Băng Tuyết Hoa

Chương 100



Tiếng nói phát ra từ căn phòng phía sau rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Minh Vũ dâng lên sự sợ hãi.

Liễu Nhi…?

Muội ấy… không phải là đã chết rồi sao?

Minh Vũ bước từng bước khó khăn đến trước cửa căn phòng, hắn chưa từng biết bản thân sẽ có ngày cảm thấy quãng đường chỉ có vài bước chân này lại vất vả đến thế. Đến bàn tay đặt lên cánh cửa cũng trì trệ thoáng run run.

Thật sự là muội ấy sao…?

Nếu thật sự là muội ấy thì sao…?

Nhưng… nếu đây đơn giản chỉ là ảo giác của chính bản thân hắn thì thế nào?

Minh Vũ đấu tranh trong lòng, bàn tay nâng lên lại không hạ xuống được. Cảm giác vừa hi vọng vừa lo sợ này ép hắn đến hoảng loạn, không còn cách nào khác là hít một hơi thật sâu kéo về một chút trấn tĩnh cho mình.

“Cốc….cốc…”

Hắn gõ nhẹ lên tấm cửa gỗ.

Bên trong không hề có tiếng nói đáp lại, Minh Vũ mím chặt môi, thanh âm trầm thấp ngập ngừng nói vọng vào trong.

– Cô nương…!

Vẫn không có người trả lời lại.

Lồng ngực Minh Vũ nổi lên sự bát an không hề biết teenm cảm giác nóng vội không thể nhẫn nại khiến lực đạo trên cánh tay hắn tăng thêm vài phần, giọng nói cũng không khỏi cao lên đầy nôn nóng.

– Cô nương! Thỉnh mở cửa một chút!

Sự im lặng bên trong chọc hắn rối lên, tiếng đạp cửa của hắn lại càng trở nên dồn dập.

– Liễu Nhi? Là muội phải không?

” Rầm”

Minh Vũ mở toang cửa phòng, căn phòng đơn ngăn nắp lúc này cư nhiên không có lấy một bóng người. Hắn chạy vội về phía cửa sổ mở toang, cặp mắt bất an tìm kiếm dưới đường phố nhộn nhịp. Nhưng dù có tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được bóng dáng quen thuộc mà hắn luôn thương nhớ ấy.

Biến mất rồi sao?

Minh Vũ không cam lòng cắn chặt môi, bàn tay đập mạnh lên thành cửa sổ. Ngọc bội bên hông dưới ánh trăng bạc phản chiếu tia sáng trong suốt dịu dàng đâm thẳng vào mắt hắn… đau đớn.

Cỏ lẽ… tất cả chỉ là bản thân hắn nhầm lẫn mà thôi.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi…?

Chính hắn cũng chẳng nhớ rõ.

Nắm chặt tấm ngọc bội nhỏ nhắn trong tay, đáy lòng hắn lại một lần nữa cuộn trào nhung nhớ.

Liễu Nhi… bây giờ muội đang ở nơi nào…

Huynh…

“ẦM”

Âm thanh đổ vỡ thật lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Vũ, một loạt tiếng động hỗn loạn bên ngoài khiến hắn căng thẳng hẳn lên, không dám chậm trễ mà chạy ra ngoài, lao thẳng về phía âm thanh hỗn đỗn đó xé đường mà phi.

Không xong.

Âm thanh này là từ phòng của vương gia vọng tới!

Cửa phòng sớm đã bị đạp tung, trong phòng tiếng đao kiếm hỗn độn vang lên. Binh lính tinh nhuệ cùng một đám hắc y nhân sát khí đối diện lẫn nhau, thế trận giằng co quyết không nhường một bước.

Tần Viễn Kỳ chống tay lên thành giường, mái tóc hắn ướt sũng, trên người chỉ choàng đúng một tấm trường bào màu đen bạc. Một tay hắn kéo lấy vạt áo, một tay cầm chặt lấy trường kiếm đầy cảnh giác. Cho dù vậy, sự rệu rã của tứ chi khiến cánh tay của hắn thoáng run rẩy, tầm mắt mờ ảo không rõ ràng màu sắc khiến hắn chỉ có thể dùng trực giác cùng thính lực đối diện với kẻ địch phía trước.

Chết tiệt, là hắn quá bất cẩn!

