Bánh Bao Nhà Ai

Chương 46: Bảo bối chúng ta là một gia đình!



Tư Không Viêm Nghiêu chịu đựng thân thể trướng đau, vươn ngón tay săn sóc mở rộng động khẩu nhắm chặt của cậu.

“Bảo bối, nói cho anh biết, Bánh Bao sinh ra từ đâu?” Tỉ mỉ hôn lên mặt, lên cổ Ô Thuần Nhã, giọng nói nam nhân khàn khàn mang theo mê hoặc.

Ô Thuần Nhã xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, cậu đã học sinh học, đương nhiên biết cấu tạo cơ thể nam nữ khác biệt, cho nên sau khi sinh Bánh Bao, cậuliền quyết định không bao giờ nói chuyện xấu hổ này cho bất cứ ai.

Chậm rãi tham tiến một ngón tay vào nơi dũng đạo chật hẹp ấm áp, Tư KhôngViêm Nghiêu thỏa mãn thở một hơi, tiếp tục thấp giọng ghé bên tai cậuquyến rũ, “Bảo bối không nói sao? Vậy anh thử đoán xem, có phải ở đâykhông?” Anh vừa nói lời tán tỉnh, vừa bắt đầu chậm rãi di chuyển ngóntay, sau đó chen thêm một ngón nữa.

Cắn chặt miệng, Ô Thuần Nhã toàn thân phiếm hồng, sắp mắc cỡ chết mất rồi!

Cậu oán hận trừng nam nhân, đôi mắt óng ánh nước, “Anh muốn làm thì làm nhanh lên! Làm lắm chuyện vô nghĩa làm gì!”

Cười nhẹ một tiếng, không nói gì, nam nhân tiến thêm một ngón thành ba ngón, một bên chậm rãi quan sát sắc mặt cậu, một bên nhanh chóng tăng tốc độdi chuyển.

“A!……a…..a…..” Ô Thuần Nhã giật mình, khoái cảm chớpmắt bùng nổ khiến cậu không nhịn được kêu lên. Bàn tay tóm lấy cánh taynam nhân cũng dùng sức nắm chặt.

Vừa lòng với phản ứng của cậu,nam nhân đưa thứ đã sớm sưng trướng nhẹ nhàng ma sát động khẩu vì ngóntay rời khỏi mà khẽ khép mở, rồi chậm rãi tiến vào.

“Ưm…..đau……” Tuy rằng đã làm tiền hí ổn thỏa, nhưng của nam nhân này thực sự quá lớn, Ô Thuần Nhã vẫn không nhịn nổi tái mặt.

Tư Không Viêm Nghiêu thấy đau dài không bằng đau ngắn, nhấn thắt lưng mộtcái, đem chính mình vùi sâu vào nơi mềm mại ấm áp kia, thỏa mãn tánthưởng, “Bảo bối thật chặt, thật nóng.”

“Ưm!…….Anh câmmiệng……….a…..” Ô Thuần Nhã cố gắng thả lỏng để bản thân thích ứng vớithứ đang tạm ngừng chuyển động trong cơ thể mình.

Nam nhân cúiđầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, đôi mắt lợi hại sắc bén giờngập tràn yêu thương say đắm, anh vươn lưỡi khẽ liếm lên cánh môi bị cậu cắn ra dấu, thấp giọng nỉ non, “Bảo bối, bảo bối của anh.”

ÔThuần Nhã ngẩng đầu, đôi mắt đong đầy hơi nước mờ sương, dường như bịcách xưng hô vô vàn thân thiết của nam nhân ảnh hưởng, cậu vô thức nângtay vòng quanh cổ anh, nhẹ nhàng ở bên tai nam nhân khẽ thốt lên, “ViêmNghiêu….”

Nam nhân kích động, dùng sức di chuyển thắt lưng, “Bảo bối, lại gọi tên anh lần nữa đi.”

