Bảo Bối Con Là Ai

Chương 48



Cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Húc tên là Hình Dĩnh Nhàn.

Thật ra lúc Lăng Dịch vừa mới nghe Hình Dĩnh Nhàn nói cô là mẹ Thiên Thiên thì anh không hoài nghi chút nào. Thiên Thiên tuy bây giờ theo Lăng Húc, nhưng chung quy phải có người mẹ, Lăng Dịch đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng thời cơ này có lẽ không quá thích hợp, bởi vì Lăng Dịch không biết Lăng Húc có bị lay động hay không, có lẽ bây giờ có, tương lai sẽ không, cũng có lẽ bây giờ đã vô pháp dao động, ai biết được?

Mà vì cái gì không nghi ngờ? mẹ Thiên Thiên không có gì để mà giả mạo, Lăng Húc một kẻ nghèo hàn mang theo con trai, mấy cô gái có điều kiện hơi tốt một chút đều chướng mắt, bây giờ con gái phải xét các phương diện điều kiện đều rất tốt, cũng phải thực trẻ tuổi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Dịch vẫn luôn an tĩnh quan sát đến phản ứng của cô và Lăng Húc.

Nhìn ra được Lăng Húc thực kích động, không có cảm xúc gì khác, chỉ có kích động, đại khái là không có cách nào tiếp thu, nhưng lại không hoài nghi gì.

Cậu có chút nói năng lộn xộn truy vấn Hình Dĩnh Nhàn chuyện đã qua, Hình Dĩnh Nhàn cũng lần lượt trả lời cậu.

Làm Lăng Dịch để ý là, anh phát hiện Hình Dĩnh Nhàn trả lời cũng có thể dùng bốn chữ nói năng lộn xộn để hình dung, có chút vấn đề cô có thể dễ dàng trả lời, mà có chút vấn đề, cô lại phải suy nghĩ một chốc mới trả lời, có đôi khi tạm dừng rất rõ ràng, cũng có lúc trả lời trước sau không nối liền.

Cô nói cô và Lăng Húc không kết hôn, quen biết Lăng Húc là vì cô có anh trai lúc trước là chiến hữu của Lăng Húc, sau này vì cô mang thai Lăng Húc mới xuất ngũ, nhưng sinh con xong hai người bởi vì trong nhà phản đối liền chia tay.

Lăng Dịch cúi đầu, nhìn Thiên Thiên ở trong ngực của anh biểu hiện vô cùng bất an.

Nếu cô gái này thật sự là mẹ Thiên Thiên thì sự chú ý của cô không phải nên đặt nhiều lên con trai sao?

Nghe Lăng Húc hỏi nửa ngày cũng không hỏi được trọng điểm, Lăng Dịch mở miệng: “Hình nữ sĩ, xin hỏi cô tới chuyến này tính làm gì ?”

Bởi vì anh chen vào rất đột nhiên, Hình Dĩnh Nhàn dường như không chút do dự nói: “Lại đây công tác.” Nói xong, có lẽ cô cảm thấy trả lời không tốt, lại thêm một câu, “Thật ra vẫn là muốn đến tìm Lăng Húc cùng Thiên Thiên.”

“Vì sao lâu như vậy không liên lạc?” Lăng Dịch hỏi.

Hình Dĩnh Nhàn có vẻ ấp úng, cô nói: “Tôi từng liên lạc nhưng không được.”

Cả người Lăng Húc đều có ngốc.

Lăng Dịch cảm thấy Lăng Húc không có biện pháp suy nghĩ cẩn thận chuyện này, vì thế nói: “Đi ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại nói.”

Bởi vì lâm thời nhiều một người, Hà Quang Hoa gọi xe rời đi trước, Lăng Dịch để lái xe đưa bọn họ vào trong thành phố tìm nhà hàng ăn cơm trưa.

Lúc ăn cơm, Lăng Húc không có khẩu vị gì, Hình Dĩnh Nhàn có vẻ ăn không mấy vui vẻ.

Từ lúc Lăng Dịch hoài nghi cô liền một mực yên lặng không lên tiếng quan sát cô, bởi vì không muốn có vẻ cố tình gây sự, cho nên mặc dù còn có rất nhiều vấn đề nhưng anh không hỏi ra.

Cơm nước xong, Lăng Dịch hỏi Hình Dĩnh Nhàn ở đâu, đưa cô trở về trước.

