Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 33: Được Không?



Quân Liên Bang đã đến nơi liền đụng phải lính Chấp sự của gia tộc Ivanov đang bao vây biệt thự của Lục gia, trói trói, bắt bắt không khỏi hoảng hốt.

Lính Chấp sự sẽ không phải nhóm người ô hợp, đây là tổ chức quân sự hợp pháp được Liên Bang và Chính phủ công nhận, tuy không nằm trong sự quản lý của cả hai bên nhưng không ít lần xung phong trở thành lực lượng tiên phong trong quân đội nên rất được chính phủ xem trọng, có nhiều đặc cách.

Chấp sự đoàn của gia tộc Ivanov luôn kín tiếng, chỉ ra mặt khi có việc hệ trọng như chiến tranh, hoặc bắt giữ trọng phạm. Không hiểu sao hôm nay lại có mặt ở đây.

Đội trưởng Lý cũng vừa mới được báo lại ở đây vừa xảy ra một vụ nổ súng nên mới vội vàng đến đây, không ngờ lại gặp một đám gần năm mươi mấy người, mặc quần áo màu đen có hoạ tiết chim ưng mỏ đỏ trên ngực.

Ông tiến lên đây dò hỏi. "Chấp sự trưởng, mọi người đến đây là?"

Chấp sự trưởng là một Alpha SS cao cấp, có quen biết một chút với đội trưởng Lý, lịch sự đem sự việc kể lại với ông.

"Chúng tôi đang bắt giữ trọng phạm của quốc gia, hắn phạm tội cưỡng ép cắt đi tuyến thể của người khác, chiếu theo khung hình phạt của Liên Bang: Nếu phát hiện thì có thể tử hình tại chỗ."

Má ơi.

Ai lại tàn nhẫn như vậy?

Đội trưởng Lý hơi hoảng hốt:" Nạn nhân đâu?"

Ít nhất cũng phải có thông tin để ông còn báo lại với cấp trên.

Vẻ mặt Chấp sự trưởng trở nên lạnh lùng: "Là Tế gia của chúng tôi, hung thủ là đương gia Lục gia, bằng chứng chúng tôi sẽ thu thập và gửi cho Liên Bang sau, chúng tôi sẽ giữ mạng sống của hắn cho đến lúc ra toà."

Thái độ của Chấp sự đoàn đã cương quyết như vậy, đội trưởng Lý cũng không thể ngăn cản thêm.

Quân Liên Bang cũng hiểu ý, giao lại cho Chấp sự đoàn giải quyết.

Chấp sự Đoàn xông vào biệt thự, không ngừng dùng búa, đục phá tường, đập cửa, đánh đổ tủ kính. Chẳng mấy chốc, căn biệt thự đã trở nên tan hoang...

Một người của quân Liên Bang nhìn thấy động tác hung hăng của bọn họ, không khỏi nhắc nhở.

"Tôi thấy ngài Ivanov đã đưa Tế gia của các người đi rồi, không cần phá tường tìm người như thế đâu."

Vẻ mặt Chấp sự trưởng bình tĩnh:" À."

Quân Liên Bang:"..."

À cái gì mà à.

Rõ ràng là đến để gây rối, trả thù.

Chấp sự Đoàn đập phá chán chê, lại áp giải mười mấy tên vệ sĩ bị còng tay nằm dưới đất, tống lên xe, còn đếm số lượng, không cho thoát một tên nào.

Người cuối cùng bị mang ra là Lục Bá Thiên, vẻ mặt ông ta như già thêm mấy chục tuổi, khí sắc tái nhợt, vết thương đã ngưng chảy máu do người ta tiêm thuốc cầm máu, giữ mạng cho hắn.

Gã run rẩy nhìn Chấp sự trưởng.

"Tiểu Ý đâu rồi?"

Người kia lại không thèm để ý, hất mặt với cấp dưới. "Mang hắn lên xe."

Đội trưởng Lý nghi hoặc nhìn áo sơ mi dính đầy máu, hỏi y. "Ông ta bị thương?"

Chấp sự trưởng gật đầu."Sợ tội nên tự sát."

Đội trưởng Lý:"..."

