Bánh Bao Nhà Ai

Chương 9: Thúc thúc cha



“Cha, ôm một cái!”

Giọng nói đặc hữu của trẻ con mang theo cảm giác mềm mại khi vừa mới ngủ dậy, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng mà, ba người ở đây khi nghe thấy âm thanh làm nũng mang theo chút hưng phấn kia cứ như sét đánh ngang tai.

Tư Không Cảnh Hoán là người hoàn hồn đầu tiên, nhóc kinh ngạc nhìn Ô Thuần Nhã đang trừng mắt sửng sốt bế Bánh Bao, lại nhìn Tư Không Viêm Nghiêu cũng đang đồng dạng sửng sốt, khóe miệng co rút vài cái, trong nháy mắt liền lộ ra một câu “A! Thì ra là thế”……..O__O….

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Bánh Bao, cùng với nụ cười hồn nhiên tươi vui kia, chưa kể đến chất giọng ngọt như mật gọi một tiếng “Cha”, thật sự là vô hình trung đã đánh trúng vào điểm sâu nhất ở trong lòng anh, cho nên liền sửng sốt. (⊙o⊙)

Tươi cười trên mặt Ô Thuần Nhã hoàn toàn đông cứng, cậu tròn mắt nhìn Bánh Bao ở trong lòng, nghiến răng hỏi, “Bánh Bao, vừa nãy con gọi anh ta là gì?”

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ hoàn toàn không biết giờ này phu thân của bé đang có tâm tư muốn bóp chết bé, vẫn cực kì hưng phấn vươn hai cánh tay trắng mũm mĩm như ngó sen, với tới chỗ Tư Không Viêm Nghiêu điên cuồng lắc lư, “Cha, ôm ôm Bánh Bao , ôm ôm một cái!”

Lần này thanh âm càng thêm rõ ràng, khiến ba người còn lại không thể nghi ngờ hệ thống thính giác của bản thân.

Ô Thuần Nhã ngơ ngác nhìn người đàn ông thân hình cao lớn ôm Bánh Bao từ trong lòng của mình ra, sau đó nhìn người đàn ông nâng Bánh Bao lên cao, Bánh Bao dị thường hưng phấn hét chói tai, “Thật là cao nha! Cha, ha ha, cha ơi, chơi vui lắm!” Chưa từng được bế lên độ cao như thế, Bánh Bao siêu hưng phấn.

Hai tay Tư Không Viêm Nghiêu để dưới hai cánh tay béo mập của Bánh Bao, tung bé lên, sau đó đỡ lấy bé, cứ thế ba lượt mới ôm Bánh Bao mặt hồng hồng vào trong lòng, hiếm có thu lại khí lạnh toàn thân, cặp mắt chim ưng kia cũng mang theo ý cười rõ ràng, “Sợ ?”

Bánh Bao lắc đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, “Không sợ,thật vui nha!” o(≧v≦)o~~

“Bánh Bao!” Ô Thuần Nhã tiến đến đoạt con trai lại, khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra nhóc, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, “Dọa đến bé thì làm sao đây!”

Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, không nói chuyện.

Tư Không Cảnh Hoán kinh ngạc há hốc mồm, hết nhìn nhị thúc nhà mình, lại nhìn nhìn Bánh Bao, nhóc đột nhiên phát hiện, hình như nhị thúc rất thích Bánh Bao nha, chẳng lẽ Bánh Bao đúng là con trai của nhị thúc? Nhưng mà…đưa mắt nhìn sang Ô Thuần Nhã sắc mặt hơi tái nhợt, nhóc lại nghi hoặc, sao sắc mặt Ô thúc thúc kém thế…

“…Nhị thúc…” Dưới tình huống quỷ dị như vầy, Tư Không Cảnh Hoán cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng khi nhóc gọi nhị thúc xong, lại không biết tiếp theo phải nói thế nào.

“Tư Không Viêm Nghiêu.” Vươn tay tự giới thiệu tên mình, đây là lần đầu tiên anh chủ động như thế.

Nhìn bàn tay to vươn ra trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia, Ô Thuần Nhã vươn tay ra bắt lấy, mở miệng, “Ô Thuần Nhã, đây là con trai tôi, Ô Trạch Vũ.”

