trai cũ của Niếp Niếp."

Kim Hoài Vĩ: ?!?!?

Hai mắt hắn mở to, sau đó liền liếc sang Niếp Niếp cường tráng đang ngồi ủ rũ trên sofa, vừa hát tình ca vừa rơi lệ.

Kim Hoài Vĩ chéo tay thành dấu X: Không. Có. Khả.Năng.

Người như Hà Duật không thể nào thích loại hình như Niếp Niếp được.

Trương tiểu thụ xác nhận. "Anh ta họ Hà có đúng không?"

Kim Hoài Vĩ:"..."

Đừng nói nữa, hắn không muốn nghe.

Nếu đúng là thật...thì vì cái gì Niếp Niếp lại có thể cưa đổ Hà Duật, trong khi hắn ưu tú như vậy...người kia có vẻ chưa có ấn tượng gì lắm?

Hắn không có cảm thấy mình thua Niếp Niếp chỗ nào.

Trương tiểu thụ sợ hắn chưa tin, liền lấy điện thoại, bắt Niếp Niếp đang chờ máy chấm điểm giọng hát, xem cho bằng được." Niếp Niếp...đây là ai?"

Niếp Niếp mở to mắt, mấy giây sau lại hồi thần, thất thanh khóc rống, vùi mặt vào cánh tay đầy cơ bắp, không ngừng kể lể.

"Ô ô...đồ độc ác...tao đã cố không xem tin tức về Duật Duật rồi...tại sao mày còn khui ra???"

Kim Hoài Vĩ :"..."

Trương tiểu thụ chỉ nhún vai:" Thấy chưa."

Giọng nói hắn có chút run rẩy." Bọn họ bắt đầu từ khi nào vậy?"

Trương tiểu thụ thở dài.

"Hơn một năm trước, lúc mày còn ở Mỹ."

Như nhớ lại gì đó, hắn hít sâu một hơi." Cái người mà Niếp Niếp hay kể lể với mày chính là anh ấy?"

Y gật đầu. "Không sai."

Kim Hoài Vĩ:"..."

Đáng chết.

Hắn có nên học hỏi kinh nghiệm của Niếp Niếp để cưa đổ Hà Duật không?

Lúc trước, Kim Hoài Vũ không quan tâm lắm về mấy bạn trai của Niếp Niếp. Nói thẳng ra là khinh thường mắt thẩm mỹ của y, nên cũng chẳng thèm để ý Niếp Niếp vừa mới quen ai hay chia tay người nào, Niếp Niếp cũng không có thói quen dẫn bạn trai ra mắt bạn bè, thế nên hiển nhiên không biết giữa Hà Duật và Niếp Niếp có mối nghiệt duyên.

Hắn nghe Trương tiểu thụ kể: Niếp Niếp bị bạn trai cũ quấy rối ở quán bar, Hà Duật vô tình nhìn thấy liền hỗ trợ một phen, còn bị thương ở cánh tay. Niếp Niếp nhân cơ hội xin liên lạc người ta, còn thường xuyên nấu canh tẩm bổ cho Hà Duật, nói là bồi thường cho y, tranh thủ cuối tuần đều hẹn Hà Duật đi chơi xã stress.

Mưa dầm thấm đất, Hà Duật lạnh nhạt thế mà có chút tâm động. Đồng ý thử tiến tới với một tiểu thụ cao lớn gấp đôi y.

Niếp Niếp nói Hà Duật thực sự rất man, càng ở lâu với y, sẽ không tránh khỏi bị mê hoặc, hơn nữa với cương vị là bạn trai còn rất chu đáo.

Sẽ quàng khăn ấm cho y mỗi khi trời lạnh, còn đưa y đi ăn những món y thích. Dù chỉ mới trong giai đoạn đầu quen nhau, Hà Duật thật sự chứng tỏ được bản thân là một người tinh tế, thấu hiểu và chăm sóc cho người yêu.

Nhớ đến đây, Niếp Niếp lại khóc rống." Anh ấy còn khen tao để lông chân cũng rất đẹp...không cần xấu hổ mà giấu anh ấy...ô ô...nói Beta nào mà chẳng có lông chân...trong khi lông chân anh ấy còn ít hơn cả tao. Người tốt như vậy...hức hức...mà tao lại để vuột mất."

Kim Hoài Vĩ nhịn không được hỏi." Vì cái gì bọn họ lại chia tay?"

Niếp Niếp khóc đến nấc cụt, không khỏi nhớ đến cái đêm định mệnh đó, lệ chảy thành sông.