Lừa con nít hả?

Tự sát sao không nhắm vào đầu, thân thể Alpha cường tráng, bắn vào ngực không trúng tim còn có thể sống đến ngày hôm sau luôn ấy.

Muốn chết còn tự đi giày vò mình như thế để làm gì?

Nhưng cũng không có hứng đi chất vấn Chấp sự đoàn.

Ai bảo gã kia không có chuyện gì làm đi cắt tuyến thể của người khác, còn là bảo bối trên đầu quả tim của nhà Ivanov.

Người ta nhẫn nhịn để làm theo quy trình pháp luật đến bây giờ đã là nhân nhượng lắm rồi.

Đoán chừng trên Liên Bang cũng đang rất hổ thẹn, vì động tới Lục gia nên còn chần chừ, chưa duyệt lệnh cưỡng chế khám xét, sợ ảnh hưởng uy tín trong mắt của công chúng.

Không ngờ lại là Lục gia thật...

Tự nhiên thấy có lỗi với Stanislav quá đi...Dù gì người ta cũng đóng góp cho quốc gia nhiều như vậy...

Cũng đâu có ai nghĩ đến chuyện Lục gia có thể làm ra chuyện cưỡng chế cắt tuyến thể người khác, lại còn là người của gia tộc Ivanov.

Xem chừng đương gia của nhà Ivanov cũng đã chuẩn bị trước, vệ sĩ của họ không có quyền cưỡng chế bắt người, nên mới dùng đến Chấp sự đoàn...

E rằng vụ việc lần này muốn lắng xuống cũng khó rồi.

...

Stanislav ôm người lên xe, đi thẳng đến bệnh viện của gia tộc.

Cùng lúc đó, Inga cũng đã được Chấp sự trưởng báo lại sự việc trên, liền cùng vợ đến bệnh viện đón em trai và em dâu.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ lại đây, cẩn thận tháo dỡ bông băng sau gáy của Ngô Gia Ý ra, ngay lập tức người kia hét lên đau đớn, cơ thể co rút, liều mạng bám chặt lấy vai áo của Stanislav.

"Tiên sinh...đừng...đừng...em đau quá."

Stanislav đỏ mắt, giữ lại đầu nhỏ, giọng nói khàn khàn trấn an.

"Nhanh thôi, nhanh thôi...để bác sĩ xem cho em. Ngoan nào, tiểu Ý."

Ngô Gia Ý đau đến thần kinh run rẩy, chân tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ôm lấy hắn nức nở. "Nhanh lên được không ạ...tiểu Ý đau quá rồi, tiên sinh."

Hắn đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng đang run lên nhè nhẹ, lại hôn lên mắt cậu. " Không sao...không sao...khám xong liền sẽ hết đau, tiên sinh không gạt tiểu Ý."

Bên đây, bác sĩ đã thấy được vết khâu ở cổ, thậm chí là dây thần kinh tuyến thể bị sưng phồng lên, không khỏi nhíu mày, lấy đèn soi rõ hơn một chút.

Không khỏi hoảng sợ nhìn Stanislav.

"Nhị gia, tuyến thể của Tế gia bị cắt rồi."

Tay đánh nhịp trên lưng của Ngô Gia Ý dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn bác sĩ, giọng khô cằn hỏi lại." Cái gì bị cắt?"

Bác sĩ có chút lắp bắp, thậm chí còn không dám nhìn biểu tình của hắn lúc này. "Tuyến thể...tuyến thể của Tế gia bị người cắt rồi."

Trong phút chốc, tơ máu bò đầy tròng mắt, Stanislav rõ ràng nghe được có thanh âm thúc giục trong đầu hắn: Giết hết, giết hết đi."

Giết Lục Bá Thiên.

Giết hết những kẻ có liên quan trong chuyện này... Những kẻ khiến cho bảo bối của hắn phải chịu khổ.

Thế nhưng khi nghe tiếng sụt sịt của người trong lòng, Stanislav như bừng tĩnh, lồng ngực phập phồng liên tục, cố gắng dằn xuống khí tức bạo liệt đang mạnh mẽ lan truyền từ trong thần kinh não.

