Bảo Bối Của Lão Đại

Chương 43: Thiên! Cứu em!!



ẦMM!!!!

XOẢNGG!!!

Hà Khải Thiên tức giận hất đổ chiếc bàn trước mặt, trong mắt hằn lên từng tia máu đỏ rực. Cả người hắn toả ra hàn khí khiến mọi người trong phòng đều không thể thở.

Tất cả thuộc hạ có mặt đều đồng loạt quỳ một hàng thẳng lưng cúi thấp đầu, không ai dám phát ra một tiếng động nào. A Hào là một trong số đó, cậu còn là nhóm trưởng của nhóm được phân công canh gác suốt thời gian qua. Dĩ nhiên trách nhiệm lần này là không thể tránh khỏi. Nhưng hiện tại cậu lo lắng nhất không phải cái mạng nhỏ này của mình, mà là an nguy của hai người bị bắt cóc kia.

Đã qua mười hai tiếng kể từ lúc Thần và Triệu Thái Bảo bị bắt đi. Mỗi người đều trong im lặng rùng mình, họ không dám tưởng tượng trong khoảng thời gian đang lặng lẽ trôi qua này, hai người kia có xảy ra nguy hiểm gì hay không.

Còn chưa đợi bọn họ chuẩn bị tinh thần xong, Hà Khải Thiên ở phía kia đã lên đạn. Mũi súng bằng kim loại lạnh lẽo đặt lên gáy. Người bị chỉa súng chỉ có thể cắn chặt răng cúi đầu chờ chết. A Hào cắn răng, khẽ liếc mắt sang người kề sát bên trái, cũng là người đang bị chĩa súng vào kia.

Davis ngồi một bên nhíu mày xoa xoa thái dương, không thể im lặng nhìn nữa, ông lên tiếng.

"Bây giờ giết hết những người ở đây rồi thì hai đứa nó sẽ xuất hiện sao? Thay vì tốn sức vào những thứ vô ích như tức giận, sao không dùng sức đó mà xới tung cái thành phố này lên mà tìm cho ra người!!!"

Hà Khải Thiên vẫn giữ im lặng nhìn về nơi súng của hắn đang đặt lên. Ngay lúc tất cả mọi người ở đây đều nghĩ hắn đã bình tĩnh lại mà hạ súng thì tiếng bóp cò vang lên.

ĐOÀNGGG!!!

Thân hình người bị bắn nặng nề ngã xuống, máu từ vết bắn tuôn ra thấm đỏ một mảng lớn sàn nhà. A Hào mở lớn mắt nhìn người mới vừa vài tiếng trước còn vỗ vai hắn gọi một tiếng "Anh Hào.", giờ lại chỉ còn lại thi thể bất động nằm trước mắt. Nắm tay vô thức siết chặt.

"Con!!!" Davis không tin được mở lớn mắt, chỉ tay về phía hắn. Thằng nhóc này có biết rằng việc không giữ được bình tĩnh mà ra tay với người của mình sẽ để lại bao nhiêu hậu quả hay không đây. Ông nhìn thi thể đang nằm trong vũng máu, rồi quét mắt nhìn một lượt những người đang quỳ ở đây, thấy được ánh mắt loé lên sợ hãi cùng tức giận của họ. Không ổn!

Còn chưa kịp đi đến dạy bảo Hà Khải Thiên một trận, Amin đi ra ngoài điều tra đã trở lại. Vừa vào đến, nhìn thấy thi thể kia, khiến anh không khỏi kinh ngạc nhìn Hà Khải Thiên đang im lặng dựa vào tường nhìn vô định.

"Sao cậu biết là tên đó?"

Câu hỏi của Amin lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người trừ người vẫn im lặng lạnh lùng đứng ở kia. Davis nhíu mày hỏi.

"Câu hỏi đó là ý gì vậy Amin?"

Amin gật đầu chậm rãi đáp lời của ông.

"Vâng, trong lúc điều tra vụ bắt cóc này, tôi cảm thấy có rất nhiều điểm bất thường... Vào lúc hai người họ bị bắt cóc, người ở lại canh gác chỉ còn lại hai người."

"Ý của cậu là..."

"Đúng như suy nghĩ của ngài đấy ạ, hai tên ở lại đó..."

