Bảo Bối Con Là Ai

Chương 18



Nhóm bạn học cũ này, rất nhiều đều là gần tám, chín năm chưa từng gặp mặt.

Rất nhiều người lúc vừa mới tốt nghiệp trung học lên đại học cứ một, hai năm thích hẹn đi ra gặp mặt, nhưng dần dần bận việc học, công tác, yêu đương, thời gian có thể gặp nhau càng ngày càng ít, tâm tình muốn gặp mặt cũng từ từ phai nhạt.

Đương nhiên, hôm nay trong cuộc gặp mặt bạn cũ, Lăng Húc là một ngoại tộc. Cậu giống như được nghỉ hè, một tháng chưa thấy các bạn học, trong lòng có chút nhớ, hơn nữa bởi vì đột nhiên gặp biến cố, cậu cũng muốn biết các bạn của cậu sống có tốt hay không.

Giống như Thang Lực, tuổi còn trẻ đã hói đầu, Lăng Húc không khỏi cảm thấy tiếc hận thay hắn.

Lăng Húc cắt tóc xong, ở bên ngoài lung lay một chút, cho đến khi Thang Lực gọi điện thoại cậu mới gọi xe đuổi qua nơi ăn cơm giữa trưa.

Lúc này khoảng cách giờ cơm trưa còn chút thời gian, tất cả mọi người ngồi ở phòng trà của nhà hàng nói chuyện phiếm.

Thang Lực tự mình đi ra ngoài đón cậu, mang cậu cùng tiến lên lầu hai, đi vào đại sảnh tụ hội bạn học, vô số ánh mắt đều chuyển lại đây, bởi vì trung học Lăng Húc chuyển trường sau đó liền biến mất thực triệt để, rất nhiều người đã mười năm rồi đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu.

Tuy nhiều năm Lăng Húc không có tin tức, nhưng bạn học ở đây đều biết Lăng Húc có một anh trai Lăng Dịch vẫn sống ở thành phố này, hiện tại trong nội thành Duyệt Cấu là chuỗi siêu thị lớn và quy mô nhất, chính là sản nghiệp của nhà họ Lăng.

Tuy rằng rất lâu không cảm thụ qua chú mục như vậy, Lăng Húc vẫn không luống cuống, cậu có chút hưng phấn, cố gắng phân biết mỗi một người trong đám người.

Thật ra nam sinh trừ phần lớn già rồi mập lên ra thì không thay đổi quá lớn, nữ sinh thì lại có rất nhiều người liếc mắt một cái nhận không ra, giống như những cô gái ở trong lớp vốn không thu hút, hơi ăn diện lên đều biến thành mỹ nữ.

Rất nhiều người giơ tay lên chào hỏi Lăng Húc.

Cậu cười phất phất tay với mọi người, sau đó bị Thang Lực mang tới bàn gần bên cửa sổ.

Bên cạnh bàn ngồi vây quanh bốn, năm người đàn ông, Lăng Húc có thể nhận ra có đến hai, ba người đều là anh em tốt của mình hồi trung học. Mọi người đứng lên, khách khí mà thân thiện chào hỏi Lăng Húc.

Có người vỗ bờ vai của cậu nói: “Lăng Húc, đã lâu không gặp cậu, mấy năm nay thế nào?”

Lăng Húc trảo tóc một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không thích ứng, nói như thế nào, tuy rằng nhìn đều rất nhiệt tình với cậu, nhưng nhiệt tình này rõ ràng là người thành niên hàn huyên chứ không phải anh em tốt đã lâu không gặp liếc mắt một cái liền có thể ngầm hiểu trong lòng.

Cậu cũng chỉ có thể cười cười nói: “Rất tốt.”

Thang Lực kéo cái ghế đến để cậu ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ rót trà cho cậu.

Bởi vì cậu vừa đến nên đề tài bị chuyển dời lên người của cậu, mọi người anh một lời tôi một cậu đều hỏi tình hình gần đây của cậu.

Thang Lực là người duy nhất biết tình huống của Lăng Húc, mở miệng giải vây giúp cậu nói gần đây thân thể cậu không tốt lắm, mọi người đừng hỏi như đang khảo vấn cậu ấy như vậy.

