Bảo Bối Con Là Ai

Chương 21



Từng đi lính?

Lăng Húc đứng tại chỗ sững sờ, cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, cậu hỏi Đặng Thịnh chính mình đi lính lúc nào, làm lính bao lâu, Đặng Thịnh mờ mịt tỏ vẻ mình cũng không rõ.

Về quá khứ của Lăng Húc, trước kia cậu nhắc tới vô cùng ít, chuyện tham gia quân ngũ là ngẫu nhiên nhắc tới, cũng không cẩn thận nói kỹ. Tính cách của hai thợ khác trong tiệm đều trầm mặc ít lời vùi đầu chăm chỉ làm việc, quá khứ của cậu càng ít người biết.

Lăng Húc muốn nhớ lại những cái gì cũng nhớ không được.

Bà chủ đi đến tiệm thuốc bên cạnh mua thuốc mỡ cho cậu, kéo cậu đi ra bên ngoài ngồi xuống, dùng bông bôi thuốc giúp cậu.

Lăng Húc đã không cảm thấy đau đớn, cậu nói: “Không sao.”

Bà chủ khuyên: “Cẩn thận bị nhiễm.”

Lăng Húc nhìn động tác cẩn thận của bà chủ, nhẹ giọng nói: “Chị, chị đối với tôi thật tốt.”

Bà chủ liếc cậu một cái, “Miệng ngọt như vậy? Rốt cuộc muốn nói với tôi chuyện gì?”

Lăng Húc do dự một chút, mở miệng nói rằng: “Tôi tính mang Thiên Thiên dọn đi.”

“Hả?” Bà chủ có chút kinh ngạc, “Thuê phòng ở ?”

Lăng Húc lắc đầu, “Anh của tôi bảo tôi dọn đến chỗ anh ấy ở.”

Bà chủ giúp cậu bôi thuốc xong, thu dọc đồ trên bàn, hỏi: “Anh? Là người lần trước cậu nói đó hả?”

Lăng Húc đáp: “Vâng, chính là anh ấy.”

Về mấy chuyện loạn thất bát tao trong nhà, Lăng Húc không tính nói kỹ càng tỉ mỉ cho bà chủ.

Bà chủ kỳ quái nói: “Lần trước không phải nói anh ta không để ý tới cậu sao? Sao nào? Hiểu lầm cởi bỏ ? Hòa hảo ?”

Lăng Húc gật đầu, “Giờ anh ấy ở một mình, phòng cũng thực lớn, bảo tôi và Thiên Thiên dọn đi qua cùng ở với anh ấy, tôi cảm thấy rất tốt.”

Bà chủ nghe cậu nói như vậy, đáp: “Đó là rất tốt, nhưng anh cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không kết hôn?”

Bản thân Lăng Húc cũng có chút mờ mịt, “Khả năng tạm thời không tính toán đi.”

“Đi thôi đi thôi, ” bà chủ nói, “Dù sao cũng không có thể cùng con trai chen trong phòng nhỏ này cả đời, anh cậu nguyện ý cung cấp chỗ ở cho hai người đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cậu đừng ngại chị dong dài, ở trong nhà người khác không có khả năng ở cả đời, cậu vẫn nên suy xét thay Thiên Thiên một chút, dành ít tiền mua phòng, hoặc là lại tìm người chung sống đi.”

Lăng Húc an tĩnh mà nghe, cúi đầu nhìn dấu vết bị phỏng trên ngón tay, cậu không biết nên nói cái gì mới tốt. Những lời này nghe thì không thoải mái, nếu là ba mẹ lải nhải, cậu khẳng định không kiên nhẫn mà chuồn mất, nhưng giờ nghe bà chủ nói như vậy, cậu cảm thấy rất uất ức.

Bà chủ đứng lên, đột nhiên hỏi: “Cậu không tính toán mặc kệ công tác luôn chứ?”