Không được.

Chưa đến lúc...

Lúc này, hắn cần phải ở bên cạnh Ngô Gia Ý.

Stanislav không dám nhìn vào vết thương của thiếu niên, chỉ có thể đỏ mắt hỏi." Có cách nào chữa trị không?"

Bác sĩ xem xét vết thương, đầu gốc tuyến thể bị cắt một hồi mới nói.:" Vết cắt còn mới, vẫn chưa lành lại hoàn toàn, nếu muốn chữa trị phục hồi...cũng không phải không thể. Chỉ có điều..."

Stanislav nhăn mày. "Có điều cái gì?"

"Nếu muốn phục hồi lại, chỉ có thể lấy tuyến thể của người khác thay thế."

"Nhị gia, Tế gia còn người thân nào không? Nếu có...ngài bàn bạc với họ đi xét nghiệm thử độ tương tích đi, có lẽ sẽ còn một đường sinh cơ."



Stanislav như nhớ đến gì đó, đáy mắt dần trở nên u ám." Có yêu cầu đặc biệt gì về phân hoá giới tính không?"

Bác sĩ lắc đầu." Không cần, phù hợp là được. Là mạch tuyến phát hay dây tuyến thể đều được, chỉ cần nhóm máu tương thích, độ phù hợp cao...Tế gia có thể phục hồi lại được.".

Stanislav nhìn Ngô Gia Ý đã khép mắt, chậm rãi đánh nấc, co trong lòng ngực hắn ngủ say, chậm rãi nói.

"Tôi sẽ tìm người phù hợp."

"Đến lúc đó, cứ làm theo những gì ông đã nói, chữa trị cho em ấy...bằng mọi giá."

...

Inga đến thăm thì Ngô Gia Ý đã ngủ say. Nhìn thiếu niên ngủ trên giường, gương mặt thanh tú trắng nhợt, hô hấp thực thiển liền không khỏi đau xót, đưa tay khẽ vuốt mấy cọng tóc con ủ rũ trước trán cậu.

"Mới có mấy ngày...lại thành ra thế này."

Thế giới mà bọn họ sống quá phức tạp rồi.

Người như Ngô Gia Ý tại sao lại phải chịu dính vào những chuyện này?

Stanislav ngồi bên cạnh, xem bàn tay của cậu như trân bảo, đem từng đầu ngón tay bị chích đến sưng tấy, ôn nhu thoa thuốc, không nói gì.

Sẽ hết đau mau thôi.

Hắn tìm được phương pháp rồi, bảo bối của hắn sẽ không sao.

Từ nay về sau, hắn sẽ giữ cậu cẩn thận một chút, tâm lại tàn nhẫn hơn một chút, không cho ai có tâm dơ bẩn đến gần cậu một lần nào nữa.

Hắn sẽ không nhân nhượng.

Nhân nhượng, chính là để cho tiểu Ý chịu khổ.

Hắn sẽ để cho từng kẻ có liên quan đến chuyện này phải trả cái giá thật đắt.

Inga thở dài một hơi, xem bộ dạng âm trầm, lại cố ra vẻ không có gì của em trai, nghĩ nghĩ một hồi mới hỏi.

"Em tính giao Lục Bá Thiên cho Liên Bang xét xử sao?"

Stanislav hơi dừng lại, chậm rãi nắm lấy bàn tay tinh tế của Ngô Gia Ý, nhìn chị gái, mỉm cười đáp.

"Sao có thể, hắn sẽ bị tử hình đó."

Lục Bá Thiên làm sao có thể chết một cách dễ dàng như thế được?

Bảo bối hắn đau một, kẻ khác phải đau gấp nghìn.

Bọn chúng cắt tuyến thể của tiểu Ý, hắn sẽ moi sống tim của từng người một, hoặc có thể cắt hết tứ chi, ném chúng xuống tầng hầm, tự ngọ nguậy như trùng gián, tiêu tiểu cùng một chỗ, hằng ngày đều không thấy được ánh mặt trời. Ăn cơm đều phải lê lết lật người, dùng đầu lưỡi rà quét sàn nhà, chung lẫn chất bài tiết,...

