Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 50: Lãnh Ngạo



Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngọn lửa bốc cháy cao vun vút

Như một con mãnh thú khổng lồ đang cắn xé, nuốt chọn mọi thứ xung quanh nó.

Tất cả đều cùng nhảy ra hết ngoài khi chỉ còn 1 giây cuối cùng là tầng hầm sẽ phát nổ..

Mọi người lăn ra đất xoay vòng mấy lần do đà lúc nhảy..

Hàn Phong ôm chặt Bảo Ngọc trong lòng, hơi thở anh đã yếu,

nhưng vòng tay vẫn dùng hết sức để bảo vệ cô.

Lăn lộn hai vòng trên mặt đất,

Bảo Ngọc sợ hãi không dám mở mắt ra nhưng lại có cảm giác ướt ướt ở mảnh áo trước ngực..

Khẽ mở mắt ra nhìn cô thấy trên áo mình toàn là máu của Hàn Phong

mà anh thì cứ ôm chặt cô không động đậy.

Bảo Ngọc hét lớn:

- Hàn Phong"!!

Tiêu Dật và Liệt Diễm đang nằm gần đó vì quá mệt mỏi sau vụ bên dưới tầng hầm nên nghỉ ngơi một chút.

Khi nghe cô hét thì giật mình ngồi bật dậy hai người vội chạy qua

Chỗ Hàn Phong kéo anh ra khỏi người Bảo Ngọc.

Gia Huy,Gia Kiệt nhìn thấy Hàn Phong đã bất tỉnh,

Thì liền đỡ anh cõng lên vai chạy ra chỗ ôtô đậu ngoài rừng..

Khi vừa đến gần chiếc ôtô Liệt Diễm mở cửa xe ra..

thì tai anh nhạy bén nghe thấy âm thanh khác thường phát ra từ trong xe..

Là một lão đại của cả một tổ chức Mafia lớn nhất nước Italy(Ý)

Đã trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm.

Cận kề cái chết cho nên các giác quan trên cơ thể luôn hoạt động

với tầng xuất cao để tránh khỏi những nguy cơ sinh tử tìm đến.

(Lê:đoạn này viết mìh ko biết nên dùg từ nào để diễn tả nên làm đại dở đừg mắg nha)

Tiêu Dật cũng lắng tai nghe sắc mặt càng ngày càng đen rồi chợt nghe anh hét lớn:

-Bom T-sf loại mới công nghệ cao sắp nổ"! Tránh ra mau..

Tích tắc..tích..tích..tắc..bùm..ầm

Gia Huy,Gia Kiệt ôm Hàn Phong nhảy vào lề đường

do sức nặng của Hàn Phong nên khiến Gia Huy bị bỏng đôi chút ở cánh tay..

Nhưng anh không hề thấy đau đớn vì tâm trí của anh bây chỉ dồn vào hết cho anh trai..

Bảo Ngọc nhảy vào ngã ngay vũng nước bùn lầy vì do

đây là khu rừng cây rậm rạp mưa không chảy hết xuống được,

Mà đọng lại trên những chiếc lá rồi từ từ chảy xuống mới tạo thành những vũng nước nhỏ..

Bảo Ngọc mặc kệ trên người mình dính đầy bùn đất chạy nhanh đến bên người Hàn Phong.

Khi thấy gương mặt trắng bệt không còn giọt máu của anh,

chiếc áo sơ mi trắng giờ đã chuyển dần sang màu đỏ,

máu vẫn không ngừng chảy khiến tim cô đau đớn lòng càng thêm lo sợ.

Bỗng có ba chiếc xe Caliilax màu đen chạy đến dừng ngay tại chỗ họ đang đứng.

Cửa xe được mở ra, người đàn ông trong xe nhìn bọn họ cười như không cười,

rồi lại nhìn Hàn Phong với vẻ mặt không che dấu được sự lo lắng.