Hình Dĩnh Nhàn cho địa chỉ.

Ở trên xe, Hình Dĩnh Nhàn bắt lấy cánh tay Lăng Húc, hỏi: “Em vẫn luôn không trở về, anh không giận em chứ?”

Lăng Húc đáp: “Không có, ” cậu theo bản năng nhìn thoáng qua Lăng Dịch ngồi ở phía trước.

Hình Dĩnh Nhàn rất vui vẻ, “Về sau em sẽ ở lại đây làm việc, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau.”

Lúc này Thiên Thiên vì mới ăn cơm trưa, ghé vào trên đùi Lăng Húc ngủ, Lăng Dịch xoay đầu lại nhìn thấy nó ngủ say, vì thế nói với Hình Dĩnh Nhàn: “Lâu như vậy cô không gặp Thiên Thiên, nhất định rất nhớ nó đi?”

Hình Dĩnh Nhàn gật đầu, “Đương nhiên rồi, con trai bảo bối của tôi.”

Lăng Dịch nói: “Vậy nếu cô trở lại, không lý do không để hai mẹ con ở chung, hay là cô đón Thiên Thiên qua ở vài ngày.”

“Ca!” Lăng Húc phản ứng thực lớn, cậu không rõ sao Lăng Dịch lại đề nghị như vậy, để người mang Thiên Thiên đi, dù thế nào cậu cũng sẽ không đồng ý.

Lăng Dịch chỉ muốn nghe xem Hình Dĩnh Nhàn trả lời như thế nào.

Hình Dĩnh Nhàn cười gượng hai tiếng, “Thôi, Thiên Thiên với tôi không quen thuộc mấy, bây giờ tôi mang nó đi nó khẳng định không muốn, về sau nói sau, dù sao tôi cũng không đi.”

Lăng Dịch nghe vậy chỉ gật đầu một cái.

Đưa Hình Dĩnh Nhàn đến chỗ ở của cô, lúc xuống xe cô đột nhiên áp đi lên muốn hôn Lăng Húc.

Lăng Húc phản xạ có điều kiện giơ tay lên chặn, “Cô làm gì?”

Hình Dĩnh Nhàn có chút không cao vui, “Hôn một chút cũng không được, lâu như vậy không gặp vẫn dễ giận. Hơn nữa em cảm thấy anh thay đổi, một chút cũng không giống trước kia.”

Nói xong, cô liền kéo cửa xe xuống xe.

Lăng Húc vẫn luôn nhìn bóng dáng cô cho đến khi cô kéo hành lý đi xa.

Lăng Dịch hỏi: “Em không đi giúp cô ấy?”

Lăng Húc cúi đầu: “Không đi, chúng ta trở về đi.”

Về đến nhà, Lăng Dịch đi thu dọn đồ đạc, Lăng Húc thì ôm Thiên Thiên đến giường trong phòng ngủ.

Chờ đến khi Lăng Dịch thay quần áo đi ra, nhìn thấy Lăng Húc còn ở trong phòng Thiên Thiên, vì thế đi vào, thấy cậu vẫn luôn ngồi ở bên giường nhìn mặt nghiêng của Thiên Thiên.

Lăng Dịch giơ cánh tay lên tựa vào khung cửa, nhẹ giọng hỏi cậu: “Sao lại có biểu cảm như vậy? không phải em vẫn luôn muốn biết mẹ Thiên Thiên là ai à?”

Lăng Húc quay đầu nhìn anh, đáp: “Bây giờ không muốn biết.”

Lăng Dịch đi ra ngoài, anh tính xuống phòng bếp pha cho mình một ly cà phê.

Một lát sau, Lăng Húc theo đi vào, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, nhẹ giọng gọi: “Anh.”

Lăng Dịch dừng lại động tác, hỏi cậu: “Em muốn uống cà phê không?”

Lăng Húc không trả lời, mà là hỏi: “Chuyện đêm hôm đó em nói với anh, anh còn chưa trả lời em.”

Lăng Dịch biết rõ còn hỏi, “Vấn đề gì?”

“Anh biết mà, ” Lăng Húc quả thực sắp nóng nảy, tâm tình cậu vốn đã không tốt, lúc này hận không thể cắn lên lưng Lăng Dịch một ngụm, “Anh thích em sao?”

