Bảo Bối Trong Tim

Chương 1



Thành phố S được mệnh danh là thành phố thiên đường, kinh tế, giá cả, môi trường và công nghệ luôn đứng hàng đầu, không ai không muốn bước vào thành phố giàu có này dù chỉ là diện tích nhỏ vài mét vuông.

Nhờ thế, thành phố S đất rộng của nhiều, biết bao doanh nhân nổi tiếng và những người giàu có đều sinh sống ở đây, trong đó nhà họ Chu là gia tộc danh giá nhất trên mảnh đất này.

Ngày ấy, nhà họ Chu có một sự kiện trọng đại, vị Thái tử Chu Thiếu Kỳ mới 23 tuổi được thừa kế gia tộc.

Ngay sau khi tin tức được tung ra, những người có thế lực lớn trong thành phố đều tới cửa tặng quà, những gia đình có con gái mới lớn càng không nỡ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. truyện đam mỹ

Năm ấy Lâm Uyển Quân 20 tuổi, mới đi du học nước ngoài về, được cha đưa theo chúc mừng. Mặc dù cô không thích bị gia đình ép buộc cưới gả, nhưng nếu lần này thực sự vớ được Chu Thiệu Kỳ thì quả là một bước lên mây, cuộc đời sau này không lo thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Lâm Uyển Quân yên lặng nhìn xung quanh, nói thật, đám con gái ở đây không ai xinh đẹp như cô, vị trí nữ chủ của nhà họ Chu chắc chắn sẽ thuộc về cô.

Đang nghĩ ngợ, đột nhiên toàn hội trường trở nên tĩnh lặng, mọi người tự giác lùi ra để lại một khoảng trống ở vị trí trung tâm, không hiểu sao Lâm Uyển Quân lại thấy hưng phấn lạ thường.

Cửa chính từ từ mở ra, người nhà họ Chu dường như có khí chất từ khi sinh ra, uy nghiêm không thể tới gần.

Người đi đầu là Chu Đình Thịnh, chủ nhân tiềm nhiệm của nhà họ Chu, mặc dù tóc đã hoa râm nhưng không hề làm mất đi vẻ uy nghiêm vốn có của ông.

Tiếp theo là con trai của Chu Đình Thịnh - Chu Kiến Phong, ông là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Chu, cũng là ba của Chu Thiệu Kỳ, bên cạnh ông là vợ của mình.

Nhìn đến người đi ở hàng thứ ba, Lâm Uyển Quân không cầm lòng nổi.

Quá chói mắt! Quá xuất sắc!

Trước đây cô chỉ nhìn thấy Chu Thiệu Kỳ trên TV hoặc tạp chí, bây giờ được tận mắt nhìn hắn mới thấy hắn quả là không tầm thường.

Khi còn ở nước ngoài, cô từng gặp không ít nhân vật nổi tiếng, sau khi về nước cũng có không ít con ông cháu cha tới cửa kết thân, nhưng không có ai có vẻ khí chất bất phàm như Chu Thiệu Kỳ.

Không cần đoán, chắc chắn những cô gái còn lại trong phòng này cũng giống Lâm Uyển Quân, bị Chu Thiệu Kỳ hớp mất hồn.

Điều này khiến Lâm Uyển Quân đột nhiên có cảm giác kiêu ngạo tự hào khó nói, dường như Chu Thiệu Kỳ đã chọn cô làm vợ ngay trong hôm nay vậy.

Chu Đình Thịnh nâng chén rượu, nói: "Chào mừng mọi người không quản đường xa mà đến đây. Hôm nay là ngày cháu trai tôi nhậm chức, thằng bé mới bước chân vào xã hội, sau này còn nhiều điều khó mà xử lý chu toàn, mong mọi người giúp đỡ. Lão Chu tôi đây cảm ơn mọi người trước."

Cha Lâm Uyển Quân cười lên tiếng trước: "Đâu có đâu có, cậu Chu đây khí vũ bất phàm, lại mới du học trở về, chúng tôi phải nhờ vả cậu Chu mới đúng."

Mọi người đều liên tiếp phụ họa theo, Chu Đình Thịnh cười ha hả nhìn Lâm Uyển Quân đứng bên cạnh, lại nhìn nhìn Chu Thiệu Kỳ, ý tứ không rõ lắm.

Tiệc rượu kéo dài đến sáu giờ chiều, Chu Thiệu Kỳ đi sau ba mình làm quen từng ông chủ lớn trong thành phố S, mọi người đều phát hiện chủ nhân tân nhiệm này dù ít lời nhưng có thể nắm chắc trọng điểm mọi vấn đề, tác phong khiêm tốn thành thạo mà vẫn giữ được sự tôn trọng với người khác, mọi người không khỏi để ý hơn tới hắn. Đây quả là khí chất vương giả của thế hệ mới.

