Băng Thanh Thần Đế

Chương 11: Chương 11: Hiếu Kỳ Bông Hoa Sen.



Lý Phương ngồi bên cạnh Mộng Liễu, nhìn Mộng Liễu rồi nói: "Công chúa để ta ra giải quyết mấy tên cướp này."

Nàng cảnh giới thế nhưng Luyện Khí cảnh ngũ giai đi, mấy tên cướp này thế nhưng cao nhất nàng dùng linh khí bao quát chỉ cao nhất là tam giai.

Nàng liền ra khỏi xe ngựa, bước xuống dưới đất, một bên khác mấy tên cận vệ thấy vậy, tiến gần đến nàng chắp tay nói: "Lý đại nhân, chúng ta gặp cướp làm sao xử lý đi đây ah."

Lý Phương nhìn trước mặc một bộ chiến giáp bạch y, chắp tay nói với bản thân nàng thì nói: "Ngươi bảo vệ Công Chúa thật tốt, ta xử lý mấy tên này."

Tên cận vệ gật đầu, Lý Phương nàng rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm, bước tới trước mắt mấy tên cướp, trong đó một tên cướp một mắt bị thương cũng là cảnh giới cao nhất, Luyện Khí cảnh tam giai, nửa bước tứ giai.

Nàng cảm nhận linh khí trên người hắn, Lý Phương nàng, vẫn bước tiến đến, gió thổi qua nàng mặc trên mình Lam Y màu xanh, gió thổi bay tóc nàng, màu đen nhánh đẹp đẽ bay qua.

Làm toát lên vẻ đẹp tuyệt trần của nàng, Lý Phương bước gần đến tên cướp đưa kiếm ra một chém, tên một mắt bị thương đầu liền rời khỏi cổ.

Rơi xuống đất, đầu lâu hắn lăn quay ra ngoài, thân thể hắn liền ngã xuống. Xung quanh mấy tên cướp khác thấy vậy liền run rẩy.

Nữ nhân này quá ra tay dứt khoát đi. Lão đại thế nhưng còn chưa nói hết câu, nàng liền chém đứt đầu lão đại, bọn hắn bây giờ không biết phải làm sao, nhìn xung quanh sắp não loạn thì một tên thân là nhị ca liền nói.

"Các vị huynh đệ, nữ nhân này giết chết đại ca, chúng ta cùng nhau bắt nàng về tra tấn hành hạ, haha." nghe nhị ca nói vậy mấy tên cướp xung quanh liền cầm kiếm đao lên.

Nhìn về phía Lý Phương một ánh mắt thèm thuồng, Lý Phương nhìn thấy vậy, dùng khăn lau vết máu trên kiếm nhìn mấy tên cướp bằng ánh mắt khinh thường.

Nàng dùng tấm khăn trên tay, lau lau sạch vết máu. Nàng ngước nhìn lên mấy tên cướp ánh mắt sắc bén làm mấy tên cướp định tiến lên liền dừng lại.

Trên cành cây cao, Vân Phàm nhìn cảnh trước mắt nói: " Tô Hạo hình như chúng ta không cần ra tay đi."

Tô Hạo cũng gật đầu nói: "Chúng ta thế nhưng không có anh hùng cứu mỹ nhân đây." Tô Hạo hắn mười hai tuổi bây giờ lại không thể anh hùng cứu mỹ nhân.

(Về độ tuổi của Tô Hạo tác có thay đổi một ít.)

Vân Phàm lại nói thêm: "Vẫn là nhìn nàng giải quyết mấy tên cướp đây, nàng giải quyết xong chúng ta xuống cũng không muộn."

Tô Hạo nhìn Vân Phàm rồi gật đầu, lại quay người nhìn về phía dưới đất, Lý Phương nàng lau xong vết máu đưa kiếm ra trước mắt.

Chém một đạo nàng thử xem kiếm còn có thể chắc chắn hay không, giết chết mấy tên này không cần lãng phí thời gian. Mấy tên cướp thấy nàng cầm kiếm bước gần đến thì đồng loạt tiến lên, hơn hai mươi tên cướp đồng loạt chạy đến.

Trong xe ngựa Mộng Liễu liền nói: "Lý Phương, ngươi cẩn thận." Lý Phương nghe vậy nhếch miệng lên cười, đưa tay lên một đạo kiếm chém ra.

Hai tên cướp lao gần đến nàng liền bị một nhát, chém xuyên ngực máu tuôn ra, ngã xuống đất. Xung quanh mấy tên cướp còn lại không lo chuyện bao đồng mà đồng loạt hét to nói: "Giải quyết nàng mang về làm lão bà, chúng ta thay nhau mỗi người một hiệp."

Lý Phương nàng không để vào trong lòng, mấy tên cướp lao nhanh đến, một tên gần đến nàng, nàng liền cúi người né tránh đạo đao chém ra.

