Bánh Xe Định Mệnh

Chương 40



Khổng Vạn Tường giống như tên lửa, vun vút lao tới, Khổng Lập Thanhdựa bên cửa xe đón sẵn, lấy hết sức cúi người bế bổng con lên.

Khổng Lập Thanh nhấc Vạn Tường lên trước mặt xem xét kỹ càng, tóc cậu bé được cắt mới, tạo hình theo kiểu quý ông phương Tây, giống như tóccủa Chu Diệp Chương, đường rẽ ngôi tỉ mỉ hoàn hảo. Chỉ là Vạn Tường chơi đùa nhiều quá, mồ hôi ướt đẫm tóc mái trước trán, cậu bé cười híp mítrong vòng tay mẹ một lúc rồi bỗng chu miệng thơm lên má Khổng Lập Thanh tạo ra một tiếng “chụt” khe khẽ.

Khổng Lập Thanh tự nhiên bật cười, Vạn Tường được chăm sóc rất tốt,người ngợm sạch sẽ, quần áo mới tinh tươm, phong cách thời thượng vàsang trọng, cô cảm thấy Vạn Tường đã hướng ngoại hơn rất nhiều, thậm chí có chút phóng khoáng nghịch ngợm.

Khổng Lập Thanh đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Vạn Tường, thủ thỉ hỏi: “Ở đây vui không?”

“Vui ạ, bà tặng con một chú cún nhỏ, con đặt tên nó là Đào Khí, bànói con thông minh.” Vạn Tường phấn khích khoe ba hoa chích chòe, cậu ôm cổ mẹ đột nhiên hạ giọng ghé sát tai Khổng Lập Thanh thì thầm: “Mẹ, AThần đưa con đi Disney, ở đó chơi vui lắm, là chúng con trốn đi. A Thầnnói không được kể với bà và chú, mẹ cũng không được nói ra đâu đấy.”

Khổng Lập Thanh tiến thoái lưỡng nan chẳng biết phải nói thế nào chophải, quay lại nhìn A Thần một cái. A Thần hai tay xỏ túi quần, bước lại gần cửa xe phía bên kia, cúi đầu đứng yên trước mặt Chu Diệp Chương.Chu Diệp Chương cũng đã bước xuống xe nhìn A Thần đứng trước mặt khôngbiểu hiện gì, A Thần cúi đầu, chân đá đá trên mặt đất im lặng, Khổng Lập Thanh quay sang hỏi Vạn Tường: “Hàng ngày con làm những gì?”

“Chơi ạ.” Vạn Tường hồn nhiên trả lời rất tự nhiên khiến Khổng Lập Thanh bật cười.

Chu Diệp Chương đi vòng qua xe đến bên hai mẹ con, đón lấy Vạn Tườngrồi một tay bế cậu bé, một tay dắt tay Khổng Lập Thanh đi vào nhà. VạnTường tự nhiên mà thân mật một tay ôm cổ anh, hai người này cho dù bìnhthường ít giao lưu nhưng cảm tình vẫn được bồi đắp rất tốt.

Ba người sóng đôi đi về phía trước, A Thần đi sau Chu Diệp Chương lẩm bẩm: “Em muốn ra ngoài.”

Cả đoàn người cùng dừng bước, Chu Diệp Chương quay lại cau mày nhìn A Thần: “Không được, thời gian này cậu nghiêm chỉnh ở đây chờ một thờigian cho tôi.”

A Thần bị từ chối ủ rũ đứng đó, Chu Diệp Chương cũng không bận tâm, đưa hai mẹ con Khổng Lập Thanh vào nhà.

Biệt thự nhà họ Chu được xây theo phong cách châu Âu, nội thất cũngrất xa hoa lộng lẫy, khắp nơi bày ra vẻ sang trọng tiện nghi, người giúp việc mặc đồng phục áo trắng váy đen đã sớm đợi họ ở phòng khách, dìThanh chạy đến đón Vạn Tường từ trên tay Chu Diệp Chương: “Cậu chủ, cậuđưa cô Khổng lên phòng khách nhỏ trên lầu hai đợi, lão phu nhân lát nữasẽ qua, tôi đón Vạn Tường đi trước.”