Lăng Húc vội vàng ngẩng đầu nhìn cô, “Đương nhiên không tính, tôi không ở đây làm còn có thể đi nơi nào, cái gì tôi cũng không biết.”

Bà chủ gật gật đầu, “Nếu không thì tôi phải đi mời người.”

Lăng Húc đứng lên theo, “Chị không mời người đến giữ cửa tiệm sao?”

Bà chủ nghĩ nghĩ, “Thật ra cũng không có gì, về sau mỗi đêm tôi lại đây kết toán tiền mỗi ngày, buổi tối trong tiệm cái gì vậy cũng không có, trộm có đến cũng không lấy được cái gì.”

Lăng Húc nghe vậy nói: “Có nghĩ là tôi tùy thời có thể đi?”

Bà chủ vung tay lên, “Cút đi.”

“Cám ơn chị!” Lăng Húc nghe được những lời cuối cùng, vui vẻ đứng lên lại quên hết những lời cô nói với cậu trước đó.

Nói tùy thời có thể chạy lấy người, nhưng bên chỗ Lăng Dịch còn đang thu dọn phòng, đổi gia cụ, chuẩn bị đồ dùng cho hai người Lăng Húc, kéo xuống gần tới một tuần.

Lúc chuyển nhà, vừa lúc nhà trẻ của Thiên Thiên cũng cho nghỉ hè.

Lăng Húc đi họp phụ huynh cho Thiên Thiên, lúc này lại không gặp phải Triệu Phỉ Nghiên, bởi vì ba Quan An Dung tới.

Lúc dắt Thiên Thiên rời đi, bạn nhỏ Quan An Dung đuổi theo nhìn Thiên Thiên nói: “Nghỉ tớ có thể tìm cậu chơi không?”

Thiên Thiên không trả lời nó, ngẩng đầu nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chọc bả vai Quan An Dung một chút: “Tìm con trai chú làm chi?”

Quan An Dung có chút sợ cậu, lui ra phía sau hai bước.

Lăng Húc nói: “Có thể tìm nó chơi, nhưng phải mang theo đồ ăn biết không?”

Quan An Dung ngốc ngốc gật đầu.

Lăng Húc đứng lên, dắt Thiên Thiên tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thằng nhóc này đầu óc hơi ngốc, con thu nó làm tiểu đệ, về sau để nó giúp con mang túi sách mời con ăn.”

Thiên Thiên ngửa đầu nhìn Lăng Húc, nói: “Bắt nạt cậu ta sao?”

Lăng Húc nghe vậy bế nó lên, “Điều này sao gọi là bắt nạt? Lại nói, ba nó còn bắt nạt ba nữa, đoạt bạn gái của ba.”

Lúc này Thiên Thiên bị nút áo của Lăng Húc hấp dẫn, vươn tay đi nhéo nút áo của cậu.

Lăng Húc nghĩ nghĩ, cảm thấy dạy con nít như vậy không tốt lắm, lại bổ sung một câu: “Nhưng con thu nó làm tiểu đệ phải bảo vệ nó, về sau người khác bắt nạt nó con phải giúp nó.”

Thiên Thiên nghe xong, nói: “Nếu cậu ta làm tiểu đệ của con, con sẽ giúp cậu ta.”

Lăng Húc tỏ vẻ đồng ý, “Chính là vậy.” Nói xong, cậu bắt lấy tay nhỏ bé của Thiên Thiên, kéo nút áo ra khỏi tay nó, “Đừng nhéo, nhéo rớt con đền cho ba đó.”

Lăng Dịch gọi lái xe đến giúp Lăng Húc chuyển nhà, mà bản thân anh vì ngày đó có hội nghị không thể tự mình lại đây.

Mới đầu Lăng Dịch hỏi có cần xe tải hay không, nhưng Lăng Húc không có gia cụ, chỉ có mấy bộ quần áo cùng một ít vật dụng hàng ngày thôi, lấy hai cái thùng bỏ vào, toàn bộ gia sản đều thu dọn xong.