Lăng Dịch bắt tay buông cốc cà phê xuống, xoay người đối mặt với cậu.

Lăng Húc rõ ràng da mặt dày, vẫn ôm anh như cũ, ngẩng đầu nhìn anh.

Lăng Dịch nói: “Em cảm thấy mẹ Thiên Thiên vừa xuất hiện, chúng ta thương lượng loại chuyện này thích hợp sao?”

Lăng Húc nghe vậy có chút khẩn trương, “Dù thật sự là mẹ Thiên Thiên thì thế nào?”

Thật ra Lăng Dịch cũng muốn biết đáp án vấn đề này, anh hỏi Lăng Húc: “Nếu cô ấy thật sự là mẹ Thiên Thiên, em tính thế nào?”

Lăng Húc ngẩn người: “Không tính thế nào cả, nếu lúc ấy đã chia tay, chẳng lẽ bây giờ còn muốn tiếp tục ở chung sao?”

Lăng Dịch nói với cậu: “Nhưng em không nghĩ Thiên Thiên cần một người mẹ sao? Hai người ở cùng một chỗ sẽ càng tốt với Thiên Thiên?”

Lăng Húc lập tức phản bác: “Thiên Thiên không cần cô ta, anh xem Thiên Thiên phản ứng lớn như vậy, cô ta đừng hòng đoạt Thiên Thiên với em!”

So sánh vơi chuyện có cô gái xuất hiện phá hỏng quan hệ hài hòa giữa cậu và Lăng Dịch hiện nay, cậu càng lo lắng chuyện Thiên Thiên sẽ bị cướp đi, đó cũng là vì sao cả ngày cậu luôn buồn bực không vui.

Lăng Dịch giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy lọn tóc mỏng trên trán cậu ra, sờ sờ trán của cậu.

Lăng Húc cảm thấy có chút để ý, “Anh cảm thấy cô ta sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta sao?”

Lăng Dịch thẳng thắn nói: “Anh biết Thiên Thiên sẽ có một người mẹ, cũng như một quả bom, không biết lúc nào sẽ bùng nổ. Không quản là bùng nổ lúc nào, anh cũng không biết đến tột cùng có phải chuyện tốt hay không. Nhưng điều duy nhất đáng được ăn mừng là, nhìn ra được em không thích cô gái này.”

Tâm Lăng Húc nói đương nhiên rồi, em thích chính là anh, nhưng miệng lại nói: “Đổi thành người khác càng không xong sao?”

Lăng Dịch thở dài, “Nếu như em tặng quà sinh nhật của anh cho cô gái kia thì khả năng có điểm không xong.”

Lăng Húc ngẩng đầu nhìn anh, “Sao anh lại thù dai như vậy?”

Lăng Dịch giơ tay lên ôm lấy chặt bờ vai của cậu: “Lăng Húc, anh chỉ hỏi em một chuyện, em nghĩ rõ ràng rồi trả lời anh.”

Lăng Húc nghe anh nói nghiêm trang chững chạc như vậy, hơi có chút khẩn trương, “Anh nói.”

Lăng Dịch: “Em vẫn luôn hỏi anh có thích em hay không, nếu anh cho em biết anh thích em, em có ở cùng một chỗ với anh không?”

Lăng Húc nghe vậy liền lập tức muốn đáp.

Nhưng Lăng Dịch lại ngăn cậu, tiếp tục nói: “Điều này không phải vấn đề chủ yếu, anh chân chính muốn nói là nếu em nghiêm túc, như vậy về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng không thể rời khỏi anh, em có thể đáp ứng sao?”

Lăng Húc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đương nhiên sẽ không rời khỏi anh!”

Lăng Dịch lại vươn tay nắm lấy cằm cậu, làm cho cậu đối diện với chính mình, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Em đừng trả lời gấp, nghĩ rõ ràng, nếu em đáp ứng, về sau anh sẽ không để em có đường đổi ý.”

Thật ra mặc kệ Lăng Dịch nói những lời này kiên quyết bao nhiêu, vấn đề này vốn đã bại lộ bất an trong lòng anh, nếu có một ngày như vậy, Lăng Húc vẫn lựa chọn rời đi, vậy anh có năng lực làm gì chứ?