Chu Diệp Chương gật gật đầu, Khổng Lập Thanh nhìn theo hướng dìThanh, Vạn Tường không còn nhỏ nữa, dì Thanh bế cậu bé rất vất vả. VạnTường trượt xuống khỏi người dì Thanh, nhìn mẹ. Khổng Lập Thanh nghĩ một chút, cúi xuống nói với Vạn Tường: “Con đi với dì Thanh nhé, mẹ đi gặpbà, lát nữa sẽ quay lại tìm con, hiểu không?”

Vạn Tường ngoan ngoãn gật đầu sau đó nói to: “Con đi tìm A Thần.” Nói xong không đợi Khổng Lập Thanh đồng ý đã chạy tuốt ra cửa.

Vạn Tường đi rồi, hai người lớn cũng bước lên lầu trên, khi cùng ChuDiệp Chương bước vào phòng, Khổng Lập Thanh mới biết, gọi là phòng khách nhỏ kỳ thực không nhỏ chút nào. Bên trong bài trí theo phong cách ÂuTrung kết hợp, đối diện với cửa vào là hai cửa sổ sát đất cực lớn, nhờthế trong phòng tràn ngập ánh sáng tự nhiên, thảm lông dê trắng phủ khắp nền, sofa phủ da cừu đỏ phối với đồng hồ quả lắc thân gỗ chạm khắc theo phong cách phục hưng. Cuối phòng là một cái sập lớn, màu sắc kiểu dángcó vẻ rất cổ, nhìn như cái giường nhưng lại không phải, phía trước ngăncách bởi một chiếc bàn trà nhỏ, hóa ra đó là ghế ngồi của chủ nhân phòng này.

Chu Diệp Chương đưa Khổng Lập Thanh đến ngồi ở sofa đôi rồi ngồixuống bên cạnh, người giúp việc nhanh chóng mang trà cho họ. Chu DiệpChương thoải mái bao nhiêu thì Khổng Lập Thanh căng thẳng bấy nhiêu. Côngồi thẳng lưng, người hơi ưỡn về phía trướcc, không dám tùy tiện ngảlưng trên ghế như anh. Cô nhớ Lâm Diên đã dặn mình, cho dù trong lòng lo lắng cũng phải giữ tư thái thế này, hôm nay lúc từ nhà đi cô cũng nghĩngười tầm tuổi Chu lão phu nhân thường thích màu sắc tươi sáng nên không dám mặc màu tối, cẩn thận chọn một bộ váy màu vàng nhạt. Cô căng thẳngchỉnh lại quần áo, vuốt vuốt chân váy, chỉ sợ nó xuất hiện nếp nhăn.

Khổng Lập Thanh ở đó chỉnh trang quần áo, Chu Diệp Chương bên cạnhlại nhìn cô cười, nụ cười của anh không qua được mắt cô. Khổng Lập Thanh trong lòng tức giận mà không dám làm gì. Từ lúc ra khỏi nhà, biết côcẳng thẳng anh cũng chẳng có ý nhắc nhở cô chú ý điều gì, giờ lại cònngồi cười, cho mãi đến sau này cô mới hiểu được nụ cười hôm ấy của anh,hiểu rồi chính cô cũng cảm thấy buồn cười, khi đó cô thật quá nhạy cảm.

Họ ngồi đợi không bao lâu, thậm chí thời gian còn chưa đủ để KhổngLập Thanh hoàn toàn bình tĩnh lại, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra mở về hai bên. Khổng Lập Thanh lập tức nhìn về phía cửa, trái với dự liệu vàtưởng tượng của cô, cô không hề nhìn thấy một người già phong cách giống Tống Mỹ Linh, Chu lão phu nhân mặc một bộ váy trắng, trên ngực là chiếc trâm cài áo bằng vàng, có dáng vẻ của bậc quý phu nhân, mái tóc hoarâm, bà đi lại không quá nhanh nhẹn, trong tay còn chống gậy, dì Thanhđi bên cạnh, đỡ một bên người bà.

Chu lão phu nhân đi không nhanh nhưng bước đi vẫn xem như vững chắc,nhìn bà chầm chậm tiến về phía trước, Khổng Lập Thanh mới phát hiện suốt chặng đường đi ánh mắt bà luôn để trên người cô, mà sắc mặt bà thâmtrầm dường như không mấy vui. Cô căng thẳng một hồi, vô thức đứng lên,sau đó nói một câu rất ngốc: “Lão phu nhân, cháu chào bà ạ.”