Người đàn ông tên là Khang Tân Trạch ngồi đối diện Lăng Húc giống như Thang Lực, trước kia quan hệ vô cùng thân thiết với Lăng Húc. Hiện giờ hắn bắt chéo chân ngồi, cái cái chìa khóa xe không ngừng xoay quanh ngón tay, đầu tiên là hỏi Lăng Húc công tác ở đâu, không có được đáp án lại bắt đầu nói về tháng trước mình đi vùng duyên hải công tác.

Mới đầu Lăng Húc nghiêm túc nghe, trong chốc lát lại chậm rãi cảm thấy không có khí lực, thật giống như năm cậu học cấp hai ba tổ chức sinh nhật mời khách, một phòng đều là các chú các bác ngồi hút thuốc trò chuyện, cậu không có đề tài hứng thú, ba gọi cậu đi qua chào hỏi, cậu không chịu đi, xoay người liền trộm chuồn mất.

Bây giờ Lăng Húc đột nhiên cũng muốn đứng lên chuồn đi.

Có người đưa cho cậu điếu thuốc, cậu tiếp nhận đến hút, ngay sau đó người kia hỏi cậu: “Sao nhiều năm như vậy không trở về? Sinh ý nhà cậu làm lớn như vậy, không nghĩ trở về quản sinh ý trong nhà sao?”

Lăng Húc vẫn chưa trả lời, lại nghe Khang Tân Trạch đối diện hỏi cậu: “Sinh ý nhà cậu đều giao cho anh cậu sao?”

“Đúng vậy, ” miệng trả lời như vậy, trong lòng Lăng Húc đã bắt đầu có chút không vui.

Khang Tân Trạch đột nhiên để sát vào nhỏ giọng nói: “Ba mẹ cậu mặc dù ly hôn, nhưng sinh ý là của ba cậu, nói như thế nào cũng nên là anh em cậu chia đều.”

Mới nghe lời này thì như là đứng về phía Lăng Húc, nhưng Lăng Húc nghe xong vô cùng không vui, cậu đang muốn mắng một câu: “Thao! Mắc mớ gì tới cậu, sao cậu lại biến thành như vậy?” Kết quả còn chưa nói ra, Thang Lực lập tức đưa tay khoát lên bả vai cậu, giúp cậu giải vây, “Chuyện nhà người ta, các cậu bát quái cái gì?”

Lăng Húc không vui cũng đã biểu hiện ra mặt, vì thế đề tài này tạm thời đình chỉ, lại có bạn học nữ lại đây hỏi cậu: “Nghe nói cậu đã có con trai? Vợ cậu đâu? Có ảnh chụp nhìn xem sao?”

“…” Lăng Húc không còn lời nào để nói, quay đầu vứt ánh mắt sắc như dao cho Thang Lực, đều do hắn gọi mình tới tham gia họp lớp.

Thang Lực đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Đến cái tuổi này, đàn ông lớn lên đẹp trai hay ăn diện đẹp dường như đã không còn quan trọng, Lăng Húc lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, phát hiện mình dường như chen không lọt vào, bởi vì tất cả mọi người đang nói chuyện công tác, tán gẫu xe, tán gẫu phòng ở, tán gẫu gia đình. Ai kết hôn, ai đang kiếm đồng tiền lớn, ai đang khốn cùng thất vọng.

Lăng Húc cảm thấy mình giống như bị thế giới vứt bỏ.

Nhưng người lớn lên dễ nhìn, ít nhất vẫn được các bạn nữ hoan nghênh, một lát sau, Triệu Phỉ Nghiên lại đây gọi Lăng Húc đi qua.

Các bạn nữ chú ý vào chuyện khác, tất cả mọi người nghe Triệu Phỉ Nghiên nói Lăng Húc đã có con trai lớn năm sáu tuổi, sôi nổi cảm thấy tò mò.

Có người nói: “Lăng Húc, thật sự là nhìn không ra cậu kết hôn sớm như vậy.”

Còn có người nói: “Chúng tớ còn nhớ rõ lúc trước cậu theo đuổi Triệu Phỉ Nghiên như thế nào.”

Triệu Phỉ Nghiên ngồi ở bên cạnh, trong tay bưng ly trà mỉm cười.

