Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 39: Lòng dạ phụ nữ còn độc hơn cả rắn



"Ông thu xếp đem tất cả người làm trở về Lăng gia đi." Lăng Duật cầm cây dao inox cắt miếng beefsteak song anh lấy chiếc nĩa cố định miếng cuối cùng bỏ vào miệng, sau đó anh lấy khăn lau qua loa trên miệng một cái.

Quản gia Lôi nghe xong phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, trước đây phu nhân cho người đến còn tưởng anh sẽ phản đối nhưng ngược lại anh không phản ứng gì, còn bây giờ là vì cái gì mà thay đổi ý nghĩ?

"Ông cũng trở lại đó bồi dưỡng thằng bé Tú Liên cho thật tốt vào, mấy năm nay đã buông lỏng nó quá nhiều rồi." cầm áo khoác mặc lên người, anh quay lại bổ sung thêm một câu.

Ông ta đã đi theo Lăng Duật từ khi anh chưa tròn một tuổi, đây là lần đầu ông ta thấy anh đuổi người của phu nhân trở về Lăng gia nên có đôi chút ngỡ ngàng.

"Vâng, đại thiếu gia."

Lăng Duật đi ra ngoài, xe đã được đậu sẵn chờ ngoài cửa, 067 kính trọng đứng bên cạnh cửa xe.

"067, đám nhóc hôm qua đem bọn chúng đến giao cho cảnh sát Hàn, để anh ta đặc biệt xử lý." anh cúi người đi vào trong xe, hơi thở vẫn không mạnh không nhẹ mà ra lệnh.

067 gật đầu đáp, "Tôi đã biết."

Tập đoàn Lăng Thị.

Vẫn như mọi khi, cô bước vào công ty là sự chú ý cứ đổ dồn vào người, cứ như thể cô là sinh vật lạ mới từ UFO đáp xuống trái đất. Làm bác sĩ riêng cũng chỉ là một cái lí do ngoài ý muốn, làm thư ký càng là việc ngoài ý muốn hơn nữa, tính cô sinh ra trước giờ không thích tranh giành cùng người khác, hà cớ gì ai gặp cô đều có ác cảm?

Hôm nay cô mặc váy ngắn, bắp chân không được che chắn để lộ ra bên ngoài, từng cử động của chân đều thể hiện rõ ràng sự cứng nhắc.

Ting.

Hạ Diệp đứng thẩn thờ ngoài cửa mấy giây mới phát hiện thang máy đang chờ.

Cô muốn tránh xa người đàn ông quyền lực khuynh đảo, càng muốn quay trở về Mỹ tiếp tục làm đứa trẻ quậy phá không ra gì. Ở càng gần một người đàn ông ánh mắt và suy nghĩ đều không thể đoán được khiến cô thấy rất áp lực, cũng giống như khoảng cách giữa hai người khiến cô muốn trốn tránh.

"Hôm nay đúng là ngày nắng ấm áp nha, tôi không nghĩ một người nào đó lại có thể mặc vào người bộ quần áo kín cổ cao tường như thế." hai nhân viên nữ xúm xít nhau đùa cợt, bất kỳ ai cũng có thể nhìn rõ người mà bọn họ đang nhắm đến là ai.

"Đúng vậy, đẹp thì đẹp đấy nhưng càng nhìn càng thấy phong cách ăn mặc thật sự là quá mức đặc biệt đi." người bên cạnh tiếp lời cô ta.

Hai người miệng vẫn nói như vạn năm mới được phân tranh, hơi sức đâu khiến cô quan tâm đến bây giờ? Cô tuy là người thích phê bình nhưng cũng không có nói quá nhiều thứ vô dụng như bọn họ, càng không cùng họ đấu đá mới có thể sống yên ổn bởi vì người xưa thường nói, đắc tội với đàn bà còn độc hơn cả rắn.

Nói đi cũng phải nói lại, kín cổ cao tường trong thời tiết nóng nực như thế này là cô muốn sao? Có trách là trách ông chủ của bọn họ hành sự quá mức, cô không mặc chẳng lẽ là để lộ hết mấy cái dấu răng nằm loang lổ khắp nơi?

Tuy không nhớ diễn biến nhưng ít nhất trong đầu cô vẫn còn loáng thoáng cảm giác của tối ngày hôm qua, thật sự là thuốc làm cho cơ thể cô có cảm giác thoái mái hay là vì cô cũng không thể nào khước từ đây?

Vẫn như thường, cô ngồi vào ghế nằm gật gù trên bàn, cho đến khi sắp lim dim.

« Em vào đây. »

Cô giật mình ngẩng đầu, vừa nghe thấy giọng điệu của người đàn ông kia qua điện thoại bàn là cô lại thấy nóng hết cả người.

"Vâng."

Cốc cốc cốc.

"Vào đi."

Hạ Diệp mở cửa bước vào, trông thì nhẹ nhàng nhưng hết thảy từng bước đều thấy nặng nề, "Lăng tổng, có việc gì sao?"

"Cầm xấp tài liệu này đi theo tôi, chúng ta đến Las Vegas." anh đi tới đưa cho cô bộ tài liệu, trong đó có hầu hết các loại sổ sách để thu mua sòng bạc ở Ma Cau.

Lăng Duật đi lên tầng thượng, cô khổ sở đi theo bước của anh ở phía trước, cô không nghĩ đàn ông lại có thể bước nhanh tới vậy.

Một chút nữa đây rất có thể cô sẽ đối đầu với cả chục cây súng chĩa vào người, trên đời này có ai chịu dâng hai tay đưa khối tài sản của mình cho người khác mà không có phản kháng gì chứ, nếu là cô, cô sẽ xông tới giết luôn kẻ địch.

Một máy bay hạng sang đáp sẵn trên tầng thượng rộng lớn, đây là một loại máy bay tư nhân cỡ lớn, chỗ ngồi gần như là một căn phòng tổng thống ở khách sạn bốn sao. Người giàu có cách phung phí tiền thật đáng sợ nhưng cũng thật đáng ngưỡng mộ, vì ít nhất trong cuộc đời họ sử dụng tiền không khó khăn như cô, có tiền dùng không được, hiển nhiên là vì cô tiếc!

Phòng chủ tịch.

"Lăng Duật, cậu không phải không biết chứ, ông nội của cậu với cha của tôi vốn là hai người bắt tay để cùng mở sòng bạc trở nên phát triển như ngày hôm nay, nay cậu muốn phá hủy nó sao?" người đàn ông đứng tuổi thương tâm nhìn anh.

Anh chỉ cười một tiếng, rồi gật đầu cho phải phép, "Phá hủy thì không hẳn nhưng hôm nay nhất định sòng bạc này phải thuộc về Lăng Thị chúng tôi. Tôi biết giữa chú Tần và ông nội tôi có một chút quan hệ nhưng với tôi chỉ là người quen mà thôi, không hề có can hệ đến."

"Cậu không nể mặt Tần Tả tôi thì ít nhất cậu cũng phải nể mặt ba tôi chứ!" ngực điệu bí bách, ông ta đặt lại tách cà phê lên bàn một cách bực bội.

"Nể mặt? Kể ra thì tôi cũng đã nể mặt chú Tần nên mới đến tận đây để mua sòng bạc với mức giá trên trời đó, các người còn muốn năm mươi năm mươi? Nếu ra thương trường mà cứ đem nể mặt đặt trên trán há phải tôi chắp hai tay để dâng tặng hay sao?"