Trong phòng nhất thời im phăng phắc, lão phu nhân căn bản chỉ là đivòng qua cô đến chỗ chiếc sập trước mặt, kết quả câu chào này của KhổngLập Thanh khiến lão phu nhân dừng bước trước mặt cô, bà khẽ cau màynhìn. Khuôn mặt bà tròn đầy phúc hậu nhưng đã có mấy nếp nhăn rất sâu,khóe miệng bà hơi rủ xuống làm nếp nhăn trên mặt sâu thêm một chút.Khổng Lập Thanh giật thót tim, tự biết mình đã làm một chuyện ngu ngốc.

May thay lão phu nhân không nói gì, dừng lại trước mặt Khổng LậpThanh nhìn cô một cái rồi lại thong thả đi tới chiếc sập. Động tác củalão phu nhân đều diễn ra rất chậm, bà bám vào dì Thanh từ từ ngồi xuống, sau đó đem gậy dựa bên cạnh chỗ ngồi, đặt tay phải lên bàn trà, cúixuống thở ra hai tiếng rồi mới nhìn sang Khổng Lập Thanh.

Ánh mắt lão phu nhân thâm thúy nhưng không sắc nhọn, chỉ đơn giản làđánh giá Khổng Lập Thanh, lát sau bà trầm giọng nói: “Lại đây, đến trước mặt ta, ta coi nào.”

Khổng Lập Thanh y lời bước tới đó, để “trợ sức” cho cô, sau khi Khổng Lập Thanh cất bước, Chu Diệp Chương cũng đứng lên đi theo sau yểm trợ.

Hai người một trước một sau đứng trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân chỉ nhìn mình Khổng Lập Thanh, một lúc lâu xong bà mới nói: “Lâm Diêndạy dỗ không tồi, đã có chút tư thái, nhưng đáng tiếc là rất ngốc.”Giọng lão phu nhân không run yếu chút nào, rõ ràng bà còn rất minh mẫntinh anh, những lời này không phải nói ai đó vu vơ mà là đang đánh giácô. Khổng Lập Thanh chớp mắt đỏ bừng mặt, lão phu nhân lại không buôngtha cô, quay sang dì Thanh đứng bên nói: “Đây đúng là một cô ngốc.”

Dì Thanh cười cười, còn chưa kịp giải vây cho Khổng Lập Thanh đã bịChu Diệp Chương tranh nói trước: “Có thể ạ, bà không thấy cô ấy căngthẳng đến sắp ngất đi sao?”

Chu Diệp Chương cho dù đứng thẳng lưng nhưng tư thế vẫn có vẻ thoảimái tự tại, câu nói có ý trách khéo, lão phu nhân thoáng ngẩng lên nhìnanh một cái rồi quay lại ra lệnh cho dì Thanh: “Mau đi mang cái đó đếnđây.”

“Vâng ạ.” Dì Thanh vâng lời cất bước ngay, trong phòng lại là một bầu không khí yên lặng, không có ai nói gì. Khổng Lập Thanh càng không dámmở miệng, lão phu nhân không nhìn ai, cầm chén trà bên tay nâng lên chầm chậm nhấp một ngụm, xong lại thong thả đặt chén trở lại bàn.

Lão phu nhân nuốt hết ngụm trà, chậm rãi nhấc cây gậy bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Chu Diệp Chương phía trước: “Anh qua đây.”

Lão phu nhân nói rất nhẹ nhàng, không hề có biểu hiện tức giận, ChuDiệp Chương bước lên hai bước đứng trước mặt bà, chuyện xảy ra sau đóhoàn toàn khiến Khổng Lập Thanh kinh hoàng. Lão phu nhân bất ngờ nổinhận trong chớp mắt, lúc lão phu nhân giơ gậy vụt vào chân Chu DiệpChương, Khổng Lập Thanh thậm chí còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“Đồ phá phách, ông nội anh còn sống cũng sẽ dùng gậy đánh chết anh.Tổ nghiệp ba đời nhà họ Chu vất vả gây dựng lên hôm nay lại bị anh haitay dâng không cho người ta? Anh càng sống càng hồ đồ, mù rồi sao? Chaanh năm đó thà chết chứ không từ bỏ cơ nghiệp tổ tiên, anh tự nói xem,anh có xứng đáng với ông anh, bố anh?”