Đột nhiên, một bạn học nữ cùng lớp lúc trước nói với Lăng Húc: “Đúng, tôi nhớ rõ nhiều năm trước cậu có trở về một lần nha, khi đó chắc cũng đã kết hôn rồi đi?”

Lăng Húc nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Cậu nói năm nào?”

Bạn học nữ yên lặng nhớ lại, đáp: “Hình như lúc tôi học đại học còn chưa tốt nghiệp, chắc khoảng sáu năm trước.”

“Sáu năm trước?” Lăng Húc có chút kỳ lạ, nếu như là sáu năm trước, năm nay Thiên Thiên năm tuổi, không sai biệt lắm chính là lúc mẹ Thiên Thiên có bầu Thiên Thiên, cậu đã từng trở về?

Ngay sau đó Lăng Húc truy vấn: “Cậu nhìn thấy tôi ở đâu? Tôi có đi với ai không?”

Bạn học nữ thấy cậu phản ứng lớn như vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nghĩ nghĩ: “Ngay trên đường đi, một mình cậu, lúc ấy chưa nói hai câu cậu hình như có việc bước đi rồi.”

Lăng Húc hơi hơi nhăn mày, sáu năm trước cậu từng trở về?Nhưng ca ca nói cậu vẫn luôn không trở về, chẳng lẽ cậu trở lại không đi gặp Lăng Dịch?

Không đúng, hình như cậu quên chuyện gì đó, nhất thời không nhớ ra được.

Lăng Húc cẩn thận suy tư, sau đó những người khác nói thứ gì cậu không chú ý lắm.

Lúc ăn cơm, Lăng Húc uống một ít rượu, nhưng uống cũng không vui vẻ.

Cậu không như thanh niên thất tình ngồi ở giữa một đám bạn học cô đơn không vui, cậu càng giống như tham gia tiệc sinh nhật của ba mà ngồi sai bàn, một đám người trò chuyện đề tài cậu không có hứng thú cũng nghe không hiểu, cậu muốn chuyên tâm dùng bữa nhưng cố tình còn có vài người thường thường lôi kéo cậu hỏi han hai câu.

Phần lớn vấn đề là vừa mới uống trà không gặp mặt, mà vấn đề sau lại tập trung vào ca ca và Duyệt Cấu.

Lăng Húc cảm thấy không có ý nghĩa tới cực điểm, lại quăng hai ánh mắt sắc như dao cho Thang Lực, mà Triệu Phỉ Nghiên ngồi bàn bên cạnh, giống như cũng từ nữ thần rơi xuống đến địa vị bạn học, không có ý nghĩ gì nữa.

Lúc Lăng Húc thống khổ mà ăn cơm trưa thì Lăng Dịch cũng đang mang Thiên Thiên ăn cơm trưa.

Buổi sáng Thiên Thiên ăn nhiều, bây giờ vốn không đói bụng.

Vì thế Lăng Dịch dẫn nó đến một nhà hàng Tây, chính mình gọi một ly cà phê, gọi cho Thiên Thiên một phần salad hoa quả.

Trong phòng ăn cơm Tây có âm nhạc du dương, Thiên Thiên ngồi ở trên ghế sa lông, với nó mà nói cái bàn có chút cao. Nó vốn tưởng cởi giầy đạp ngồi lên ghế sa lon, lúc dùng chân cọ rụng giầy thì đột nhiên nhớ tới người đối diện không phải là ba nó, vì thế dừng lại, có chút khẩn trương mà nhìn Lăng Dịch.

Lăng Dịch chú ý tới động tác nhỏ cho nó, hỏi: “Với không tới?”

Thiên Thiên gật gật đầu.

Vì thế Lăng Dịch đứng lên, đi đến bên người Thiên Thiên, ôm nó lên ngồi ở chỗ của cậu, sau đó đặt nó lên chân cậu.

Vươn tay kéo chén đĩa đến trước mặt Thiên Thiên, Lăng Dịch nói với nó: “Ăn đi.”

Thiên Thiên ngẩng đầu lên, đỉnh đầu để ở trong ngực Lăng Dịch, từ dưới hướng lên trên nhìn anh.