Bỏ thùng vào cốp ô tô, Lăng Húc quay đầu lại nhìn thấy Thiên Thiên đứng ở cửa tiệm nhìn vào phía tủ thủy tinh. Thằng nhóc này không quá hưng phấn, ngược lại có chút không nỡ.

Dù sao tại cái “nhà” này, bọn họ đã ở hơn một năm gần hai năm.

Lăng Húc đi qua sờ sờ đỉnh đầu của nó, nói: “Đi thôi.”

Thiên Thiên gật gật đầu, giữ chặt tay Lăng Húc, đi về phía chiếc xe đang dừng ven đường.

Vì nghênh đón Thiên Thiên đưa đến ở, Lăng Dịch nói được thì làm được, cải tạo lại gian phòng khách thành một phòng nhi đồng. Không có sơn lại tường, vì tiết kiệm thời gian lại bảo vệ môi trường nên trực tiếp dán giay dán tường màu nhu hòa lại thanh thoát, gia cụ đổi thành gia cụ nhi đồng, giường cao cở nửa người, đầu giường là cầu thang gỗ, cuối giường là một cái cầu thang trượt, phía dưới lại là tủ quần áo khảm vào trong giường.

Dưới cửa sổ có một cái bàn học nhỏ, bên cạnh bàn học có một cái giá vẽ, kéo ngăn kéo bàn ra, bên trong đặt toàn bút màu mới tinh.

Từ lúc Lăng Húc mang Thiên Thiên đi vào phòng của nó, nó vẫn luôn một câu cũng không nói, như ngây ngẩn cả người mà dùng tay sờ giường của nó, sau đó sờ bàn học, sờ bàn vẽ. Lăng Húc biết Thiên Thiên thực thích, nếu nó là một con vật nhỏ, lúc này khẳng định lông toàn thân đều sẽ vì hưng phấn mà dựng thẳng lên.

Lăng Húc cười sờ tóc của nó, sau đó cầm đồ vật đi qua phòng của cậu cách vách.

Gian phòng này cũng là phòng khách mới thu dọn, vốn trang hoàng giống phong cách của Lăng Dịch cho nên không cần giống phòng nhi đồng dán giấy dán tường đổi gia cụ.

Đặt hành lý ở trong phòng, Lăng Húc đột nhiên lười thu dọn, nằm ở trên giường, cảm thấy nơi này của Lăng Dịch ngay cả giường cũng mềm mại một ít. Lật người ghé vào trên giường, lúc này Lăng Húc nhìn thấy tủ đầu giường đặt một tấm ảnh.

Tấm ảnh chụp lúc cậu còn bé, lúc trước cậu vẫn luôn đặt khung ảnh này trên bàn học trong phòng của cậu, không ngờ bây giờ còn có thể gặp lại nó.

Lăng Húc vươn tay lấy khung ảnh lại đây, nhìn thấy chính mình trên ảnh chụp.

Ảnh chụp là sinh nhật năm mười hai tuổi, trước kia ngày ngày nhìn không cảm thấy gì, giờ nhìn lại, thật sự là đột nhiên có loại cảm giác đã qua mấy đời.

Cậu nghĩ khi đó đi theo mẹ dọn đi, tấm ảnh này khẳng định không mang đi, bị ca ca cất giữ. Nhưng không ngờ sẽ được bảo tồn tốt đến như vậy, hơn nữa hiện tại Lăng Dịch còn có thể tìm ra cho cậu.

Lăng Húc dùng ngón tay vuốt tấm ảnh một chút, sau đó đặt khung ảnh lại trên tủ đầu giường, cậu lật người từ trên giường đứng lên, tính toán đi cách vách nhìn Thiên Thiên.

Kết quả vừa vào cửa liền phát hiện Thiên Thiên đang từ thang trượt cuối giường trượt xuống, lúc xuống dưới vòng đến đầu giường theo thang bò đi lên, sau đó dẫm ở trên giường đi đến cuối giường, lại trượt xuống.