Chu lão phu nhân nói một câu lại vụt một gậy, cây gậy gỗ mun đen bóng vụt lên người Chu Diệp Chương kêu vun vút. Chu Diệp Chương đứng im chịu trận, không hề nhúc nhích, Khổng Lập Thanh đứng bên chứng kiến một phen kinh hồn bạt vía, nhưng không dám lên tiếng. Cô không quá lo lắngchuyện Chu Diệp Chương bị thương, lão phu nhân ra tay không mạnh, nhưngbầu không khí này khiến cô sợ hãi.

Lão phu nhân vụt thêm mấy gậy nữa rồi hổn hển thu tay lại, bà thở gấp trợn mắt lườm Chu Diệp Chương, rõ ràng trong lòng vẫn còn rất giận,nhưng không còn sức để đánh nên chỉ đành đứng đó lườm anh.

Đúng lúc này dì Thanh bê một chiếc hộp trở lại, nhìn qua đại kháicũng đoán biết được ở đây vừa xảy ra chuyện gì, nhưng trong bầu khôngkhí căng thẳng thế này dì lại không tiện lên tiếng, lẳng lặng đứng đó.Khổng Lập Thanh nhìn sang dì cầu cứu, dì bèn lặng lẽ đưa tay phải lênkhẽ kéo váy cô.

Chuyện này Chu Diệp Chương biết chỉ có anh lên tiếng mới xong được.Hôm nay là ngày anh mang vợ về lễ tổ tiên nên không muốn gây chuyện ồnào, bèn bước lên một bước, cúi đầu trước lão phu nhân nói: “Bà đừng giận cháu nữa, cha cháu năm đó do hoàn cảnh khó khăn nên mới kết cục thảmnhư thế, bà khư khư giữ chuyện đó trong lòng. Còn cháu, cháu không dângcông ty cho người ta, chỉ không quá hai năm nữa nó sẽ lại trở về cố chủ, cuối cùng cũng vẫn mang họ Chu.”

Lão phu nhân trợn mắt lườm cháu trai, hơi thở bình ổn hơn một chút,dì Thanh chớp thời cơ đến trước mặt lão phu nhân: “Bà còn chưa biết sao? Cậu chủ nói như vậy là có tính toán rồi, bà cũng đừng quá lo lắng.” DìThanh vừa nói vừa nhấc chén trà trên bàn dâng lên ngang miệng lão phunhân, lão phu nhân cuối cùng cũng cúi đầu nhấp một ngụm trà, không nóigì. Mấy người cùng thở phào một cái, biết là chuyện đã được giải quyết.

Dì Thanh đặt chén trà xuống bàn là vội vàng đi ra ngoài, sau đó không lâu lại trở vào mang theo một người giúp việc nữa. Người này bê mộtkhay trà đặt xuống trước mặt Chu Diệp Chương và Khổng Lập Thanh, dìThanh nháy mắt với Khổng Lập Thanh một cái, Chu Diệp Chương quay đầuchặn tầm mắt của lão phu nhân nói nhỏ với cô: “Dâng trà mời bà, nhớ thay đổi cách xưng hô, gọi là bà nội.”

Chu Diệp Chương nói nhỏ nhưng khoảng cách hơi gần cho nên có vẻ lãophu nhân cũng nghe thấy, nhưng mặt bà không để lộ điều gì. Khổng LậpThanh kính cẩn bưng chén trà đặt trước mặt lão phu nhân: “Bà nội, cháumời bà dùng trà.”

Lão phu nhân ngoài dự liệu lại không làm khó Khổng Lập Thanh, nhậnchén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm. Bà còn đang uống trà, Chu DiệpChương đã khẽ cúi người lại gần bà nói: “Cô ấy hồi nhỏ rất khổ, nhiềuquy tắc cô ấy không hiểu, xin bà rộng lượng một chút.” Lão phu nhân liếc Chu Diệp Chương không nói gì, sau đó quay sang dì Thanh nói: “Đưa cáiđó cho cô ta.”

Dì Thanh cười híp mí trao chiếc hộp trong tay cho Khổng Lập Thanh,Khổng Lập Thanh nhận nó, lão phu nhân lên tiếng trước: “Cái này kiểudáng thô kệch, ta mấy năm nay không dùng đến, nay cho cháu làm quà gặpmặt.”

