Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 6



CHƯƠNG 6



Ôm một quyển《 Hán Thư 》 mới từ nơi Lưu Dục mượn được, Đường Tống đè nén  nội tâm hưng phấn, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng nhỏ của mình.

Từ lúc Lưu Dục đồng ý cho y mượn sách xem đã gần một tháng , một tháng này, Đường Tống cách vài ngày phải đi tìm Lưu Dục một lần.

Lưu Dục quả nhiên không hổ là chủ quản Lan Thương các, không chỉ có trông nom  sách, ngay cả trong phòng mình ở cũng tất cả đều là sách, quả thực là một Lan Thương các nhỏ. Mấu chốt nhất chính là, Lưu Dục không có không tiểu khí. Mặc kệ Đường Tống muốn mượn sách gì, Lưu Dục đều cho y mượn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không cho phép làm bẩn.

Đường Tống ôm sách, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình, cho dù hiện tại đi trong hoa viên tối tăm u ám, cũng không cảm thấy sợ hãi lắm. Cho đến khi y nghe được một trận tiếng khóc đứt quãng, mới ý thức hiện tại đã là nửa đêm .

Nghe tiếng khóc kia đứt quãng, như có như không, giống tơ nhện quấn lấy Đường Tống, không khỏi làm y nhớ tới  tình cảnh trong《 Liêu Trai Chí Dị 》 mà mình mới vừa xem qua, nhất thời lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đường Tống bước nhanh hơn, chắc đi được một đoạn rồi, y lại quay đầu lại, bởi vì y loáng thoáng cảm thấy tiếng khóc này có chút quen tai.

Lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác sợ hãi, Đường Tống không khỏi theo  phương hướng tiếng khóc tìm đến. Cuối cùng, Đường Tống vòng qua một ngọn giả sơn, rốt cục tìm được nơi phát ra tiếng khóc. Nguyên lai là một đứa nhỏ ghé vào trên tảng đá gào khóc.

Nghe được tiếng bước chân của Đường Tống, đứa bé kia chấn kinh ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến loè loẹt. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Đường Tống nhận ra đứa bé này đúng là Vương Thọ ngày đó giống mình bị Hàn Vương xem như công cụ tiết dục.

“Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì ở đây khóc a?” Nhìn Vương Thọ từng cùng mình đồng mệnh tương liên, Đường Tống không khỏi quan tâm hỏi.

Vương Thọ hiển nhiên cũng nhận ra  Đường Tống, chỉ vào y nói: “Ngươi là Đường. . . . . . Đường. . . . . .”

“Đường Tống.” Đường Tống thay hắn nói cho xong, trước đó bọn họ cũng không có giao tình gì, đứa bé này còn có thể nhớ họ của y là cũng hiếm gặp rồi.

Vương Thọ có chút ngượng ngùng, không ngừng chải tóc không nhìn Đường Tống.

“Đã trễ thế này, ngươi vì cái gì ở đây khóc a? Ca ca ngươi đi nơi nào ?” Đường Tống gặp Vương Thọ biểu hiện tính trẻ con, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Ai ngờ Đường Tống không đề cập tới Vương Phúc thì thôi, nhắc tới Vương Phúc, nước mắt Vương Thọ lại ào chảy xuống, tiếng khóc cũng trở nên như vỡ đê.

Đường Tống luống cuống tay chân, y trừ lúc nhỏ dỗ muội muội Đường Lâm, cũng không có kinh nghiệm dỗ người khác. Xem Vương Thọ đã muốn khóc đến không thở nổi, Đường Tống nhanh nhẹn ôm hắn vào trong ngực, giống như dỗ muội muội của mình dỗ hắn: “Đừng khóc , đừng khóc , khóc nữa sẽ biến thành mèo hoa .”

Dỗ nửa ngày, Vương Thọ mới ngưng khóc. Dưới Đường Tống truy vấn, Vương Thọ đứt quãng nói ra ca ca Vương Phúc trong khoảng thời gian này gặp chuyện gì.

Nguyên lai, ngày đó sau khi Đường Tống ngất xỉu đi, Hàn Vương đương nhiên tìm tới  Vương Phúc. Vương Phúc cũng giống Đường Tống không nói được một lời, thậm chí còn tiến hành phản kháng, chính là càng như vậy ngược lại càng khơi dậy hứng thú của Hàn Vương. Vương Phúc cũng là tính tình cứng rắn, bị Hàn Vương bẻ gãy một cánh tay, cũng dám không cầu xin một tiếng, cuối cùng đau đến bất tỉnh. Hàn Vương điểm huyệt đạo của hắn cũng không thể làm hắn tỉnh thức.

Sau lại, Vương Thọ bị phân công quét tước hoa viên, mà Vương Phúc bị Hàn Vương lưu thành tính nô chuyên thuộc của hắn. Vương Phúc cho đến nay, chưa từng hướng Hàn Vương một câu cầu tha. Hắn càng không nhu nhược khuất phục như vậy, càng khơi mào dục vọng chinh phục của Hàn Vương. Hiện tại Hàn Vương thường thường đem hắn biến thành cả người là thương, Vương Thọ trơ mắt nhìn ca ca chịu tội, cũng không thể giúp đỡ gì, mỗi ngày chỉ có thể trộm trốn ở trong hoa viên khóc.

Hết chương thứ sáu