Lăng Húc đứng ở cạnh cửa nhìn nó, nói: “Cẩn thận ngã.”

Thiên Thiên lắc đầu, “Sẽ không ngã.”

Nhìn trong chốc lát, Lăng Húc bảo: “Ba cũng muốn chơi.”

Thiên Thiên thực khẩn trương mà đứng ở bên giường mở ra hai tay ngăn cậu lại, “Không được, sẽ đè gãy.”

Lăng Húc không vui mà nói: “Ba đâu có nặng.”

Thiên Thiên ngăn ở trước cầu thang lên giường, không cho cậu đi qua.

Lăng Húc không phải thật sự muốn chơi cầu trượt, chỉ là muốn đùa Thiên Thiên, cậu đi qua ôm Thiên Thiên lên, từ trên giường lăn tới cuối giường, sau đó ôm Thiên Thiên đồng thời trượt xuống.

Vừa mới đầu Thiên Thiên còn bị dọa đến kêu lên, sau này cảm thấy chơi thật khá, cười lớn ôm chặt cổ Lăng Húc.

Lăng Húc nói: “Lại đến.” Trực tiếp theo thang trượt đi lên, lại trượt một lần.

Thật ra thang trượt kia với cậu là rất ngắn, vốn không thể duỗi thẳng hai chân, cậu chỉ có thể cuộn hai cái đùi lại, ngồi xổm ở trên trượt xuống, vừa mới trượt liền nhìn thấy Lăng Dịch đứng ở cửa phòng nhìn bọn họ.

“Thú vị sao?” Lăng Dịch chống một cánh tay ở khung cửa hỏi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

“Thú vị nha, ” Lăng Húc đáp, còn cúi đầu hỏi Thiên Thiên trong ngực, “Có phải thực thú vị, chơi thực vui không?”

Thiên Thiên hưng phấn mặt đỏ rần, liên tục gật đầu.

Lăng Húc nói: “Anh tới thử một lần không?”

Lăng Dịch lắc đầu, “Hai người chậm rãi chơi, anh đi thay quần áo.” Nói xong, anh vừa cởi nút áo vừa đi đến phòng ngủ của mình.

Lăng Húc ôm Thiên Thiên đặt xuống đất, nói: “Chính mình chơi.” Sau đó đứng dậy đuổi theo chạy đi ra ngoài phòng, lại quay người đầu nhìn Thiên Thiên, “Chú ý an toàn, ngã đánh đòn.”

Chờ đến quay đầu trở lại thì cậu nhìn thấy Lăng Dịch đang vươn tay đóng cửa.

Lăng Húc chạy tới chắn một chút, nói: “Trong nhà đều là đàn ông, đóng cửa cái gì?”

Tay Lăng Dịch đặt lên tay nắm cửa: “Thói quen, có vấn đề?”

Lăng Húc cười: “Anh đổi quần áo của anh, em nói chuyện với anh một lát.”

“Em muốn nói gì?” Lăng Dịch nhìn cậu, “Nói trước đi.”

Lăng Húc cười cười, “Lại không ảnh hưởng anh.”

Lăng Dịch buông tay nắm cửa, hai tay khoanh trước ngực, “Anh phát hiện em đặc biệt thích xem anh thay quần áo, đã nhiều năm như vậy, tật xấu này vẫn không đổi được ?”

Lăng Húc cười hì hì.

Lăng Dịch bất đắc dĩ, xoay người đi đến bên giường mình.

Lăng Húc ở phía sau anh nói rằng: “Cám ơn anh, Thiên Thiên thật sự rất vui vẻ, vừa rồi anh cũng thấy đó.”

Lăng Dịch ngồi ở bên giường cởi nút áo, động tác tạm dừng một chút: “Thích là tốt, anh em chúng ta, không cần khách khí như vậy.”