Khổng Lập Thanh run run mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn mặtngọc lục bảo lớn, kiểu dáng cổ điển, xem chừng đã nhiều năm tuổi, thânnhẫn to thô, viên ngọc cũng rất lớn, nhìn không hề đẹp. Ai ngờ Chu DiệpChương bên cạnh lại đột nhiên mỉm cười, Khổng Lập Thanh cúi đầu xem anhlại phát hiện nụ cười của anh có ý vui rõ ràng.

Chu Diệp Chương cười xong nhìn bà nội nói một câu: “Cám ơn bà ạ.” Câu cám ơn của anh rất chân thành, mặt lão phu nhân cũng nhẹ nhõm hơn rấtnhiều.

Nhận được chiếc nhẫn, Khổng Lập Thanh biết cô coi như đã được lão phu nhân chấp nhận, trong lòng thầm thở phào một hơi, nhưng không đợi côthở ra xong, lão phu nhân bên đó đã lại lên tiếng: “Người già dễ thấy cô đơn, cho Vạn Tường tới đây làm bạn cùng ta.”

Khổng Lập Thanh cứng đờ ở đó, Chu Diệp Chương nhìn vào mắt lão phunhân đỡ lời cho Khổng Lập Thanh: “Vạn Tường vẫn còn nhỏ, lại mới tớiHồng Kông, tách khỏi mẹ cũng không phải là chuyện tốt.”

“Vậy cả ba chuyển đến đây sống đi.” Lão phu nhân mí mắt cũng không nhếch lên, nhẹ nhàng hóa giải sự phản đối của anh.

Hai bà cháu cùng không nói thêm gì, Khổng Lập Thanh không ngờ chuyệnnày lại đến nhanh như vậy, cô cơ bản thấy mâu thuẫn, mục đích hôm nay cô tới đây là để đón Vạn Tường về nhà.

Ba người im lặng, sau cùng là Chu Diệp Chương lên tiếng phản đối: “Không được…”

“Vậy hàng tuần hai đứa nhớ đưa Vạn Tường tới đây chơi mấy ngày cuốituần.” Lão phu nhân dường như không muốn làm căng đến cùng, chẳng đợiChu Diệp Chương nói xong đã ngắt lời anh.

Chu Diệp Chương lần nữa nhìn sang Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh gật gật đầu, anh quay sang lão phu nhân nói: “Vâng ạ.”

Lão phu nhân khẽ gật đầu “Ừ” nhẹ một tiếng, tinh thần bà dường nhưbỗng yếu đi rất nhiều, mắt nhìn xuống đất, hất tay về phía họ: “Đượcrồi, ta mệt, hai đứa đi đi.”

Chu Diệp Chương dắt tay Khổng Lập Thanh đi ra, dì Thanh tiễn bọn họđến cửa. Cánh cửa gỗ màu đen từ từ khép lại sau lưng, chuyến đi lần nàycoi như kết thúc tốt đẹp.

Trên đường về, Khổng Lập Thanh hạ cửa kính xe xuống thấp, hai bênđường đầy cây xanh, không khí trong lành. Vạn Tường ngồi phía trước cúiđầu chơi trò chơi, hai người lớn cùng không nói gì, trong xe im phăngphắc.

Khổng Lập Thanh cúi đầu xem chiếc hộp trang sức mang về từ nhà họChu. Sau một hồi im lặng cô nói với Chu Diệp Chương: “Có vẻ như bà không thích em.”

Bên cạnh vang lên tiếng cười khe khẽ, Khổng Lập Thanh quay sang nhìn, thấy Chu Diệp Chương đưa tay cốc yêu vào trán cô cười, ánh mắt anh rõràng có ý trêu đùa. Anh đưa tay với lấy chiếc hộp trang sức cô cầm rồimở ra: “Thật ra bà cũng không thể nào thích nổi anh.” Chu Diệp Chươngtâm tình có vẻ rất tốt khiến Khổng Lập Thanh chẳng biết phải nói gì, anh lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, cầm nó xoay xoay trong tay, còn cười xấuxa nói với cô: “Chúc mừng em, từ nay đã chính thức bước chân vào hàngngũ tỉ phú.”

“Hả?” Khổng Lập Thanh nhìn anh mặt đầy ngạc nhiên.