Có thế, mới tạm bình ổn được nỗi thống hận mà hắn đang có, chịu đựng cực hình mà tiểu Ý đã phải trải qua.

Cho chúng biết thế nào là đau đớn giày vò nhưng không thể chết đi.

Cho bọn chúng biết một khi quyền con người bị tước đi, chúng sẽ trở nên thê thảm như thế nào.

"Xử chết thì quá thanh thản đối với ông ta rồi." Inga đồng tình với em trai.

Stanislav đem Ngô Gia Ý đặt xuống giường, cẩn thận kê gối tránh vết cắt ở cổ, hạ thấp giọng nói chuyện với cô.

"Toà án Liên Bang sẽ không can dự vào chuyện lần này. Chúng ta sẽ đưa hắn đến toà án của Chính phủ, tùy tiện kết vài chục năm tù, nhốt lại đùa đùa từ từ...sau đó đến mãn hạn tù lại "tiễn đi"."

"Em muốn đổi thành "tử hình kéo dài"?

Stanislav gật đầu. "Không sai."

Kết án xong, Lục Bá Thiên sẽ phải ngồi tù mấy chục năm ở nhà giam của gia tộc Ivanov, đến mãn hạn tù sẽ đem ra tử hình.

Dù có là ba ruột của Ngô Gia Ý đi chăng nữa...gã cũng phải đền tội.

Stanislav suy suy tính tính, trong lòng đang thử nghĩ nên xử chổ nào trên người của Lục Bá Thiên trước thì Inga lại nhận được thông báo của Chấp sự trưởng.

"Đã tìm ra được bằng chứng Lục Bá Thiên phạm tội, hiện Sở điều tra đang xem xét, còn mời chúng ta đến đó."

Tôn Nhiên đẩy cửa bước vào đây, còn mang theo cháo do cô tự tay nấu cho Ngô Gia Ý.

"Mọi người phải đi à?"

Inga gật đầu, dặn dò vợ."Em ở đây nhớ đánh thức tiểu Ý, cho nó ăn uống đúng giờ. Chị và Stanis đến Sở điều tra một chút sẽ về ngay."

Còn nhỏ giọng nói với cô.

"Không cho bất cứ ai vào thăm tiểu Ý, kể cả người của Bùi gia."

Tôn Nhiên hơi ngạc nhiên một chút nhưng nhìn sắc mặt của hai người, cũng không có hỏi thêm.

"Em biết rồi, mọi người đi đi."

Họ đã phái nhân thủ đến canh gác thêm, số lượng thậm chí còn nhiều hơn số y tá, bác sĩ ở đây.

Phóng viên có đứng bên ngoài, cũng chỉ chụp được vạt áo của vệ sĩ là cùng, hoàn toàn không có cách nào đột nhập vào bên trong, xem tình trạng của Ngô Gia Ý hiện tại.

Tế gia của gia tộc Ivanov bị mưu sát.

Tin tức sốt dẻo như thế lại không thể moi thêm được gì, thực sự không nuốt nổi cục tức này, nhưng cũng bất lực.

Ai bảo nhà người ta kín tiếng như thế.

...

Chấp sự trưởng bắt được Lục Thiên Hạo đang cố gắng thủ tiêu bằng chứng cho Lục Bá Thiên liền thẳng tay, trói hắn lại, ném lên xe chung với thuộc hạ của Lục Bá Thiên.

Ông y lời của Đại đương gia, mang bằng chứng đến Sở điều tra.

Đương nhiên thân nhân của người bị hại sẽ không thể vắng mặt.

Sáu người đứng trước màn hình, yên lặng chăm chú nhìn ngày xảy ra vụ việc hôm đó.

Chỉ thấy thiếu niên bị ba bốn người khống chế.

Sau cổ bị người ta moi ra tuyến thể, máu tươi đầm đìa, đau đớn đến không ngừng khóc thét, van xin, nhưng không ai dừng lại.

Cho đến cuối cùng, khi Ngô Gia Ý đã không còn sức khóc nữa, ngất trên vai của một tên vệ sĩ, màn hình lại chìm vào trong đen tối.