Có lẽ anh có năng lực mặc kệ Lăng Húc trốn rất xa cũng sẽ tìm được cậu trở về, sau đó thì sao? Cầm tù ở bên cạnh không cho phép cậu rời đi? Điều này vốn là chuyện không thể nào, chỉ cần anh còn yêu Lăng Húc, như vậy anh sẽ bị đối phương nắm chặt trong tay. Mặc dù bây giờ anh đứng ở phương chủ động, nhưng Lăng Húc chỉ cần buộc chặt ngón tay, anh sẽ hô hấp cũng biến thành gian nan.

Đối với Lăng Dịch mà nói, ngay từ đầu đây đã định trước là chuyện không biết nên giải quyết thế nào.

Lăng Húc vốn không nghĩ lại, cậu đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, đừng nói rời khỏi, dù tách ra ngắn ngủi cũng sẽ nhớ không tha, nhưng Lăng Dịch bức bách cậu suy nghĩ cẩn thận, cậu tránh không được có chút hoài nghi.

Cậu chần chờ một chút, nói: “Nếu anh ngoại tình thì sao?”

Lăng Dịch nhẫn nại nghiêm túc trả lời cậu: “Không nói anh có làm việc đó hay không, ngay cả con trai em cũng đã có, vợ cũng tìm tới cửa, em cảm thấy công bằng với anh sao?”

Lăng Húc nghe anh nhắc tới Hình Dĩnh Nhàn, tâm tình lại có chút suy sụp: “Đâu có kết hôn, vợ gì chứ. Anh nói như vậy chính là anh làm gì cũng không thành vấn đề, bởi vì em đã có con trai trước?”

Lăng Dịch dường như là cắn lỗ tai cậu nói một câu: “Trừ đối tốt với em, cái gì anh cũng sẽ không làm.”

Trong nhát mắt đó mặt Lăng Húc đỏ bừng, cậu rất muốn gọi Lăng Dịch nhanh lấy trứng gà đến nấu, nhưng trong lòng có rất nhiều cảm tưởng lại cái gì cũng nói không nên lời, cậu cúi đầu bình phục cảm xúc một chút, sau đó ôm chặt lấy Lăng Dịch nói: “Em nghĩ rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời khỏi anh.”

Lăng Dịch cúi đầu hôn lỗ tai Lăng Húc một chút, sau đó là hai má, mũi, cằm, cuối cùng hôn môi của cậu.

Lăng Húc hé miệng đáp lại anh, cảm giác tư vị miệng lưỡi giao triền tuyệt vời.

Người này là Lăng Dịch, là anh trai từ nhỏ đến lớn cậu thích nhất, có lẽ sùng bái có đôi khi luyến mộ thực khó hoàn toàn làm rõ.

Tâm tình của cậu thực kích động, đây chính là kết quả cậu muốn, từ khi Lăng Dịch đi công tác chờ đến bây giờ, cậu muốn chính tai nghe được Lăng Dịch cho cậu một đáp án.

Tuy rằng Hình Dĩnh Nhàn đột nhiên xuất hiện như nhạc đệm ngoài ý muốn, nhưng với cậu mà nói, bây giờ trong mắt trừ Lăng Dịch thì ai cũng không thể lọt vào, cô gái này xuất hiện quá muộn.

Hôn môi bị Lăng Dịch tạm thời làm gián đoạn, Lăng Húc bất mãn, còn muốn tiếp tục.

Lăng Dịch lại không tính toán làm chút chuyện gì với em trai trong phòng bếp khi Thiên Thiên tùy thời có khả năng tỉnh lại, anh nói bên tai Lăng Húc: “Nói cho em biết một việc.”

Lăng Húc kỳ quái nhìn anh, “Chuyện gì?”

Lăng Dịch nói: “Hình tiểu thư kia, hơn phân nửa là đang nói dối.”

Lăng Húc lập tức buông Lăng Dịch, đứng thẳng thân thể, “Anh nói cái gì?”

Lăng Dịch rốt cục nhớ thương ly càn phê anh còn chưa pha xong, xoay người sang chỗ khác cho thêm sữa vào bên trong ly, “Từ đầu tới đuôi em không cẩn thận quan sát cô ta, mười câu cô ta nói có năm câu là thật, còn năm câu phỏng chừng đều là lâm thời nói bừa.”

Lăng Húc rướn đầu nhìn qua vai anh, thấy lúc rót sữa tươi vào ly, vệt sữa màu trắng dừng ở ngón tay Lăng Dịch, trong lòng ngứa liền bắt lấy tay Lăng Dịch bỏ vào miệng liếm liếm.

