Bảo Bối Lên Nhầm Giường

Chương 9



Từ Đài Loan đến đại lục thì phải ở Hong Kong chuyển máy bay, khi mọi người đến Liêu Ninh thì trời cũng đã tối muộn. Ra khỏi trạm hải quan ở sân bay, Bùi Bội nhịn không được vặn vẹo thắt lưng. “Rốt cuộc đến nơi.”

Bùi Tòng Ngạn nhìn chung quanh trong chốc lát. “Vẫn là bộ dáng của một người già, một chút không thay đổi.”

Khá khen cho khẩu khí của ông cụ non. Cổ Việt Trì không nói chỉ hé miệng mỉm cười. Đột nhiên một người đàn ông vẻ mặt như quỷ, tóc húi cua xa lạ đi đến chỗ Cổ Việt Trì. “Cổ tiên sinh.”

Sái Ảnh, Bùi Tòng Ngạn cùng Bùi Bội không khỏi giật mình ngây ngốc một chút. Cổ Việt Trì mím miệng cười khẽ. “Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi sao?”

“Đúng vậy, xe đang đợi ở bên ngoài.”

Người đàn ông tóc húi cua cung kính nói. Cổ Việt Trì nhìn ba người đang ngây ngốc sau lưng không khỏi tươi cười, có lẽ là do cá tính, tươi cười như vậy lại xuất hiện tự tin ngạo nghễ. “Mọi người lại đây, anh giới thiệu vị bằng hữu này.”

Bằng hữu? Sái ảnh nắm chặt hành lý đi tới, Bùi Tòng Ngạn thì nắm chặt tay mẹ, ba người cùng nhau đi đến hướng Cổ Việt Trì. “Nhà khảo cổ học ở Trầm Dương, Vương Dũng.”

Vẻ mặt Cổ Việ Trì cẩn thận tỉ mỉ giới thiệu. “Xin chào, tôi là Sái Ảnh, là Cổ tiên sinh…”

“Trợ lý.”

Cổ Việt Trì không chút hoang mang tiếp lời. Một chút kinh ngạc hiện nhanh trên khuôn mặt Sái Ảnh, mặc dù không biết dụng ý của Cổ Việt Trì, nhưng là anh ta vẫn vui vẻ phối hợp. “Đúng vậy, tôi là trợ lý của Cổ tiên sinh.”

“Sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm Sái Ảnh.”

Cổ Việt Trì trực tiếp phân công nhiệm vụ cho Sái Ảnh. “Đúng vậy, sau này có việc gì thì cứ gặp tôi.”

Sái Ảnh phối hợp vô cùng tốt. Vương Dũng tươi cười bắt tay Sái Ảnh. “Được, sau này có việc gì tôi sẽ tìm đại ca.”

Sau đó anh ta nhìn thấy Cổ Việt Trì đứng cùng Bùi Bội mà ở giữa là Bùi Tòng Ngạn nên lập tức trên mặt anh ta hiện lên chút kinh ngạc. Một tay Cổ Việt Trì ôm bả vai Bùi Bội, một tay đặt trên vai Bùi Tòng Ngạn. “Đây là phu nhân của…”

Bùi Bội ngạc nhiên mở to hai mắt, nhưng trên vai lại có một lực ấn xuống ám chỉ cô. Bùi Bội hiểu dụng ý của anh, cho dù lòng không muốn nhưng cũng không thể mất mặt, đành phải cứng đầu mỉm cười gật đầu. “Xin chào.”

“Cổ phu nhân, xin chào.”

Vương Dũng thu hồi mỉm cười, cúi đầu xem xét người đứng giữa hai người lớn. “Không cần phải nói, cháu nhất định là con Cổ tiên sinh.”

Đối với đứa con thông minh này thì Cổ Việt Trì không cần ám chỉ, cũng không cần giấu giếm thân phận, bởi vì nó vốn chính là con Cổ Việt Trì. “Xin chào, cháu gọi là Tòng Ngạn.”