Vừa chứng kiến được cảnh tượng tàn nhẫn như thế, ai cũng không khống chế được mà nổi lên phẫn nộ.

Cầm thú.

Không phải là con người.

Là người sẽ không ra tay tàn nhẫn với một thiếu niên tay không tấc sắt như vậy được, rõ ràng là đã hết lời van xin...như thú non lâm vào đường cùng, lại vây lại khốn nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục bị sài lang phân thực.

Quá tàn nhẫn.

Không có nhân tính.

Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng Inga vẫn không thôi chấn động, khoé mắt đỏ tươi, chảy ra nước mắt, phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi, không màng giáo dưỡng từ nhỏ, thẳng giọng mắng.

"Cầm thú."

"Súc sinh không ai bằng."

Đây mà là cái cách gã đối xử với con ruột của mình sao?



Con trai, con gái của cô chỉ cần té ngã trầy da thôi, cô đã đau lòng không yên. Đằng này, Lục Bá Thiên lại có thể đứng đó, nhìn người khác cắt tuyến thể con trai của mình...trong khi thằng bé đã sớm sợ đến hoảng loạn, thấp giọng khóc xin.

Lục Bá Thiên không phải là con người.

Loại cầm thú như vậy...cần phải xoá sạch khỏi xã hội này.

Bên kia, Stanislav chỉ vừa xem xong người ta khống chế Ngô Gia Ý đã khống chế không nổi đưa tay ôm mặt, con ngươi đỏ ngầu thông qua kẽ ngón tay run rẩy có thể thấy được toàn cảnh...

Bảo bối của hắn khóc đến đáng thương như vậy... Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi.

Lúc đó hắn đang ở đâu? Làm gì?

Gáy không khống chế nổi đập mạnh vào tường, Stanislav vừa cười vừa khóc. "Thật tốt quá, thật tốt quá."

"Hắn vẫn chưa có chết."

Hắn vẫn chưa có giết chết Lục Bá Thiên.

Thật may làm sao.

Gã phải sống để trả giá toàn bộ tội lỗi mà mình đã gây ra.

Phải đem gã ra tra tấn từ từ.

...

Một người phụ nữ đã đứng chờ sẵn ở cửa ra vào Sở điều tra, dường như đã chờ từ rất lâu.

Khi thấy Stanislav bước ra ngoài, cô ta lại đột ngột quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn.

"Cầu xin ngài hãy thả chồng tôi ra.".

Stanislav hơi ngưng lại, vẻ mặt bình tĩnh. "Chồng cô là ai?"

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn hắn nước mắt tràn trề." Anh ấy là Vu Chấn, người phụ trách ca mổ ngày hôm đó."

"Anh ấy chỉ làm theo những gì được thuê thôi, hoàn toàn không có ân oán gì với người kia cả.

Stanislav nghe đến cái tên Vu Chấn hơi híp mắt lại.

Lục Bá Thiên, Vu Chấn,...

Làm sao hắn lại có thể quên được, cũng không tỏ vẻ phẫn nộ hay kích động, chỉ cười hỏi.

"Cô biết chồng cô đã làm những gì sao?"

Người phụ nữ gật gật đầu, thành thực trả lời." Anh ấy đã nhận tiền, cắt tuyến thể của một người vô tội, đã bị bắt giam lại, chờ ngày kết án."

Stanislav nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo."Biết thế còn đi cầu xin tôi tha tội?"

Người phụ nữ gấp đến mức dập đầu trước mặt hắn, khóc lóc van xin.

"Ngài Ivanov, chồng tôi chỉ là một bác sĩ chui, chỉ nhận tiền mà làm việc thôi chứ không hề muốn hại ai khác."

"Van xin ngài, hãy nghĩ lại, rộng lòng bỏ qua.

Không.

Bụng dạ của hắn rất hẹp hòi.

Nhất là chuyện liên quan đến bảo bối, hắn không thể tha thứ, không thể chịu đựng: Dù chỉ là một hạt cát.

Người phụ nữ thấy hắn không có bị đả động đến, càng khóc dữ hơn, đưa tay ôm bụng, nức nở van xin.

