Báo Thù Tình Nhân

Chương 19



Vết thương ở chân càng lúc càng đau, Phạm Đằng lại một chút cảm giác cũng không có.

Tùy nó thôi, dù sao cũng không chết được, đúng không?

Trong phòng một mảnh hôn ám, ngay cả đồng hồ báo thức trên tường cũng thấy không rõ lắm, cho nên anh căn bản không biết hiện tại là mấy giờ. Bất quá vẫn có thể khẳng định, ánh sáng chiếu vào nhà qua rèm cửa chứng minh rằng bây giờ là ban ngày chứ không phải ban đêm.

Anh đến tột cùng là ngồi đây bao lâu? Một ngày, hay hai ngày?

Nhưng cô ấy không về nhà thì một hay hai ngày cũng vậy cả.

Hai người bọn họ đã muốn không có tương lai, phải không?

Phạm Đằng khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng xả ra một chút tự giễu cười.

Đây là báo ứng, là tự tay anh đã phá hủy tình cảm của cô dành cho anh, tự tay anh chặt đứt tương lai bọn họ, cô không muốn nhìn anh, không muốn cùng anh có liên quan là điều tất nhiên, anh dựa vào cái gì mơ ước cô có thể trở lại bên người anh đâu? Cô không trả thù anh đã gây thương tổn cho cô, anh hẳn nên vui mừng mới phải.

Không, so với việc cô không quan tâm anh, anh thà bị cô trả thù còn hơn, bởi vì, cô có để ý anh, cô mới trả thù.

Cô chẳng lẽ đã tuyệt vọng, hết hi vọng nên mới bình tĩnh phớt lờ anh như vậy?

"Ha! Ha ha……" Phạm Đằng nhịn không được cười khẽ, tiếng cười tràn ngập chua xót cùng thống khổ.

Anh vốn là một mình, cho đến cuối cùng vẫn là bị bỏ lại một mình.

Ba anh bỏ anh, sau đó là mẹ, hiện tại là đến vợ anh. Vì sao người anh yêu đều không nguyện ý ở bên cạnh anh? Kiếp trước anh làm gì nên tội mà kiếp này phải chịu trừng phạt?"

Anh đột nhiên cầm bình rượu, mở nắp đưa lên miệng.

Ngoài vị cay của rượu, còn có mùi gì đó rất hợp với tâm trạng anh lúc nay. Chính là một chai, hai chai, ba chai, trong bụng lấp đầy rượu, lại vẫn không lấp đầy trống rỗng cùng hư không trong lòng anh.

Đây là cuộc sống sau này của anh sao?

Anh nhắm mắt lại cảm thụ bi ai chính mình.

"Cạch!"

Hướng cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang, hình như có người đang dùng chìa khóa mở cửa, làm cho Phạm Đằng cong vẹo nằm trên sô pha đột nhiên cả người cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.

Là cô sao? Chìa khóa ngoài anh có, thì cô …..

Ngày đó Thời Vũ mang theo vợ đến thay Dĩ An thu dọn đồ cá nhân chuyển đến nhà họ, ví da chứa chìa khóa của cô cũng cầm đi. Đây là cố tình hay là vô tình, anh không dám hỏi, nhưng lại âm thầm chờ mong cô dùng đến chiếc chìa khóa ấy, anh từng giờ từng phút đều chờ mong.

Là cô sao? Hiện tại người đang dùng chìa khóa mở cửa là cô sao?

Anh không dám mở hai mắt đi xác định đáp án, bởi vì anh sợ hãi người đẩy cửa vào không phải cô. Nếu không phải cô…… Ngực anh đột nhiên nhói lên một cái, cảm giác đau lòng co rút.

Tuy rằng sợ hãi,anh vẫn là chậm rãi mở hai mắt đối mặt sự thật….

Bước ra khỏi tắc xi,nhìn căn nhà trước mắt, Văn Dĩ An đột nhiên có loại cảm giác e sợ.

Cô do dự quay đầu, chỉ thấy tắc xi vừa mới đưa cô đến tranh thủ thời gian nhanh chóng phóng đi, khiến cô ngay cả đường hối hận cũng không có.

Cô bất đắc dĩ rụt hai bả vai, lại hít sâu một cái, lúc này mới lại lần nữa đối mặt với nơi cô từng ở trước đây.

"Di? Cô Phạm, là cô sao? Đã lâu không gặp."

Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc, Văn Dĩ An quay đầu, đó là bà Lâm hàng xóm, trên người mặc trang phục chỉnh tề,có lẽ là muốn ra ngoài..

"Xin chào." Văn Dĩ An đối bà mỉm cười gật gật đầu.

Bà Lâm là xã khu chủ ủy chi nhất(????), là người rất nhiệt tình nhiệt tâm. Sau khi cô gả cho Phạm Đằng, người đầu tiên nói chuyện với cô là bà ấy, thỉnh thoảng đi chợ cũng là bà ấy mang cô đi cùng.