Vì không để ba mẹ cãi nhau trước mặt mọi người, nên nó thông minh không nói ra họ, cũng miễn cho Vương Dương nghi ngờ lung tung. Vương Dũng ngẩng đầu, mặt mang nụ cười nhìn thẳng Cổ Việt Trì. “Trước tiên tôi đưa mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi.”

Cổ Việt Trì vui vẻ gật đầu. “Đi.”

Đoàn người Cổ Việt Trì ngủ lại tại một khách sạn thuộc hàng quốc tế. Vương Dũng theo lời của Cổ Việt Trì đặt hai phòng khách sạn loại vip. Đi vào một phòng khách sạn, Cổ Việt Trì tìm một sô pha ngồi xuống, Sái Ảnh, Vương Dũng cũng tự ngồi xuống. Đang lúc Bùi Bội do dự, lơ đãng gặp ánh mắt của Cổ Việt Trì, nếu anh ta giới thiệu cô là vợ của anh ta, thì cô đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh anh ta để diễn cho xong màn này. Cánh ta Cổ Việt Trì đặt trên lưng ghế liền chuyển qua đặt trên vai Bùi Bội, cố ý biểu hiện chồng đối với vợ vô cùng thương yêu che chở, như là một đôi vợ chồng ngọt ngào làm người ta hâm mộ. “Vương Dũng, chuyện đào bới miếu nữ thần vẫn tiến hành thuận lợi chứ?”

Vương Dũng băn khoăn đảo mắt qua Bùi Bội và Sái Ảnh, hoang mang nhìn Cổ Việt Trì. “Không sao, anh cứ việc nói thẳng, một người là trợ lý của tôi, một người là vợ tôi, đây không có người ngoài.”

Cổ Việt Trì làm như không có việc gì nói. “Đã tìm được chỗ, căn cứ vào địa hình của địa phương thì hẳn đó là lối vào miếu.”

Vương Dũng cố lấy dũng khí nói. Lối vào miếu nữ thần? Nháy mắt hai mắt Bùi Bội sáng ngời, cô từng thấy di chỉ khả năng có miếu nữ thần được xây dựng ở đó, đó là vùng đất chỉ có đất trải rộng, thế nhưng Vương Dũng thần thông quảng đại có thể tìm được lối vào miếu thần. “Thật tốt quá.”

Con ngươi thâm thúy của Cổ Việt Trì lóe sáng dị thường. “Anh mời bao nhiêu nhân công đào bới?”

“Hai mươi tám người.”

Vương Dũng báo cáo lại. Cổ Việt Trì tạm dừng một chút, cụp mắt trầm tư một lát. “Khi nào chúng ta có thể đến hiện trường?”

“Muốn đi khi nào cũng được, chừng nào anh muốn đi thì có thể đi, tùy thời gian anh đi thì tôi cho người chuẩn bị xe.”

Vương Dũng không chút suy nghĩ đáp lại. “Như vậy…”

Cổ Việt Trì nghiêng đầu xem xét Bùi Bội “Bà xã, ý em thế nào?”

Bà xã? Rất dễ nghe đi. “Nếu có thể, ngày mai chúng ta qua nhìn một cái.”

Chỉ mới nghe tìm được lối vào thần miếu mà Bùi Bội đã rất hưng phấn, rất muốn khẩn cấp bay qua đó nhìn một cái. “Được rồi, vậy mai đi. Vương Dũng, phiền anh dẫn chúng tôi đi.”

“Được, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Vương Dũng đứng dậy. “Mọi người đi đường xa mệt nhọc, nay nghỉ sớm một chút, hiện tại tôi phải đi sắp xếp để ngày mai xuất phát.”

“Được, cảm ơn anh.”