Bọn chúng thả thuốc vào nước trong dục bồn làm hắn không lường tới được. Tình huống hiện tại rất bất lợi, độc dược bắt đầu phát tán khiến hắn sắp không trụ nổi nữa rồi.

– Bắc Thành Vương! – Một hắc y nhân vung đường kiếm, ánh mắt dưới tấm khăn che mặt chứa đầy sát khí lạnh lẽo cùng hung hãn – Ngươi không thoát được đâu, hãy ngoan ngoãn nộp mạng đi!

Lời vừa dứt, đường kiếm hiểm hóc cũng từ đó mà lao tới.

– Vương gia! – Minh Vũ đúng lúc này lao ra đỡ lấy kiếm, thân mình to lớn chắn trước mặt Tần Viễn Kỳquát lớn về phía đám hắc y nhân.

– Các ngươi là người của ai?

– Sát Thủ Môn – Kẻ đứng đầu kia lạnh lẽo nhả ra 3 chữ. Kiếm quang lòe xòe khó đoán cũng lao đến không ngừng,

– Vinh hạnh – Tần Viễn Kỳ nhếch môi. Mạng của hắn được Âm Sơn Đạo ngả giá với Sát Thủ Môn để lấy, quả nhiên là không nhỏ.

– Vương gia! – Minh Vũ lao vào yểm trợ. Đỡ lấy đường kiếm chắn phía trước cho Tần Viễn Kỳ. Sát Thủ Môn, tổ chức lớn này không ai không biết. Chỉ cần bỏ tiền ra, với giá cả hậu hĩnh thì sẽ thay thân chủ truy giết tường tận đến cùng kẻ cần phải giết. Kẻ này võ công cao cường, sát khí nồng đậm. Quả thực chính là sát thủ chuyện nghiệp.

Vầng trán Tần Viễn Kỳ lấm tấm mồ hôi lạnh, sức lực trên thân thể sớm đã suy kiệt nhưng thanh âm vẫn âm u như cũ– Vậy đám người ngoài kia cũng là người của Sát Thủ Môn?

Âm thanh giao chiến ở bên ngoài rất nhiều, bình thường Sát Thủ Môn nhận mệnh truy sát không phải là chỉ phái đi những sát thủ tinh nhuệ nhất hay sao?

– Ta không biết chúng! –  Lần này nhận mệnh đi thực hiện chỉ có 5 người bọn hắn, đám người ngoài kia căn bản không có chút quan hệ nào. Nhìn qua cũng đủ hiểu được phía bàn giao kia đối với việc ám sát người này gấp gáp đến mức nào. Nhưng mạng mà hắn cần là của Bắc Thành Vương. Lấy được mạng của người này xong, những kẻ khác nhất lượt không cần để mắt tới.

– Quả nhiên! – Thân mình hắn nặng trịch, lý trí bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Theo quán tính vịn chặt vào người Minh Vũ.

– Vương gia! – Minh Vũ vội đỡ lấy cơ thể to lớn của Tần Viễn Kỳ, có vài phần hốt hoảng – Người bị thương?

– Ta bị hạ độc… – Tần Viễn Kỳ nghiến răng cầm cự, ánh mắt hắn càng thêm âm u, lời nói thốt ra mang đầy châm chọc– Ta thật không biết người của Sát Thủ Môn có thói quen hạ độc trước khi hạ thủ.

Theo như hắn biết, sát thủ cũng có quy tắc của sát thủ. Bọn chúng cũng có luật lệ của riêng mình. Huống chi là Sát Thủ Môn, tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất trên giang hồ.

– Người của Sát Thủ Môn tuyệt không làm chuyện mờ ám như vậy – Kẻ kia thẳng lưng bước đến, thanh loan đao kéo trên nền nhà vang lên âm thanh quỷ dị từ cõi chết – Không phải chúng ta làm.

Người của Sát Thủ Môn, tuyệt đối không hạ độc thủ như vậy. Người mà bọn hắn muốn giết, sẽ trực tiếp lấy kiếm đoạt mạng. Hành động ti tiện như thế này đối với bọn hắn là không khác nào sỉ nhục.

– Ngươi đi đi!

Tần Viễn Kỳ thoáng kinh ngạc – Ngươi không phải cần mạng của ta sao?

– Không thể được! – Từ bên ngoài, một tên hãn phu hung hăng lao vào trong, tức giận thúc giục – Thất Sát! Không phải ngươi đã nhận phi vụ này rồi sao? Còn không mau giết hắn đi?

