Băng Thanh Thần Đế

Chương 2: Chương 2: Vân Chiến Đại Hỉ.



Trên giường Phượng Vũ liền nói: "Phu quân, ngươi xem nhi tử của ta không còn sống ư, nhi tử không còn sống ta sẽ rất đau lòng ô ô."

Nàng khóc, Phượng Vũ khóc làm Vân Chiến tiến tới bên cạnh cung nữ. Cung nữ liền nhanh tay trên tay bế Vân Phàm đưa cho Vân Chiến.

Vân Chiến ôm lấy Vân Phàm trên tay, liền thấy không có khóc, cũng không mở mắt làm hắn cũng hơi căng thẳng, liền dùng linh khí bao quanh lấy nhi tử.

Linh khí bao quanh lấy Vân Phàm không thể hiện nhi tử mình chết, hắn liền thở dài nụ cười ôn nhu nói: "Phượng Vũ nàng không cần lo lắng, nhi tử chúng ta thế nhưng không có chết."

Nghe xong câu này, làm trên giường mệt nhọc mệt mỏi, Phượng Vũ cũng thởdài không ít, nàng liền nói: "Phu quân, ta thế nhưng sinh ra cái nam, ta từng nói với chàng, nếu là cái nam sẽ đặt tên Vân Phàm, nếu là nữ là Vân Vân."

Vân Chiến gật đầu, nhìn xuống nhi tử của mình nói: "Từ nay về sau con chính là Vân Phàm, là con trai của ta Vân Chiến, từ nay về sau con chính là đệ nhất Vân gia thành con trai độc nhất của ta haha."

Bên cạnh thấy hai người nói chuyện vui vẻ, cũng không lo lắng về việc hoàng tử bệ hạ cung nữ liền cúi người nói: "Nương nương, Hoàng Đế bệ hạ chúc mừng hai người, nô tỳ xin phép ra ngoài."

Phượng Vũ nằm trên giường liền nói: "Ngươi đi đi ah." Phượng Vũ nàng cũng vui mừng khôn siết, nhi tử của mình chết làm nàng không muốn sống.

Nhưng bây giờ nhi tử của mình, còn có khí tức sống, nàng chẳng qua chỉ là một nho nhỏ cảnh giới thấp tu sĩ nên không thể xem được nhi tử còn sống hay không.

Vân Chiến liền định tiến tới đưa Vân Phàm, tới bên cạnh nàng thì, trên tay hắn Vân Phàm rốt cuộc tỉnh.

Vân Phàm hắn thế nhưng chỉ nhắm mắt ngủ một cái thôi, vậy mà đã liền sinh đây cũng quá là khác thường ah, hắn không khỏi cảm thán, nhìn trước mắt một nam nhân không già không trẻ.

Hắn liền ngước mắt nhìn nữ nhân trên giường, cũng xinh đẹp khuynh thành, liền minh bạch đây là phụ mẫu hắn.

Hắn cũng không khóc mà chỉ nói aba aba đưa tay lên muốn nắm lấy một thứ gì đó, làm Vân Chiến đang định bước đi thấy vậy liền nở nụ cười.

"Vân Phàm con muốn nói cái gì, ta thế nhưng là phụ thân của con." hắn dùng tay sờ sờ lên mặt Vân Phàm.

Vân Chiến thấy nhi tử của mình phát ra tiếng nói, cùng đưa tay lên trước mắt muốn lấy thứ gì đó, hắn liền cười cười đưa tay lên nắm lấy tay nhỏ của Vân Phàm.

Hắn từ tốn nói: "Phượng Vũ ngươi xem, Vân Phàm nhi tử của chúng ta động đậy rồi, ta tưởng rằng ít lâu sau Vân Phàm mới tỉnh dậy đây."

Hắn liền bế trên tay, đưa đến bên cạnh giường Phượng Vũ đang nằm, nàng dù mệt mỏi trong người sau khi mới sinh, nhưng cũng không ngại đứng dậy, ôm lấy nhi tử của mình.

Nàng ôm lấy Vân Phàm, Vân Chiến buông tay ra, hắn liền quay người bước đi lấy một cái ghế, quay lại ngồi bên cạnh giường nhìn xem Phượng Vũ ôm lấy Vân Phàm tươi cười nói.

"Vân Phàm ta là mẫu hậu của con." nàng ôm lấy Vân Phàm, Vân Phàm hắn cảm giác khó chịu, bởi vì hắn được một tấm chăn quấn lấy, cũng không êm như địa cầu.

Vân Chiến nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Vân Phàm liền nói: "Phượng Vũ nàng xem nhi tử của chúng ta, thế nhưng vẻ mặt khó chịu nhìn nàng ah."

Vân Chiến nói vậy, hắn cũng không muốn nói ra nhưng tuy còn nhỏ mới sinh, Vân Phàm lại có thể biết được nhiều như vậy hắn cũng ngạc nhiên.

Phượng Vũ không trả lời hắn mà nhìn, Vân Phàm đang bế trên tay, liền ngước nhìn Vân Chiến, làm Vân Chiến rùng mình, không giám nói nên lời nào.

Phượng Vũ liền quay lại ôm lấy Vân Phàm nói: "Phàm nhi ngươi, từ nay về sau nhớ khóc để mẫu hậu biết ah, ngươi không khóc làm ta rất lo lắng."

Vân Phàm hắn có thể nghe rõ được lời Phượng Vũ nói, hắn cũng không cảm giác có khác lạ gì về ngôn ngữ, hắn lòng thầm nói: "Mẫu hậu ta thế nhưng không biết khóc."