Chu Diệp Chương nghiêng người sát lại mang chiếc nhẫn đặt trước mặtKhổng Lập Thanh, sau đó anh bấm nhẹ một nút ẩn ở góc mặt nhẫn, mặt chiếc nhẫn dịch chuyển và mở sang một bên. Khổng Lập Thanh ngạc nhiên pháthiện bên dưới là một con dấu nhỏ xíu khắc chữ Chu, cô ngạc nhiên nhìnsang Chu Diệp Chương đợi anh giải thích.

Chu Diệp Chương cười cười nói: “Tài sản nhà họ Chu hiện đang nằm hếttrong tay em, đây là con dấu của bà nội, cổ phiếu, tiền tiết kiệm, bấtđộng sản, vàng bạc, châu báu, đồ cổ… đều phải dùng con dấu này mới lấyra được, tiền riêng của em bây giờ nhiều hơn anh rồi.” Anh nói xong đóng chiếc nhẫn lại nhét trả vào tay Khổng Lập Thanh, nói thêm một câu: “Vui vẻ nhận đi.”

Khổng Lập Thanh chấn động một hồi, ngơ ngác nhìn Chu Diệp Chương, Chu Diệp Chương vẫn cười đùa: “Sao, bị dọa sợ rồi à?”

Khổng Lập Thanh gật gật đầu, cô thừa nhận bản thân kiến thức hạn hẹp, tự nhiên được giao cho khối tài sản khổng lồ như vậy cô chẳng thấy vuimừng, ngược lại chi thấy lòng lo lắng không yên.

Chu Diệp Chương chăm chú nhìn Khổng Lập Thanh một lúc lâu rồi mớinói: “Xem ra bà nội trao nhẫn cho em là đúng rồi, tài sản giao cho emmục đích là truyền thừa, đây là sự ủng hộ của nhà họ Chu, em cứ vui vẻnhận nó đi.” Nói xong anh còn đưa tay xoa đầu cô an ủi.

Khổng Lập Thanh đem chiếc nhẫn cho vào hộp trang sức đóng nắp lại,cẩn thận để chiếc hộp sang bên cạnh, sau đó chiếc nhẫn này được nằm imtrong két bảo hiểm, đời cô cơ hội dùng đến nó vô cùng ít.

Những ngày sau đó Khổng Lập Thanh thực sự nhàn rỗi, lão phu nhân nóilà làm, cuối tuần lại cho người đến đón Khổng Vạn Tường đi, có điều sauđó không thấy đưa về trả, cô cũng không dám trắng đen rạch ròi đến đòicon về. Mà Vạn Tường mỗi lần gọi điện cho cô đều rất hứng khởi, xemchừng sống ở chỗ lão phu nhân rất vui vẻ. Khổng Lập Thanh thời gian nàychỉ đành ngoảnh mặt làm ngơ.

©STENT

Rất nhanh đã sang đầu tháng Sáu, thời tiết Hồng Kông càng dễ chịuhơn. Sáng sớm Chu Diệp Chương đã phải ra ngoài, Vạn Tường ở với lão phunhân, Khổng Lập Thanh nhàn rỗi vô sự, ăn cơm trưa xong liền ra sân ngồihóng mát dưới bóng cây cổ thụ cùng Chu Bảo Châu.

Chu Bảo Châu là người rất biết hưởng thụ, sai người làm kê một cáighế dài dưới gốc cây, còn chuẩn bị cả trà đá, chính ngọ là lúc mặt trờigay gắt nhất nhưng hai người vẫn lười biếng ngồi hóng mát ở đó.

Khổng Lập Thanh không khéo giao tiếp, Chu Bảo Châu cũng lập dị, dường như trước mắt bất kỳ ai cô ấy cũng có thể thoải mái tự nhiên chọn tưthế dễ chịu nhất cho mình. Hai người ngồi đối diện nhau cùng không nóinăng gì, Khổng Lập Thanh nhìn Chu Bảo Châu trước mặt, Chu Bảo Châu làmột mỹ nhân, điều đó không có gì phải nghi ngờ. Những lúc không tạctượng cô ấy ăn mặc rất thời trang, lúc này Bảo Châu đang mặc bộ váy đỏbooc-đô, tự biến mình thành một thục nữ ngây thơ, nhưng tư thế ngồi lạichẳng có chút thục nữ nào, hai chân gác trên ghế, đầu ngoảnh sang mộtbên, mái tóc xoăn xõa bay trong gió.