Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 27: Vị khách không mời



Sáng hôm sau , đầu nó đau như búa bổ . Nó lắc đầu , đôi mắt từ từ mở . Những hình ảnh đầu tiên hiện ra mờ nhạt rồi rõ dầnlên . Mắt nó trợn tròn kinh hãi - A . . . . . A . . . . . A . . . . Lâm Hàn Thiên . . . . Anh . . . . . . Anh . . . . . . . .

Hắn nheo mày mở mắt

- Mới sáng ra ! Em làm cái quái gì vậy ?

Nó đánh vào người hắn

- Tên khốn nạn ! Anh cút cho tôi . Anh là một kẻ . . . . Là một kẻ . . . . ! Biến thái . Biến thái . - Em bị gì vậy ! Đó làchuyện bình thường - Thiên giữ lấy hai tay nó

- Bình thường ! Bình thường đối với anh - nó nhìn cậu , ánh mắt đầy tủi hờn

- Kệ em ! Đúng là ! Anh phải đi tắm - cậu bước ra khỏi giườngvà đi vào phòng tắm . Trên giường , nó ôm chăn . Cạch . Thiênbước ra , cặp mày cậu nhíu lại . Cậu tiến nhanh về phíagiường , ngồi đối diện nó

- Em sao vậy ?

- Anh cút đi ! Cút đi . Tôi không muốn thấy mặt anh nữa

- Ai làm gì em hả ?

- Anh . . .

- Sao ? Anh làm gì em ?

- Kẻ dối trá . Anh dám . . . .

- Dám gì ? ? - cặp mày cậu lần nữa nhíu lại vì sự khó hiểu

- Dám . . . . Dám . . . . - nó khóc , không nói được gì nữatrước sự bất hạnh của bản thân - Nín ! - hắn ra lệnh

Nó vẫn cứng đầu , luôn là như vậy . Hắn kéo nó lại , cúixuống , phủ lên đôi môi một nụ hôn kéo dài và mãnh liệt , vàobuổi sáng . Hẳn là rất hiệu quả , nó muốn khóc cũng khôngkhóc được . Dù có khóc thì âm thanh cũng bị đẩy lại .

- Tốt - hắn búng vào trán nó

- Anh . . . Anh nói thật chứ ? - nó nhìn hắn

- Thật giả gì ???

- Anh . . . .

- Được rồi . Em đã bao giờ thấy anh nói dối

- Thật sao . . .

- Em không tin anh ??

- Nhưng mà . . . .

- Được rồi . Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy - Thiên ghé sát vào người nó

- Không . Không cần . Tin . Tôi tin anh - nó tung chăn chạy vào phòng tắm

***

- Bé yêu !!!! - Vũ gọi tha thiết

- Mới sáng ra anh làm gì vậy ! - nó dừng đũa , nhìn anh vàsau là Băng - Nhà anh nghèo , không có bữa sáng nên đến xin em ăn đây - Vũ lấy miếng bánh mì cho vào miệng

- Được thôi . Để em ăn xong rồi anh hãy ăn nha ! - nó nhìn Vũ

- Em không thương anh

- Em như vậy lau rồi !

* * *

Nó ngồi trước ghế salong , bên cạnh là hắn và đối diện là hai kẻ phá đám là Minh Vũ và Băng

- Mới sáng ra anh đã đến nhà em để làm gì ???

- Anh chỉ đến chơi thôi mà ! Gì mà em làm dữ vậy ??? - cậu làm bộ dễ thương

- Chơi . Anh chơi gì ở nhà em !

- Thôi mà ! Anh chịu thua . Anh có việc cần hỏi ?

- Hoàng Minh Vũ mà cũng có ngày cũng phải hỏi người khác - nó cười

- Làm như anh là thiên tài vậy ! Hai người chiến thắng trong đó có kèm một chuyến đi du lịch Đà Lạt đúng không ?

- Hình như là như vậy ??

- Chúng ta đi thôi ! Anh và Băng cũng đi nữa

- Hả !!?

- Sao em không thích sao ?

- Nhưng mà còn phải học . Ông bà mà biết là không phải chỉ mình anh chết đâu . Anh tính lôi em tiên hả ?

- Thôi đi cô nương . Làm bộ chăm học lắm vậy ? - Băng liếc nó

- Chứ sao . Chăm học nên mới có mấy kẻ chuyên chép bài và đe dọa đó - nó lườm hắn - Ý . Ai chép em gái anh

- Là . . . . . Chưa kịp để nó nói xong

- Khi nào ? - hắn nhìn Vũ , cốt là để chặn nó nói

- Mai . Trong giải thưởng của hai người đó !