Tên Bắc Thành Vương này sẽ sớm không trụ được lâu nữa. Bây giờ không ra tay thì phải đợi đến khi nào?

– Không phải ta không giết, mà chưa đến lúc để giết – Tiếng nói tàn khốc của Thất Sát vang lên, hắn dứt khoát xoay người phi thân ra bên ngoài. Thanh âm hàn băng vẫn còn vang lại phía sau – Tần Viễn Kỳ! Sát Thủ Môn không thừa nước đục thả câu. Thoát hay không là chuyện của ngươi. Nên nhớ, mạng ngươi là của ta.

Tần Viễn Kỳ suy yếu nhếch lên khóe môi mỏng, thân thể không thể cầm cự được nữa ngã xuống sàn nhà. Minh Vũ vội vã đỡ lấy chủ tử. Không xong, Vương gia đã trúng độc rồi, nếu không mau tìm cách giải thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

– Khốn kiếp! Ngươi không giết hắn, vậy để ta! – Kẻ kia tức giận gầm thét, trường đao vung lên sáng lóa lao về phía Tần Viễn Kỳ mang theo sát khí ngùn ngụt.

Minh Vũ không suy nghĩ nhiều lập tức đem chủ tử che lấy, thân mình chớp mắt xoay về phía trước hướng về phía trường đao muốn đỡ lấy một đòn.

Thanh âm binh khí va chạm chói tai vang lên, Huyền Ảnh không biết xuất hiện từ bao giờ vững vàng đứng phía trước Minh Vũ cùng Tần Viễn Kỳ ngăn lại sự tấn công của kẻ địch. Ánh mắt hắn sắc lạnh u ám, từng đường kiếm xuất ra đều ngoan tuyệt đến tận cùng.

Chết tiệt, hắn đoán không sai một chút nào, quán trọ này quả nhiên có quỷ.

– Minh Vũ, mau đưa Vương gia rời đi! – Huyền Ảnh hét lớn về phía sau – Bọn ta sẽ ở đây cầm chân chúng!

Cho dù ở bất cứ tình huống nào, tính mạng cùng sự an toàn của Vương gia phải luôn được đặt lên hàng đầu.

– Được! – Minh Vũ gật đầu, nhanh nhẹn tránh đi một đòn rồi mang theo Tần Viễn Kỳ hướng cửa sổ thoát ra ngoài. Vương gia bây giờ bây giờ đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi, hắn phải nhanh lên!

– Uyển Nhi tỷ tỷ – Một nữ nhân thanh tú đưa lên cho Đào Uyển Nhi một quyển sổ dày, nét mặt nàng xinh đẹp vương vấn nụ cười tinh tế và khéo léo – Đây là danh sách chuẩn bị của ngày hôm nay.

– Được! – Đào Uyển nhi ngồi dựa mình trên chiếc ghế dài, tư thế thoải mái xinh đẹp. Chiếc quạt lông trong tay nàng nhẹ nhàng phe phẩy, ngón tay lật nhẹ từng trang sách, lời nói mang dường như lơ đãng mà hỏi – Việc chuẩn bị có gặp khó khăn gì lớn không?

Nữ nhân kia cười nhẹ nhàng – Không có!

– Tốt lắm! – Đào Uyển Nhi hài lòng gật đầu. Tiểu nha đầu tên Thanh Ngọc này là người mà nàng đích thân chọn lựa và bồi dưỡng để chấp quản Huyền Lâm Viện. Một thời gian nữa tiểu thư sẽ rời trấn Minh Hà để tới Kinh Thành, nàng cũng không thể ở lại nơi này để tiếp tục quản lý được. Suy nghĩ suốt một ngày, vẫn là nha đầu Thanh Ngọc này vừa ý nàng nhất. Thông minh tinh tế, quan trọng nhất là người có thể tin dùng được.

– Mấy ngày nay động tĩnh bên Lam Ngọc thế nào?

Ánh mắt Thanh Ngọc thoáng ngần ngại, giọng nói cũng có chút lo âu – Nàng ta vẫn như cũ, kiêu ngạo hống hách nhưng không làm ra chuyện lớn gì.

Ngó sắc mặt của Đào Uyển Nhi thoáng trầm lặng, Thanh Ngọc mím môi rồi thử mở miệng đề xuất – Tỷ tỷ, liệu có cần muội qua áp chế nàng ta không?