Tiếp rượu xong, Chu Thiệu Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ, trên mặt không có biểu tình gì, hắn nói nhỏ gì đó bên tai Chu Đình Thịnh.

Lâm Uyển Quân luôn nhìn ngắm Chu Thiệu Kỳ, vất vả mãi mới đợi được cơ hội hắn ở một mình, cô vừa nâng chén rượu đến nắm bắt cơ hội này, lại thấy Chu Đình Thịnh gật gật đầu, Chu Thiệu Kỳ lập tức rời khỏi hội trường. Lâm Uyển Quân chưa kịp đuổi theo, hắn đã lên xe rời đi.

Chu Thiệu Kỳ phóng xe lao đến khu cao cấp, dừng lại trước một ngôi biệt thự.

Người làm vội chạy ra đón hắn: "Cậu chủ về rồi."

Chu Thiệu Kỳ gật gật đầu, hắn hỏi: "Có khóc hay không?"

Người làm là dì Trương, dì lắc đầu, trả lời: "Từ lúc cậu chủ rời đi, cậu chủ Lạc vẫn nằm trong phòng ngủ, vừa mới dậy, bây giờ cậu ấy đang ăn cơm."

Chu Thiệu Kỳ cong khóe miệng, bước nhanh vào biệt thự.

Tiêu Lạc đang húp cháo ngao hải sản mà dì Trương vừa nấu, cái miệng nhỏ chu lên húp từng tí một, vừa nhìn thấy Chu Thiệu Kỳ đã đặt bát xuống, không kịp đi giày mà chạy luôn về phía Chu Thiệu Kỳ.

"Em trai!"

Nhìn Tiêu Lạc đi chân trần, Chu Thiệu Kỳ ngay lập tức đi tới ôm Tiêu Lạc, Tiêu Lạc cười ha hả ôm lấy cổ hắn, vui vẻ nói: "Em trai đã về rồi!"

Chu Thiệu Kỳ cười nhẹ, trừng phạt vỗ lên mông Tiêu Lạc, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm túc: "Vì sao cục cưng không đi giày?"

Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng Tiêu Lạc rất gầy, cơ thể cũng rất yếu, nếu lỡ anh bị ốm thì Chu Thiệu Kỳ sẽ đau lòng chết mất.

Tiêu Lạc liếm liếm lên khóe miệng Chu Thiệu Kỳ: "Anh không muốn đi giày, anh nhớ em trai."

Ngay khi Tiêu Lạc lại le lưỡi định liếm tiếp, bụng dưới của Chu Thiệu Kỳ lập tức bốc hỏa, hắn há miệng bắt lấy kẻ khởi xướng, cắn nhẹ đầu lưỡi anh coi như trừng phạt, rồi lại buông ra chuyển sang hôn môi.

Dì Trương mỉm cười nhìn hai người, bà đã thấy hai người thân mật như vậy nhiều rồi, ký ức lại quay về như dòng suối đầu nguồn.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lạc, dì Trương đau lòng muốn chết, khắp người đứa nhỏ gầy yếu này không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều là vết thương mới chồng chất vết thương cũ, hai mắt ướt đẫm nước nằm gọn trong lòng Chu Thiệu Kỳ, trong miệng không ngừng gọi "Em trai, em trai...". Đó cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy cậu chủ nhà mình nổi trận lôi đình, cả người hắn tràn ngập hơi thở giết chóc.

Dì Trương cũng chỉ là người làm, không biết nhiều chuyện của chủ nhân, bà chỉ biết cậu chủ bị người ta bắt cóc năm 14 tuổi, nhà họ Chu tìm kiếm suốt một tháng mới tìm được người, lúc ấy cậu chủ còn đưa thêm Tiêu Lạc trở về.

Tiêu Lạc lớn hơn cậu chủ một tuổi, anh luôn gọi cậu chủ là em trai, ngoài cậu chủ ra anh không cho ai chạm vào mình. Sau này dì Trương mới biết, đầu óc Tiêu Lạc có vấn đề, chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ con.

Dì Trương đã chăm sóc Chu Thiệu Kỳ từ nhỏ, hắn gọi dì đến biệt thự riêng chăm sóc Tiêu Lạc, nói dì phải đối xử với anh như với cậu chủ của mình. Hắn nuôi anh, nuôi mãi, đến giờ đã nuôi được chín năm.