"Tôi nghe nói cô bị tai nạn, hiện tại thế nào? Đã tốt hơn chưa?" Bà Lâm quan tâm hỏi.

"Ân, cám ơn bà quan tâm." Văn Dĩ An mỉm cười gật đầu.

"Kỳ thật tôi rất muốn đi thăm cô, chính là không biết cô ở bệnh viện nào."

"Tôi không sao, cám ơn bà." Cô lại nói lời cảm tạ.

"Hiện tại gặp cô, tôi tin cô đã không có việc gì." Bà Lâm nói." Này thực vất vả đi?"

"Hoàn hảo." Văn Dĩ An đáp.

"Tôi thấy cậu Phạm gần đây gầy đi nhiều, khí sắc cũng trở nên kém cỏi. Lần này chiếu cố cô, cậu ấy nhất định mệt thảm, cô hiện tại xuất viện, cần phải hảo hảo bồi bổ cho cậu ấy nha." Nói xong, bà nhìn đồng hồ. "Thực xin lỗi, tôi hôm nay có việc, không đi không được. Lần khác có rảnh tôi lại đến tìm cô, thuận tiện lấy chút bí phương thực bổ cho cô. Tôi đi đây. Bye bye."

Nói xong, bà vẫy vẫy tay rời đi.

Văn Dĩ An đứng tại chỗ nhìn theo một hồi lâu, sau đó mới quay lại nhìn căn nhà.

Mặt trời tháng mười tuy rằng không hề cực nóng, nhưng đứng dưới ánh mặt trời quá lâu, cô chung quy vẫn là hơi hoa mắt chóng mặt.

Cô đem tay che mắt, sau đó ngây người ngẩn ngơ.

Ông trời, ban ngày, không phải ngày nghỉ……

Ông trời, cô đang làm sao, lúc này anh hẳn là ở công ty đi làm, căn bản là không ở nhà, cô lại khẩn trương ngồi tắc xi đến,đúng là khờ khạo.

Lắc đầu, cô tiến lên trước mở khóa, đẩy cửa đi vào

Anh không ở nhà cũng tốt, ít nhất có thể không xấu hổ, bởi vì cô đến bây giờ vẫn chưa biết đối mặt với anh như thế nào.

Không khí trong phòng làm cô ngây ngốc một chút, chú ý tới rèm cửa sổ không được kéo ra, cũng bởi vậy mà căn phòng mới có một cỗ hương vị nặng nề.

Cô khẽ nhíu mày, đóng cửa lại, sau đó cởi giầy đi vào, tính trước tiên đem rèm cửa sổ trong phòng kéo ra, không hề phát hiện trên sô pha phòng khách có một người đang nằm.

Bước lên trước, đột nhiên chân cô không biết vấp phải caí gì, làm cô mất cân bằng cả người chuẩn bị ngã xuống.

"A!"

Tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên, bốn chữ bảo vệ đứa nhỏ nháy mắt chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô.

Ánh sáng lóe lên trong óc, cô còn không kịp thân thủ bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, một đạo bóng đen lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt lại chỗ cô, nháy mắt ôm chặt cô, không để cô té ngã.

Trong phòng vẫn đang một mảnh hôn ám, yên tĩnh, nhưng lại nghe thấy âm thanh 2 trái tim đập thình thịch.

Là cô, thật là cô! Nhưng chết tiệt, cô vừa xuất hiện đã làm anh sợ chết khiếp! Cô là cố ý sao? Phạm Đằng ôm ấp Văn Dĩ An suy nghĩ.

Hai người tim dán tim, mắt đối mắt, trong tích tắc ấy thời gian như ngưng đọng.

Bởi vì sự tình đột nhiên phát sinh, ai cũng chưa kịp che dấu cảm thụ chân thật chính mình giờ phút này.

"Anh……" Văn Dĩ An kinh ngạc mở miệng, nhưng không cách nào thuận lợi nói thành lời.

Anh làm sao có thể ở nhà? Làm sao có thể trở nên gầy như vậy? (S: cho nên khi làm đệm thịt cho chị, chị mới thấy đau =]) Làm sao có thể đem chính mình biến thành tiều tụy như vậy? Anh so với trong mộng của cô còn yếu hơn rất nhiều khiến cô đau lòng không thôi.

Hai mắt cô ẩn chứa đau lòng, ảm đạm, ưu thương.

Còn Phạm Đằng nguyên bản khuôn mặt tiều tụy lại lóe lên ánh sáng hy vọng.

"Em……" Anh mở miệng cũng chỉ nói một chữ, lời còn lại toàn bộ không phát ra được.

Cô làm sao có thể đến? Vì sao mà đến? Không lẽ cô nguyện ý tha thứ cho anh? Nguyện ý cho anh thêm một cơ hội?

Anh còn có cơ hội sao?

Nóng bỏng chăm chú nhìn làm cho Văn Dĩ An ngượng ngùng, cô chậm rãi tránh khỏi vòng tay anh, sau đó thanh thanh yết hầu.