Khóe môi Đào Uyển Nhi khẽ nhếch. Nữ nhân đó gần đây án binh bất động như thế căn bản là đang bất động chờ sẵn, chờ đến khi có thể tìm được sơ hở của nàng thì có thể lao ra cho nàng một đòn.

Nàng còn không hiểu ả ta hay sao chứ?

Nhìn thấy nụ cười như có như không trên khóe môi của nữ nhân đối diện, Thanh Ngọc liền hiểu được cúi đầu im lặng không nói thêm.

Từ khi Hàn Vân Tuyết tiểu thư mua lại Xuân Hạnh Lầu, toàn bộ quy định lẫn phương thức hoạt động của Xuân Hạnh Lầu đều đồng loạt thay đổi. Đào Uyển Nhi chính là Mai Quế khi xưa liền thay tiểu thư ra mặt tiếp quản nơi này. Nếu chuyện sau khi tiểu thư đến nhân khí của Xuân Hạnh Lầu đi lên vùn vụt không nói, thì nổi bật nhất chính là sau khi Đào Uyển Nhi tỷ tỷ tiếp quản Xuân Hạnh Lầu, quy định của Xuân Hạnh Lầu đối với những nữ nhân trong xuân lâu đều  thả lỏng đi rất nhiều, tuy nhiên hình phạt đưa ra nếu vi phạm lại khắt khe không thể tả, vì vậy toàn bộ các cô nương trong Xuân Hạnh Lầu đều ngoan ngoãn nhất nhất nghe theo.

Hàn Vân Tuyết tiểu thư là một người rất lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt rất hiếm khi xuất hiện một tia gợn sóng. Còn Đào Uyển Nhi tỷ tỷ tuy miệng luôn cười nhưng lại là một người cực kỳ lãnh khốc, xuống tay chưa bao giờ lưu tình. Vậy nên nếu nói trong 2 người thân cận dưới tay Hàn tiểu thư, ngoài Đào Uyển Nhi tỷ tỷ ra, dễ gần nhất e rằng cũng chỉ có Tiểu Hoa cô nương mà thôi.

Thanh Ngọc cũng mới chỉ đi theo Đào Uyển Nhi học hỏi được một thời gian, cũng đã ít nhiều hiểu được tâm tình của nàng. Còn Lam Ngọc, Đào Uyển Nhi tỷ tỷ căn bản còn không thèm để hành động của nàng ta vào trong mắt, đối với những lời nói khó nghe của nàng ta vẫn luôn bảo trì lạnh lùng bỏ mặc, giống như toàn bộ biểu hiện của Lam Ngọc trước mặt tỷ ấy căn bản chỉ là gió thoảng mây bay khiến nàng ta lúc nào cũng nén giận đến tím mặt nhưng lại không dám bạo phát ra ngoài.

– Bên tiểu thư…

“Xạch”

Tiếng cửa thình lình bật mở cắt đứt câu nói của nàng, Đào Uyển Nhi sắc bén đưa ánh mắt qua. Khi nhận ra dung mạo của người kia, trong mắt nàng không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.

Đây không phải là nam nhân nàng vừa mới chạm mặt ở quán trọ hay sao?

Dòng suy nghĩ trong đầu vừa xoay chuyển một chút, Đào Uyển Nhi khẽ cong lên đôi môi đỏ mọng – Nhị vị công tử đây, Xuân Hạnh Lầu giờ này vẫn còn chưa mở cửa tiếp khách. Hơn nữa, nơi này của ta chỉ tiếp khách đến từ cửa chính thôi.

Ánh mắt nàng sang lên, chiếc quạt lông trên tay cao quý rung rung trên khóe miệng, rõ ràng đôi môi kia đang cười nhưng lại lạnh lẽo vô cùng – Bước vào từ cửa sau… sẽ bị nghĩ thành trộm đó!

Từ lúc nhận ra được nàng là ai, tâm tình của Minh Vũ trầm xuống một tầng, một thứ cảm giác rất không tốt không hiểu sao lại bắt đầu nổi lên.

Nữ nhân này… vừa nhìn thôi đã biết là một người không dễ thương lượng.

Bên ngoài, tiếng truy đuổi dồn dập ầm ĩ, tâm tư Minh Vũ không khỏi căng thẳng hẳn lên, trong lòng lại không ngừng tự trách. Biết bao nơi có thể lẩn trốn, sao hắn lại rẽ nhầm vào xuân lâu cơ chứ?