Tư Không Viêm Nghiêu khẽ nhíu mày vì xúc cảm trên tay, anh có thể cảm giác được lòng bàn tay của đối phương tương đối thô ráp, “Bánh Bao?” Vừa rồi y nghe thấy nhóc con kia xưng hô như thế.

Khóe miệng run rẩy, Ô Thuần Nhã thu tay, đặt Bánh Bao ngồi trong lòng mình rồi ngồi xuống cạnh Tư Không Cảnh Hoán, sau đó để ba cặp lồng giữ ấm lên bàn ăn di động, lúc này mới trả lời Tư Không Viêm Nghiêu, “Đó là nhủ danh của bé.”

Lấy bát muỗng ở trong ngăn tủ bên cạnh ra, sau đó cậu xới cho hai nhóc hai bát cơm thơm ngon ngào ngạt, tiếp theo lấy đậu hũ và thịt để riêng ra cái khay ở hộp giữ ấm, còn đặc biệt múc một chén canh bí đao cho Tư Không Cảnh Hoán, nhìn thấy Bánh Bao chu chu môi tỏ vẻ bất mãn, cậu cười khẽ, “Đó là để tiểu ca ca uống, không cho con đâu.”

Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ cảm thấy mình chắc chắn đã bị phụ thân ruột ghét bỏ đi, hơn nữa cái canh kia thơm quá xá luôn, nhìn thấy vẻ tội nghiệp của Bánh Bao, Tư Không Cảnh Hoán đẩy chén canh của mình sang cho bé, “Cho em đấy.”

Ô Thuần Nhã bất đắc dĩ thở dài, lại múc một chén khác cho Tư Không Cảnh Hoán, rồi nói với người đàn ông đang ngồi ở bên kia, “Tôi nấu cho bọn nhỏ đồ ăn dễ tiêu hóa, cơm nấu hơi nhão một chút, nếu anh không ngại thì…” Ô Thuần Nhã xới thêm một bát cơm, ý bảo Tư Không Viêm Nghiêu có thể ăn cùng.

Lời cậu nói khiến hai đứa nhỏ đang vùi đầu ăn đều ngẩng lên nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, ngủ trưa cũng đã khá là tiêu hao năng lượng, cho nên giờ hai nhóc má đều căng đầy như chuột giữ kho thóc. Một ánh mắt kinh ngạc, một ánh mắt chờ mong.

Tư Không Cảnh Hoán kinh ngạc vì sự chu đáo của Ô Thuần Nhã, không chỉ hầm canh riêng cho nhóc, mà còn mời nhị thúc cùng ăn cơm chiều với bọn họ.

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ thì chờ mong cha thích tay nghề của phụ thân bé, vậy có thể tiến thêm một bước phát triển rồi, không phải người ta thường nói muốn bắt lấy người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của người đàn ông đó sao! Bắt được dạ dày không phải là khiến hắn thích ăn cơm bạn làm sao! Nhóc hết sức tin tưởng tay nghề của phụ thân mình.

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, từ sáng tới giờ anh chưa ăn gì, lúc này ngửi được hương vị đồ ăn kia còn có vẻ rất thơm ngon, gợi lên cảm giác thèm ăn hiếm có của anh, Tư Không Viêm Nghiêu cũng không khách khí, ngồi ở phía đối diện hai nhóc, còn bắt chước y hệt cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, cả người cứ như một vị lão gia địa chủ vậy.

Bánh Bao dùng muỗng của mình xúc một miếng thịt tẩm bột gạo thật to, run run giơ lên phía trên bát của Tư Không Viêm Nghiêu, sau đó nghiêng một phát, thịt tẩm bột rơi tọt xuống bát của anh, bé nâng đầu lên cười hì hì nói, “Cha ăn ăn (﹃)”

…Tư Không Cảnh Hoán vùi đầu cố sức mà ăn, nhóc không muốn nhìn thấy biểu tình lúc này của nhị thúc đâu.

Ô Thuần Nhã ôm Tiểu Bánh Bao ngồi lên đùi của mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Bánh Bao, gọi là thúc thúc, nhớ chưa?”

Thân mình trắng trắng tòn tròn của Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ run lên một cái, sau đó bé gật đầu thật mạnh, mặt đanh lại, còn hết sức nghiêm túc chắc chắn trả lời, “Nhớ rồi ạ.”

