Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 612: Vô đề (3/3)



/3)

Đàn ông nào mà chẳng ăn vụng thịt tươi? Các cô có tự tin sẽ được Mục Thiên Dương ưu ái, Mục Thiên Dương cho dù không vì các cô bỏ vợ vứt con, cũng sẽ cho một chút lợi ích đi?

Uyển Tình mặc áo khoác dầy cùng màu với bức tường, đứng sau một gốc cây, thực dễ dàng đã bị người ta xem nhẹ. Nhìn bạn học cùng lớp trước mặt mình mà biểu hiện cái dạng này với chính chồng mình, tổng cảm giác có chút xấu hổ.

Mục Thiên Dương xa xa nhìn thấy cô, cô thấy anh nhìn qua, lập tức đi về phía anh. Mục Thiên Dương dịu dàng cười, làm hại tới thực tập sinh trước mặt anh nghĩ rằng anh đang cười với mình, trong lúc nhất thời tim nhảy bang bang, không còn phân biệt được đường đi.

Mục Thiên Dương lướt qua người cô ta, đi tới ôm Uyển Tình, dịu dàng hỏi: “Đến đây lúc nào?”

“Vừa tới.” Uyển Tình nói “Em để cho tài xế đi đón con.”

“Vậy chúng ta buổi tối ở bên ngoài ăn cơm đi.” Mục Thiên Dương nói xong, cúi đầu hôn cô, nhiệt liệt triền miên.

“Có cần thân mật như vậy không a?” Bên cạnh truyền đến thanh âm trêu chọc.

Uyển Tình cả kinh, vội vàng đẩy anh ra, nhìn thấy Sở Thiệu: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Sở Thiệu nói: “Đến bàn chuyện làm ăn với lão công cậu.”

“Cùng nhau ăn cơm đi.” Mục Thiên Dương nói, đột nhiên lại nhìn hai bạn học của Uyển Tình liếc mắt một cái, hỏi Uyển Tình “Các cô ấy hình như là bạn học của em, muốn cùng nhau hay không?”

“Cũng tốt.” Uyển Tình gật đầu.

Hai bạn học có chút nghi hoặc, lại có chút kinh ngạc và hưng phấn. Hai người ngắm ngắm Sở Thiệu, nghĩ rằng không có Mục Thiên Dương, sáp lại gần người giàu có khác cũng giống nhau, lập tức đồng ý.

Sở Thiệu cảm giác anh mắt hai ả quét trên người mình có điểm không đúng, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Thiên Dương liếc mắt một cái: Cậu muốn làm gì? Muốn hại trong sạch của tôi sao?

Mục Thiên Dương một đường làm vài động tác nhỏ với Uyển Tình, nắm nắm thắt lưng rồi lại thổi thổi lỗ tai, các loại liếc mắt đưa tình, căn bản là không để ý tới Sở Thiệu.

Đến bãi đỗ xe, Mục Thiên Dương nói với Sở Thiệu: “Cậu chở bạn học của Uyển Tình chứ?”

Sở Thiệu nói: “Được! Để cho thư ký của tôi chở các cô ấy, tôi còn có vài vấn đề về hợp đồng cần thương lượng với cậu, ngồi xe của cậu đi!”

Sau khi lên xe, anh gọi điện thoại cho Y Y: “Lão bà, anh bị phụ nữ hư hỏng nhìn chằm chằm, em mau tới cứu anh, nhớ kỹ trang điểm xinh đẹp chút nha!” Ai có thể xinh đẹp hơn lão bà của mình a? Hồ ly tinh tự biết xấu hổ, tự động cút ngay!

Đến khách sạn thì quản lí nhiệt tình chào đón: “Mục tổng, Sở Tổng, hai vị muốn ngồi ghế lô của người nào?” Ở đây cả hai đều có ghế lô chuyên dụng, nhưng cùng đi chung, cũng không thể dùng khác nhau đi?

“Số 9 đi.” Mục Thiên Dương nói. Mời thêm bạn học của Uyển Tình, tự nhiên là anh phải làm chủ.

Sau khi đến ghế lô, Mục Thiên Dương rất tự nhiên giúp Uyển Tình kéo ghế, hai nữ sinh vừa thấy, liền có chút kinh ngạc.

Nhân viên phục vụ hỏi: “Mục tổng, Sở Tổng, hiện tại gọi món ăn chưa ạ?”

“Xin chờ một chút.” Mục Thiên Dương nói.

“Vâng.” Phục vụ cũng không hỏi vì sao, đứng ở bên cạnh chờ.

Mục Thiên Dương và Sở Thiệu tán gẫu việc hợp tác các hạng mục công việc, Uyển Tình cảm thấy không tốt khi bỏ rơi bạn học mình, liền cùng hai cô ả nói chuyện phiếm, hỏi: “Các cậu thực tập thế nào?”

Hai người trả lời một ít, lại hỏi cô, nói chuyện qua lại, không khí cũng xem như hòa hợp. Bất quá hai người dưới đáy lòng khinh bỉ một tiếng: ngu ngốc!

Mười phút sau, Liễu Y Y đến. Liễu Y Y mặc một kiện áo khoác đỏ thẫm, tóc chải ra sau đầu, lộ ra vài sợi tóc bên mép tai, cũng lộ ra khuôn mặt trang điểm xinh đẹp. Trên lỗ tai cô đeo đôi bông tai bằng hạt trân châu, đơn giản hào phóng, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Hai bạn học kia của Uyển Tình sợ ngây người, không nghĩ tới sẽ gặp được người xinh đẹp như vậy.