Lăng Dịch vẫn không nhúc nhích nhìn động tác của cậu, hỏi: “Em cần tinh con chó à?”

Lăng Húc nói với anh: “Anh nói tiếp đi, em đã cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng em mất trí nhớ nhưng cũng không đến mức cảm giác xa lạ như vậy, đúng không?”

Lăng Dịch thu lại tay đi rót ly nước ấm, nói tiếp: “Nhưng anh cũng không rõ, một cô gái trẻ như vậy, giả mạo làm mẹ Thiên Thiên thì không có chỗ tốt gì, không biết chuyện trước kia có ẩn tình gì khác không. Thật ra em muốn làm rõ ràng thì rất đơn giản, em nói với cô ta, mời cô ta và Thiên Thiên đi làm xét nghiệm ADN, xem cô ta có phản ứng gì.”

“A ——” Lăng Húc nghe Lăng Dịch phân tích, đột nhiên cảm thấy cả người đều thả lỏng một chút, “Sao em lại không nghĩ tới!”

Lúc này cà phê đã pha xong, tản ra mùi hương nồng đậm.

Lăng Dịch bưng ly cà phê lên: “Đầu em luôn tùy thời phóng không, có thể trông cậy vào em cái gì?”

Lăng Húc không phục, nhưng vì là Lăng Dịch nói nên mặc kệ là cái gì cậu cũng vui vẻ, lúc này vươn tay đi lấy cái ly trong tay Lăng Dịch, “Em uống một ngụm.”

Lăng Dịch đưa cái ly cho cậu, “Cẩn thận nóng.”

Lăng Húc đón lấy chậm rãi uống một ngụm cà phê nóng.

Lăng Dịch còn nói: “Mặc kệ thế nào, em có thể yên tâm một chút, nhìn cô ta chắc chắn không giống như đến cướp Thiên Thiên với em.”

Nhìn Hình Dĩnh Nhàn đoán không ra cô có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với Thiên Thiên, thật phải nói, Lăng Dịch cảm thấy đại khái cô ta tới cướp Lăng Húc với mình thì đúng hơn.

Cơm chiều ngày đó, Lăng Húc nói không cần đi ra ngoài ăn, bản thân cậu làm ở nhà.

Đồ ăn mua tại siêu thị phụ cận, lúc Lăng Húc vo gạo nhặt đồ ăn trong phòng bếp thì Lăng Dịch đứng ở bên cạnh vừa hút thuốc vừa nhìn cậu.

Lăng Húc ngẫu nhiên quay đầu, “Anh không hỗ trợ sao?”

Lăng Dịch cắn thuốc nói với cậu: “Chính em làm, anh muốn xem em có thể làm ra thứ gì nha.”

Bất giác hồi tưởng lại Lăng Húc mười mấy năm trước cái kia luôn chạy chạy nhảy nhảy một phút cũng không chịu an tĩnh. Khi đó bọn họ còn học chung một trường, anh học cấp ba, Lăng Húc học cấp hai, buổi chiều tan học về nhà ăn cơm, Lăng Húc luôn về trước anh, anh không chỉ một lần nhìn thấy Lăng Húc ăn vụng trong bếp.

Trộm xong trên tay toàn dầu không lau khô đã bỏ chạy, lại càng không muốn nói giúp đỡ bới cơm so đũa.

Nhưng Lăng Húc bây giờ đã biết nấu cơm, tuy rằng còn có chút ngốc vụng, cậu cũng đang cố gắng thử.

Lăng Dịch biết mình may mắn, nếu không phải Lăng Húc mất đi ký ức mười năm kia thì có khả năng bọn họ không còn cơ hội đến với nhau. Lăng Húc thành niên trải qua những chuyện đau khổ đó vô pháp thản nhiên tiếp nhận tình yêu này, Lăng Húc vẫn là thiếu niên thì lại có thể tiếp thu, hoặc có lẽ là do cậu chấp nhất xúc động, mới có thể có kết quả hôm nay.

Nhưng mặc dù là bây giờ, Lăng Dịch vẫn bất an, một là lo lắng mẹ Thiên Thiên xuất hiện sẽ dao động Lăng Húc, mặt khác lại sợ hãi có một ngày Lăng Húc đột nhiên khôi phục ký ức.

