Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 3: Có thể đi gặp thượng đế



Trong phòng tối đen, Phong Linh có men rượu nên rất can đảm, không sợ chết xông thẳng vào trong phòng: “Ái chà, giả bộ không nghe thấy gì à?”.

Đi thẳng vào trong phòng thấy một người nằm trên giường, nàng cười gian hai tiếng, rượu mạnh xông thẳng vào đầu, nàng lắc lắc đầu, loạng choạng đi qua.

Nàng đè lên thân người kia, như mãnh hổ vồ mồi: “Bắt được ngươi rồi”.

Người dưới thân rên một tiếng, xem ra bị đè không nhẹ, chắc là gãy vài cái xương sườn.

“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị! Nói, ngươi đã trộm được cái gì rồi... Không nói? Được, vậy thì ta lục soát người ngươi!”. Phong Linh quay tới quay lui trên người hắn vất cái chăn ra, hai cái tay mập mạp sờ tới sờ lui người hắn.

“Ừm....”. Hình như hắn đang hết sức kiềm chế áp cái gì đó. Một trận nóng truyền đến tay khiến Phong Linh nghi ngờ nhìn.

Tay của nàng dò xét xuống dưới, hắn thở dốc càng mạnh. Đột nhiên nàng bắt được một cây gậy rắn chắc, lông mày giương lên: “Giỏi, ngươi dám giấu vũ khí trong người!”. Vừa nói, nàng vừa dùng sức lôi ra, nhưng cây gậy này cũng rất quái lạ, không nghe lời nàng mà thoát khỏi tay ( =)) ). Phong Linh nổi giận lại túm lấy cây gậy, người phía dưới không nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng xoay người đè nàng ở dưới thân.

“Ngươi dám phản kháng?”.

Chớp mắt một cái, miệng lại bị người ta hôn. Phong Linh trợn trừng hai mắt. Đây là tình huống gì vậy? Hắn rốt cuộc là ăn trộm hay là sắc lang? Hai cái này tính chất phạm tội là bất đồng.

Nụ hôn của hắn mang theo một cảm giác kỳ diệu, Phong Linh chưa bao giờ trải qua, một chút đau, một chút tê dại......

Dưới tác dụng của rượu nàng trở nên rất nhạy cảm. Toàn thân nóng lên như bị hắn truyền nhiễm, nóng rất nóng. Y phục trên người bị hắn xé nát, sau đó là quần lót, sau đó hắn cũng bỏ đi y phục trên người, hắn không hề ôn nhu mà trực tiếp đâm vào người nàng....

“A ——”. Phong Linh đau quá kêu to: “Khốn khiếp, ngươi dám dùng cây gậy để đâm ta?”.

Người bên trên không hề để ý, giống như là mất lý trí, động tác qua lại càng mạnh mẽ. Phong Linh “Oa oa” kêu to, đau đến nước mắt cũng chảy ra. Nàng há mồm cắn đầu vai bên trái, trong miệng liền có mùi máu tươi nhưng mà nàng vẫn không thả ra.

Dần dần cảm giác đau đớn càng ngày càng ít, thay vào đó là một cảm giác kỳ diệu, giống như nàng được chắp một đôi cánh, từ từ bay lên trời, không ngừng bay cao, bay cao hơn nữa..... 

Nàng không kìm được rên rỉ ra tiếng, bắt lấy cánh tay hắn: “Ừm.......”.

Hắn di chuyển càng lúc càng nhanh, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng hắn gầm nhẹ một tiếng, nàng cũng lên đến trên mây....

Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào phòng ấm áp dễ chịu, Phong Linh cau mày, lông mi run rẩy vài cái, cố sức mở mắt ra. Nàng đứng lên, cổ họng khô khốc: “Vấn Xuân? Sơ Hạ?”.

Trong phòng không ai đáp ứng.

Đến khi nàng nhìn rõ mọi thứ, mắt trừng to, tỉnh táo hoàn toàn.

Tại sao nàng lại ở đây? Đây không phải là phòng của nàng!

Ngày hôm qua.... ...

Đợi chút.... ...! Ngày hôm qua nàng chờ tên Dạ Vô Hàm ở cửa lớn, sau đó về phòng, sau đó uống rượu, sau đó.... ...

Phong Linh hít một ngụm lãnh khí, những hình ảnh tối qua như bộ phim ngắn diễn ra trước mặt nàng....

Hai tay nàng run run vén chăn lên, nhìn thấy dấu ấn màu đỏ trên giường thì nàng không bình tĩnh được.

Tốt rồi, nàng có thể đi gặp thượng đế!!