Sở Thiệu lập tức đứng lên đón, vừa cầm túi xách, lại vừa hỗ trợ cởi áo khoác. Liễu Y Y cởi áo khoác ra, bên trong mặc một kiện áo lông rộng rãi, Sở Thiệu vừa thấy, chỉ biết rằng sau lớp áo lông thì chỉ có nội y, nhíu mày: “Sao lại mặc mỏng như vậy?”

Liễu Y Y liếc mắt hai bạn học của Uyển Tình một cái: “Có người còn mỏng hơn so với em đó. Trời đã bắt đầu nóng, vì sao không thể mặc mỏng một chút?”

Sở Thiệu tắc nghẽn một chút, vô sỉ nói: “Người khác cũng không phải là lão bà của anh nha!”

Hai nữ sinh cõi lòng tan nát như thủy tinh: Sao lại có lão bà!

Liễu Y Y ngồi xuống bên cạnh Uyển Tình, cùng Uyển Tình tán gẫu. Sở Thiệu đưa thực đơn cho cô, cô cũng không quay đầu lại nói: “Tự anh gọi đi.”

Sở Thiệu đành phải tự mình gọi món.

Mục Thiên Dương vừa thấy liền đem thực đơn định đưa qua cho Uyển Tình chọn thu hồi lại, cúi đầu quy quy củ củ gọi món. Về phần bạn học của Uyển Tình...... Bọn họ thực là không có phong độ thân sĩ đem người ta quên đi!!!

Ăn cơm thì Mục Thiên Dương và Sở Thiệu bàn bạc về sinh ý làm ăn, Uyển Tình cảm thấy bỏ rơi bạn học không tốt lắm, liền cùng các ả nói chuyện, vừa mới nói hai câu, Mục Thiên Dương liền đưa cho cô đĩa rau: “Đừng gián đoạn ăn cơm, nhìn em gầy như vậy, ôm đều không có miếng thịt!”

Sở Thiệu cũng thích thích như vậy liền gật đầu, cũng đưa qua cho Liễu Y Y đĩa rau: “Em trước kia rất có thịt, hiện tại càng ngày càng gầy, phải tròn lại a, anh không thích gầy......”

Hai bạn học gầy teo của Uyển Tình:......

Liễu Y Y nhìn Sở Thiệu: “Em khi nào thì có thịt?”

“Thì trước kia...... Ách...... Em vẫn gầy, vẫn gầy, chỉ là mặt béo.”

Liễu Y Y vỗ bàn.

Mục Thiên Dương đồng tình hỏi: “Cậu xác định phụ nữ thích nghe người ta nói mình béo sao?”

“Nhưng mà tôi thích a......” Sở Thiệu vô tội nói.

Liễu Y Y lấy tay chà xát mặt, lười quản anh. Mặt cô là kiểu trứng ngỗng, quả thực rất dễ dàng lộ vẻ béo.

Náo loạn một chút thì an tĩnh lại, Uyển Tình cũng không cùng bạn học nói chuyện nữa. Cẩn thận nghĩ lại, cô không cần khéo léo đi lấy lòng ai cả, người ta cũng dám đánh chủ ý lên lão công của cô, cô cần gì phải hữu hảo? Vì thế cúi đầu thật sự ăn uống, sau khi ăn xong thì giúp Mục Thiên Dương lột tôm, lại vừa cùng Liễu Y Y nói chuyện phiếm.

Hai bạn học bị hoàn toàn xem nhẹ, còn có cái gì không hiểu sao? Đột nhiên cảm thấy chính mình thực buồn cười, đối mặt với một bàn sơn hào hải vị tha thiết ước mơ lại nhạt như nước ốc.

Liễu Y Y hỏi Uyển Tình: “Thiên Tuyết thế nào? Ba của bạn trai cô ấy còn ở đây sao?”

“Còn ở đây.” Uyển Tình phiền não nói.

Lễ mừng năm mới Thiên Tuyết đi theo A Thành về nhà, A Thành và chị gái anh coi như là “áo gầm về làng”, nhưng về lại không phải là nhà mình, mà là nhà cậu. Tin tức hôm đó liền rơi vào tay Tôn gia, Tôn phụ đương nhiên liền tìm tới cửa.

A Thành và Tôn Chí Mẫn cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho ông ấy, nói: “Vốn muốn nhờ cậu đưa cho cha, nhưng cha đã đến rồi, vậy thì liền tự mình giao cho cha. Chúng con sẽ không trở về, miễn cho cho cha và mẹ cãi nhau.” Thời điểm mẹ kế bọn họ qua cửa, bọn họ còn nhỏ, bị người lớn ra lệnh kêu “Mẹ“. Tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại vì muốn đẩy Tôn phụ đi, nên phải nói như vậy.

Thái độ bọn họ thực xa cách, nghĩ rằng như vậy, Tôn phụ khẳng định ngượng ngùng sẽ không nói gì nữa.

Tôn phụ lúc ấy quả thực cũng không nói gì, chờ sau khi A Thành quay về thành phố C, Tôn phụ vậy mà lại bắt đầu tới tìm A Thành. Đầu tiên là gọi điện thoại, đánh lá bài cảm tình, nói rằng mình gian khổ, sau đó gọi bảo anh về nhà đi, nói mẹ và em trai anh cũng mong mỏi anh lắm.

A Thành không quay về, cũng không bảo ông ấy đến, ông ấy liền tìm tới cửa, nói là đến thành phố xem bệnh.

Tôn Chí Mẫn gặp mặt hỏi ông ấy: “Cha vào thành phố thì tới thành phố A là được rồi, hiện tại sao lại đi xa xôi tới thành phố C vậy?”