Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 42



CHƯƠNG 42



Bị ấn xuống mặt đất lạnh như băng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Đường Tống cũng bắt đầu run rẩy lên.

Bốn mươi trượng, hẳn là không đánh chết người đi? Chỉ cần không chết, sẽ không tính là có lỗi với nương đi? Đường Tống trong lòng âm thầm trấn an chính mình.

Không nghĩ tới bản thân luôn luôn yếu đuối cũng có vài phần chính trực, chẳng lẽ là bởi vì trên người chảy dòng máu của phụ thân sao? Nghĩ đến đây, ***g ngực ốm gầy của Đường Tống không khỏi sinh ra vài phần hào khí, khổ hình sắp đến cũng không đáng sợ như thế.

Một tiếng “ba”, một cơn đau nhức như bị bỏng từ mông truyền đến, Đường Tống nhất thời không đề phòng, một tiếng “a” kêu lên, cùng lúc đau kêu ra tiếng, còn có Vương Thọ nhỏ tuổi nhất. Mà Vương Phúc cùng Lưu Dục tuy rằng đều bị đánh trúng một cái, nhưng không rên một tiếng.

Nghe được tiếng kêu Đường Tống, Vương Phúc cùng Lưu Dục ở hai bên người y đồng thời vươn tay, tay Vương Phúc vừa mới bắt được tay Đường Tống, tay Lưu Dục chỉ kém nửa nắm tay. Vương Phúc nắm chặt lấy tay Đường Tống, giống như muốn đem sức lực của mình truyền lại cho y.

Đường Tống không khỏi rất là cảm động, trượng thứ hai đánh xuống, Đường Tống chỉ hừ một tiếng đau đớn, cũng không kêu ra tiếng. Y không có phát hiện Lưu Dục vươn tay, cũng không nhìn thấy tay Lưu Dục thất vọng rút về, tay kia thì cầm bàn tay nhỏ bé của Vương Thọ. Đương nhiên, y càng không thấy, Hàn Vương khi y kêu đau tiếng đầu tiên, suýt nữa đã bước ra.

Tiếng côn đánh “bùm bùm” liên tiếp, rất nhanh, trên người ba người chỉ thấy  máu. Một trượng lại một trượng đánh xuống tạo ra tiếng gió sắc bén, khi thu về mang theo máu tươi đầm đìa. Đường Tống cùng Vương Phúc nắm tay nhau, làm cho Hàn Vương cảm thấy tâm tựa như sắp nổ mạnh, hận không thể tìm bả đao, tự tay chặt đứt cánh tay kia.

Lưu tổng quản lo lắng nhìn phía sau y phục của đứa con đã bị máu tươi nhiễm hồng, sắc mặt trắng bệch từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, đau lòng ghê gớm. Lão dường như cầu xin tha thứ nhìn Hàn Vương, lại bị màu đỏ bắt đầu lan tỏa trong mắt hắn làm cho hoảng sợ —— cho dù là vừa từ chiến trường trở về, trong mắt Hàn Vương cho tới bây giờ cũng không hội tụ nhiều huyết tinh khí như vậy.

Bốn mươi trượng đánh sắp một nửa, Vương Thọ đã không chịu nổi hôn mê bất tỉnh. Gân xanh trên trán Vương Phúc cũng giống con giun muốn chui ra khỏi đất, thống khổ vặn vẹo .

Đường Tống cảm thấy nửa thân dưới đã không còn là của mình nữa, nhưng loại đau đớn như sắp nát cả xương thì vẫn như hình với bóng bám theo. Đau đớn kịch liệt làm cho Đường Tống có loại cảm giác đầu óc sắp nổ tung. Đường Tống muốn lớn tiếng kêu ra, nhưng hình như hàm răng cũng có ý chí như mình, cơ hồ cắn muốn nát cũng không phát ra tí âm thanh nào.

Hàn Vương nhìn Đường Tống cắn chặt răng không phát ra một chút thanh âm, một trượng lại một trượng cứ như đang đánh vào người hắn vậy. Ngươi kêu a! Đường Đường, ngươi kêu a! Ngươi chỉ cần kêu một tiếng, ta, ta sẽ tha cho ngươi . Ngươi không phải thực yếu đuối sao? Ta đã nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên giữ lấy ngươi, khi đó ngươi không phải đã kêu lên sao? Ngươi có biết, ngươi chỉ cần kêu một tiếng ta sẽ tha cho ngươi?

Nhưng, cho đến khi bị đánh bất tỉnh, Đường Tống cũng không kêu một tiếng nào. Nhưng thấy thân mình Đường Tống bị đánh cho cứng còng đột nhiên xụi xuống, Hàn Vương giơ tay phải lên  .

“Dừng —— mau dừng lại!” Lưu tổng quản quan sát mặt mũi hơn hai mươi năm đương nhiên biết ý tứ của động tác này, cơ hồ là cực kỳ vui mừng mà khóc to  làm cho thị vệ dừng tay.

Bọn thị vệ dừng lại, hai mặt nhìn nhau. Mạc Ngôn tiến lên nghi hoặc hỏi: “Chủ tử?”

Hàn Vương buông tay phải, nhưng không nói chuyện. Hắn đi một bước hướng tới Đường Tống, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người xuống, bế Đường Tống đã hôn mê lên. Vương Phúc vẫn đang nắm tay Đường Tống, ánh mắt giống một con gà mái đang bảo vệ tổ, không chịu buông ra. Nhưng là, Vương Phúc đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng như thế nào là đối thủ của Hàn Vương võ công cao cường được. Hàn Vương chỉ nhẹ nhàng phủi cổ tay Vương Phúc, tay hắn tựa như hết sức suy sụp rơi trên mặt đất.

Hàn Vương ôm Đường Tống trở về, lưu lại một đám người không biết làm sao, rốt cuộc có phải đánh nữa hay không?

Cảm thấy chủ tử có chút dị thường, Mạc Ngôn không kiên trì hô: “Chủ tử? Ba người kia xử trí thế nào?”

Hàn Vương dừng cước bộ lại, nhưng không quay đầu, sau một lúc lâu, dùng thanh âm cơ hồ làm tất cả đông cứng nói: “Sung quân biên cương, trọn đời không được quay về kinh.”

Hết chương thứ bốn mươi hai