Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 587: Con gái là bảo bối, con trai là rơm rạ



Uyển Tình vừa nghe, vừa muốn khóc.

Anh nắm cô đi ra ngoài: “Đi làm hộ khẩu!”

Đăng ký kết hôn chính là bước đầu tiên, hộ khẩu của cô và đứa nhỏ còn chưa thuộc Mục gia, chuyển đổi mới hoàn mỹ. Còn có họ đứa nhỏ, cứ giữ nguyên như hiện tại, thật sự là “Có thể nhẫn cũng nhẫn không thể nhẫn cũng nhẫn”!

Đinh Đinh họ “Đinh”, Đang Đang họ “Từ”, Đang Đang nhất định phải sửa thành họ “Mục”. Đến phiên Đinh Đinh, hai người liền không giằng co được.

Uyển Tình muốn kêu “Từ Triển Lãm”, bởi vì ông nội đã nói qua, để cho một đứa nhỏ mang họ của mẹ cô.

Mục Thiên Dương rất yêu con gái, chết cũng không đáp ứng: “Đinh Đinh họ Mục, Đang Đang họ Từ!”

“Như vậy sao được?” Uyển Tình nói, “Con trai đương nhiên phải theo họ của anh!” Anh có thể không sao cả, nhưng liệt tổ liệt tông Mục gia có thể đáp ứng sao?

“Dù sao Đinh Đinh phải họ Mục, Đang Đang tùy tiện.”

Uyển Tình bị nước miếng sặc một cái, khó xử thuyết: “Anh không cần như vậy, Đang Đang sẽ có cảm giác không an toàn.”

Mục Thiên Dương dừng một chút, nói: “Yên tâm, anh sẽ dạy tốt thằng bé.” Dạy nó cùng nhau trân trọng Đinh Đinh, dám làm một người đàn ông có trách nhiệm!

“Xin hỏi, các người thương lượng tốt sao?” Cảnh sát nhân dân ở đối diện hỏi.

Mục Thiên Dương trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhớ tới lúc trước Uyển Tình từng gả cho cảnh sát, lòng tràn đầy khó chịu: “Đợi thêm một lát nữa!”

Uyển Tình cúi thấp đầu, cảm thấy điều này cũng không có gì để tranh. Cho dù Đinh Đinh mang họ của mẹ, về sau cũng sẽ gả cho người, người khác có năng lực con của nó mang họ mẹ sao? Không bằng nên đáp ứng Thiên Dương đi……….

Cô đang muốn nói chuyện, Mục Thiên Dương mở miệng: “Nguyên bản mẹ em cũng không phải họ Từ, nên là họ ‘Kim’ mới đúng.”

“Đúng vậy.” Uyển Tình bừng tỉnh đại ngộ, vậy hai người bọn họ giằng co làm gì?

Thái dương của cảnh sát nhân dân ở đối diện khiêu nhảy: đây là một gia đình có bao nhiêu hôn loạn? Từ, Kim, Đinh, Mục, Kim…….Sẽ không lại có thêm một cái họ đi?

“Kim Triển Lãm giống như không dễ nghe như Mục Triển Lãm.” Mục Thiên Dương nói.

“Uh.” Uyển Tình hốt hoảng đáp. Có dễ nghe hay không là sau này, nhưng là……Nếu họ Kim, có phải sẽ bị bà ngoại bắt kế thừa Long Diễm Minh hay không? Kia sẽ trở thành người của xã hội đen? Con trai còn tạm được, Đinh Đinh là một cô gái nhu nhược, làm sao có thể làm cái kia chứ?

Vẫn là họ Mục đi! Quyết đoán họ Mục!

Vì thế Mục Thiên Dương vô cùng vui mừng đi đăng lý giấy kết hôn cùng hộ khẩu mới mang về nhà.

Vừa đến cửa nhà, liền vang lên một trận pháo nổ, mọi người đều đứng ở cửa biệt thự nghênh đón bọn họ. Tuy rằng một tuần sau mới là hôn lễ, nhưng đăng ký kết hôn xong chính là vợ chồng hợp pháp, đương nhiên đáng giá chúc mừng.

Cả thể xác và tinh thần Mục Thiên Dương đều sung sướng, lôi kéo Uyển Tình xuống xe. Vốn rất vui vẻ, cười đến lâng lâng, giống như con mèo ăn vụng thành công, kết quả liếc mắt một cái thấy Triển Lãm đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại hai tay ôm lỗ tai, nhất thời tâm can đều đau.

Anh buông Uyển Tình ra, vung tay chỉ vào Thiên Tuyết đứng ở trước đám đông: “Làm cái gì? Hồ nháo!”

Mọi người sửng sốt, còn không kịp phản ứng, chỉ thấy anh chạy đến phía sau ôm lấy Đinh Đinh, miệng thầm thì: “Bảo bối đừng sợ, ba ba ở trong này.”

Thiên Tuyết quay lại xem thường một cái, không tinh thần thuyết: “Mất hứng!”

“Em làm con gái anh sợ còn để ý?” Mục Thiên Dương giận.

Thiên Tuyết dừng một chút, lập tức nói: “Là ông nội kêu phóng.”

Mục Thiên Dương nghẹn, nửa ngày sau mới xem thường lời nói nhỏ nhẹ nói với Mục lão gia: “Về sau chúng ta ít đốt pháo, miễn cho dọa đến Bảo Bảo.”

Mục lão gia hừ một tiếng, xoay người đi vào bên trong, đi được hai bước lại quay đầu lại, ông vươn tay: “Giấy chứng nhận đâu?”