Lúc đó, bọn họ cũng xem như khá mùi mẫn rồi, có ôm, có nắm tay. Thế nhưng, vẫn chưa có cái kia...

Niếp Niếp muốn dùng chiêu "tửu hậu loạn tính" để thúc đẩy nhanh quá trình, khiến Hà Duật thấy được dáng vẻ mê người của y trên giường.

Kết quả, tửu lượng của Hà Duật quá tốt, Niếp Niếp uống đến say mèm, cởi hết quần áo, ca hát om sòm, còn đem người kẹp cổ. Nếu Trương tiểu thụ không đến kịp thời, có lẽ Niếp Niếp sẽ khiến Hà Duật suýt tắc thở mà chết.

Hôm sau, khi y tỉnh rượu, Hà Duật nói mình không xứng đáng với y, sau đó liền nói lời chia tay.

Niếp Niếp cứ nghĩ là bạn trai không thích thân thể trần trụi cơ bắp của mình, nhưng Trương tiểu thụ mới là người nắm rõ được nguyên do, không khỏi ngồi sát lại bên Kim Hoài Vĩ, nhỏ giọng.

"Niếp Niếp bị hôi nách. Đêm đó Hà Duật bị nó kẹp đầu vào chỗ đó mấy phút, tao kéo ra thì anh ta mặt mày xanh mét, còn chạy vào toilet để nôn."



Kim Hoài Vĩ:"..."

Là hắn, hắn cũng nôn.

Biết nách bản thân có mùi thì đừng có chơi trò thất đức như vậy.

Trương tiểu thụ thở dài: Thì đúng thật là tửu hậu loạn tính mà.

Niếp Niếp vẫn luôn khống chế bản thân, chỉ là uống rượu quá nhiều sẽ khiến y mất kiểm soát thôi.

Kim Hoài Vĩ nhịn không được, cúi đầu ngửi ngửi chính mình.

May quá, không có mùi.

Hình như Hà Duật cũng là một người yêu sạch sẽ. Không cạo lông chân chính là giới hạn cuối cùng có thể chấp nhận được.

Con chồn hôi như Niếp Niếp quả thực không xứng với đại soái ca.

Bên đây, Niếp Niếp ôm micro, tê tâm phế liệt hét lên." Vì sao anh nỡ...nỡ...nói lời chia tay..."

Kim Hoài Vĩ:"..."

Là hắn, không những nói lời chia tay mà còn sẽ cười lạnh chỉ vào mặt Niếp Niếp: Lười biếng không đi triệt lông, lại còn hôi nách, muốn có được mỹ nam sao?

Nằm mơ.

...

Liêu Giai mang theo con gái tìm đến nhà Hà mẫu, nói con gái nhớ ba và bà nội nên chỉ có thể nhờ vả bà một chút.

Hà mẫu tuy có chút thành kiến với Liêu Giai, nhưng đối với đứa cháu này vẫn luôn nhớ mong. Nhất là mấy năm nay, Hà Duật không có ý định tái hôn khiến bà cứ nghĩ con trai vẫn còn nặng tình với vợ cũ.

Nếu thật sự Duật Duật nhà bà còn chưa buông bỏ được người phụ nữ này, bản thân là mẹ, là bà nội, Hà mẫu cũng đành bấm bụng, cho Liêu Giai vào nhà.

Liêu Giai dắt con gái Dao Dao vào nhà của mẹ chồng, không khỏi cảm thán chỉ mới có mấy năm mà nơi đây đã hoàn toàn đổi khác. Nội thất được trang hoàng, phòng ốc được xây cất thêm, ngay cả đá lót nền cũng là loại đắt tiền, khác xa với những gì trong trí nhớ của cô ta.

Hà Duật hiện tại, thật sự rất có tiền.

Cô ta dắt con gái vào nhà, Hà mẫu lại không mặn không nhạt chỉ cho cô ta dép đi trong nhà, bản thân lại vui vẻ ôm cháu gái ngồi bên sofa, thử hỏi nó vài câu.

Lúc này, Hà Lan - em gái Hà Duật lại đi ra ngoài, thấy chị dâu cũ liền trợn mắt, sẵn giọng nói.

"Sao chị lại ở đây?"

Liêu Giai hơi xấu hổ trả lời. " Dao Dao nói nhớ baba, nên muốn về thăm."

Hà Lan nhịn không được cười mỉa.

"Lúc chị bế nó đi thì nó mới hai tháng tuổi, nó có thể nhớ được mặt của anh trai tôi quả thực là thần đồng luôn đó nha."