- Sao anh biết ?

-Chẳng có gì là anh không biết cả . Vậy nha . Thống nhất , mai 7h tại sân bay . Ok - Ừk - nó đáp

* * *

Tối đến

- Em định mang cả khu biệt thự này đi luôn hả !

- Tôi có mang gì đâu mà . Chỉ vài thứ thôi

- Con gái thật là phiền phức . Lúc nào cũng như vậy

- Ừk . Phiền phức thật đấy . Anh không thích thì cút đi

- Đúng là không nên đụng vào lòng tự tôn của phụ nữ

* * *

Sáng hôm sau , tại sân bay . Một đôi trai gái đang làm thu hút mọi sự chú ý của tất cả mọi người

Người con gái trong bộ váy xếp li tinh tế đang ngó nghiêng chờ đợi ai đó . Còn hắn . Đứng im bên cạnh .

- Anh đã nói với em rồi . Cứ nằng nặc đòi đi !

- Ừk . . . . . Sao họ lâu đến thế không biết - nó vẫn tiếp tục - A ! Họ đến rồi - nó reo lên khi thấy bóng dáng hai người kia

- Sao hai người đến muộn vậy ! - nó nói

- Gì ! Muộn sao ? Bọn anh cố gắng đến sớm hơn 10 p rồi đó ! Ta đi vào thôi

Bốn người đi vào . Trên đường đi , nó luyên thuyên chém gió vượtđại dương với Băng , em đó khi ngồi trên xe . Nó cuộn tròn tronglời lòng hắn mà ngủ .

Đêm qua , nó gần như khôngngủ . Mới sáng ra đã lôi hắn dậy , còn hứng khởi làm bữasáng cho hắn . Khi tỉnh dậy , mặt trời cũng đã lên quá đỉnhđầu . Nó nhìn quanh phòng . Là một phòng khá lớn , tông màuchủ đạo là màu trắng - màu mà nó yêu thích , thông với phònglà ban công bằng gỗ . Chiếc giường đôi mềm mại , rèm cửa xanhvà đèn chùm tinh tế . . . . . . . Nói chung là rất đẹp .

- Dậy rồi àh - giọng hắn vang lên

Nó quay sang nhìn Thiên rồi bật tung ra khỏi giường . Chạy nhanh ra ngoài ban công - WOW ! Thích thật đấy ! Ở đây một tuần liền !

- Em thích như vậy sao ?

- Có thểlà thế ? Nơi này rất đẹp !!! - nó dang hai tay , nhưng đang tậnhưởng làn gió mới Bỗng dưng , Thiên vòng hai tay rắn thép củamình vào vòng eo thon thả , gối đầu lên vai . Nhi thoáng chốcđỏ mặt rồi nhanh chóng gỡ lấy tay Thiên nhưng không sao gỡ nổi

- Anh . . . . Anh . . . . Làm gì vậy ? ?

- Một chút thôi ! - cái chất giọng này làm nó không tài nàocó thể miễn dịch được Nó và hắn cứ như thế. Có lẽ vẫn sẽnhư thế cho đến khi nào nếu như . . . .

- Bảo bối ngủ chưa dậy sao ? Anh vào nhé

Nhi vô cùng bối rối . Vội vàng gỡ tay Thiên ra như thể là mình bị bắt quả tang về vấn đề gì sai trái vậy . Cậu đứng thẳngdậy nhưng tay vẫn siết lấy eo nó . Bất ngờ , nó xoay người lại . Nó và hắn . Hai thân thể gần gũi đến mức khó có thể gầngũi hơn . Hắn nhìn nó . Nó nhìn hắn . Cùng nhau nhìn xoáy sâuvào mắt đôi phương . Sức hút là quá lớn . Không chần chừ haysuy nghĩ thêm một giây . Thiên cúi xuống . Một nụ hôn nhẹ nhàngchứa đầy yêu thương - Hai người làm gì mà lâu dữ vậy ! - Vũnhìn Thiên khi vừa được cậu mở cửa

- Có chuyện gì sao ??

- ỪK . Bé con chưa dậy sao ?

- Rồi !

- Nó đâu ?

- Đang tắm !

- Hả ???? - Vũ trợn mắt

- Cái gì !

- À . . . Ờ . . Không có gì . Tôi định rủ hai người đi ăn thôi . Lát nữa gặp !

Nói rồi Vũ quay đi . Còn hắn . Lạnh lùng . Dứt khoát đóng cửa cái

Rầm