Bánh Bao Nhà Ai

Chương 42: Tuấn Nghị! Cậu đang có bạn trai sao?



Mạc Tuấn Nghị bưng khay ăn đặt trước mặt Ô Thuần Nhã, ngồi về phía đối diện, sắc mặt mệt mỏi.

Cầm cái donut lên cắn một miếng, Ô Thuần Nhã khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn,quan tâm hỏi, “Có chuyện gì à? Sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy.”Khoảng một tuần không gặp, người trước mặt này hình như gặp phải chuyệngì suy sụp vậy, trước kia còn cảm giác được trên người hắn mang hương vị ánh mặt trời rực rỡ….lúc này, lại âm u mịt mù như thế.

Mạc TuấnNghị cong lưng nửa tựa vào bàn, có chút ai oán nhìn Ô Thuần Nhã đang ănvui vẻ, đôi mắt đầy đau thương lẩm bẩm, “Cậu không quan tâm mình.”

Ô Thuần Nhã suýt phun ngụm sữa lên mặt hắn, cậu mau chóng bịt miệng lại,vuốt vuốt ngực, nghiêng đầu sửng sốt cố gắng biểu đạt bản thân thực sựquan tâm hắn, thực sự thực sự quan tâm hắn, không tin sao? Không tin thì hãy nhìn vào đôi mắt đầy chân thành này của tui đi (-. -).

MạcTuấn Nghị ném viên chocolate còn chưa bóc vỏ về phía cậu, hữu khí vô lực oán giận, “Cậu bây giờ chỉ lo nghĩ tìm cách sống như thế nào với tên Tư Không Viêm Nghiêu kia, căn bản là không quan tâm mình, mình một tuầnkhông đi học cậu cũng không thèm gọi điện thoại cho mình hỏi thăm, nhỡđâu mình thực sự có chuyện gì thì biết làm thế nào!” Tuy rằng coi nhưchỉ có chút vấn đề nho nhỏ.

Ô Thuần Nhã dịch dịch mông, hơi ngồi thẳng lên, cực kì khẩn trương hỏi, “Thực đã có chuyện? ………Ừm…xin lỗinhé.” Cảm thấy biểu tình của mình có chút vui sướng khi nhìn người gặphọa, cậu hắng hắng giọng, một lần nữa thay bằng biểu tình như sắp tậnthế, vươn người lại gần Mạc Tuấn Nghị mắt trợn trắng, nói, “Tuấn Nghị,có chuyện gì có thể nói cho mình biết, cậu không giải quyết được có thểđến bàn bạc với mình.”

Mạc Tuấn Nghị cảm thấy hiện tại người này bắt đầu học xấu, trước kia còn lâu cậu mới có nhiều biểu tình như vậy,hơn nữa vẻ mặt chê cười hắn của cậu có thể đừng rõ ràng như thế đượckhông! Hắn tổn thương lắm có biết không hả!

“Thuần Nhã cậu học xấu.” Bất mãn bĩu môi, Mạc Tuấn Nghị lấy tập hồ sơ để bên cạnh đưa qua cho cậu, ý bảo cậu mở ra xem.

Cậu vươn tay nhận lấy, “Cái gì vậy?” Lấy ra cậu liền sửng sốt, khó hiểunhìn hắn, “Đây là cái gì?” Hợp đồng chuyển nhượng nhà ở? Còn cả giấychứng nhận bất động sản? Vì sao đều là tên của cậu?

Mạc TuấnNghị uống một ngụm cà phê, nhấp nhấp giọng, vẻ mặt không được thoải máilắm nói, “Vốn mình định để Minh Húc mua nơi đó, rồi tìm một thời điểmthích hợp giao cho cậu, bất quá lại bị tên Tư Không Viêm Nghiêu đoạtmất, khụ, cậu xem kì hạn cũng có thể biết, chuyện này từ khi cậu quyếtđịnh chuyển vào biệt thự của Tư Không Đặc Dương đã chuẩn bị tốt, tuynhiên nhà ở lúc ấy còn chưa sang tên cho cậu. Dù sao căn hộ kia giờ làcủa cậu, cậu muốn bán đi hay cho thuê đều được, hoặc để làm nơi dưỡnglão nghỉ ngơi cũng không tồi.”

Ô Thuần Nhã nhíu mày lật hợp đồng mua nhà và hợp đồng chuyển nhượng bên trong, chữ kí kia rõ ràng khôngphải là của cậu, mà là chữ kí rồng bay phượng múa của Tư Không ViêmNghiêu kí thay, nhưng bên trong đã có bản sao chứng minh nhân giấy khaisinh của cậu, ngày kí nếu nhớ không nhầm chính là cách ngày Tư KhôngViêm Nghiêu đến nhà cậu không lâu.