"...là kẻ phản bội!" Cả hai người cùng đồng thanh nói ra đáp án của mình.

Nghe xong lời này, tất cả thuộc hạ ở đây đều bất giác rùng mình, A Hào quỳ ở kia không nhịn được run rẩy lên tiếng.

"Không thể... Chúng tôi đều là người đã vào sinh ra tử cùng Lão Đại và anh Thần bao lâu nay, sao có thể là kẻ phản bội chứ, còn là hại đến anh Thần... Không thể nào đâu..."

Mọi người quỳ ở đây đều có chung suy nghĩ, không nhịn được mím chặt môi nhìn về người đã chết nằm kia. Amin nghe thắc mắc của họ, không nhịn được thở dài.

"Đúng vậy, cậu ta không hề tự nguyện phản bội, cậu ta cũng không hề muốn tổn hại Thần, nhưng thật không may hành động ngu dốt của cậu ta đã tạo ra cơ hội cho kẻ bắt cóc."

Davis nhíu mày hỏi lại. "Ý cậu là sao?"

"Chính là, cậu ta cùng với mọi người ở đây, tôi nghĩ có rất nhiều người mang thứ tình cảm có phần đặc biệt với Thần nhỉ?..."

Nói xong lời này, anh ngừng lại, quét mắt nhìn đám người đang quỳ ở kia, không ngoài suy đoán nhìn thấy tia giật mình từ bọn họ, sau đó lại chậm rãi nói tiếp.

"Chính vì vậy nên đi kèm theo đó là sự bất mãn ngầm với Hà Khải Thiên khi đã đối xử tệ với Thần... Đúng chứ! Mọi người có vẻ luôn mang suy nghĩ rằng Hà Khải Thiên không xứng đáng với những hy sinh mà Thần đã làm, cho nên luôn có suy nghĩ muốn tách hai người này ra."

Những người đang quỳ ở đây đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, cúi thấp đầu không dám lên tiếng. Amin thấy biểu hiện của họ, thấp giọng cười gằn.

"Các người có biết đó là cấm kị lớn nhất hay không!!! Chính vì tâm tư riêng của các người nên mới dễ dàng rơi vào bẫy của kẻ thù đấy. Đến lúc đó thì đừng nói đến Thần, mà cả tổ chức Thần cùng Lão Đại các người đánh đổi bằng máu thịt đều sẽ tan biến. Vậy thì các người có còn lí do để tồn tại tiếp sao hả!!!!"

"Đừng nói nữa." Hà Khải Thiên vốn dĩ luôn một mực im lặng, đột nhiên lên tiếng.

Tất cả thuộc hạ đang quỳ đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. A Hào siết chặt nắm đấm, ánh mắt lung lay khẽ liếc về phía hắn. Amin nhìn Hà Khải Thiên lại nhìn đám người đang quỳ kia, không có ý định sẽ ngừng nói.

"Tôi biết rõ các người đang nghĩ cái gì trong đầu... Đúng vậy, không thể không thừa nhận rằng Thần là người có ơn cứu mạng rất lớn với các người,... nhưng các người đã bao giờ nghĩ đến việc đó không chỉ là ý định của một mình Thần thôi không? Thần dù sao cũng chỉ là một trợ thủ của Hà Khải Thiên, thử nghĩ xem nếu hắn không muốn thì Thần liệu có dám tự ý làm?? Rồi việc cho các người được huấn luyện, cho các người có chỗ đứng, cho gia đình của các người một cuộc sống tốt hơn, là ai cho??? Thần sao? Không thể nào!!! Cậu ta dù có lòng cũng không có đủ sức!" A Hào mở lớn mắt không tin được nhìn Amin, tất cả mọi người đang quỳ đồng loạt có biểu hiện tương tự.

Đúng rồi, họ đúng là đầu óc ngu dốt tứ chi hoạt động dư thừa mà. Sao vấn đề như vậy họ lại nghĩ không ra chứ.

Bọn họ vốn từ trước đến giờ luôn tiếp xúc nhiều với anh Thần, rồi mạng của họ, gia đình của họ cũng là do anh Thần đứng ra thu xếp. Đối với họ, anh Thần luôn là người ra mặt giúp họ, đồng hành cùng họ, còn Lão Đại chỉ là một người lạnh lùng ở trên cao kia, chẳng thèm liếc mắt nhìn họ một lần. Vậy nên, bản thân mỗi người bọn họ luôn cảm thấy anh Thần mới là người xứng đáng là thủ lĩnh của họ...

