Bảo Tiêu Chiến Thần

Chương 2: Cuộc gặp gỡ



Trên dường về nhà Hàn Thiên cảm thấy sảng khoái đúng là đánh người rất sướng, đang nghĩ miên man cậu gặp phải cảng tượng rất ghê rợn, trong cái ngõ Hàn Thiên nhìn vài thấy rất nhiều xác người máu chảy lênh láng.

Vì đã tối nên chỉ khi lại gần chỗ đó mới có thể ngửi mùi tanh của máu và những cái xác đầy đất, trong bóng tối xuất hiện một ánh mắt đầy sát khí

Áp chế nỗi sợ Hàn Thiên tiến lại gần thì thấy một người trung niên cơ thể đấy vết chém và máu tươi.

“ Này, còn sống không vậy ” Hàn Thiên hỏi

Người đàn ông trung niên không đáp chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Thiên.

Trong lòng Hàn Thiên kêu khổ, mẹ kiếp trọng sinh rồi thì không nói lại còn gặp phải tên giết người hàng loạt đúng là không để đâu cho hết cái xui.

Thấy người trung niên không lên tiếng Hàn Thiên liền té nhưng đúng lúc đó cơ thể Hàn Thiên không cử động được, sống lưng cậu lạnh toát cảm giác nguy hiểm cận kề như lúc cậu bị ô tô đâm vậy.

Nuốt nước bọt cậu hỏi lại lần nữa: “ Ông... Có.. Cần gì... không ”.

Có trời mới biết nói xong câu đó cậu đã dùng hết bao nhiêu sức. Người đàn ông trung niên vẫn im lặng, Hàn Thiên thấy vậy bèn chuẩn bị sẵn việc chạy thục mạng ra khỏi đây, đúng lúc này có tiếng nói vang lên  :“ CẨN THẬN PHÍA SAU ”

Hàn Thiên theo bản năng quay lại thấy một người vốn đang nằm ở trên đất bỗng đứng dậy dơ khẩu súng lên chĩa về phía cậu, cậu nhanh trí ném túi bánh bao trên tay về phía kẻ đó

“BÙM” tiếng súng kêu lên, viên đạn sượt qua Hàn Thiên, cậu đổ mồ hôi lạnh đột nhiên phía sau cậu có tiếng nói

“ Nhặt khẩu súng dưới đất lên, rồi bắn đi ”

Hàn Thiên nhặt chiếc súng lên theo lời người trung niên nhưng cậu không bắn mà lại ném, cùng với lúc ném cậu liều mạng chạy về tên cầm súng để tấn công.

Nhưng đời không như mơ tên cầm súng không mắc lừa, tên đó liền chỉnh góc súng vào nơi cậu tiến đến và “BÙM” lúc Hàn Thiên tưởng mình đã xong đời thì phát hiện viên đạn không trúng mình, thừa lúc tên đó ngạc nhiên Hàn Thiên liền thoi cho hắn mấy   cú vào viết thương khiến tên đó lăn luôn ra đất.

“ Khốn nạn giám bắn thiếu gia ta sao, ta là con cưng của trởi đó.... ” Hàn Thiên chửi một thôi một hồi thấy mệt rồi mới thôi. Hàn Thiên nhìn người đàn ông trung niên nghĩ miên man trong đầu đột nhiên người đàn ông lên tiếng nói:

“ Lại đây, giúp ta ” tiếng của ông như ra lệnh không cho người khách từ chối, khiến người ta khuất phục

“Không muốn nha ” lòng Hàn Thiên khào thét, nhưng vẫn bị khất phục dưới dâm uy của người đàn ông này

Hàn Thiên cõng ông trên vai hỏi: “ Đi bệnh viện à ” đang lúc ấy tiếng xe cảnh sát vang lên chắc là do 2 tiếng súng vang lên

Đang lúc hỗn loạn thì ông ta nói: “ Đi theo chỉ dẫn của ta ”

Hàn Thiên đi theo hướng dẫn của người đàn ông đến một căn nhà hoang, nhìn trung thì có lẽ nơi này từng là căn biệt khá đẹp nhưng vì lâu lắm không sửa sang nên nó đã bị xuống cấp.

“ Đi vào biên trong, khoá ở dưới thảm ” Hàn Thiên theo lời của người đàn ông, khi cửa mở ra Hàn Thiên đã ngạc nhiên vì trong vào ngoài là hai phía đối lập.

Biên trong nhà được thiết kế theo phong cách Tây Âu rất sang trọng, đang ngẩn ngơ thì tiếng ho vang lên, Hàn Thiên nhìn lại thấy hết hồn người đàn ông trên lưng mặt mày xanh mét bỗng hoảng lên “ Nè thuốc để ở đâu, nè đừng chết nhé, nè.... ”

“ Bên phải ; rẽ trái ; trên tủ bên phải có hộp thuốc ; lấy cho ta Povidine, châm,...... ”

Hàn Thiên lấy hết tất cả đưa đến cho người đàn ông, người đàn ông nhìn Hàn Thiên nói:

“ Giúp tôi làm ”

“Tôi không làm được đâu ”

“Tôi hướng dẫn cậu, cậu sẽ làm được ”

Hàn Thiên định nói không được nhưng thấy ánh mắt giết người lời đến cổ đành nuốt xuống, đành làm theo lời ông ta

Sau khi làm xong Hàn Thiên ngồi xụi xuống sàn, “ Mẹ kiếp, trái tim bé nhỏ của mình sắp vỡ rồi ” khi đang làm theo hướng giẫn thì ông ta đột nhiên im lặng làm Hàn Thiên sợ gần chết, may mà cứu được không thì cậu đã thành hung thủ giết người rồi.

Đang suy nghĩ miên man thì bị một thanh âm cắt đứt: “ Tên gì ”

“ Hàn Thiên ”

“ Ta tên Lâm Túc Anh, ngươi có thể giọ ta là Lâm lão quái hay sư phụ ”

“Sư phụ???” Hàn Thiên ngẩn người

Lâm lão quái với vẻ mặt rất đáng ghét nói “Đúng, từ giờ ta chính là sư phụ ngươi”

Vẻ mặt của Hàn Thiên ngố đến không thể ngố hơn: “Cái éo gì thế này??????”