Cổ Việt Trì đứng dậy tiễn Vương Dũng ra tận cửa. Bùi Bội không kiềm chế được hưng phấn kêu to. “Cư nhiên tìm được cửa vào miếu thần!”

Đây chính là lịch sử đáng giá nhất xuất hiện, nếu thật sự đào bới được miếu nữ thần biến mất ngàn năm thì trong chốn sưu tầm bảo vật cô là người nổi danh nhất. “Trước đừng vui mừng quá sớm.”

Cổ Việt Trì tạt cho cô một chậu nước lạnh dập tắt nhiệt huyết của cô. “Anh sao thế, lần này đến đây không phải vì miếu thần sao? Hiện tại người ta tìm được manh mối thì anh lại trưng ra bộ mặt quái dị đó là sao?”

“Rất nhiều chuyện không đơn giản như bề ngoài đâu, trong đó có rất nhiều chuyện chúng ta không thể đoán được người khác có lừa gạt mình hay không, ngày mai đi miếu nữ thần, trăm ngàn lần đừng để lộ tình cảm hưng phấn, để cho bọn họ nghĩ chúng ta là người ngoài nghề, là kẻ ngốc tìm chỗ tiêu tiền, hiểu không?”

Cổ Việt Trì nghiêm giọng răn dạy. “Con thì sao đây?”

Không biết từ khi nào thì Bùi Tòng ngạn xông ra. “Con cũng như vậy, bất quá con có nhiệm vụ quan trọng nhất.”

Trong mắt thâm trầm Cổ Việt Trì lộ ra ý cười quỷ dị. “Nhiệm vụ gì?”

Vừa nghe mình có nhiệm vụ đặc biệt thì trong mắt đã hiện lên ánh sáng đắc ý. “Ba ba muốn con chú ý đám người đào bới kia, có rất nhiều người cũng chú ý đến địa phương nhỏ này.”

Cổ Việt Trì cố ý cùng con trao đổi ánh mắt. “Con đã hiểu, con sẽ chú ý.”

Bùi Tòng Ngạn cao hứng phấn chấn đáp ứng. Làm sao anh ta có thể sai một đứa trẻ làm một nhiệm vụ nặng như vậy, mà bọn họ là người lớn chỉ làm một việc là giả ngu thôi Bùi Bội không cho là đúng trừng Cổ Việt Trì. “Anh giao cho thằng bé làm việc này có quá nguy hiểm hay không?”

Cổ Việt Trì mỉm cười trấn an Bùi Bội. “Vì nó là một đứa trẻ nên bọn họ sẽ không chú ý đến nó, ngược lại là chúng ta thì bọn họ sẽ ngầm giám thị mỗi cử chỉ hành động của chúng ta.”

“Ân, anh cũng đồng ý với Việt Trì, đừng nhìn vào vẻ mặt đôn hậu của Vương Dũng, phòng tâm của người khác cũng không thừa.”

Sái Ảnh phụ họa nói. Nếu mọi người đều nói như vậy thì Bùi Bội đành đem khí lực chống đối nuốt trở lại trong bụng. “Hừ, tôi mới mở miệng nói với hai người hai câu, hai người đã quyết định, bất quá trước tiên là nói đến chuyện Tòng Ngạn, vạn nhất Tòng Ngạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi có chết cũng bám theo hai người không dứt!”

Cổ Việt Trì mỉm cười yếu ớt, tươi cười nhưng đầy nỗi đau. “Được.”

Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, lo sợ quát to một tiếng. “Chỉ có hai gian phòng, đêm này ngủ thế nào đây?”

Cổ Việt Trì không nhanh không chậm đứng dậy. “Con cùng Sái Ảnh một phòng, em và anh một phòng.”

Oanh! “Em và anh ngủ một phòng?”

Cư nhiên dám quang minh chính đại chiếm tiện nghi của cô. Cổ Việt Trì ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Em cũng đã tới đại lục, vợ chồng phải ngủ chung một phòng.”

