Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 7: Tôi thề



“Anh...... Anh là ai?” Nữ nhân lắp bắp hỏi, trong đầu lại rất nhanh nhớ tới mấy ngày nay mình đã kết thù với ai?

Trên cao nhìn xuống khuôn mặt chỉ mang chút ngạc nhiên chứ không hề có chút sợ hãi nào, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, cô thật là trấn tĩnh ngoài dự đoán mọi người, bất quá xét thấy có vết xe đổ, lần này anh nhưng đã xốc lại một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.

“Hỏa Hoan, cô không nhớ tôi sao?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô, ngoài ý muốn là, mặt cô lại cực kì trơn nhẵn giống như tơ lụa, giống như đứa nhỏ ham chơi phát hiện được đồ chơi thú vị, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng giữ lấy mặt của cô, trong lòng cũng đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Đều nói oan gia ngõ hẹp, quả nhiên là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi được lại không mất công sức, không nghĩ cô thế nhưng tự đưa tới cửa.

Không chịu ngoại giới quấy nhiễu, Hỏa Hoan vẫn là ngưng thần trầm tư, ngoài ý muốn là người nam nhân kia sờ tới mặt cô khiến cô lại có điểm chóng mặt, thế nhưng thực thoải mái.

“Hỏa Hoan, vẫn là không nhớ rõ sao?” Đoan Mộc Minh con ngươi nháy mắt cũng không nháy nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ, gọi tên như vậy, không hiểu sao có một loại cảm giác tiêu hồn.

Nữ nhân này cũng không làm cho anh chán ghét.

“Anh là cái kia biến thái? Ở trong ngõ hẻm chúng ta gặp qua đúng hay không?” Cả người giật mình, ánh lửa trong nháy mắt, Hỏa Hoan đột nhiên nhớ lại anh, trách không được, trong tay xúc cảm quen thuộc như vậy.

“Chúng ta là gặp qua, chỉ là tôi không phải biến thái.” Đem sức nặng toàn thân đặt ở trên người cô, Đoan Mộc minh tà tà nói, ngón tay mềm nhẹ đảo qua môi như cánh hoa của cô, thở dài một hơi nhẹ như lông vũ, “Cô nói tôi nên làm như thế nào báo đáp cô cấp cho tôi kinh hỉ?”

Hơi thở ấm áp đập vào mặt, mang theo một hương vị nhẹ nhàng thản nhiên nháy mắt đem cô bao vây lại, tham lam ngẩng đầu lên, Hỏa Hoan nhẹ nhàng hôn một chút môi của anh.

“Không ảnh hưởng toàn cục vui đùa anh sẽ không để tâm chứ? Không phải nói, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, anh một đại nam nhân tổng không nên cùng tôi một cô gái yếu đuối so đo đi? Huống hồ, hiện tại anh mạnh tôi yếu, muốn thế nào tùy anh định đoạt?”

Vòng lên cổ của anh, Hỏa Hoan dán trên lỗ tai của anh nhỏ giọng nói, mảnh khảnh ngón tay còn không ngừng vuốt ve, dưới tay nàng như có nhưng âm thanh phiêu lãng của đàn dương cầm gợi lên.

Không thể nghi ngờ, loại trêu chọc như có như không này đối với nam nhân mà nói là trí mạng nhất, trong một khắc, nam nhân đã thề sẽ cắt da uống máu cô này cũng là choáng váng vui sướng, đem bóng dáng nhở bé của cô càng buột chặt hơn, Đoan Mộc Minh vẻ mặt tà mị nở nụ cười.

“Tôi đối với nữ nhân luôn luôn thực ôn nhu, tôi thề.”

Như là nếm được điểm tâm ngon nhất trên thế giới, lưỡi của anh từng chút mô tả đôi môi như cánh hoa của cô, giống như loại rượu ngon nhất, một đôi bàn tay to hứng thú vuốt ve khắp cơ thể cô, vốn là đôi mắt thâm thúy lúc này càng giống như hồ nước thu sâu thẳm liếc mắt một cái cũng nhìn không thấy đáy.

“Tôi muốn chính mình cởi quần áo được không? Để anh cởi, tôi sẽ thẹn thùng.” Hỏa Hoan vẻ mặt hờn dỗi nói, ngón tay còn nhẹ nhàng điểm trên đầu mũi của anh, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.

“Không thành vấn đề, chúng ta đều tự giải quyết từng người a, bảo bối, tôi đối với cô thật sự là càng ngày càng tràn ngập mong đợi