“Ưm…….Viêm Nghiêu……A…..Chậm…….Chậm một chút……”

Nam nhân thỏa mãn với sự nghe lời của cậu, song động tác lại chẳng hề thoái nhượng.

Lúc này hai người kết hợp so với lần trước hoàn mỹ hơn rất nhiều, Tư KhôngViêm Nghiêu quan sát sắc mặt của Ô Thuần Nhã, trong lòng thầm tánthưởng, cho dù cậu là đàn ông, hơn nữa còn từng dùng nơi này để sinhcon, nhưng cảm giác gắt gao bao chặt lấy anh như vậy không ai có thể sobì được, người đàn ông này là của mình, và cũng chỉ có thể là của mình.

Ô Thuần Nhã đã sớm bị anh đỉnh đến ngoại trừ khoái cảm ra thì không còncảm giác được bất cứ điều gì khác, nhưng đến khi cậu bắn lần thứ ba namnhân mới tiết ra trong cơ thể cậu, lúc này cậu đã muốn mê man.

Xoay người nằm xuống bên cạnh cậu, vươn tay ôm cậu vào lòng, kéo chăn đắplên cho hai người, Tư Không Viêm Nghiêu dán lên má cậu, nhẹ giọng hỏi,“Có khó chịu không?”

Ô Thuần Nhã vô lực lắc đầu, “Mệt.”

Hôn lên môi cậu, Tư Không Viêm Nghiêu hỏi, “Bế em đi tắm rửa được không?”

Ô Thuần Nhã tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không biết nam nhân đang nói cái gì, chỉ hữu khí vô lực đáp ứng, “Ừ.”

Tựa hồ phát hiện cậu sắp ngủ, nam nhân ý xấu chớp mắt mấy cái, nghiêngngười lấy di động trên tủ đầu giường, ấn ấn vài cái, bật máy ghi âm lênhỏi cậu, “Bảo bối thích anh đúng không?”

“Ừ….” Di động để sát lại, ghi âm rất rõ ràng.

“Bảo bối phải vĩnh viễn sống cùng anh.”

“Ừ.”

Khóe miệng Tư Không Viêm Nghiêu càng lúc càng cong lên, “Sinh cho Viêm Nghiêu thật nhiều bánh bao nhỏ.”

“Ừ.” Ô Thuần Nhã bất mãn nhíu mày, cảm giác như có một đống ruồi bọ ong ong vù vù bay loạn bên tai.

Nhìn ra cậu mất kiên nhẫn, Tư Không Viêm Nghiêu không chọc cậu nữa, thỏa mãn hôn lên khuôn mặt cậu, đóng di động, ôm người vào lòng nhắm mắt nghỉngơi.

Ô Thuần Nhã rất lâu về sau mới biết đến sự tồn tại củađoạn ghi âm kia, lúc ấy cậu tức giận cấm dục anh tận nửa năm mới chịu bỏ qua.

Tư Không Dực Dương ở thư phòng gọi điện cho Mạc Tuấn Nghị, nghe giọng hắn khàn khàn thì không khỏi nhíu mày hỏi, “Sinh bệnh?”

Mạc Tuấn Nghị cuộn mình trong chăn bông thật dày, run lẩy bẩy, tối hắntruyền nước xong trở về nhà, hình như bệnh lại càng nghiêm trọng, hắnthấy mình lạnh muốn chết, có lấy chăn bông dày nhất trong nhà ra dùngcũng vô dụng.

“Có việc gì sao?” Không còn khí lực đối phó với người này, Mạc Tuấn Nghị mệt mỏi mắt hai mắt.

“Không có gì, hỏi thăm em xem hai ngày nay thế nào, dù sao Mạc thiếu gia emcũng đã hiến thân rồi, tôi làm người đàn ông của em cũng phải quan tâmchút chứ”.

