Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 56: Đào Hữu



Có thể nói, mặc dù Đỗ Nhược được Trần Vũ Dương nuông chiều đến có phần hơi kiêu căng, nhưng nói đến cùng thì người nắm thế cục cuối cùng vẫn là Trần Vũ Dương. Chỉ khi nào Trần Vũ Dương tâm tình tốt, đại khái là có tính kiên nhẫn cao thì Đỗ Nhược mới dám hoành hành ngang ngược. Tất nhiên, chỉ cần Đỗ Nhược có ở bên cạnh hắn là phần lớn thời gian Trần Vũ Dương dù nói là ngăn chặn, nhưng chủ yếu vẫn là cực kỳ dung túng cho cậu.

Tiêm xong lần này, Trần Vũ Dương cũng không them quản cậu nữa, là Đỗ Nhược cũng không dám nói tiếng nào, chỉ cúi đầu nằm ở trên giường bệnh. Trước đây, Trần Vũ Dương nhất định sẽ ôm cậu về nhà, hắn biết Đỗ Nhược không thích bệnh viện mà. Nhưng bây giờ, Trần Vũ Dương không buồn ôm lấy cậu, mà tự thân Đỗ Nhược cũng không có sức lực để nhúc nhích nữa.

Cậu cần thận đánh giá sắc mặt của Trần Vũ Dương, hy vọng là hắn sẽ không giận quá lâu.

Về phần công việc của hắn ở công ty, hắn chưa bao giờ mang về nhà, cũng không muốn để cho Đỗ Nhược phải lo lắng. Hắn rất yêu Đỗ Nhược. Đúng là hắn càng ngày càng cảm thấy Đỗ Nhược dần trở nên cẩn thận hơn, cũng rất dễ dàng nhận ra, chỉ một lần bị thương nhỏ nữa thôi, em ấy sẽ không thể chịu được. Trần Vũ Dương lấy ngón tay ấn ấn lên hai bên thái dương.

“Em nghỉ ngơi đi. Anh về công ty trước, lát nữa Đồ Liên sẽ đến đón em.”

Trần Vũ Dương muốn thanh tĩnh lại một chút. Nếu Đỗ Nhược luôn luôn nảy sinh cảm giác bất an như vậy, hắn cũng không thể yên lòng nổi. Hắn rất ghét khi Đỗ Nhược nghi ngờ lời nói của hắn, cho nên phải phạt cậu một chút.

“Em không muốn ở đây, anh đưa em về nhà trước có được không?” Đỗ Nhược nói rất nhỏ, giống như chú mèo nhỏ đang rên rỉ, có vẻ đáng thương lại khiến người khác không nỡ.

“Anh còn nhiều việc không có thời gian. Đã nói là sẽ cho Đồ Liên đến đây đón em, chờ một chút cũng không được sao?”

Đỗ Nhược cảm thấy trái tim như có gì đó đang hung hăng đâm vào. Trần Vũ Dương không cảm xúc làm cho cậu phải rùng mình. Đây là thế nào, không phải vừa nãy còn tốt lắm sao? Mà còn An Nhiên kia, rõ ràng giữa hai người có gì đó rất không bình thường!?

Trong lòng Đỗ Nhược nảy lên nỗi sợ hãi, giương mắt nhìn lên Trần Vũ Dương. Cậu đưa tay kéo nhẹ vạt áo của hắn: “Trần Vũ Dương, anh đừng như vậy, em sợ...”

Trần Vũ Dương mím môi, vẫn là kiên quyết tránh khỏi tay cậu, nhẹ nhàng bỏ những ngón tay trắng nõn của Đỗ Nhược ra khỏi áo hắn: “Đừng nháo nữa, anh còn phải đi làm.”

Đỗ Nhược thu tay về, nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng rồi quay lưng lại.

Trần Vũ Dương quả thực là vẫn cảm thấy có chút không nỡ, quay lại đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi mới rời đi.

Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Nhược đang bị lấp đầy bởi một tầng hơi nước, nước mắt từ khóe mắt không tiếng động trào ra, thân thể nhỏ bé co lại, run rẩy. Tiếng cửa đóng lại kia giống như có một bàn tay đột nhiên thò vào trái tim cậu, nắm thật chặt, làm cho cậu có cảm giác đau đớn cùng hít thở không thông.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Đỗ Nhược lớn dần lên. Cậu ngồi dậy, mờ mịt nhìn phòng bệnh trống rỗng, khóc đến mức không thở nổi. Trần Vũ Dương thực sự đã bỏ cậu lại, hắn thật sự cứ như vậy mà rời đi rồi.

Đỗ Nhược cảm thấy rất kích động, tay run run cầm lấy áo khoác ở đầu giường, lấy điện thoại gọi điện cho Trần Vũ Dương. Không ai nghe máy. Cậu tiếp tục gọi.

Mãi đến khi Đồ Liên đến, Đỗ Nhược cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn một chút. Cậu để điện thoại xuống, ngơ ngẩn nhìn Đồ Liên, nhào vào lòng y: “Tôi phải làm thế nào bây giờ? Trần Vũ Dương không quan tâm đến tôi nữa.. Đồ Liên ... Đồ Liên ... Phải làm sao bây giờ?”

Đồ Liên có chút kinh ngạc đến thất thần, vội vàng đưa Đỗ Nhược về giường, chân không như vậy đứng trên mặt đất, sẽ lạnh mất. Đồ Liên vuốt lưng cho cậu: “Làm sao có thể, tiên sinh sao có thể không cần cậu nữa?”

