Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 57: Lãnh đạm



Khi Trần Vũ Dương về đến nhà, trời đã tối. Công ty thật sự là có việc, lần này hắn không có lừa Đỗ Nhược, nhưng cũng là cố ý bỏ Đỗ Nhược lại, phạt cậu cái tội không tin tưởng hắn. Những lời như như chịu trách nhiệm chỉ là Đỗ Nhược thuận miệng nói ra, chỉ là một phút bốc đồng. Nhưng Trần Vũ Dương vẫn cho rằng nên trừng phạt, chung quy là vẫn không thể nuông chiều quá mức đứa nhỏ này được.

An Viễn được thả ra, điều này làm Trần Vũ Dương khá bất ngờ. An Viễn vừa mới ra đã ngay lập tức nghĩ đến phương thức trả thù. Tuy thế lực của gã giờ đã kém xa so với Trần Vũ Dương, nhưng có rất nhiều chuyện Trần Vũ Dương cần phải thu xếp bây giờ. Tỷ như mèo nhỏ kia, vốn không có chút lực sát thương nào không phải sao? Đỗ Nhược, cậu ta chẳng có gì cả, nhưng vẫn có thể cùng gã đối kháng, nói qua nói lại, lợi thế của cậu, là do gã mang cho, tất cả những gì của cậu, đều do hắn, Trần Vũ Dương mang lại.

Hôm nay Đỗ Nhược phải đi học, tuần lễ nghỉ tết Trung thu đã qua. Nhưng cậu vẫn kiên trì chờ Trần Vũ Dương trở về.

Từ khi rời Thượng Hải chuyển về đây sống, nửa năm đã trôi qua. Cùng là lúc giao mùa từ thu sang đông, là lúc mà cậu trở lại cuộc sống bên cạnh Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược đã tính toán đến điều tệ nhất, Trần Vũ Dương không cần cậu nữa, chắc cũng phải sống qua cái mùa đông này. Đương nhiên, đây là dự tính xấu nhất. Cậu biết Trần Vũ Dương sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu như vậy. Nhưng mà tại sao cậu lại cứ lo được lo mất như vậy? Đỗ Nhược tự giễu nhớ lại, mình vốn là người không xứng đáng có được hạnh phúc mà. Bởi vậy, khi hạnh phúc đến, cậu có cảm giác như đây không phải của mình, cho nên biến cảm giác đó thành hoảng loạn, sợ rằng một ngày nào đó, phần hạnh phúc này sẽ chính thức thuộc về người khác, đến khi đó cậu sẽ chẳng còn gì ngoài tấm thân này.

Đỗ Nhược đôi khi cũng muốn tự chỉ thẳng vào mũi mình rồi chửi ầm lên, sao lại không chịu để tâm như thế chứ? Trần Vũ Dương toàn tâm với cậu như vậy, sao mà mình là người bên cạnh lại cứ bồi hồi tới lui, băn khoăn đâu mới là đáp án chính xác cuối cùng.

Nghe tiếng mở cửa của Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược mau chóng nhảy từ trên ghế salon xuống: “Anh đã về rồi.”

Đỗ Nhược thế nhưng lại đứng nguyên tại chỗ, chân tay luống cuống nhìn hắn. Bởi vì nóng nảy muốn đứng lên, giầy cũng chẳng thèm đi vào. Trần Vũ Dương nhìn thoáng qua, ngầm ghi nhớ ở trong lòng, xem ra phải trải thêm thảm ở phòng khách mới được, cậu nhóc này toàn quên mang giày thôi. (dạo này a đáng yêu thế ^3^)

Trần Vũ Dương nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không lộ cảm xúc gì, chỉ ừ một tiếng, sau đó lên lầu thay quần áo.

Trần Vũ Dương đi lên, Đỗ Nhược cũng tiện thể theo sau luôn.

Đi một chút, lại dừng một chút, cuối cùng thì thấy Trần Vũ Dương đóng cửa phòng lại. Đỗ Nhược hơi thất vọng, đành phải rón rén tự mình mở cửa. Trần Vũ Dương rõ ràng có biết cậu theo đằng sau, nhưng lại vẫn đóng cửa lại. Điều này làm cậu cảm thấy hết sức khổ sở.

Cậu uể oải ngồi ở đầu giường, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, quả thực không biết mình đã sai ở chỗ nào. Cho dù là trước đó có nói như vậy, nhưng Trần Vũ Dương cũng không nên giận quá lên như vậy chứ. Trước kia, khi bị làm chuyện này, cậu cũng là không khống chế được mà kêu đó chứ.

Đỗ Nhược nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên có chút khai sáng. Từ khi An Nhiên xuất hiện, Trần Vũ Dương dường như ngày càng thêm để ý đến tín nhiệm của cậu đối với hắn.

Đỗ Nhược chép miệng, rõ ràng là Trần Vũ Dương luôn tự mình phạm lỗi, vì sao tội trạng của hắn lại cứ đổ hết lên đầu cậu chứ? (oh finally e được thông... não =]])

Cậu ủy khuất đứng dậy, lại thấy hơi sốt ruột. Cậu không biết tại sao mình dạo này cứ phải lo lắng đến thế. Có lẽ cậu thật sự cần đi gặp bác sỹ tâm lý đi thôi.

Trần Vũ Dương vừa tắm xong, ra ngoài liền thấy Đỗ Nhược đang ngẩn người ở đầu giường, có chút mềm lòng.

Ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược: “Sao còn chưa ngủ?”

Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng muốn nói gì đó, lại nhắm mắt lại, cúi xuống, lắc đầu.