Tiêu Dật kinh ngạc nhìn người trước mặt vui mừng vừa mở miệng nói chữ: "Lãnh Ngạo..."!!

Thì đã bị anh ta cắt ngang:

-Có gì thì nói sau đi!!

Mau đưa Hàn Phong tới bệnh viện anh ấy mất máu quá nhiều rồi..

Tiêu Dật nghe vậy thì liền gật đầu cùng Liệt Diễm đỡ Hàn Phong vào trong xe,

Bảo Ngọc ngồi cạnh Hàn Phong chăm sóc, cầm máu vết thương cho anh không hề quan tâm đến người khác..

°°°°°°°°°°~°°°°°°°~°°°°°°°°°~°°°°°°°°°~°°°°°°°°°~°°°°

Đến bệnh viện, mọi người bước xuống các bác sĩ nhanh chóng đưa Hàn Phong vào phòng cấp cứu..

Khi tất cả mọi người ngồi thừ người mệt mỏi trên ghế băng dài chờ đợi ,

thấy một bác sĩ đi ra từ phòng giải phẫu nói:

-Vì bệnh nhân mất máu quá nhiều trong bệnh viện không dự trữ đủ ..

Bây giờ cần một số lượng lớn máu để truyền vào cơ thể cho bệnh nhân nên ai có cùng nhóm máu O thì đi theo tôi!!

Bác sĩ vừa dứt lời thì Gia Huy, Gia Kiệt đã đứng dậy gật đầu nói:

-chúng tôi đều có máu là nhóm O..

Lãnh Ngạo ngồi trên ghế vẻ mặt lạnh lùng nghe vậy liền lên tiếng:

-"Tôi cũng cùng nhóm máu O..

Bác sĩ mỉm cười hiền hậu vui mừng nói:

-Được"!!Vậy ba người theo tôi"..!!

Khi nhìn bóng dáng ba người kia dần khuất xa, Bảo Ngọc thẫn thờ,ảo não nhắm mắt lại..

Giọt nước mắt từ khoé mi của cô chảy xuống gò má trong lòng cảm thấy tệ hại:

- Hàn Phong chăm sóc cô, yêu thương, che chở dùng tính mạng để bảo vệ.

Nhưng cô thì chẳng làm được việc gì cho anh ngay cả khi anh cần truyền máu,

Cô cũg không có khả năng làm..

Khoảng 20"p sau, Lãnh Ngạo cùng Gia Huy,Gia Kiệt gương mặt bình thản sắc mặt không đổi.

Trên cánh tay là dấu vết băng bó nhỏ xíu khi tiêm, Bảo Ngọc nhíu mày nhìn họ..

Đúng là mình đồng da sắt rút nhiều máu như vậy mà chả có phản ứng suy yếu..

Chợt cô cảm thấy như có ai dùng ánh mắt chứa tia lửa giận và chán ghét nhìn cô..

Ngẩng đầu lên nhìn kỹ hoá ra là người đàn ông lạ mặt tên Lãnh gì đấy..

Định lên tiếng hỏi rõ vì sao anh ta tức bực với cô thì thấy ông bác sĩ lúc nãy,

cùng y tá đem theo những bịch máu tiến vào phòng giải phẫu..

Chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng,sát khí mùi máu tanh nồng nặc nói:

-Chúng tôi đã làm theo yêu cầu của các người rồi nếu như Hàn Phong xảy ra chuyện gì

thì hãy chuẩn bị xem cái bệnh viện này bị đốt cháy thành tro bụi đi..

Bác sĩ già nua trên mặt đổ mồ hôi hột nghe Lãnh Ngạo nói

thì gật đầu lia lịa rồi bước nhanh vào phòng giải phẫu..

Thời gian trôi qua..trôi qua..

1tiếng...

.....2tiếng..

... .....15phút...

Một tiếng .."Tinh"..vang lên, Đèn trong phòng giải phẫu đã tắt,..trong lòng mọi người đều hồi hộp..

Cửa phòng giải phẫu được mở ra...