Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 72: Trừ anh ra không muốn gì hết



Đỗ Nhược không đi học lại. Mặc dù Trần Vũ Dương đã chuẩn bị tốt mọi thứ, mấy bạn học ngày hôm đó đã bị hắn cho chuyển trường, nhưng Đỗ Nhược vẫn không muốn đến trường học. Trần Vũ Dương không phản đối, hắn cũng không thích Đỗ Nhược đi học.

Cứ để cho Đỗ Nhược ở nhà như vậy hẳn cậu cũng sẽ rất buồn chán. Trần Vũ Dương muốn Đỗ Nhược tới công ty ắn làm, nhưng thời tiết lúc này bắt đầu có tuyết. Bây giờ Đỗ Nhược chỉ chuyên rúc vào trong vỏ ốc ấm áp (ý là cái chăn ấy ạ, chẹp chẹp =)) của mình, cả ngày làm ổ trên giường, trên sofa, không chịu đi đâu hết.

Cửa mở, Trần Vũ Dương mới từ bên ngoài trở về, toàn thân bao phủ bởi giá lạnh. Đỗ Nhược ngốc nghếch ở nhà cũng không chịu ngồi yên, vừa thấy Trần Vũ Dương về liền vội vàng chạy tới. Trần Vũ Dương lập tức nhíu mày: “Lại không mang giày chạy lung tung ồi, đừng tới đây, thân nhiệt anh giờ thấp lắm.”

Đỗ Nhược uỷ khuất bĩu môi, trở lại sofa, đắp mền dầy cộm lên người.

Trần Vũ Dương bất đắc dĩ, đành phải nói nhẹ nhàng: “Sao thế?”

“Em muốn đi làm, em biết em không làm được gì, nhưng mà em không muốn ở nhà như vậy. Anh đã nói sẽ cho em đến công ty làm khi tuyết ngừng rơi.” Đỗ Nhược oán giận. Điều này làm Trần Vũ Dương cảm thấy dở khóc dở cười, trước khi tuyết rơi, là tự thân Đỗ Nhược không muốn đi đâu, bây giờ lại đổ lỗi cho hắn.

Trần Vũ Dương thay quần áo, đi qua ôm Đỗ Nhược ấm áp vào ngực, thoải mái kêu một tiếng. Mỗi ngày trở về, đều có thể ôm Đỗ Nhược toàn thân ấm áp như vậy vào lòng, cảm giác này luôn giống như ngọn lửa, sưởi ấm trái tim hắn.

“Tại sao anh không nói chuyện, em muốn đi làm, em nói em muốn đi làm!!!” Đỗ Nhược bất mãn kéo kéo áo Trần Vũ Dương.

Trần Vũ Dương vẫn không nói chuyện, giống như cố ý muốn chọc Đỗ Nhược giận dỗi. (hớ hớ anh giỏi :v )

Đỗ Nhược nhìn thấy Trần Vũ Dương chỉ cười mà không đáp, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nằm úp sấp trên vai Trần Vũ Dương, hơi dùng sức, cắn môi anh.

Cắn xong rồi, lại diễu võ giương oai hất cằm nhìn Trần Vũ Dương.

Đột nhiên Trần Vũ Dương xoay người, áp Đỗ Nhược dưới thân mình: “Bảo bối… Em đang quyến rũ anh sao?”

“Anh, tên sắc lang này, nghĩ gì vậy.” Đỗ Nhược đỏ mặt.

Sau khi thân thể Đỗ Nhược tốt lên, Trần Vũ Dương luôn chiều cậu hết mực, có lúc Đỗ Nhược nóng nảy, không chịu nổi, liền cắn hắn, những chỗ bị cậu cắn nhiều nhất là cánh tay và bả vai hắn.

“Lại đây, nói cho anh nghe, em muốn làm ở những bộ phâ khác giống như công nhân viên chức bình thường hay là làm trong phòng làm việc của anh.” Trần Vũ Dương hôn môi Đỗ Nhược, đầu tựa vào cổ cậu.

Đỗ Nhược đẩy anh ra: “Anh nặng lắm.”

Trần Vũ Dương nghiêng người, thân thể cúi xuống theo Đỗ Nhược, nằm bên cạnh cậu, lấy chăn bao lấy hai người: “Nghĩ xong chưa?”

“Em không đến công ty đi làm, em muốn đi theo anh, anh cho em làm việc bưng trà rót nước thôi được không?” Đỗ Nhược bốc đồng giống như đứa trẻ, sống cuộc sống ngây thơ đơn giản, cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sau này mình sẽ như thế nào, trước kia cậu luôn có cảm giác mình không có tương lai, cho nên qua được một ngày thì tốt một ngày, cũng không muốn đi học thứ gì đó, bây giờ Trần Vũ Dương nuôi cậu, càng làm cái tính được nuông chiều thành hư của cậu phát tác thêm.

“Nhược Nhược, em không nghĩ về cuộc sống sau này của mình sao?” Trần Vũ Dương thích Đỗ Nhược sống như bây giờ, nhưng lại thay cậu cảm thấy tiếc nuối, cuộc đời một con người, dù sao cũng nên làm chuyện gì đó ý nghĩa, như vậy thì sống một đời này cũng coi như là không quá vô ích.

“Có phải anh ghét bỏ em hay không?” Hai tròng mắt sáng ngời của Đỗ Nhược lập tức xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, uỷ khuất nói: “Em biết mình không hơn được người khác, em cũng là đàn ông, lại luôn muốn anh nuôi em, có phải em quá ỷ lại vào anh hay không?”