Liêu Giai nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thiếu nữ." Có trẻ con ở đây, em không nên nói như thế."

Ngay lập tức, Dao Dao bò ra từ trong ngực của Hà mẫu, gân giọng sữa quát." Cô nhỏ không được hỗn với mẹ, mẹ là vợ của baba...cô nhỏ mau xin lỗi mẹ đi."

Hà Lan trợn mắt với đứa nhỏ, nhái theo tông giọng của nó. " Kòn nhâu nhá~"

Liêu Giai:"..."

Người thì có xinh hơn trước, nhưng tính tình vẫn xấu như xưa, không biết lớn nhỏ.

Thô bạo cộc cằn như Hà Lan thì đừng mong có Alpha nào để mắt tới.

Dao Dao ở nhà thường xuyên được Lý Thiếu Quân và Liêu Giai cưng chiều, nào có bao giờ bị người khác ăn hiếp.

Nhất thời ủy khuất, quẫy đạp hai chân, bẹt miệng gào khóc khiến Hà mẫu phải sốt ruột quát nhẹ một tiếng.

"Cáp Cáp...con ít nói một chút đi."

Hà Lan gật gật đầu, lại không có ngừng nhái giọng Dao Dao, hướng Liêu Giai nói. "Em xin nhỗi ~"

Thích thì cho nhau ghê tởm nha, ai sợ ai?

Liêu Giai:"..."

Tính tình này của cô xứng đáng bị ế vĩnh viễn.

Dao Dao khóc càng hung. "Con muốn gặp baba, baba sẽ bảo vệ mẹ."

Hà Lan nhịn không được hỏi." Baba kủa kon là ai?"

Đứa nhỏ nhìn cô, ánh mắt hung hăng, hơi nghiến răng đe doạ." Baba của Dao Dao chính là tổng giám đốc...baba có rất nhiều vệ sĩ, có thể bắt cô bỏ tù."

Hà Lan ôm ngực, vẻ mặt hoảng hốt. "Sợ quá nha, ba của con là vị tổng giám đốc nào vậy?"

Dao Dao trả lời với vẻ mặt vô cùng đắc ý." Lý Thiếu Quân, baba của Dao Dao tên là Lý Thiếu Quân, cô nhỏ chưa nghe qua sao?"

Bàn tay Hà mẫu đang vuốt ve tóc của Dao Dao cứng lại rồi.

Ngay lập tức, Liêu Giai liền xông đến đây, kéo Dao Dao ra, xanh mặt quát nó." Nói bậy cái gì vậy? Baba của con là Hà Duật, biết chưa?"

Dao Dao đột nhiên bị quát đến thất kinh hồn vía, lần này thì là khóc thật, nước mắt tuôn trào như suối." Không biết...baba của Dao Dao là họ Lý mà."

Liếc thấy sắc mặt của Hà mẫu ngày càng không được đẹp, Liêu Giai cắn răng đưa tay đánh một phát đau điếng vào mông của con gái, đỏ mắt răn dạy.

" Dao Dao hư quá, bây giờ liền biết chọc mẹ tức giận có phải không?"

"Con biết baba là ai mà? Mau nói đi."

Dao Dao cứ khóc không trả lời, đến khi bị đánh dữ quá, nó mới chịu không nổi hét lên.

"Dạ...dạ...họ Hà. Baba của Dao Dao là họ Hà."

Lúc này, cô ta mới nhẹ thở ra một hơi. Lạnh lùng đẩy vai con gái. "Mau xin lỗi bà nội đi."

Dao Dao không hiểu ra sao mình phải xin lỗi Hà mẫu nhưng vừa mới bị ăn đau, không dám không nghe theo mà nức nở gọi bà. "Bà nội, Dao Dao sai rồi."

"Là Dao Dao ngốc quá...không nhớ được tên của baba."

Sau đó, còn ôm eo bà làm nũng. "Bà nội còn thương Dao Dao nữa không?"

Hà mẫu mặc dù không vui trong lòng nhưng thấy cháu gái còn nhỏ, cũng đã xuống nước như vậy liền ôm nó vào lòng. "Bà nội không có giận, nhưng lần sau, Dao Dao cũng không nên nói như vậy trước mặt baba, nó sẽ buồn lắm."

Dao Dao mở to mắt." Baba sẽ thích Dao Dao sao?"

So với baba tổng giám đốc sẽ còn chiều nó hơn?

Hà mẫu gật đầu." Tất nhiên là thích rồi, nhưng con phải nhớ là không được làm baba buồn."