Dù chuyện nào anh cũng không hề nắm chắc, chẳng sợ anh buộc Lăng Húc nói ra những lời vĩnh viễn không rời xa anh.

Lúc ăn cơm chiều, Lăng Húc nhận được điện thoại của Hình Dĩnh Nhàn, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của cô: “Lăng Húc, buổi tối theo em đi ra ngoài dạo phố đi.”

Hình Dĩnh Nhàn năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học ba năm buông tha công tác trước kia, lựa chọn thi nhân viên công vụ đi vào thành phố này. Nơi này là thành phố khi còn bé cô sống, sau này theo cha mẹ đồng thời chuyển nhà, cô còn có một người anh cùng tuổi với Lăng Húc, năm đó đồng thời làm binh.

Những thứ này là toàn bộ những gì Lăng Húc biết về cô.

Về đoạn thời gian cô nói bọn họ cùng một chỗ, mang thai sinh con, bị trong nhà chia rẽ, ngay từ đầu Lăng Húc nghe không quá rõ, bây giờ Lăng Dịch chỉ ra, cậu cảm thấy càng không thể tin.

Nhưng dù sao Hình Dĩnh Nhàn cũng là người duy nhất cậu tiếp xúc biết đến đoạn ký ức đã qua của cậu, cậu vẫn muốn nghe được một ít tin tức xác thực từ miệng của cô mà không phải mấy thứ vô căn cứ.

Nhưng bây giờ một nhà ba người đang ăn cơm chiều vui vẻ, cậu không có tâm tư ứng phó Hình Dĩnh Nhàn, cậu không bình tĩnh nói với điện thoại: “Không đi!”

“Sao anh lại như vậy…” giọng của Hình Dĩnh Nhàn tràn đầy mất mát, “Trước kia anh thật sự không phải như thế.”

Lăng Húc nói: “Trước kia tôi thế nào?”

Hình Dĩnh Nhàn nghĩ nghĩ, “Anh thực dịu dàng thực thành thục, không phải trẻ con như vậy.”

Lăng Húc liếc Thiên Thiên một cái, cầm điện thoại đi đến ban công, nói: “Cô sinh con rồi không quản, cột cho tôi một người chăm sóc nhiều năm như vậy, cô cảm thấy tính tình tôi có thể tốt chỗ nào?”

Hình Dĩnh Nhàn có vẻ có chút uất ức, nói: “Vậy thì thôi!” Sau đó liền cúp điện thoại.

Câu nói kia đương nhiên là Lăng Húc cố ý nói cho cô nghe, cúp điện thoại rồi, cậu dùng hai tay chống mặt bắt đầu nghĩ đến cậu trong quá khứ Hình Dĩnh Nhàn nhắc tới. Vừa dịu dàng vừa thành thục, những lời này nên dùng để hình dung Lăng Dịch mới đúng, không phải sao? Cậu làm sao có thể biến thành dịu dàng thành thục?

Thiên Thiên rốt cuộc là từ đâu tới? Trước kia cậu như thế nào?

Lăng Húc đột nhiên có chút mê mang, không biết mình có nên đi tìm tòi nghiên cứu hay không. Rõ ràng cậu bài xích, bởi vì cậu không hy vọng thật sự nhìn thấy mẹ Thiên Thiên xuất hiện, chỉ sợ đây sẽ trở thành chướng ngại giữa cậu và Lăng Dịch. Hơn nữa nếu thật sự là Hình Dĩnh Nhàn thì cũng tốt, ít nhất Hình Dĩnh Nhàn không để bụng Thiên Thiên mấy, nếu một ngày có một cô gái xuất hiện muốn cướp Thiên Thiên khỏi cậu thì cậu nên làm cái gì bây giờ?

Quay đầu lại, Lăng Húc nhìn thấy Thiên Thiên đang nhảy xuống khỏi chỗ ngồi của mình, chạy đến bên người Lăng Dịch muốn anh ôm.

Lăng Dịch ôm nó lên, sau đó nó liền ghé vào bên tai Lăng Dịch thấp giọng nói cái gì, Lăng Dịch mỉm cười vỗ mặt của nó một chút.

Lăng Húc cào cào tóc, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Xe đến trước núi ắt có đường đi, phiền toái còn không tìm tới cửa thì không cần tự đi tìm phiền toái, cậu nói với mình.