“Không Em và con một phòng, anh ngủ một phòng với Sái Ảnh.”

Rõ ràng là rắp tâm, tuyệt đối cô không để như anh ta mong muốn. “Chuyện này không thể được, lỡ ngày mai Vương Dũng đến, phát hiện vợ chồng mình phân phòng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì…”

“Đồn cứ cho hắn đồn, có nhiều cặp vợ chồng vẫn phân phòng ngủ đấy thôi”

. Rốt cuộc Bùi Bội bướng bỉnh biện hộ. “Con không ngủ cùng phụ nữ.”

Bùi Tòng Ngạn nhảy ra nói chuyện. “Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa?!”

Bùi Bội tức giận chậm rãi nắm chặt hai tay, mắt mở to nhìn con, mẹ hắn gặp vấn đề thất thân, cư nhiên nó đi giúp ba ba? Thật sự là cô nuôi không hắn. “Con đã mười tuổi còn ngủ cùng mẹ, chuyện này nói ra không để họ cười mới lạ, loại chuyện mất mặt này đừng đổ lên đầu con.”

Bùi Tòng Ngạn cười tươi dối trá. “Tòng Ngạn!”

Bùi Bội vì tức giận mà mặt đỏ lên. “Còn không đi!”

Một sư tử Hà Đông rống lên thật đáng sợ, khiến Bùi Tòng Ngạn vội vàng kéo Sái Ảnh chuồn mất dạng. “Bùi, Tòng, Ngạn.”

Bùi Bội cứ việc hét lên còn Bùi Tòng Ngạn thì cứ việc chạy đi vẫn không quay đầu. Duy nhất chỉ có hai con ngươi đen khó có thể phát hiện ý cười lẳng lặng chăm chú nhìn cô. “Đừng hét lên, khách sạn sẽ nghĩ có chuyện xảy ra đấy.”

Bùi Bội tràn ngập tức giận không có chỗ bộc phát, mặt đỏ tai hồng xoay người nhìn chằm chằm anh. “Đừng tưởng rằng như như vậy sẽ như mong muốn của anh.”

“Như anh mong muốn?”

Oan uổng, thế nhưng cô giận con lại thành đánh lên người anh. Bùi Bội thở phì phì tiêu sái đến bên giường, hai tay phát điên kéo một cái chăn và một cái gối ném về phía anh. Cổ Việt Trì bắt được chăn và gối. “Tôi ngủ giường, còn anh tìm chỗ khác ngủ đi!”

Tức giận lên đến đỉnh điểm cô liền nói to. Hạ tối hậu thư? Con ngươi Cổ Việt Trì ẩn ý cười quét một vòng trên gương mặt đang thở phì phì, đối mặt với lửa giận của cô anh vẫn vui vẻ cười như không cười. “Vâng, tuân lệnh nữ vương.”

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của anh, tức giận của Bùi Bội không phát được, mà không phát ra thì tổn hại thân thể, đành phẫn nghẹn xoay người đến bên giường, quăng người xuống giường, kéo chăn rồi chui vào trong chăn, động tác nhanh gọn. Xem người phụ nữ của mình hờn dỗi khiến khóe miệng Cổ Việt Trì tự nhiên khoe ra một chút ý cười. Không biết là do tức giận quá hay là thế nào, mà nguyên một đêm trước cô không ngủ được, thế nên đêm nay cô ngủ bù, đêm nay Bùi Bội ngủ cực kỳ thư sướng. Ánh mắt mơ hồ, thân hình vặn vẹo như mèo lười tham ngủ. “Sớm.”

Tiếng nói trầm thấp dịu dàng mê người vang lên. Tiếng nói dịu dàng đã làm thức tỉnh thần kinh, đầu óc của cô, đột nhiên cô nhớ lại, cô đang ở Trầm Dương mà không phải Đài Loan, trong phòng này còn có một người khác. Nghĩ vậy cô ngẩng đầu, thân hình cao lớn đã đứng trước mặt cô. Anh mang áo ngủ, tóc ẩm ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong, vạt áo ngủ trước rộng mở lộ ra vùng ngực rắn chắc. Trái tim Bùi Bội đập dồn dập khiêu khích. “Ách…sớm.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng em khi rời giường.”