“Không có việc gì thì cúp máy đây.” Không muốn nghegiọng điệu trào phúng kia của gã, Mạc Tuấn Nghị cúp máy ném di động quamột bên, rồi từ từ lâm vào bóng đêm.

Tư Không Dực Dương nhíu mày, cầm di động nghĩ nghĩ, cuối cùng đứng dậy, gã vẫn là lo lắng, đến nhìn một chút xem sao.

Tư Không Cảnh Hoán và Bánh Bao đang ngồi xem TV ở phòng khách, hai nhóctập trung tinh thần xem Cừu vui vẻ và Sói xám, Bánh Bao ôm Cừu lười nhồi bông vào lòng, vẻ mặt hâm mộ nói với Cảnh Hoán, “Ca ca, em cũng muốnlàm Cừu lười.”

Cảnh Hoán gật đầu, “Cừu lười rất đáng yêu, Bánh Bao còn đáng yêu hơn cả Cừu lười nữa.”

Bánh Bao đắc chí, vươn qua thơm chụt một cái lên mặt Cảnh Hoán, Cảnh Hoánchớp mắt mấy cái, ôm Bánh Bao vào lòng cũng thơm chụt một cái lên mặtbé. Sau đó hai nhóc nhìn nhau, hô hô ha ha cười.

Tư Không Dực Dương đỡ trán, “Ba phải ra ngoài một lát, nếu nhị thúc có hỏi thì nói ba có việc.”

Cảnh Hoán gật đầu, “Tạm biệt ba.”

Bánh Bao vẫy tay, “Bye bye bác quái vật.”

Vẫy tay với hai nhóc, Tư Không Dực Dương cầm chìa khóa xe nhanh chân rời đi.

Ô Thuần Nhã ngủ thẳng đến nửa đêm mới bừng tỉnh, cậu mơ về cảnh tượng năm đó khi cậu bị cha mẹ mình đuổi khỏi nhà.

“Gặp ác mộng?” Tư Không Viêm Nghiêu ngủ bên cạnh cậu vươn tay bật đèn ngủ,nhìn sắc mặt cậu tái nhợt đầu đầy mồ hôi, tay chân đều lạnh lẽo, anhkhông khỏi lo lắng.

Ô Thuần Nhã lắc đầu, nằm xuống, tìm một vị trí thoải mái trong lòng nam nhân, còn quyến luyến cọ cọ.

Nam nhân vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cậu, “Nói với anh.”

Liếm đôi môi khô khốc, Ô Thuần Nhã nhẹ giọng nói, “Mơ thấy ba mẹ em.”

Nam nhân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ có tiết tấu trên lưng cậu.

“Em còn một người chị, ba mẹ rất thương chị ấy, trước kia em còn thấy bấtcông mà khóc hỏi ba mẹ, em có phải là do bọn họ nhặt về không.” Cậu cúiđầu, nói có chút rầu rĩ. Chính là bởi từ nhỏ ba mẹ có vẻ không cần cậu,mới khiến cậu càng thêm hăng hái đọc sách, cậu vẫn nghĩ, chỉ cần mình cố gắng học thật tốt, lúc nhỏ thật nhu thuận sẽ khiến thái độ của ba mẹvới mình thay đổi, nhưng kết quả vẫn chỉ là như vậy.

Tư KhôngViêm Nghiêu nâng cằm cậu lên, nhìn ưu thương nhàn nhạt trong đôi mắtcậu. Anh hôn lên trán cậu, “Bảo bối, nếu như em không phải là con bọn họ thì sao?” Anh vốn không định nói chuyện này cho cậu, nhưng vẻ mặt củacậu khiến anh cảm thấy rất đau lòng.

Ô Thuần Nhã sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Anh có ý gì?”

Tư Không Viêm Nghiêu nửa ngồi dậy dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, thấy cậu nhíu mày liền dập thuốc đi, anh bắt đầu suy xét liệu mình cónên bỏ thuốc hay không.