Nhưng chuyện đi đến ngày hôm nay họ mới chợt nhận ra, nếu không có Lão Đại lạnh lùng xa cách kia lên tiếng, họ làm sao được như hiện tại.

A Hào cắn răng nhìn về phía Hà Khải Thiên vẫn luôn thờ ơ đứng một bên không quan tâm đến bọn họ. Dập đầu xuống đất nói lớn.

"Lão Đại, chúng tôi thật sự sai rồi. Tùy ý cậu xử lý!"

Sau câu nói của A Hào mọi người cũng đều dập đầu hô lớn. "Tùy Lão Đại xử lý."

Davis thở ra một hơi, gật đầu hài lòng nhìn Amin. Amin hơi cong lên khóe môi, không được tự nhiên gãi gãi bên má, dời đi tầm mắt.

Hà Khải Thiên không nhìn đến đám người đang quỳ rạp kia, liếc mắt về phía Amin, âm thanh lạnh lẽo vang lên.

"Tên còn lại? Tìm được?"

Amin gật đầu đáp lại.

"Đúng vậy, đã tìm được. Nhưng tìm được chỉ là thi thể. Có vẻ như hai người này ban đầu có ý định đưa Thần đi nơi khác, tránh xa cậu ra thôi. Nhưng không ngờ được chính là bị người khác lừa lấy người, sau đó thì ra tay xóa dấu vết."

Những người đang quỳ ở kia nghe được, trong lòng dần lan tràn sự căm phẫn, họ vậy mà tạo ra một lỗ hổng ngu dốt để cho kẻ thù lợi dụng. Đúng là vô dụng mà.

Còn chưa tự mắng chửi bản thân xong, bên kia Hà Khải Thiên có động tĩnh.

Tiếng lên nòng súng vang lên, mọi người đều không kìm được gồng chặt cơ thể. Họ có kết cục như hôm nay là đáng đời lắm, không thể tìm được lý do xin tha thứ nữa rồi.

Davis thấy hắn lên đạn thì vội muốn bước đến ngăn cản, nhưng Amin đã nhanh hơn một tay nắm lấy cánh tay ông, lắc đầu ra hiệu ông cứ bình tĩnh xem xem. Anh ta tin Hà Khải Thiên biết điều gì nên làm, điều gì không.

Bầu không khí yên tĩnh lạnh lẽo khiến mọi người đều căng cứng, không ai dám nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng đè nén lại. Giữa lúc đó, một giọng nói trầm lạnh vang lên.

"Xử lý cho tốt. Không tìm ra người... thì cút!"

A Hào cùng mọi người đang qùy như không tin được vào tai mình, họ ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó, ánh mắt của tất cả đều đồng loạt trở nên kiên định. Phản chiếu trong ánh mắt kiên định đó, hình ảnh người Lão Đại đứng kia, sự lạnh lẽo và nỗi khiếp sợ vẫn còn, nhưng xa cách cùng thiếu tin tưởng đã hoàn toàn biến mất.

- ----

12 tiếng trước...

Hai chiếc xe màu đen lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, chạy với tốc độ cao trên đường. Cảnh vật hai bên đường cứ vùn vụt thay đổi, cho đến khi hai bên chỉ toàn là rừng cây âm u, lạnh lẽo.

Hơn hai tiếng trôi qua, mưa bắt đầu lất phất rơi, hai chiếc xe màu đen vẫn tiếp tục chạy, chạy đến cuối đường lộ lớn, lại rẽ vào đường đất nhỏ ở giữa rừng cây. Cho đến khi bốn phía xung quanh chỉ đều là cây và cây, một căn nhà nhỏ một lầu cũ kĩ dần xuất hiện trước tầm mắt.

Xe chạy đến trước cửa nhà thì dừng lại, người trong nhà như chờ đợi đã lâu, vội vã từng tốp chạy ra hỗ trợ mở cửa xe đưa người vào bên trong.