Giọng nói Cổ Việt Trì đắc ý như gió xuân tháng ba, trên miệng còn mỉm cười dịu dàng, làm chết người không đền mạng. Bùi Bội cào cào đầu tóc đang rối tung, há mồm hách xì một cái. “Như thế nào lại không dọa anh chạy?”

“Vì sao sẽ dọa anh chạy ”

Anh cười tươi sáng lạng “Bộ dáng em tỉnh ngủ thật đáng yêu.”

Bệnh thần kinh, vừa tỉnh ngủ mà đáng yêu Cổ Việt Trì đi đến sô pha lấy chăn và gối tối qua cô ném cho anh đưa trở lại trên giường, còn cố ý ngụy trang bộ dáng anh ngủ trên giường. “Như vậy sẽ không làm cho người ta nghi ngờ.”

Anh vỗ vỗ cái gối, bên môi giơ lên một chút mỉm cười. “Cần phải làm như vậy sao?”

Cô xem không quen anh như vậy. “Ít nhất có thể không để người ta nghi ngờ hai chúng ta có ngủ chung hay không”

. Anh nhún nhún vai. Thật sự là cẩn thận quá độ! “Anh vừa mới tắm xong, em cũng đi tắm đi.”

Anh nhắc nhở cô. Không cần anh nói thì cô cũng biết. “Hành lý của em đâu?”

Cổ Việt Trì nhìn về sau tủ quần áo. “Ở đằng kia.”

Bùi Bội lười biếng xốc chăn lên, hai chân đứng trên thảm, hai tay chống đỡ mép giường, cúi đầu không nhúc nhích. Anh nhướn mi, trong mắt ý cười tà ác. “Em muốn anh ôm em đi phòng tắm phải không? Thật như vậy sao, anh phi thường vui vẻ cống hiến sức lực cho em.”

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu, tức giận liếc mắt. “Đừng vọng tưởng.”

Anh vờ như không nghe thấy, tự mình đi đến tủ quần áo, mở tủ tìm kiếm áo quần cho cô, chỉ lát sau tay anh đã cầm đầy quần áo. “Vương Dũng đã chờ ở dưới lầu, tốt nhất em nhanh lên một chút.”

“Khiến cho anh ta chờ thì thế nào…”

Cô hờn dỗi. Anh đi đến bên giường, để toàn bộ áo quần lên trên giường. “Thời gian chính là tiền tài, cho nên tốt nhất em nên chạy nhanh vào phòng tắm đi, hiện tại anh muốn mặc quần áo.”

Giọng anh kiên định. Anh càng thúc giục, cô càng cố ý kéo dài thời gian. “Anh mặc quần áo của anh, em cũng không gây trở ngại gì cho anh.”

Anh nhướn một bên mày rậm, nhún nhún vai, liếc cô một cái đầy hứng thú, sau đó dùng tay cởi dây lưng áo ngủ, quẳng cho cô một nụ cười. “Em muốn nhìn thì anh đây cực kỳ hoan nghênh.”

Cổ Việt Trì cởi bỏ dây lưng, lập tức áo ngủ đi xuống… Anh thật sự cởi áo quần trước mặt cô a! “Biến thái, cuồng ở trần.”