Vân Phàm hắn thật sự không biết khóc, làm một cái nhi tử không biết khóc là khái niệm gì ah, điều này hắn cũng hơi ngạc nhiên, nhưng Vân Phàm hắn có thể nắm chắc, bản thân hắn bị đánh sẽ khóc.

Vân Chiến nhìn thấy lão bà của mình, cùng nhi tử của hắn vui vẻ như vậy, cũng không nói lời nào, mà nhìn vẻ đẹp trước mắt.

Trước mắt Vân Chiến là một cảnh tượng, một nữ nhân, vẻ mặt đẹp của nàng như hoa nở, tươi cười ôm lấy một hài tử, đưa tay lên nắm lấy tay bé nhỏ của nhi tử.

Cảnh tượng này làm hắn nhớ đến, hắn từng cũng như vậy, từng được sinh ra, cũng được mẫu hậu ôm ấp, nhưng tất cả chỉ là khái niệm thời gian.

Vân Chiến liền đứng dậy, làm Phượng Vũ nhìn lại hắn rồi nói: "Ngươi lại có việc?" nghe được giọng nói của Phượng Vũ, Vân Chiến tươi cười xoa xoa đầu đáp lại.

"Phượng Vũ ta thế nhưng có việc, ngươi biết Thiên Hồng đúng không, hắn theo ta lâu như vậy, bảo vệ ta lâu như vậy, hắn cũng là bạn già của ta. Ngươi nói xem lão bà hắn sinh ta cũng đi nhìn chút ah."

Phượng Vũ cảm thấy cũng đúng, Thiên Hồng thế nhưng cũng từng liều mạnh bảo vệ nàng, vì Vân gia làm rất nhiều, mà hắn cũng không cần nhận lại nhiều thứ.

Phượng Vũ liền phất tay, đáp lại nói: "Ngươi đi đi ah, nhớ hỏi thăm xem Thiên Hồng lão nhân thế nhưng có cần gả con gái cho chúng ta không."

Vân Chiến nghe vậy liền hơi sững sờ nhưng cũng không đáp lại, mà quay người bước ra khỏi phòng, hắn vừa đi vừa suy nghĩ.

Ta sao lại không nghĩ đến, Thiên Hồng huynh đệ của ta, sinh ra nữ nhi ta cùng hắn giao ước nữ nhi cùng nhi tử của ta kết hôn phu, về sau liền hai nhà sung túc ah.

Ta đúng là hồ đồ, không nghĩ ra. Hắn liền nắm chặt tay ngước nhìn lên mái nhà thầm nói: " Lão bà ngươi thật là thông minh, ta kết hôn với ngươi đúng không thiệt thòi."

Hắn bước ra khỏi phòng, mấy tên thái giám liền cung kính quỳ xuống nói: "Hoàng Đế bệ hạ chúc mừng người sinh ra hoàng tử bệ hạ, lại nối nghiệp cơ duyện ngàn năm của Vân Thành."

Vân Chiến nhìn thấy mấy tên Thái Giám nói vậy cười cười: "Các ngươi đứng lên ah, ta cần có việc đi trước, các ngươi quay về phủ đệ tiếp tục làm việc."

Mấy tên Thái Giám gật đầu, nói: "Là." trong đó mấy vị Thái Giám liền rời đi, chỉ để lại một tên Thái Giám, hắn liền nói: "Hoàng Đế bệ hạ, ngài cần đi đâu?"

Vân Chiến liền phất tay nói: "Cùng ta đi, xem Thiên Hồng tướng lĩnh." hắn không cần nói nhiều, chỉ đến đây thôi, làm tên Thái Giám minh bạch.

Hai người liền ra khỏi phủ của nương nương đi đến Thiên gia phủ đệ, Thiên gia phủ đệ lúc này.

Thiên Hồng hắn liên tục lo lắng, bởi vì lão bà hắn thế nhưng không có kêu lên, trải qua lâu như vậy sợ rằng lành ít giữ nhiều, hắn cầu mong sao cho nữ nhi của mình sống tốt.

Lão bà cũng vậy, Thiên gia đã ít nay lại mất đi hắn cảm thấy rất có lỗi với tổ liệt tổ tông, hắn bên cạnh cũng không có ai mà chỉ riêng mình hắn đứng ngoài cửa phòng.

Hắn lo lắng, mồ hôi trải dài, cửa phòng đột nhiên mở ra, bà đỡ đầu liền tiến tới bên cạnh hắn rồi cung kính nói: "Thiên Hồng tướng lĩnh, ngươi vào trong xem xem ah, ta có việc rời đi trước."

Bà đỡ đầu, nàng cảm giác đầu muốn ong ong, đỡ đầu cho Hoàng Đế bệ hạ, hoàng tử không có khóc, bây giờ lại đến Thiên tiểu thư cũng không có khóc, làm nàng đỡ đầu trong triều nhiều năm cũng mồ hôi trải lạnh.

Nàng liền quên mất nói ra: "Thiên Hồng tướng lĩnh ngươi không cần lo lắng, Thiên nương nương, cùng Thiên tiểu thư không có việc gì hề hẫn."

Bởi vì nàng đỡ đầu cho Thiên tiểu thư, tiểu thư thế nhưng mở mắt còn kêu aba aba, không có khóc, nên nàng cũng biết được Thiên tiểu thư không có chết.