Đặt túi hồ sơ qua một bên, Ô Thuần Nhã sắc mặt nghiêm túc, không còn chút vẻ đùa giỡn khi nói chuyện với Mạc Tuấn Nghị ban nãy.

“Mình không cần.” Đây là có ý gì? Bồi thường cho cậu vì giúp anh sinh con?Hay coi cậu là người tham tiền tài? Cho dù cậu tham tiền, chẳng lẽ chỉban chút ân huệ vậy đã là đủ? Trong đầu anh chẳng lẽ toàn rong biển thôi sao? Cậu càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện ônnhu của nam nhân mấy ngày nay là cố tình lừa gạt cậu.

Mạc TuấnNghị không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt cậu ngàycàng khó coi, còn là dáng vẻ thở phì phì cuối cùng đã hiểu rõ, khó hiểuhỏi, “Sao lại không cần?” Kỳ thật nói trắng ra, Tư Không Viêm Nghiêu vàMạc Tuấn Nghị đều cùng là một loại người, bọn họ có gia thế tốt, từ nhỏđến lớn chưa từng phải lo lắng về tiền bạc, cái loại đem ngàn vàng tặnggiai nhân này ai đều chẳng làm rồi, trước kia khi chưa gặp Ô ThuầnNhã,thì Mạc Tuấn Nghị cũng coi như là một hoa hoa công tử (play boy) đó! Cho nên hắn không hiểu vì sao người này lại muốn cự tuyệt.

ÔThuần Nhã lúc này nào có tâm tình giải thích vì sao mình cự tuyệt, cậuchỉ cảm thấy bản thân bị vũ nhục, cậu căm tức lấy di động ra, dùng sứcấn bàn phím, thở phì phì chờ bên kia tiếp điện thoại.

Tư KhôngViêm Nghiêu đang họp, nhiệm vụ vốn dĩ là của anh hai anh giờ đều chuyểnsang cho anh, hai người bọn họ hoán đổi thân phận, đổi thành anh thủ ởcông ty, còn Tư Không Đặc Dương ngày ngày chạy ở bên ngoài, làm ngườibay lượn trên không.

Di động đặt trên bàn, ong ong chấn động,quản lý các phòng không dám thở mạnh, họ vừa mới bị mắng cho cẩu huyếtlâm đầu, tuy rằng tổng giám đốc không nói nhiều, nhưng cái phương thứcnói một hai chữ kia, thiệt tình đập cho bọn họ váng đầu hoa mắt.

Tư Không Viêm Nghiêu phiền lòng cầm di động định tắt máy, anh là người hết sức nghiêm túc khi làm việc, bình thường họp và vân vân đều tắt diđộng, nhưng kể từ một tháng đổ lại đây điện thoại 24 giờ đều trong trạng thái mở máy.

Thấy màn hình hiện lên hai chữ “Bảo bối”, anh nâng tay ý bảo trưởng phòng tài vụ đang báo cáo im lặng, xoay ghế dựa đưalưng về phía mọi người, tiếp điện thoại.

“Anh đang họp, muộn mộtchút sẽ về.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe, ôn nhu căn bản không hề giốngthứ có thể phát ra từ mồm nam nhân.

Ô Thuần Nhã mới không đếmxỉa đến nhiều như vậy, vừa bắt được tín hiệu liền xẵng giọng hỏi, “TưKhông Viêm Nghiêu, anh có ý gì! Anh coi tôi là cáigì hả!”

TưKhông Viêm Nghiêu bị cậu rống đến sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp hỏi anh coi mình là cái gì. Nam nhân còn nghiêm túc suy nghĩ, đáplại một câu, “Bà xã của anh.”

…….Không riêng gì Ô Thuần Nhãnghe điện thoại bị bốn chữ kia làm cho ngơ ngác, mà tất cả những ngườitrong cuộc họp đang dựng thẳng lỗ tai cũng sững sờ.

Tư KhôngViêm Nghiêu cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện cuộc gọi còn đang kếtnối, nhưng lại không nghe thấy cậu nói gì, liền trấn an nói, “Bảo bối,có việc gì chờ buổi tối rồi nói được không? Anh đang họp.” Anh cảm thấynhất định Ô Thuần Nhã đang gặp chuyện gì không hài lòng mới có thể nổigiận làm nũng với mình, cho nên với suy nghĩ mình là người đàn ông củacậu, Tư Không Viêm Nghiêu chủ động thoái nhượng từng bước.

Ngữ khí nam nhân mang theo sủng nịch cùng dỗ dành, Ô Thuần Nhã bị làm cho xấu hổ mặt đỏ bừng, lập tức cúp máy.

Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày nhìn màn hình điện thoại thông báo kết thúc cuộc gọi, gọi lại.

Ô Thuần Nhã cắn môi, tiếp điện thoại, giọng điệu buồn bực nói “Chuyện gì!”

“Sao vậy? Chờ anh xong việc sẽ đến đón em.” Tư Không Viêm Nghiêu lật xemgiấy tờ tài vụ mà thư kí đặt trên bàn, giọng điệu ôn nhu hỏi Ô ThuầnNhã, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng liếc trưởng phòng tài vụ.

“Khỏi cần, tôi đang ở cùng Tuấn Nghị ở quán cà phê.” Đẩy Mạc Tuấn Nghị đangxán lại nghe lén ra, Ô Thuần Nhã đưa mắt nhìn tập hồ sơ khiến cậu phiềnlòng, tức giận vì thẹn thùng ban nãy mà bị tạm thời áp chế giờ lại nổilên.

“Anh cứ họp đi, tối về tôi có chuyện hỏi anh.”

Tư Không Viêm Nghiêu nghe ra kiềm chế trong giọng nói của cậu, không tiếp tục dây dưa nữa, dứt khoát cúp máy.

Mạc Tuấn Nghị ở bên cạnh bĩu môi, trong lòng không thoải mái hỏi, “Cậu giờ như một đóa hoa được tưới mát, nhìn thật kiều diễm.”

Ô Thuần Nhã nửa nâng đầu liếc hắn một cái, không mặn không nhạt phản báchắn, “Cậu giờ như một đóa hoa bị vùi dập, nhìn thật ủ rũ.”

Mạc Tuấn Nghị suýt sặc khí.

“Khụ khụ…khụ…..” Mặt hắn đỏ bừng.

“………Thuần Nhã……cậu học xấu…..” Chầm chậm hồi phục bình thường, Mạc Tuấn Nghị bất mãn lườm cậu một cái.

Ô Thuần Nhã uống một ngụm sữa tươi, liếm liếm môi, vẻ mặt bà tám xán lại hỏi, “Tuấn Nghị, cậu có bạn trai đúng không?”

Mạc Tuấn Nghị sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn tách cà phê sắp đến đáy, thề thốt phủ nhận, “Không có, ha hả, sao cậu lại cảm thấy mình có bạn traichứ, muốn tìm cũng là tìm bạn gái, ha hả.”

Đây gọi là cái gì? Giấu đầu lòi đuôi?

Vươn tay kéo cổ áo sơ mi của hắn xuống, lộ ra thật nhiều dấu hôn xanh xanhtím tím, “Gạt mình? Cô nào có thể hung tàn thế này hả? Còn cả dấu răngnày, hơn nữa, Tuấn Nghị, hai bọn mình ngồi ở đây mới hơn một tiếng, cậukhông cách nào ngồi yên, tí lại dịch dịch, tí lại cọ cọ, đừng bảo mìnhlà cậu bị trĩ nhé.” Ô Thuần Nhã vẻ mặt ‘có quỷ mới tin lời cậu’.

“Thuần Nhã…không phải như cậu nghĩ đâu…..Mình….”

“Tuấn Nghị, bình tĩnh một chút.” Nhìn hắn khẩn trương nắm lấy tay mình, sắcmặt hắn cũng càng thêm tái nhợt, Ô Thuần Nhã nhíu mày, vươn tay sờ lêntrán hắn, “Cậu phát sốt?”

Mạc Tuấn Nghị đã sớm cảm thấy đầuchoáng váng, nhưng hắn vẫn muốn giải thích, “Thực sự không phải như cậunghĩ đâu…..Mình không có bạn trai, Thuần Nhã…..Cậu biết mình….”

“Đừng nói nữa, mình hiểu, nhưng Tuấn Nghị à, cậu cũng biết đấy, chúng ta cóthể làm những người bạn tốt nhất của nhau, nhưng không thể làm ngườiyêu.” Ô Thuần Nhã đứng lên, cầm áo khoác đang vắt trên ghế, nói với MạcTuấn Nghị vẻ mặt vô cùng đáng thương, “Đi thôi, mình cùng cậu đến bệnhviện.” Nghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Mình lái xe, cậu cần nghỉ ngơi.”

Mạc Tuấn Nghị gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Ô Thuần Nhã, “Cảm ơn.”

Mỉm cười, Ô Thuần Nhã kéo hắn, ho nhẹ một tiếng, “Về sau đừng chơi điên cuồng như vậy nữa…”

Sắc mặt Mạc Tuấn Nghị lúc trắng lúc đỏ.