"Ngài Ivanov, xin hãy tha cho chồng tôi một lần này được không...tôi cũng vừa biết mình mới mang thai...đây là đứa con hơn mười năm qua chúng tôi mới có được."

"Xin ngài, đứa nhỏ cần có cha bên cạnh...nếu anh ấy bị bắt đi ngay lúc này...bị phán tội thì con của chúng tôi sẽ làm sao?".

Stanislav từ từ cúi người, ngón tay thon dài nâng lên gương mặt thanh tú của người phụ nữ, mỉm cười hỏi.

"Cô tên là gì?"

Người phụ nữ vội đáp." Trần Lệ Dao, thưa ngài."

Hắn bỗng nắm lấy cằm của Trần Lệ Dao, xoay qua xoay lại như đánh giá một kiện hàng.

"Trần tiểu thư còn là một Omega rất xinh đẹp đâu."

Trần Lệ Dao không hiểu ra sao chỉ có thể xấu hổ cười trừ.

Nói đoạn, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, ngữ khí ám trầm khiến người sợ hãi.

"Cô có biết mỹ phẩm đắt tiền mà cô đang dùng, quần áo đẹp đẽ mà cô đang mặc đến từ đâu không?".

Trần Lệ Dao ngẩn ngơ, cơ thể như bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đóng băng, lắp bắp mãi không nói được từ nào.

Stanislav bóp chặt tay hơn một chút, như muốn đem xương hàm của cô bóp gãy." Là đến từ máu và nước mắt của em ấy, những Omega đáng thương tội nghiệp giống em ấy."

Hắn gằn từng chữ, từng câu, giọng nói thuần hậu mang theo bể hận thù sâu, như muốn đem linh hồn người đối diện ra phán tội.

"Lúc hai người tận hưởng sung sướng từ tiền bạc trên máu thịt và nước mắt của người khác có bao giờ cảm thấy hối lỗi chưa?"

"Chẳng lẽ Trần tiểu thư trước mỗi lần thoa son, mua một cái váy... đều niệm kinh sám hối sao?"

Stanislav ngưng lại, trái tim của Trần Lệ Dao nhấc lên đến cổ họng. Gương mặt cô trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

"Và bây giờ...cô đến tìm tôi xin tha lỗi."

"Ai mới là người cô cần xin lỗi?"

"Là em ấy. Không phải tôi."

Stanislav cười gằn, thô bạo hất mặt của Trần Lệ Dao đi.

"Quá muộn rồi."

"Xin lỗi có thể bù đắp lại những tổn thương, tra tấn mà em ấy đã chịu đựng sao?"

"Xin lỗi có thể bớt đi nỗi hận trong lòng tôi sao?"

"Không. Trần tiểu thư, cô đừng dùng đạo đức ép buộc tôi phải chấp nhận lời xin lỗi của các người."

Hắn từ trên cao nhìn xuống, như thể đang nhìn một vật hạ tiện.

"Gia đình cô đáng được đoàn tụ bên nhau còn gia đình tôi thì không sao?"

"Các con tôi không cần em ấy sao?"

"Trần tiểu thư. Con của tôi còn chưa được ba tháng tuổi."

Hai mắt hắn trở nên đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc, rít lên như thẩm phán giả đưa ra lời kết án cuối cùng.

"Hay là cô thử đưa tuyến thể cho chồng mình cắt sống đi. Nếu cô chịu được đau đớn, không rên la, không dùng dược vật hỗ trợ, đi đứng, chạy nhảy bình thường thì hoạ may..."

"...Tôi còn có thể suy xét đến việc giảm án."

"Đừng phí thời gian ở đây nữa, dưỡng sức mà chờ thư mời của toà án đi."

Hắn nhếch miệng cười, đáy mắt lại là thù hận không nguôi. Giật chân ra khỏi đôi bàn tay run rẩy kia, cùng vệ sĩ rời khỏi Sở điều tra.

Trần Lệ Dao quỳ mọp trước cửa hồi lâu như gối rỗ mất đi linh hồn, một lúc sau lại tỉnh thần. Bỗng đem bông tai, vòng cổ đắt tiền ném đi, ôm bụng gào khóc.

_______