“Nhưng anh ấy bỏ tôi một mình ở đây.” Đỗ Nhược nói tới đây, nước mắt lại rơi xuống: “Tôi không muốn khóc đâu, tôi là con trai, vốn là không nên khóc như vậy.” (haiz biết rồi ╮(╯▽╰)╭)

Nghe thấy lời lẩm bẩm này của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược có chút dở khóc dở cười, đánh phải an ủi: “Cậu Đỗ Nhược là người kiên cường nhất, cho nên chúng ta cùng nhau chuẩn bị tốt rồi về nhà nào. Buổi tối tiên sinh về rồi nói tiếp nha.” (khiếp như dỗ trẻ con, Đồ Liên rất có năng khiếu nha =]] )

Đỗ Nhược gật gật đầu, cuối cùng cũng ngừng khóc, lại nỉ non một câu: “Tôi có cảm giác, anh nói chuyện với tôi cứ như đang dỗ trẻ con í.” (-_- lại chả)

Khóe miệng Đồ Liên giật giật, rốt cục cũng nín được không cười ra tiếng. Đồ Liên lái rất chậm, thoáng cái đã đến buổi trưa, dù sao cũng có nhiều thời gian. Trước khi tới, Trần Vũ Dương cũng đã phân phó cho y phải chăm sóc Đỗ Nhược thật tốt. Mọi việc của y hắn cũng sắp xếp xong xuôi hết rồi, chiều nay chỉ cần y làm cho Đỗ Nhược vui vẻ là được. Chuyện này làm cho y ít nhiều cũng có chút buồn bực, nhưng cũng chi là dỗ trẻ thôi mà, y rất có kinh nghiệm. Dù sao Trần Mộ Tư cũng là do một tay y nuôi lớn. ( ô hôm nay anh đã nhận ra sức mạnh bản thân nha :3)

Đang mãi nghĩ nên làm gì cho Đỗ Nhược vui vẻ, không để ý suýt nữa đâm vào người đi đường. Y thắng gấp, làm cho người trong xe đều bị ngã ngồi về phía sau.

Đỗ Nhược kinh ngạc kêu thành tiếng: “Đào Hữu.” Đồ Liên vừa mới ngẩng đầu, Đỗ Nhược đã đẩy cửa xe chạy ra ngoài.

Đào Hữu nhìn thấy chiếc xe, nghĩ người ngồi trong xe này chắc chắn là kẻ có tiền, vì vậy cố tình làm bộ ôm người ngồi trên mặt đất, một bên hô lớn: “Ai ôi... Đau chết mất... Mạng người đó....Ai ôi...” (sao ko đâm hẳn đi nhở, này thì ai ôi -_-)

“Anh còn muốn giả vờ đến khi nào?” Đỗ Nhược lạnh lùng nhìn gã. Đào Hữu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược, cũng không kêu nữa, mà vèo một cái đứng lên: “Sao lại là cậu?”

Đỗ Nhược lui về phía sau, đến bây giờ, khi đối diện với Đào Hữu, cậu vẫn thấy có chút khẩn trương, nhưng hận ý còn thấu tận hơn rất nhiều. Nghĩ đến phía sau còn có Đồ Liên, Đỗ Nhược cảm thấy tự tin hơn: “Tôi đang muốn đi tìm anh, Đào Hữu, anh theo tôi đi.”

“Thôi ngay... Tiểu tiện nhân, cậu với anh cậu đều cùng một loại như nhau. Đi với cậu, ông đây chẳng qua là thấy cậu là người quen định bỏ qua không lấy tiền thuốc men gì đã là tốt cho cậu lắm rồi, vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy.” Đào Hữu nói xong, đột nhiên cảm giác được cổ tay đau nhức vô cùng, như xương cốt đang dần nứt ra.

“A!!!” Đào Hữu hét thảm một tiếng, khuôn mặt cũng coi như nhìn được kia bắt đầu vặn vẹo: “Đau..A...Mau buông tôi ra...”

Đồ Liên không biểu tình nhìn gã, thản nhiên nói: “Tiên sinh, xin chú ý thái độ nói chuyện.” Sau đó Đồ Liên nhìn về phía Đỗ Nhược, thấy Đỗ Nhược gật đầu, y mới buông ra.

Đào Hữu lập tức lấy cả tay cả chân bò sang một bên: “Đm, mẹ nó, ông đây lần sau nhìn thấy chúng mày nhất định sẽ chém chết cả lũ.” Nói xong liền chạy biến. (đoạn này hơi thô tục tí, cơ mà đúng bản gốc :v)

Đỗ Nhược khẩn trương: “Đồ Liên, đừng để anh ta chạy mất, tôi phải dẫn anh ta đến chỗ này.”

Đỗ Nhược không nói như vậy, Đồ Liên cũng sẽ sớm tóm được gã. Không phải chỉ để cậu dẫn gã đi chỗ này mà còn phải dẫn gã đi gặp Trần Vũ Dương. Vì tìm người này, Trần Vũ Dương đã sớm ra lệnh cho người tìm gã bằng được. Chỉ là tên này mạng lớn, đến giờ vẫn còn sống được. Đoán chừng đã bị vây đến bước đường cùng, cho nên mới phải đến nông nỗi phải đi vơ vét tài sản để sống như này.

“Bây giờ đang ở trên đường, bắt người cũng không phải chuyện gì quá lớn, nhưng dù sao người ngoài nhìn vào cũng không được hay lắm.” Đồ Liên xoa xoa mái tóc mềm mại của Đỗ Nhược: “Cậu Đỗ Nhược cứ yên tâm, nhất định sẽ bắt được anh ta, mang tới nơi cậu muốn đưa đến.”