Lăng Dịch mỉm cười một chút, đưa tay sờ sờ mặt của nó, hỏi: “Còn ăn sao?”

Thiên Thiên gật gật đầu.

Chờ nó ăn xong salad, Lăng Dịch hỏi nó: “Còn ăn cái gì nữa không?”

Thiên Thiên nghĩ nghĩ, nói: “Kem ly?”

Lăng Dịch nói cho nó biết: “Không được, không thể ăn đồ ngọt, chỉ có thể ăn món chính.”

Thiên Thiên nghi hoặc hỏi: “Cái gì là món chính?”

Lăng Dịch nói: “Cơm, mì sợi, bánh mì cũng coi như là, nhưng cháu phải ăn ít bánh mì thôi, cẩn thận trở thành tiểu mập mạp.”

Thiên Thiên ngạc nhiên há to miệng, hỏi: “Như Đàm Tùng Lương sao?”

Lăng Dịch hỏi nó: “Ai là Đàm Tùng Lương?”

Thiên Thiên nói: “Bạn học của cháu.” Nói xong, nó cảm thấy mình nói ngốc rồi, cầm dĩa ăn trong tay chuyển hai vòng, nói, “Cháu không ăn.”

Nó vừa dứt lời, di động Lăng Dịch vang lên, điện thoại là Lăng Húc gọi tới, Lăng Dịch vừa nhận cuộc gọi liền nghe thấy Lăng Húc nói: “Anh, mau tới đón em, em muốn đi rồi.”

Lăng Dịch có chút buồn cười, đáp: “Chờ, đến điện thoại cho em.”

Cúp điện thoại, Lăng Dịch vươn tay gọi phục vụ thanh toán, sau đó ôm Thiên Thiên lên, đi ra ngoài.

Bên chỗ bạn học Lăng Húc ăn xong cơm trưa, cậu uống có chút choáng váng.

Mọi người không tính toán giải tán như vậy, buổi chiều tiếp tục đi uống trà đánh bài, nhìn có vẻ tính ăn xong cơm tối, sau đó lại đi ca hát gì đó.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lăng Húc còn ở trên bàn cơm, nhận được điện thoại Lăng Dịch gọi tới, nói cho cậu biết đã ở bên ngoài chờ cậu. Vì thế Lăng Húc đứng lên cáo từ, vội vàng đi ra ngoài.

Lưu lại một bàn người nhìn theo bóng lưng của cậu nghị luận sôi nổi.

Cậu vừa mới đi ra cửa nhà hàng lại nghe Triệu Phỉ Nghiên đuổi theo lại đây.

“Lăng Húc, ” Triệu Phỉ Nghiên gọi lại cậu, lúc đuổi tới trước mặt cậu nói với cậu rằng, “Có một thứ quên đưa cho cậu.”

Lăng Húc kỳ quái nói: “Cái gì?”

Triệu Phỉ Nghiên cầm một tấm ảnh đưa cho cậu: “Đây là ảnh lớp chụp chung hồi tốt nghiệp cấp ba, sau lưng có điện thoại liên lạc của mọi người bây giờ, bên trong chỉ thiếu mình cậu, lấy một tấm làm kỷ niệm đi.”

Lăng Húc không ngờ là thứ này, vươn tay nhận lấy, nhìn trên ảnh chụp quả nhiên là những gương mặt quen thuộc, đứng ở trước dãy phòng học, giống như chuyện mới xảy ra hôm qua.

Đáng tiếc trung gian không có cậu.

Lăng Húc phát ngốc.

Đột nhiên, hai người nghe được ven đường truyền đến tiếng loa, Lăng Húc cùng Triệu Phỉ Nghiên đồng thời quay đầu nhìn, nhìn thấy cách đó không xa một chiếc ô tô đang dừng, Lăng Dịch không để cho tài xế đi theo mà tự mình ngồi ở điều khiển lái xe.

Triệu Phỉ Nghiên chần chờ một chút, hỏi Lăng Húc: “Anh cậu?”

Lăng Húc gật gật đầu, cậu đang có chút thương cảm, phất phất tay với Triệu Phỉ Nghiên, “Tôi đi đây, cám ơn cậu.”

Nói xong, liền chạy tới chỗ Lăng Dịch dừng xe.