Dao Dao gật đầu, trong lòng lại không mấy để ý.

Mong Baba mới sẽ chiều chuộng nó hơn là baba cũ, vậy là quá tốt, nó có thể yên tâm ở đây rồi.

Hà Lan thấy vậy liền cười lạnh, mở cửa phòng đi vào trong, định bụng lại đi mách anh trai.

Liêu Giai đứng ở phòng khách bị hai bà cháu lơ đi có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ vẫn là từ từ quỳ xuống.

Hà mẫu nhìn thấy, có chút hoảng hốt hỏi. " Cô tính làm gì?"

Liêu Giai bắt đầu nức nở khóc." Mẹ, năm đó là con sai rồi...vì Lý Thiếu Quân cưỡng bức con...còn lưu lại ảnh chụp...hắn còn đem bệnh tiểu Đồng ra doạ con. Con cũng hết cách, không có mặt mũi nào đối diện với Duật ca, nên đành phải nghe theo lời hắn...chấp nhận ly hôn."



Không nhắc còn đỡ, nhắc rồi, ngọn lửa trong bụng Hà mẫu không biết từ đâu lại nhen nhóm lên.

"Cô bị ngu sao? Có bao nhiêu cách không chọn lại chọn cách tự mình hại mình rồi lại hại Dao Dao và Duật Duật phải xa nhau?"

Bà thấy Liêu Giai ngu không nhẹ. Vì cái gì bị cưỡng bức không đi báo cảnh sát, lại đi chấp nhận theo hắn?

Lý Thiếu Quân có thể một tay che trời sao?

Hắn nói muốn Liêu Đồng chết là nó sẽ chết sao?

Tiền viện phí của Liêu Đồng mấy năm trước đều là do Duật Duật nhà bà chi trả, hắn không cho bệnh viện nhà hắn chữa trị cho Liêu Đồng thì con trai bà có thể chuyển thằng bé qua nơi khác.

Có rất là nhiều cách, có ai cần Liêu Giai tự đi hiến thân đâu?

Liêu Giai quỳ trước mặt bà, nước mắt đầm đìa, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt vô cùng đáng thương nói.

"Mẹ, con sai rồi. Là con tự cho mình đúng. Con cảm thấy có thẹn với Duật ca, cảm thấy mình không xứng với anh ấy nữa."

Hà mẫu đỏ mắt mắng." Nói bậy, con trai tôi không phải loại đàn ông như thế. Lúc cô mang Dao Dao rời đi, cô biết nó đau khổ thế nào sao?"

"Nó đã từng tự sát, trên tay vẫn còn sẹo. Cô nghĩ cô đã hiểu chồng mình lắm à?"

Liêu Giai ngơ ngác nhìn bà." Anh ấy đã từng tự sát vì con sao?"

Sau đó lại quỳ sụp xuống, khàn giọng bật khóc.

"Mẹ...con hối hận quá. Là con tự cho mình đúng, con sai rồi."

"Nhưng may là...Lý Thiếu Quân bây giờ đã phá sản, chuyện xấu của hắn bị vạch trần...không còn tâm trí quản đến con...con mới có thể mang Dao Dao về đây gặp mẹ."

"Mẹ, Dao Dao chính là máu mủ của Hà gia, con không thể cứ trơ mắt nhìn nó gọi kẻ xấu xa kia là baba được."

"Mong mẹ hãy niệm tình Dao Dao còn nhỏ như vậy...cưu mang nó một thời gian đi."

Hà mẫu chỉ thấy tội nghiệp cho con trai và cháu gái, lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu.

"Chuyện cô về đây, Duật Duật đã biết chưa?"

Liêu Giai cười khổ." Con có nói, nhưng anh ấy không có tin con."

Hà mẫu không nói gì, yên lặng nhắm lại mắt. Một lát sau, nắm tay Dao Dao nhẹ giọng nói.

"Dao Dao đói chưa? Con có muốn ăn cơm do bà nội nấu không?"

Dao Dao nhìn qua mẹ mình đang quỳ dưới đất, bị cô ta liếc đến run lên liền học khôn mà nhoẻn miệng cười.

"Dao Dao thích lắm, cái gì của bà nội làm...Dao Dao đều thích."

Hà mẫu càng vui vẻ, sau đó như không để ý mà nói.

"Quỳ ở đó làm gì? Nhà tôi lại không phong kiến đến nỗi bắt cô phải quỳ hầu hạ."

Liêu Giai mừng rỡ, giả vờ kinh hỉ đến run rẩy, chậm rãi theo sau hai bà cháu , ánh mắt lại loé lên tia sáng kỳ dị.