Bùi Bội hét lên một tiếng, hốt hoảng chạy đến phòng tắm, đóng rầm cửa lại. “Làm sao anh ta có thể…”

Tim đập gia tốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Mặc kệ thế nào, hiện tại cô đã muốn ở trong phòng tắm, cô tính tắm rửa thật tốt, dập tắt lửa nóng khiến toàn thân cô khô nóng lên. Mở vòi hoa sen ra, cô chuẩn bị cởi quần áo, cô mới nhớ tới vừa rồi vội vàng chạy vào phòng tắm nên đã quên lấy áo quần sạch theo. Bây giờ đi ra ngoài lỡ anh ta đang lõa thể… Trời ạ! Cái này không biết nên như thế nào cho phải a? Ai, tiến thoái lưỡng nan! Dúng kế này đi…Cô cứng rắn da đầu lấy tay gõ cửa phòng tắm, ý muốn anh chú ý, sau đó nói to. “Phiền anh lấy hành lý lại đây giùm em.”

Im lặng một lúc rốt cuộc cũng có lời đáp lại. “Chính mình đi ra lấy.”

Đáng giận! “Bây giờ em không thể ra.”

Bùi Bội hổn hển hét lên. Lại là im lặng. Đột nhiên, cửa phòng tắm truyền đến hai tiếng gõ, làm cho cô sợ hãi lùi ra xa. “Hành lý của em ngay tại cửa, với tay ra là có thể lấy được.”

Cô cẩn thận hé ra cánh cửa, lén lút xem bên ngoài, sau đó tay nắm chắc hành lý trên sàn nhà rồi rút lui rất nhanh, giống như sợ anh thừa cơ bắt lấy cô. Cho dù biết ý tưởng này thật buồn cười, nhưng ngẫm lại, tối hôm qua chỉ có anh và cô ở cùng một phòng, cô nam quả nữ, nếu như anh muốn xâm phạm cô thì tối hôm qua đã giáo huấn cô rồi, giống như mười năm trước, không chỉ là suốt đời khó quên mà còn giống như bóng ma vĩnh viễn đi theo. o0o Khi Bùi Bội mở cửa phòng tắm, nhìn thấy Cổ Việt Trì thảnh thơi tựa trên tường cạnh phòng tắm, thì thái độ thư thái biến thành cương ngạnh. Vẻ mặt Cổ Việt Trì mang một chút thưởng thức đánh giá cô, cô chọn một bộ đi công tác thật nhàn nhã, tóc búi cao, chỉnh thể phối hợp coi như khéo. “Thật sự chúng ta có một chút tâm ý tương thông.”

Cô bình tĩnh ngắm nhìn áo quần của anh, thế nhưng anh cũng mặc một bộ áo quần vải bố nhàn nhã, trong phút chốc, cô không biết nên ca ngợi phụ họa vào hay là ảo não chính mình lại đi nhìn anh ta mặc quần áo gì. Cô tức giận trừng anh một cái. “Đừng nghĩ mặt anh thiếp vàng, ai tâm ý tương thông với anh chứ? Chính là không khéo em chọn trúng bộ này mà thôi.”

Cổ Việt Trì cụp mắt xuống giấu đi ý cười trêu chọc cô. “Được, được, được, tùy em nói, thời gian không còn sớm, anh nghĩ mọi người chờ dưới sảnh đã hết kiên nhẫn rồi.”

Bùi Bội giận đỏ mặt cầm cái mũ bên cạnh lên, dùng sức bước thật nhanh đến bên cửa, mở cửa ra, cô căm tức quay đầu nhìn Cổ Việt Trì còn đang đứng bất động. “Không phải anh nói bọn họ chờ đã hết kiên nhẫn rồi sao, giờ anh còn đứng đó làm gì?”

Cổ Việt Trì gợi lên môi cười, bước đi đến trước mặt cô, dịu dàng ca ngợi. “Hôm nay em đẹp quá.”

Dứt lời, anh lướt qua cô ra khỏi phòng trước. Nháy mắt toàn thân Bùi Bội cương lên một chút, hai má khô nóng, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn nhịp. Cảm giác cuồng loạn thế này làm cho cô cảm thấy phiền chán nhưng lại thấy vui trong lòng.