Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 19: Mẹ dũng mãnh cha lạnh lùng



Trăm dặm bên ngoài Phương Viên.

Đường Táp tiên sinh mặc áo ngủ cúp điện thoại, sau khi ngửi được mùi thuốc súng bỗng nhiên vẻ mặt căng thẳng, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Tiếp đó, sau khi đã chạy điên cuồng ra ngoài vài dặm, thì nghe thấy ‘oanh’, một tiếng nổ dữ dội vang lên…

“Mẹ kiếp, Nam Cung Thấu, một câu anh Đường đổi lại là kết quả nghiên cứu vius nửa tháng của tôi, cái tên tiểu tử này càng ngày càng hung ác, đây là sản phẩm của bà mẹ dũng mãnh và người cha lạnh lùng vô tình nào đây!”

- - - - - -

Trụ sở của nhà Nam Cung.

Phu nhân Nam Cung - tiểu thư Tống Tiểu Tri đang tắm, bỗng nhiên hắt xì, xoa xoa chóp mũi, không vừa lòng tự nói: “Mẹ nó, đây là ai đang chửi bản tiểu thư?”

Két một tiếng, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một người đàn ông lạnh lùng như khối băng quấn khăn tắm đi vào.

Tống tiểu thư không vừa lòng: “Đại thiếu gia, lúc tắm tôi không thích bị ai quấy rầy, làm phiền ông lập tức cút ra ngoài cho tôi!”

“Vừa rồi rõ ràng Tống tiểu thư nói nhớ tôi như vậy, làm sao tôi có thể bỏ mặc?”

Đại thiếu gia hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi vào bồn tắm lớn, ôm lấy eo người phụ nữ, không để cho bà phản kháng mà bắt đầu triền miên.

“Đại thiếu gia, con gái còn chờ chúng ta ăn cơm…” Tống tiểu thư vùng vẫy: “Con trai của ông đi tiêu dao ở thành phố D không có tin, ông liên lạc hỏi thăm một chút đi xem nào…”

“Con trai có tính toán của nó, trước lúc vào đây tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho con gái rồi,” đại thiếu gia cắn môi bà, cắn vô cùng tập trung: “An Nghệ dùng cơm với con, bà không cần lo.”

“Đại thiếu gia, bây giờ tôi hơi đói, hai ta có thể chờ buổi tối lúc ngủ lại…”

“Bà có thể ăn tôi.”

Đại thiếu gia dũng mãnh trả lời.

Tống tiểu thư không nói gì được nữa.

Người đàn ông này, mấy chục năm rồi vẫn như vậy, thể lực không đi xuống thì không nói, một cái hắt xì cũng có thể thành lý do cầm thú của ông…

Đây là quái vật gì đầu thai vậy?

- - - - - -

Nhan Tiểu Ngư mang theo căm phẫn đi mua đồ ăn, lúc đi đến đầu đường thấy chiếc xe màu đen sang trọng lúc trước, thầm nghĩ chắc là không có camera, lại buồn bực tức giận lén đạp chân vài cái, chợt nghe thấy còi báo động vang lên, mới vội vàng chạy đi, bộ dạng gục đầu ủ rũ trở về nhà, bắt đầu nấu cơm.

Từ nhỏ cô đã sống độc lập, tay nghề đương nhiên cũng tốt, nhưng đáng tiếc món làm đều là món ăn gia đình, làm đồ ăn xoa hoa như vậy, cần có một chút thời gian nghiên cứu..

Làm cơm xong, lúc bưng lên bàn, hình như Nam Cung Thấu đã có chút mất kiên nhẫn.

Thiếu gia tôn quý ngồi xuống, nhưng chỉ ăn vài miếng, không vui phê bình: “Màu sắc không được, độ lửa không thích hợp, cách phối hợp không đều, không hợp quy cách.”

Hai con mắt Nhan Tiểu Ngư mở to, nắm cái muôi muốn đánh anh…

May mà, câu tiếp theo của Thấu thiếu gia còn có chút nhân tính: “Trị giá 5000.”

Một mâm 5000, như vậy cũng được, chí ít cũng trả được một phần nợ.

Tiểu Ngư cảm thấy hơi hài lòng.

“Thiếu Đương Gia.”

Lúc này, một thủ hạ từ ngoài cửa đi vào, câu đầu báo cáo: “Vừa rồi anh dùng cơm, nên không báo cáo với anh, 20 phút trước, có người đánh lén xe chúng ta, làm đèn trước xe bị phá hủy, thân xe cũng có vài vết tích, vừa rồi cửa hàng gọi điện nói phí sửa chữa ít nhất phải mười vạn.”

Nói xong, cẩn thận chuyển video theo dõi lên, tiếp tục nói: “Đây là vừa rồi một đôi tình lữ ở tầng 3 chụp được cảnh đó, không có chụp được chính diện, nhưng đã hỏi qua người sống xung quanh, có mười lăm người quen người này, có thể đến đây chỉ chứng cho Thiếu Đương Gia.”

Tay Tiểu Ngư cứng đờ, ngàn tính vạn tính không tính đến chuyện mình lỗ mãng còn để lại chứng cứ.

Đến trời cũng muốn giúp đỡ thiếu gia phi nhân loại này, người nghèo quá cũng không dễ chịu lắm…

Nam Cung Thấu nhìn người trong clip tay cầm một cái giỏ đồ ăn, bóng dáng người phụ nữ oán giận đá xe ăn mặc đơn giản mộc mạc, lông mày nâng lên, lại hướng ánh mắt về phía cô gái đối diện: “Nhan tiểu thư, cô cảm thấy loại chuyện này, có cần báo cảnh sát không?”

Liên tiếp uy hiếp, giọng điệu không có bất kỳ che giấu nào.

Tiểu Ngư chậm rãi đứng dậy, không nói một lời, chuẩn bị cứ như vậy trốn vào trong phòng bếp…

“Có một cách,” Thấu thiếu gia đứng dậy, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt cô: “Một lần bằng mười vạn, cô thấy thế nào?”

Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu liền muốn từ chối.

Không đợi cô nói chuyện, lờ mờ đụng vào một vòng tay ôm ấp.

Lại không chờ cô phản ứng…

Cái ôm cực nóng, ấm áp, mang theo mùi nam hương tính thơm ngát, mềm mại hòa hợp không gì sánh nổi, tràn ngập trong không khí, bao bọc lấy cô, nháy mắt đã chiếm lấy môi cô…

…. … …