Mục Thiên Dương lập tức đưa giấy chứng nhận qua, Mục lão gia nhìn nhìn bản hộ khẩu, vuốt hai cái tên “Mục Triển Huy” và “Mục Triển Lãm”, hốc mắt nóng lên, sau đó lật sang trang có tên của Thiên Tuyết, ngẩng đầu nhìn Thiên Tuyết và A Thành nói: “Hôm nay thêm ba người, không lâu nữa lại thiếu một người.”

“Ai nha, một quyển vở mà thôi.” Thiên Tuyết nói, “Nếu không chúng ta để cho A Thành ở rể, ông nội sẽ không mệt.”

“Hồ nháo!” Mục lão gia giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nói với A Thành: “Thiên Tuyết không hiểu chuyện, cháu nhiều bao dung.”

“Không nên rút lui……..” Mục Thiên Thành ở phía sau kín thuyết, lại bị Thiên Tuyết đạp một cước.

A Thành cười nói: “Không có việc gì.” Anh muốn chính là Thiên Tuyết, chỉ cần có thể cùng cô một chỗ là tốt rồi, là thông qua loại phương thức nào, loại hình thức nào, anh cũng không để ý.

Hơn nữa anh biết, cô vì đùa Mục lão gia vui vẻ mới nói như vậy. Chu dù không phải nói đùa, lại có quan hệ gì đâu?Anh đối với họ của mình thật đúng là không có lưu luyến gì. Mười mấy năm nay chị gái luôn ở nước ngoài, bản thân cũng mười mấy năm không có quay về nhà, người trong nhà cũng không nói gì.

Mục lão gia thở dài, lại nhìn nhìn giấy kết hôn, sau đó trả lại cho Mục Thiên Dương và Uyển Tình: “Cuối cùng là đến phiên nhà chúng ta, ngày mai đi viếng mồ mả nhà bà nội của cháu, nói cho bà ấy tin tức tốt này.”

Mục Thiên Dương nói: “Cải lương không bằng bạo lực, hôm nay phải đi thôi.”

Mục lão gia nói: “Hôm nay các cháu động phòng hoa chúc, sẽ không đi sầu não!”

Uyển Tình vừa nghe, hoàn toàn đỏ mặt, vừa mới nhìn Mục Thiên Dương lại nhìn qua, làm cho cô muốn tìm cái động để chui.

Nhưng mà khi hôn lễ gần trong gang tấc, không chấp nhận được mảy may sai lầm, hai người hiện tại không vội nói chuyện yêu đương. Ăn cơm trưa, khách sạn gọi điện đến nói xác nhận thực đơn. Loại chuyện nhỏ này, từ trước đến nay Mục Thiên Dương luôn giao cho thư ký hoặc là chuyên gia xử lý. Nhưng mà tốt xấu cũng là hôn lễ của bản thân, Uyển Tình vẫn là kêu đối phương gửi thực đơn tới đây, bản thân xem qua một lần, mới có cảm giác gả làm vợ người.

Mục Thiên Dương vừa thấy, cũng kiểm tra lần lượt từng việc lặt vặt cùng với cô. Tốt xấu cuộc sống cũng chỉ có một lần duy nhất, cẩn thận hơn một chút cũng tốt, bằng không về sau khi người ta hỏi lại không biết, người khác còn tưởng rằng anh không thương vợ đâu!

Ngày hôm sau mọi người cùng nhau đi nhìn bà nội Mục_ tiết thanh minh đã tới rồi, những Mục lão gia lại nhắc tới, mọi người lại tới một lần nữa. Lần này này là tới báo hỉ, tất cả mọi người đều thật vui vẻ, Đinh Đinh Đang Đang đã tới viếng mộ vài lần, đã có kinh nghiệm, vừa đến liền quỳ xuống, kêu “Bà cố nội, chúng cháu tới thăm bà”, sau đó dập đầu, trêu chọc mọi người cười ha ha.

Xế chiều hôm đó, Uyển Tình bị mấy người phụ nữ Thiên Tuyết, Trâu Tranh, Tôn Chí Mẫn mang đi spa làm đẹp lại toàn thân. Hai ngày kế tiếp, sắp xếp lại hành lý để đi hưởng tuần trăng mật, sau đó bàn bạc quay lại ở chỗ ban đầu của mình và Từ Khả Vy.

Sau khi Kim lão phu nhân tới C thị, vẫn ở lại nơi đó. Ban đầu bà nghĩ ở trong biệt thự của Kim Uyển Uyển, còn nghĩ xem để cho Uyển Tình xuất giá từ nơi nào, Khấu Băng nhắc nhở bà: ban đầu Uyển Tình cũng có nhà, đến bên kia là tốt nhất.

Kim lão phu nhân kinh ngạc một chút, lập tức đáp ứng. Mỗi lần bà muốn gặt Uyển Tình, thì trực tiếp đến Mục gia, cho tới bây giờ chưa tới qua nhà Uyển Tình, còn tưởng rằng Uyển Tình trừ bỏ Mục gia không có chỗ ở chứ! Nay vừa nói, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Hoàn hảo Khấu Băng nhắc nhở, bằng không có ý tốt lại đi làm việc xấu hổ, Uyển Tình khi gả đi sẽ không thoải mái, Mục gia khả năng cũng không thoải mái mà cưới, dù sao cái phòng kia của Kim Uyển Uyển cũng là phòng hung. Nếu như Bạch Phẩm Nhu còn sống, để cho nó từ nơi nào xuất giá tự nhiên lại không bàn luận.

Trước hôn lễ một ngày, Uyển Tình bị mọi người nhắc nhở nên đi ngủ sớm một chút. Cô sợ hãi không ngủ sớm được, vì thế 5 giờ sáng liền dậy, cả một ngày đều là mệt, chờ đến 8 giờ tối thật sự không chịu được nữa, đành phải đi ngủ, kết quả lăn qua lội lại không ngủ được, đứng dậy chạy đi tìm Kim lão phu nhân.