Trần Vũ Dương nghe vậy, cũng biết vừa rồi mình không nên nói câu nói kia, chắc chắn vật nhỏ này lại suy nghĩ lung tung, nhạy cảm như vậy kia mà.

“Sao lại như thế được?! Anh còn hi vọng em vĩnh viễn không bước ra khỏi cửa nữa cơ mà, anh nuôi em, là bởi vì anh yêu em, còn nữa, em còn nhỏ, vẫn còn là con nít, nói gì mà đàn ông hay không đàn ông chứ.” 

“Năm nay em hai mươi ba, đâu còn nhỏ.” Nếu Đỗ Nhược không nói, Trần Vũ Dương thật không nhớ Đỗ Nhược đã hai mươi ba, nhưng trong mắt anh cậu vẫn là con nít, không khác ba năm trước đây chút nào, tính tình thì vẫn như xưa. (o.O thật đấy O.o) 

“Đúng ồi, từ ngày chúng ta biết nhau đến nay đã là ba năm rồi.” Trần Vũ Dương không khỏi cảm thán đôi chút. Cảm thán sự thay đổi của lòng mình, sự thay đổi của Đỗ Nhược.

Bản thân hắn đã thay đổi rất nhiều, trái tim hắn sẽ luôn trở nên dịu nhẹ khi đối mặt với Đỗ Nhược, còn Đỗ Nhược, ngày càng biết làm nũng, không nói đến vẻ bề ngoài, thì cậu luôn bày trò giống như đứa trẻ nhỏ.

Đỗ Nhược trước kia, hai mắt quật cường, cho nên lần đầu tiên lên giường, Trần Vũ Dương hung hăng chỉnh cậu một trận, dám giương móng vuốt trước mặt hắn thì chết chắc rồi.

Bây giờ, mèo con có người bảo bọc, móng vuốt vẫn đưa ra, lại không dùng để bảo vệ chính mình, mà dùng để giải trí. (hảo có ích =))

“Trần Vũ Dương, em đi theo anh không được sao?” Hai người yên lặng thật lâu, Đỗ Nhược cuối cùng vẫn kiên quyết muốn biết đáp án.

Trần Vũ Dương xoa xoa đầu Đỗ Nhược, nói: “Em không cần lớn lên, không cần lo lắng chuyện gì hết, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh sợ em tiếc nuối, sợ em hối hận cuộc sống của mình, ngoại trừ anh ra, sẽ không có gì để nhớ về hết.”

“Trừ anh ra không có gì hết sao?” Đỗ Nhược mê man nhìn Trần Vũ Dương, bắt đầu suy xét vấn đề này. Cuộc sống của mình ngoài việc quay quanh Trần Vũ Dương, mình nên làm gì đây? Đỗ Nhược nhớ đi nhớ lại, tự nhiên cảm thấy khó chịu, đẩy Trần Vũ Dương ra, một mình ngồi suy nghĩ.

Trần Vũ Dương cũng không quấy rầy cậu, để cậu ngồi trên thảm, tắt TV, lên lầu.

Đồ Liên và Trần Mộ Tư về nhà liền nhìn thấy một mình Đỗ Nhược ngồi trong phòng khách, không biết suy nghĩ gì mà mặt mày ngơ ngác. Trần Mộ Tư kéo tay áo Đồ Liên, nhỏ giọng hỏi: “Lại sao nữa rồi kìa? Nhược Nhược cãi nhau với cha hả?”

Đồ Liên lắc đầu, ý là chính y cũng không rõ ràng lắm.

Đồ Liên đi tới bên người Đỗ Nhược, hỏi: “Cậu Đỗ Nhược, có chuyện gì vậy?”

Đỗ Nhược ngẩng đầu nói: “Tôi đang suy nghĩ về cuộc đời.” Trần Mộ Tư bật cười: “Chuyện suy nghĩ về cuộc đời khó khăn này giao cho cha đi.” Đỗ Nhược bất mãn bĩu môi: “Chuyện của người lớn, em không hiểu đâu.” Trần Mộ Tư không nói gì, chỉ làm bộ làm tịch thở dài.

Đồ Liên cười cười, vỗ đầu Trần Mộ Tư: “Đi lên thay quần áo, mời tiên sinh xuống ăn cơm luôn.”

Đợi Trần Mộ Tư lên rồi Đồ Liên mới lên tiếng: “Tiên sinh nói gì với cậu?”

“Anh ấy hỏi tôi có nghĩ tới chuyện trừ anh ấy ra, cuộc sống của tôi nên như thế nào mới tốt.”

“Đây là do tiên sinh hi vọng cậu rõ ràng chuyện mình muốn làm, cho chính cậu suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình. Vấn đề này rất đơn giản, mỗi người đều có nguyện vọng, khát vọng riêng của mình, vậy giấc mơ của cậu là gì?”

“Giấc mơ của tôi? Tôi không đặc biệt thích thứ gì cả, thứ tôi thích nhất…” Đỗ Nhược do dự một chút, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Thích Trần Vũ Dương nhất.” (hớ hớ =]]]]]]]] trả lời hay gớm :v)

“Đương nhiên, người em thích nhất chỉ có thể là anh.” Trần Vũ Dương đứng trên lầu hai, thản nhiên nhìn cậu, nở nụ cười dịu dàng.