Hai chiếc giường đơn được đẩy vào phòng khách của căn nhà. Phía bên trong cũng đơn sơ cũ kĩ như phía bên ngoài, chỉ có đơn độc một chiếc ghế tựa, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đấy, phía sau lưng là năm người đứng thẳng lưng.

Mưa ngoài cửa ngày một nặng hạt, cửa sổ cũ kĩ không chịu nổi sức mạnh của mưa gió mà phát ra tiếng ầm ầm, nước mưa từ những lỗ hổng li ti len lỏi chảy vào, dần dần thấm ướt một mảng tường lớn.

Tàn thuốc rơi xuống từ điếu thuốc cháy đỏ, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng gẩy gẩy tay đang cầm điếu thuốc, đưa lên miệng hút một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đang yên lặng nằm trên chiếc giường trắng tinh kia.

Một người đứng sau lưng tiến lên cúi đầu ở bên tai ông ta nói chuyện.

"Lão Tô đã bắt được hai đứa nhóc rồi, giờ chúng ta làm gì tiếp đây?"

Người đàn ông ngồi trên ghế nhếch mép nở nụ cười đáng sợ, nhướn mày ra lệnh.

"Còn làm gì, mau đánh thức tụi nó dậy, tao có rất nhiều chuyện muốn tính lên đầu tụi nó đây!!"

"Dạ anh. Mau mau gọi hai đứa tụi nó dậy đi, nhanh tay lên!!!"

Mấy tên áo đen to lớn hung tợn nhanh chóng mang đến hai xô nước lớn, cứ như vậy xối thẳng xuống hai người nằm trên giường.

Triệu Thái Bảo chỉ bị chụp thuốc, tạt xuống một xô nước lạnh buốt như vậy, rất nhanh đã phản ứng, nước theo mũi chảy ngược vào trong khiến cậu không thể thở được mà cong người ho sặc sụa. Hai tay trắng bệch theo bản năng ôm chặt lấy cổ họng, nghiêng nghiêng không ngừng ho, nước theo từng tiếng ho chảy ra, cả mũi và miệng đều là cay rát cùng nước.

Thần ở bên này thì không có phản ứng lớn như vậy, chính là không thể.

Vì trước đó vừa được cấp cứu vì mất nhiều máu, băng gạc trắng xóa quấn kín cả hai bàn tay cùng một bên cổ tay bị nước thấm ướt, máu từ vết thương chưa kịp khép miệng dần thấm ra, nhuộm đỏ dần băng gạc kia. Thần vì mất máu, gương mặt vốn dĩ trắng nay càng thêm trắng bệch, môi xanh tái vì vết thương bị đọng nước mà mím lại, hai chân mày cũng đau đớn nhíu chặt, hàng lông mi yếu ớt không ngừng lay động. Dù vậy cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Triệu Thái Bảo bên này ho một lúc khiến cả khuôn mặt đều nhăn nhó đỏ bừng, mắt mũi đều cay đau khiến nước mắt theo phản xạ chảy ra hòa lẫn với nước đọng trên mặt.

Cậu đưa tay dụi mắt, cố gắng làm dịu cơn đau rát kia, dần dần mở mắt ra. Ánh đèn điện chiếu tới khiến đôi mắt đang chịu đau đớn càng thêm đau, cơn đau đầu cũng ập đến khiến Triệu Thái Bảo nhỏ giọng kêu một tiếng, từ bỏ việc cố mở mắt ra.

Người đàn ông ngồi trên ghế không một chút quan tâm đến động tĩnh bên Triệu Thái Bảo, ánh mắt ông ta một mực ghim chặt vào chiếc giường bên cạnh, nơi mà Thần vẫn bất động nằm đó. Máu từ vết thương theo dòng nước chảy xuống sàn từng giọt, từng giọt, sắc đỏ ngày càng đậm dần. Nhìn gương mặt thanh tú trắng xanh đang nhíu mày nằm giữa sắc trắng pha lẫn đỏ kia, ông ta liếm môi nhếch miệng cười nụ cười ghê tởm, ánh mắt lóe lên tia dơ bẩn. Khi ông ta cười, vệt sẹo bỏng loang lổ chiếm gần hết khuôn mặt, từ hai bên má chạy dài xuống một phần cổ, cũng rung động theo, vết sẹo khiến biểu cảm của ông ta càng méo mó, kinh khủng.