Khóe mắt sắc sảo của Đào Uyển Nhi nâng lên yêu mị, quạt lông cao quý rung rung che đi khóe môi khẽ nhếch lên của nàng. Nàng đứng dậy đi về phía hắn, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn qua nam nhân bất tình đang nằm trên lưng Minh Vũ, bàn tay xinh đẹp cầm quạt đưa ra nâng cằm hắn lên.

“A…” – Đào Uyển Nhi cảm thán trong lòng.

Nam nhân này, không phải là người bình thường.

Đáy mắt Đào Uyển Nhi không khỏi vì diện mạo hơn người của hắn mà âm thầm tán thưởng, trong lòng không khỏi nảy lên mưu đồ bất chính.

– Cô muốn làm gì? – Đối với một nữ nhân toàn thân đều toát ra cảm giác bí hiểm khó lường thế này, hắn không thể không đề phòng được.

– Ngươi ồn ào cái gì, muốn đám người bên ngoài nghe được xông vào đây sao? – Nàng cười đến thực xinh đẹp, đuôi mắt dài mị lên thứ ánh sang mê hoặc lại nguy hiểm giống như hồ ly tinh – Nếu muốn ta cũng không cản đâu!

Minh Vũ tức giận cắn chặt môi. Nữ nhân này…

–  Hơn nữa, nếu ngươi rời khỏi đây thì ai cứu hắn chứ?

Nam nhân này trúng độc khá nặng, nếu không chữa trị sớm, e là sẽ nhận lấy không ít đau đớn đâu…

Lời của nàng khiến Minh Vũ sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy cảnh giác cùng hồ nghi.

– Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, bổn cô nương đây không có sở thích làm việc thiện. – Nàng xoay quạt trong tay, lời nói vừa hờ hững vừa tùy ý – Nếu muốn ở lại thì phải trả tiền!

Minh Vũ cắn răng chần chờ. Vương gia trúng độc bất tình, tình hình hiện tại đối với bọn hắn lại rất bất lợi. Bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng trực giác của hắn nói với hắn nữ nhân tâm tư khó đoán trước mặt so với đám người bên ngoài có lẽ còn nguy hiểm hơn. Hắn thật sự không biết được bản thân mình rốt cuộc có thể tin được nàng ta hay không nữa.

– Độc này… cô có thể giải không? – Hắn quyết định phải cược một lần.

– Có thể xem như là biết! – Đào Uyển Nhi cuwofi nhẹ – Hắn trúng độc cũng không nặng lắm đâu, chẳng qua là…

Lúc phát tác thì cảm giác sẽ cực kỳ không dễ chịu.

– Được! – Minh Vũ dứt khoát đáp ứng. Tính mạng của vương gia là quan trọng nhất, hắn nhất định phải lấy đại cục làm trọng.

– Tốt lắm! – Đào Uyển Nhi hài lòng xoay người đi, không quên hướng về phía Thanh Ngọc phân phó xuống – Đưa hai vị khách quý đây vào căn phòng phía tây, nhớ tiếp đãi họ cho thật tốt!

– Vâng!

Minh Vũ nhìn theo bong lưng cao ngạo của Đào Uyển Nhi, trong lòng cuộn lên lo lắng không rõ ràng khiến tâm trí hắn càng rối bời thêm. Hắn không biết bản thân mình chọn đúng hay sai, tin một nữ nhân thần bí khó nắm bắt như vậy liệu có biết bao nhiêu nguy hiểm…

Đào Uyển Nhi thoải mái đi vào trong viện, tâm tình còn đang suy tính xem nàng nên trao đổi với nam nhân kia cái gì. Ngó diện mạo và thân thế của người đang trúng độc đó, xem ra nếu không phải quan lớn trong triều thì cũng là vương tôn quý tộc. Nếu có thể đổi được một “thứ” giúp ích cho mục đích tiếp theo của tiểu thư thì quá tốt rồi!

Một tiếng động nho nhỏ khiến bước chân nàng thoáng dừng lại, khóe mắt nàng liếc về góc khuất nơi cuối hành lang, đôi môi đỏ mọng như có như không thoáng cong lên rồi quay người đi lên lầu.

Bóng người thoáng qua ở góc khuất hành lang cũng lặng lẽ không tiếng động rời đi.