Nhưng khi quay đầu,bé lại đối với Tư Không Viêm Nghiêu đang chăm chú nhìn mình hô lên một tiếng, “Thúc thúc cha!”

“Phụt…khụ khụ…xin lỗi…khụ khụ, con không cố ý.” Tư Không Cảnh Hoán vì sặc cơm mà đỏ bừng cả mặt.

Ô Thuần Nhã lập tức vỗ lưng cho nhóc, Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, nhưng cặp mắt mang ý cười kia vẫn theo dõi một lớn hai nhỏ ở trước mặt anh.

Thở dài, Ô Thuần Nhã cảm thấy mình và đứa con mình tự sinh ra này khác biệt quá lớn, không định nói nhiều với bé nữa, dù sao về sau không nhất định sẽ thường xuyên gặp lại, gọi sai cũng đã sai rồi, cậu chẳng có thừa thời gian mà đi sửa lại cho đúng.

“Tùy con vậy, con thích gọi là gì thì cứ gọi đi.” Tuy rằng nói như thế, nhưng mà Ô Thuần Nhã chưa từng nghĩ tới, người bị gọi đã đồng ý đâu! Ô Thuần Nhã tỏ vẻ, cái này không nằm trong phạm vi tự hỏi của cậu a.

Tư Không Viêm Nghiêu hơi cúi mặt, nâng tay ăn cơm, hương vị tan trong miệng khiến mắt y vô thức mở to hơn, sau đó một miếng lại tiếp một miếng, hương vị rất không tồi nha!

“Ăn ngon lắm.” Tay cầm đũa, Tư Không Viêm Nghiêu nhếch mắt khen Ô Thuần Nhã, đây là lần đầu trong ngày anh trừ bỏ tên mình ra còn nói ra ba chữ…

“…Cảm ơn…” Ô Thuần Nhã hết nói nổi.

“Phụ thân ăn đi.” Giơ muỗng trong tay, Bánh Bao đưa tới bên miệng Ô Thuần Nhã, muốn đút cho cậu.

Há mồm ăn, Ô Thuần Nhã mỉm cười nói, “Ngoan, tự mình ăn đi, phụ thân không đói.”

“Dạ.” Cúi đầu ăn cơm, Ô Trạch Vũ mắt to đảo đảo, lóe lên chút mưu ma chước quỷ. (*^__^*)

Chờ đến khi ba người đều ăn xong, Ô Thuần Nhã cảm thấy mình có chút thành tựu, thu dọn hết bát đũa muỗng xong, cậu xoa xoa tay, “Bánh Bao, hôm nay phụ thân không ở đây cùng con được rồi, buổi tối con phải ngoan ngoãn ngủ cùng ca ca có được không?”

“Vì sao ạ?” Bánh Bao không hài lòng bĩu bĩu môi nhỏ.

“Ngày mai con xuất viện rồi, phụ thân phải về nhà sắp xếp cái đã.” Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, Ô Thuần Nhã cười nói.

Bánh Bao hiểu chuyện gật đầu, sau đó nhìn Tư Không Viêm Nghiêu bên cạnh đang kiểm tra chân bị thương của Tư Không Cảnh Hoán, “Thúc thúc cha cũng cùng đi đi.”

“Bánh Bao, hôm nay con rất kì quái nha.” Tuy rằng vẫn luôn biết mình sinh ra một quái vật nhỏ, nhưng đây là lần đầu quái vật nhỏ lại dính lấy một người đàn ông như thế… Đã vậy còn muốn làm người đàn ông này dính lấy cậu.

Mắt to đảo đảo, Bánh Bao non nớt nói, “Bởi vì phụ thân chỉ có một mình thôi.”

“Phụ thân…”

“Được, thúc thúc đi.” Thấy cậu muốn mở miệng cự tuyệt, Tư Không Viêm Nghiêu lập tức ngắt lời cậu. Chẳng qua, anh vừa nói xong, lập tức tự bản thân thấy ngạc nhiên, đồng dạng sửng sốt còn có người đảm nhận chức vụ khán giả Tư Không Cảnh Hoán, cộng thêm đương sự Ô Thuần Nhã.

“Quá tuyệt!” Bánh Bao ba tuổi hoan hô, nhóc thích thúc thúc cha này rồi nha!