Sau một lúc trận ho dữ dội cùng cảm giác cay rát ở mắt mũi cũng dần dịu đi, Triệu Thái Bảo dần lấy lại tầm nhìn. Vừa nhìn rõ khung cảnh xung quanh cũng là lúc cậu nín thở đầy sợ hãi.

Nhận ra Triệu Thái Bảo đã tỉnh, tên áo đen đứng trước giường mạnh bạo túm áo lôi cậu xuống giường. Dư âm của thuốc mê vẫn còn khiến cả người cậu không còn chút sức lực nào. Triệu Thái Bảo bám hai tay vào cánh tay đang siết chặt cổ áo mình kia, cố khiến bản thân không bị ngạt thở, khó khăn lắm cậu mới có thể đứng vững một chút.

Người đàn ông ngồi ghế vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Thần lúc này mới miễn cưỡng liếc mắt về phía Triệu Thái Bảo đang bị túm chặt kia, ánh mắt đầy chán ghét.

"Là đứa nhóc mà thằng Khải Thiên đó xem trọng đây sao?"

"Dạ đúng rồi anh, chính là nó."

"Khẩu vị cũng lạ nhỉ, từ chối một tuyệt phẩm ở kia, một đứa có thể chi phối được một người từng nắm quyền lực tuyệt đối, để chọn một đứa nhóc chẳng có gì nổi bật kia sao??? Thú vị đấy, mang nó đến đây."

Tên áo đen vẫn luôn siết chặt cổ áo Triệu Thái Bảo nhận lệnh, thô bạo lôi cậu đến trước mặt người đàn ông gọi là Lão Tô kia, hắn đẩy mạnh khiến cậu khuỵ hai đầu gối, ngã ở trước mặt Lão Tô.

Hai đầu gối cùng cùi chỏ của cậu va mạnh xuống đất, kéo đến cơn đau rát, Triệu Thái Bảo cắn chặt môi, nén tiếng kêu đau đớn, ánh mắt đầy hoảng sợ, lo lắng nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt kia.

Khi ánh mắt của cậu chạm đến khuôn mặt loang lổ kia, dạ dày cuồn cuộn dâng lên cảm giác muốn ói, khiến Triệu Thái Bảo run rẩy che kín miệng, ngăn không để bản thân nôn ra.

Lão Tô thích thú nhếch khóe môi, kéo theo vết sẹo ghê tởm kia, hắn nhấc mũi giày da cũ kĩ dính đầy bụi, dùng mũi giày đó nhấc cằm Triệu Thái Bảo lên.

"Thấy ghê tởm lắm sao??? Mày có biết thứ mày đang nhìn thấy là do ai gây ra hay không??"

Ông ta đột nhiên vươn tay đến, dùng sức bóp chặt hai bên cằm Triệu Thái Bảo, lôi cậu đến sát mặt mình.

Triệu Thái Bảo khó khăn hít thở, đau đớn lại tăng thêm khiến đôi mắt cậu dần tan rã, nước mắt không kìm được dâng lên, nhưng cậu cắn răng cố không để nó rơi xuống.

Hơi thở hôi hám, đầy mùi thuốc rẻ tiền phà đến khiến cậu nhíu mày. Ánh mắt của Lão Tô hằn lên tia máu dữ tợn, chỉ tay về phía Thần đang nằm kia, gằn từng chữ.

"LÀ DO NÓ VÀ THẰNG NGƯỜI YÊU CỦA MÀY BAN CHO ĐÓ!!!"

Hắn dùng tay còn lại vuốt dọc gương mặt Triệu Thái Bảo, mở miệng cười to, lộ ra hàm răng vàng ố đầy dơ bẩn.

"Vậy cho nên, những việc mà sắp sửa tao sẽ làm ra với mày. Mày đừng nên trách tao, trách là trách thằng người yêu của mày đấy. Ha ha ha ha ha."

Cả người Triệu Thái Bảo không kìm được run càng nhiều, hai cánh tay yếu ớt nắm lấy bàn tay đang bóp chặt mình, muốn gỡ ra nhưng dù cố như thế nào cũng không thể làm bàn tay đó lung lay.

Nội tâm cuồn cuộn xung động không ngừng gào thét.

"Thiên!!!! Cứu em!!! Mau cứu em với!!!"

***