Mẹ chồng của cô ta, quả nhiên vẫn là người dễ mềm lòng.

...

Ngô Gia Ý không ngờ bản thân lại hết nói ngọng sớm hơn dự tính, vui mừng đứng trước gương, tò mò lè lưỡi thử đánh vần vài từ có độ khó cao.

Stanislav vào đây tìm người liền thấy cậu đang đứng đó làm trò con bò không khỏi bật cười, hắn đến gần thiếu niên, đem người ôm lên như vác bao gạo." Không đi hái dâu sao?"

Ngô Gia Ý sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ reo lên. "Em có thể sao?"

" Anh đã nói thì sẽ không thất hứa với tiểu Ý."

Ngô Gia Ý vui mừng không thôi, rốt cuộc thì ngày này cũng tới, vội vàng đấm lên vai hắn. "Để em tự đi. Tiên sinh, em muốn tự đi."

Stanislav bất đắc dĩ phải bỏ cậu xuống. Ngô Gia Ý liền hấp tấp lảo đảo ra khỏi phòng, chính là lúc đi chỉ hướng về phía bên trái, Stanislav nhịn không được phải ôm lại quát nhẹ.

"Trông em cứ như con cua ấy."

Ngô Gia Ý:"..."

Tiên sinh, anh thấy em khoẻ rồi liền muốn bắt nạt em phải không?

Stanislav thở dài. Đặt một ngón tay trước trán của cậu, trầm giọng nói như đang ra lệnh.

"Đi theo một hướng như thế này."

Rõ ràng thần kinh vận động chưa có phục hồi hoàn toàn nhưng ngày nào cũng lười tập đi, chỉ nằm trên sofa xem phim hoạt hình rồi lại chờ cho hắn đem cơm đến tận chỗ.

Hắn cũng có lỗi, biết như vậy là không tốt, nhưng mỗi lần Ngô Gia Ý cứ trưng đôi mắt đáng thương, mang theo vạn phần ỷ lại đó liền không đành lòng.

Lần này thì không thể nhân nhượng thêm nữa.

Dưới sự trợ giúp của Stanislav, cuối cùng Ngô Gia Ý cũng mò ra được vườn.

Ngô Gia Ý và hắn đeo mũ rơm tránh nắng, lững thững bước ra ngoài vườn.

Tiết trời cũng không quá nắng, trái cây đều còn tươi ngon, rất thích hợp để thu hoạch.

Ngô Gia Ý mang theo rổ, nhanh nhẹn hái một trái dâu đỏ rồi cắn một nửa. Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ trở nên vặn vẹo.

Chua quá!

Stanislav thấy cậu có vẻ không ổn liền há mồm hỏi"Làm s..." thì Ngô Gia Ý liền nhét nửa trái còn lại vào miệng của hắn."

Thấy tiên sinh nhà mình nhăn mặt như khỉ, Ngô Gia Ý vui đến cười hắc hắc.

"Đồng cam cộng khổ."

Stanislav:"..."

Không, em đây là mưu sát chồng.

Cái gì không thích liền nhét vào miệng hắn, hắn nghi ngờ bản thân bây giờ đã trở thành cái thùng rác hữu cơ của Ngô Gia Ý.

Ngô Gia Ý ăn tiếp vài trái dâu nữa thấy ngọt mới vừa lòng, bắt đầu muốn tự thu hoạch, liền đuổi Stanislav đi dọn sạch cỏ dại.

Stanislav bất đắc dĩ nghe theo. Tránh qua một bên, bắt đầu hự hự mà xới cỏ.

Hái một hồi, giỏ dâu cũng đã đầy, Ngô Gia Ý muốn hái thêm nho liền thấy bóng lưng lui cui của hắn làm cỏ, lại thêm mái tóc trắng như tuyết không khỏi nhớ đến cụ ông dưới quê lúc cậu còn nhỏ.

Lớn tuổi như thế còn phải lao động vất vả, nuôi sống gia đình...

Có chút xúc động, lảo đảo bước lại đây... Rất có hiếu mà lựa dâu ngọt, đút cho hắn ăn.

Stanislav gạt mồ hôi, ăn một trái còn chưa vừa lòng, bóp má cậu, đưa miệng sang hôn, đầu lưỡi cướp lấy quả dâu mới cắn được phân nửa trong miệng cậu, gian tà mà cười.

"Dâu chỗ này ngọt hơn."

Ngô Gia Ý:"..."

Cụ ông này dê quá.

Không thích.

______