“Nói đi chứ.” Thấy nam nhân không nói gì, Ô Thuần Nhã tựa vào ngực nam nhân thúc giục.

Nam nhân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, đầu ngón tay cảm nhận đượclàn da trắng mịn, anh sắp xếp lại ngôn từ, nhè nhẹ nói, “Em có một người chú, nhưng hai mươi năm trước vì trong nhà làm pháo hoa mà bị nổ chết,em có biết chuyện này không?”

Ô Thuần Nhã mê mang lắc đầu, cậu không có ấn tượng.

Tư Không Viêm Nghiêu chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, thấy cậu thực sựkhông nhớ gì cũng không nhiều lời, phỏng chừng lúc ấy cậu còn quá nhỏ,không nhớ được cũng là chuyện bình thường.

“Ông ấy chính là charuột của em, còn mẹ em không lâu sau khi sinh em liền bỏ chồng theongười đàn ông khác, cha em muốn nuôi em, cho nên chỉ có thể ở nhà làmpháo hoa kiếm tiền, ngày ấy gặp chuyện không may em đến nhà bác chơi,cho nên tránh được một kiếp.”

Ô Thuần Nhã kinh ngạc mở lớn miệng, cậu chưa từng nghe chuyện này.

Tư Không Viêm Nghiêu có chút cảm khái nhéo nhéo cằm cậu, “Một nhà bác emlúc trước cũng chỉ vì khoản tiền bảo hiểm của cha em cho nên mới đón emvề nuôi, vì vậy em không cần để ý đến bọn họ.” Tuy họ cho Ô Thuần Nhãđiều kiện sống bình thường, nhưng lại hẹp hòi không cho cậu một chúttình thương gia đình.

Ô Thuần Nhã mím môi, cậu cảm thấy thươngtâm, tuy rằng đã sớm biết ba mẹ không thực sự thích mình, cậu vốn còntưởng do bản thân làm chưa đủ tốt, nhưng hóa ra chân tướng là vậy, nóikhông khó chịu là giả.

“Bảo bối, giờ em đã có anh, có Bánh Bao.” Nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu, nam nhân cảm thấy rất không thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn anh, Ô Thuần Nhã lần đầu chủ động hôn lên cánh môi mỏng củanam nhân. Dụi vào cổ anh, cậu nhẹ nhàng nỉ non, “Cảm ơn anh.” Người đànông nhìn như lãnh khốc này lại cho mình một gia đình ấm áp, khiến cậutừng bước từng bước chìm vào sự ôn nhu dịu dàng của anh.

Tư Không Viêm Nghiêu kích động, xoay người đặt cậu dưới thân, liền đem bộ vị nóng bỏng của mình tiến vào bên trong.

Ô Thuần Nhã trừng mắt, người này sao có thể tùy thời động dục vậy chứ!

Đẩy đẩy ngực nam nhân, cậu bất mãn bĩu môi, “Mệt chết đi.” Người này lực kéo dài quá tốt, thân thể của cậu chịu không nổi.

Thong thả chuyển động, Tư Không Viêm Nghiêu cười khẽ một tiếng, “Bảo bối, chỉ một lần, nó rất muốn em.” (nó chính là cái đó đó ~)

“A……chỉ một lần thôi……” Hai mắt ướt sũng nước, Ô Thuần Nhã nhẹ giọng bắt anh phải cam đoan.

“Ừ, chỉ một lần.” Về phần là một lần của ai, cái này không phải do anh.

“Anh……anh nhẹ chút…..còn có…………a…….Bánh Bao……..ngày mai anh phải mang Bánh Baotheo………” Cậu phân tâm dặn dò, rước lấy nam nhân bất mãn đỉnh mạnh.

“Ngoan, bảo bối, anh nhớ rồi…”

Ngọn đèn da cam chiếu bóng hai người giao triền hất lên tường, ấm áp mà ngông cuồng.