"Tôi…… Không biết anh ở nhà…… Thực xin lỗi." Cô lấy ngữ khí có chút xấu hổ cùng cứng ngắc nói với anh.

Thanh âm tràn ngập khoảng cách ấy đã khiến hy vọng của Phạm Đằng bị dập tắt ngay tức khắc.

Cô không phải bởi vì tha thứ cho anh mới trở về nơi này, anh lĩnh ngộ, bằng không cô sẽ không dùng ngữ khí như vậy nói với anh.

Thực xin lỗi? Nhà này không phải nhà cô sao? Cô có cần về nhà mình mà giải thích với anh không?

Tuyệt vọng, thất vọng ào đến, hai mắt Phạm Đằng trầm xuống, cảm giác thống khổ cơ hồ muốn đoạt đi toàn bộ hô hấp.

Anh chậm rãi xoay người,một chân tập tễnh vì bị thương đi đến sô pha ngồi xuống, sau đó cầm chai rượu trên bàn, lại lần nữa đưa lên miệng.

Thấy anh như vậy, Dĩ An biết cô đã tới chậm, giấc mộng tiên đoán của cô luôn luôn không có thời gian xác định là khi nào xảy ra, có đôi khi hôm đó sẽ phát sinh, có đôi khi lại cách vài tháng, mà lúc này có lẽ là nó đã phát sinh luôn ngày đó rồi.

Văn Dĩ An đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, thế này mới phát hiện trong phòng cơ hồ chỉ có thể dùng ba chữ ‘cảnh hoang tàn’ để hình dung.

Ông trời, nơi này là có trộm, hay gặp bão đây? Anh như thế nào có biện pháp biến nó từ sạch sẽ thành lộn xộn như vậy?

Trong phòng chỗ nào cũng là bình rượu, báo chí, quần áo, giầy, túi plastic cùng rác, một mảnh hỗn loạn.

Trên bàn, ghế, ngăn tủ, thậm chí đèn bàn cũng đội một đống tạp vật.

Văn Dĩ An hai mắt trừng lớn cúi đầu nhìn thứ thiếu chút nữa khiến cô vấp ngã, là gối đầu?!

Anh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?

Lửa giận dưới đáy lòng hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt thiêu hết toàn bộ xấu hổ, cứng ngắc cùng mất tự nhiên. Cô nổi giận đùng đùng đi lại gần anh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một phen cướp đi bình rượu trong tay anh.

Phạm Đằng không ngờ cô sẽ có hành động như vậy, sửng sốt một chút mới thong thả ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Anh đang làm gì?" Văn Dĩ An đông lạnh trừng mắt anh.

"Cái gì làm sao?" Phạm Đằng mặt không chút thay đổi hỏi.

"Vì sao ban ngày ban mặt anh không đến công ty đi làm, lại ngồi ở chỗ này uống rượu?" Cô tức giận chất vấn.

"Nhân sinh không phải chỉ có công tác mà thôi, ngẫu nhiên cũng cần nghỉ ngơi." Anh phiết môi, đưa tay muốn giành lại chai rượu trên tay cô, lại bị cô nhanh tay lẹ mắt tránh đi.

"Ở nhà uống rượu,uống đến say khướt mà gọi là nghỉ ngơi?" Cô trào phúng hỏi.

"Anh rất thanh tỉnh." Nếu không cũng sẽ không cảm giác được tuyệt vọng làm người ta đau lòng như vậy. "Trả lại rượu cho anh.".

"Em cho tới bây giờ còn chưa biết anh là con sâu rượu."

"Này không có gì đáng ngạc nhiên, em cũng không biết lúc trước anh cưới em vì mục đích báo thù, đúng không? Quên đi, trên thực tế đừng nói em, ngay cả chính anh cũng không biết." Miệng anh khẽ nhếch, sau đó mặc kệ cô cầm, anh lấy một chai khác trên bàn uống.

Nhưng mà, Văn Dĩ An lại lần nữa cướp đi bình rượu.

Phạm Đằng ngây người, lúc này lại ngay cả đầu cũng lười nâng, chỉ đưa tay xuống tiếp tục lấy rượu.

Lúc này Văn Dĩ An động tác còn nhanh hơn anh, chỉ thấy ngón tay thon dài của cô duỗi ra, túi rượu đã nằm trong tay cô. Sau đó cô đem nó quăng về đằng sau, ngăn cản anh tới gần chúng.

Không có rượu, Phạm Đằng đành phải ngẩng đầu lên đối mặt cô.

"Em trở về hẳn là muốn lấy đồ đi? Anh không quấy rầy em làm việc, em cũng đừng quấy rầy anh uống rượu của anh." Anh bình tĩnh nói, trong giọng nói hoàn toàn nghe không ra một chút cảm xúc.

"Anh rốt cuộc là làm sao vậy?" Cô cuối cùng ngăn chặn không được chính mình tức giận, bực bội quát anh.

"Anh làm sao vậy?" Anh nhìn cô, bình tĩnh vô ba(không có sóng) hỏi ngược lại.