Trần Vũ Dương cũng không ép cậu, xoa đầu cậu, lau khô tóc chuẩn bị đi ngủ.

Đỗ Nhược ngây ngốc nhìn hắn nằm trên giường nhắm mắt lại, tự nhiên cảm thấy không biết nên làm cái gì bây giờ. Ngồi một lát, trong lòng ảm đạm vô cùng, đành phải cẩn thận bò xuống phía giường ngủ bên kia. Cái giường lớn như vậy, cư nhiên lại như bị cắt thành hai nửa.

Buổi sáng, khi Đỗ Nhược thức dậy, Trần Vũ Dương đã đến công ty. Cậu ăn chút điểm tâm, vốn lúc đầu là tự mình đi học, nhưng sau chuyện của Đào Hữu, Đồ Liên cảm thấy dù thế nào thì cũng sẽ không để cho cậu đi học một mình được.

Cậu và An Nhiên học cùng khoa, lại cùng lớp, cho nên số lần gặp mặt nhau sẽ rất nhiều. Ở trường, quan hệ của An Nhiên với mọi người rất tốt, cũng không có ai vì thấy bộ dạng yếu ớt của cậu ta mà trêu chọc, ngược lại, còn có nhiều người yêu quý và ủng hộ cậu ấy hơn.

Lần trước, khi Đỗ Nhược ở lại kí túc xá ngủ cả đêm, rõ ràng An Nhiên đối xử rất tốt với Đỗ Nhược, vậy mà bây giờ lại lãnh nhạt như vậy. Mọi người trong kí túc xá đều cảm thấy rất kì quặc.

Chỉ là quan hệ giữa An Nhiên và đại gia kia (ý là a Dương đọ) có vẻ khá tốt, ngay sau đó thì tình trạng xa lánh bắt đầu. Hơn nữa, Đỗ Nhược vốn là sinh viên học giữa chừng, cho nên khó tránh khỏi việc không theo được tiến độ trên lớp.

Trong vườn trường đại học, đâu đâu cũng thấy cảnh các cặp đôi nắm tay nhau cùng đi dạo. Tâm tình Đỗ Nhược buồn bực, thành trút hết lên mấy ngọn cỏ trươc mặt mà bứt bứt. Không ai nói chuyện với cậu, cậu không thích chỗ này, cậu muốn Thiên Nhi và thầy cơ. Bọn họ chơi cùng cậu, đối xử với cậu cũng rất tốt, Đỗ Nhược luôn ghi nhớ trong lòng. Cũng lâu rồi bọn họ không có gọi cho cậu, Đỗ Nhược xoa xoa mũi, cảm thấy có chút chua xót.

Một người cô đơn, cái cảm giác này khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà cái khó chịu nhất không phải là cái này mà là thái độ của Trần Vũ Dương đối với cậu, giống như là cố tình không để tâm đến cậu vậy.

Buổi chiều Đỗ Nhược không phải học, nhưng cậu không nói cho Đồ Liên. Cậu muốn buổi trưa sẽ đi suy nghĩ cho rõ ràng một số việc, ví dụ như tương lai của cậu, tương lai của Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược còn chưa đi đến công viên, đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho dừng bước. Người gọi là Đào Hữu. Cậu không biết từ khi nào mà Đào Hữu lại biết số điện thoại của cậu, nhưng nếu nhận được điện thoại của anh ta, vốn nên tắt luôn, nhưng cậu lại không nhịn được tò mò muốn nghe anh ta định nói cái gì: “Đỗ Nhược, cậu cho tôi tiền đi, muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó có được không?”

Giọng nói của Đào Hữu run run. Nếu không phải bị bức đến mức này, hẳn gã sẽ không tìm đến Đỗ Nhược. Đương nhiên, nếu vận may của gã không tới thì sẽ không thể nào gặp được Đỗ Chí Cường để xin được số của Đỗ Nhược.

“Tôi muốn anh làm một chuyện rất đơn giản, đó là quỳ gối trước mặt anh tôi, nói cho anh ấy biết anh là cái loại người gì, để cho anh tôi thực sự an tâm.” Đỗ Nhược hiểu rất rõ Đỗ Minh. Bọn họ đều không phải là người kiên cường, luôn phải chịu đựng nhiều hơn. Khi thấy được chân tướng sự việc, lại thích tự lừa mình dối người, rồi hy vọng. Đỗ Nhược...cậu cũng chỉ là muốn để anh ấy buông tay mà an tâm thôi. Cậu có cảm giác Đỗ Minh luôn ở bên cạnh cậu, nhìn cậu vui vẻ, thống khổ, hạnh phúc.

Cho nên Đỗ Nhược nghĩ mình cần phải làm như vậy, mà cũng chỉ một yêu cầu thôi mà. Cậu không muốn những trói buộc này, rốt cuộc cũng suy nghĩ thông suốt. Mặc kệ Đào Hữu có là dạng người gì, cũng đã mang đến bao nhiêu thương tổn cho cậu và Đỗ Minh, vẫn là cậu không thể cứ thế mà bỏ đi quá khứ, thương tổn trước đây cứ thế mà quấy nhiễu cuộc sống của cậu.

Đỗ Nhược cũng không nghĩ mình có thể hoàn toàn buông xuôi như vậy được. Cậu luôn như vậy, mong muốn rồi hy vọng quá nhiều. Có lẽ chính vì vậy mà bây giờ cậu đang nghĩ muốn buông ra, bởi vì lưng cậu không thể chống đỡ được những thứ này nữa, cho nên lớn lên, suy nghĩ thấu đáo, triệt để giấu đi những cảm xúc này.