Nàng đưa tay ra chém lấy ba tên cướp đứng sau hắn, một nhát chém chúng giữa cổ một tên cướp khác, hai tên còn lại bị nàng chém, mấy tên cướp còn lại ngơ ngác mà nhìn.

Thấy năm vị huynh đệ cứ như vậy ra đi, liền nhanh chân nhảy đến một kiếm đâm xuống, Lý Phương ngước nhìn lên cao, ánh Mặt Trời chiếu rọi.

Có năm bóng người nhảy đến, Lý Phương nàng liền biến mất, xuất hiện sau lưng năm người phất tay năm đạo kiếm chém xuống.

Xuyên qua năm người, năm người rơi xuống đất mà ngã xuống. Máu tuôn ra chảy dài trên đất, xung quanh chỉ còn lại mười mấy vị cướp.

Bọn hắn không hề chạy, mà như một người điện đồng dạng, đồng loạt sử dụng công pháp: "Tà Kiếm." một loại Tam lưu công pháp.

Công pháp cấp thấp nhất, đồng loạt chém lên cao, nhiều đạo kiếm, đạo đao công kích về phía Lý Phương đang bay trên cao nàng đang dần dần đáp xuống.

Lý Phương nhìn xuống dưới mười mấy đạo kiếm, đạo đao lao đến bản thân nàng, thì không khỏi cảm thán đi. Mấy tên cướp này cũng có chút đầu óc dùng nha?

Từ lúc chiến đầu tới giờ, nàng còn tưởng rằng mấy tên này không có não đây, bây giờ lại có một chút, nàng lại đoán sai, không suy nghĩ nhiều nàng liền hóa thành một.

Bông hoa sen né tránh mười mấy đạo kiếm, đạo đao. Bông Hoa Sen màu xanh nước biển xuất hiện làm mấy tên cướp tò mò. Liền tiến lại gần tới xem xét tình hình, mười mấy tên cướp chụp đầu lại xem bông hoa sen màu xanh.

Liền hiếu kỳ nói: "Các ngươi nói xem, chúng ta làm sao, mà nàng ta còn từ một nữ nhân khuynh nước khuynh thành, bây giờ lại biến thành một bông hoa sen?"

Bên cạnh hắn một tên cướp cầm đao lại nói: "Các ngươi không biết, ta chắc rằng nàng ta bị chúng ta đánh trọng thương, hóa thành một đóa hoa sen cũng có thể."

Mấy tên cướp còn lại đều gật đầu, Nhị ca của đám cướp liền tiến lên nói: "Các ngươi tránh ra để ta xem xem." hắn vừa đi, vừa đưa hai tay ra đẩy lấy mấy tên cướp khác ra ngoài.

Hắn tiến tới, đưa kiếm lại trong vỏ kiếm, đưa tay lên suy nghĩ xem xét, bông hoa sen. Bên cạnh xe ngựa lúc này, mấy tên cận vệ liền lo lắng, tiến tới bên cạnh xe ngựa là đứng đầu đội cận vệ.

Hắn nói: "Công chúa, Lý tiểu thư thế nhưng biến thành một bông hoa sen, người nói xem rốt cuộc là truyện gì, chúng thần ngu ngốc nên không biết được."

Hắn cúi người đưa một tay ra bụng, nói. Trong xe ngựa Mộng Liễu nghe vậy, liền thở dài cầm trên tay quạt mở ra che miệng cười nói: " Các ngươi cứ nhìn xem đi, truyện hay mới bắt đầu."

Bên khác trên cành cây, Tô Hạo chỉ tay về phía Bông Hoa Sen hiếu kỳ hỏi Vân Phàm nói: " Vân Phàm huynh đệ, ngươi nói xem nàng ta tại sao? Lại biến thành một bông hao sen?"

Vân Phàm liền cười cười nói: "Ngươi không biết đấy thôi, nàng ta thế nhưng đang hóa thành hoa sen, tích tụ linh khí."

Tô Hạo cũng không nghe rõ, Vân Phàm cũng chỉ lắc đầu, hắn biết nàng ta thế nhưng đang hóa thành Bông Hoa Sen màu xanh thế nhưng là có lý do riêng.

Công pháp này hắn nhìn ra, chậc chậc cũng quá bá đạo đi, khi Bông Hoa Sen tích tụ đủ linh khí, mấy tên cướp này còn lại gần, thân là người Địa Cầu( Lam Tinh ) hắn cảm thấy.

Mấy tên cướp này, đang đùa nghịch một quả bom đồng dạng, hắn suy nghĩ tưởng tượng tới, khi quá bom hẹn giờ phát nổ, bọn cướp sẽ bay đi hay tan xương nát thịt.

Hắn không biết rõ, Vân Phàm lắc đầu nhìn xuống dưới, Bông Hoa Sen lúc này, dần dần bay lên cao, làm nhị ca tên cướp lui lại sau, hắn đưa tay ra nói.