Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 104



CHƯƠNG 104 PN6

Lại nói ngày ấy, Trấn Điền vương Lư Khâu Khải Phạm dưới Hàn Vương “cưỡng bức” cùng Mạc Ngôn “lợi dụ”, nuốt nước mắt ăn một mâm điểm tâm Đường Tống làm kia, cuối cùng cảm ơn Đường xong, rốt cục thoát thân khỏi Lãm Nguyệt các, đi tìm Đường Lâm hắn nhiều lần trải qua “thiên tân vạn khổ” , nếm qua “nhân gian bách vị” mới có thể nhìn thấy. Ô ~~~, tình cảm kích động có thể so với lúc nửa năm trước nhận được tin tức của Đường Lâm a.



Nhưng khi Lư Khâu Khải Phạm nghĩ hắn khổ tẫn cam lai rồi, cực khổ của hắn kỳ thật vừa mới bắt đầu.

Không thể không nói, năng lực Đường Tống làm ” độc dược bọc đường ” thật sự là càng ngày càng tinh xảo , quả thực có thể dùng “hiệu quả nhanh chóng” để hình dung.

Lư Khâu Khải Phạm nếm qua điểm tâm không đến nửa canh giờ, còn chưa kịp cùng Đường Lâm nói hai câu, đột nhiên cảm giác hạ phúc một trận quặn đau, làm cho hắn không thể không quẳng đi hình quý công tử tượng tao nhã, thong dong tự nhiên ngày thường, chật vật không thôi vọt vào nhà xí, lúc sau, thiếu chút nữa ở luôn trong đó.

Lư Khâu Khải Phạm sắp hư thoát, cơ hồ đi không thấy đường, cũng may Mạc Ngôn còn có chút lương tâm chưa biến mất, chủ động dọn khách phòng cho Lư Khâu Tĩnh Viễn, cũng thỉnh Âu Dương thần y đến, phòng ngừa hắn có gì không hay xảy ra.

Vì thế, Lư Khâu Khải Phạm ở Đường môn hết ba ngày. Ba ngày sau, đương Lư Khâu Khải Phạm hai chân run rẩy từ khách phòng đi ra, hạ nhân của Đường phủ đều bị bộ dáng của hắn dọa. Ngắn ngủn ba ngày, Lư Khâu Khải Phạm tựa như thay đổi cả người, vốn phiên phiên giai công tử phong thần tuấn lãng trong nháy mắt biến thành con ma ốm cốt sấu như sài.

Đối với nguyên nhân Trấn Điền vương đột nhiên phát bệnh, Âu Dương thần y dùng hai canh giờ miêu tả bệnh trạng của hắn, chính là đau bụng, phúc trướng, tiêu chảy, sốt cao, nôn mửa, buồn nôn, ăn không tiêu, rối loạn tiêu hóa, yểm thực và bất cử [2 cái này ta hem biết], rốt cục nói: ” Nguyên nhân Trấn Điền vương nhiễm bệnh là ngộ độc thức ăn, theo lão hủ đoán, hẳn là ăn điểm tâm của Đường Tống nên mới thế.”

“Như thế nào có thể?” Nghe kết quả thế, nhất là nhìn thấy ánh mắt muội muội cùng mẫu thân nhà mình nén giận xong, Đường Tống ủy khuất phản bác: “Hàn vẫn ăn điểm tâm ta làm, hắn cũng không bị gì.”

Đang âm thầm thấy chính mình may mắn không ăn điểm tâm ngày hôm qua, Hàn Vương không thể trong thời gian ngắn trùng bước lại nghe được bảo bối của mình cãi lại, không khỏi có chút khó xử. Thật vất vả tới bước này rồi, chẳng lẽ hắn phải giúp Đường Tống sao? Ai, giữa tình yêu cùng sức khỏe, Hàn Vương lâm vào lưỡng nan.

Mạc Ngôn biết chính mình chủ tử đích khó xử, biết chủ tử không đành lòng nặng lời với bảo bối của hắn, đành phải “giơ đầu ra trước nguy hiểm”, thay chủ tử làm “mặt trắng” .”Công tử có điều không biết, kỳ thật Vương gia mấy ngày nay thân thể vẫn bệnh nhẹ, chính là tình huống nhẹ hơn Trấn Điền vương rất nhiều, có thể bởi do Vương gia võ công cao cường đi.”

“Là như thế này sao, Hàn?” Đường Tống hai mắt rưng rưng nhìn Hàn Vương, trong lòng ngũ vị tạp trần, cùng lúc ủy khuất cố gắng của mình tất cả đều thành nước chảy về hướng đông, mặt khác lại sợ hãi nếu lời Mạc Ngôn là thật, chính mình chẳng phải là hại ái nhân. Trước đó còn kỳ quái sao Hàn Vương hao gầy không ít, lại hóa ra là chính mình sai lầm.

Hàn Vương lẳng lặng nhìn Đường Tống, một đôi mắt ôn nhu như nước, Đường Tống đã có thể nhìn thấy đáp án từ giữa.

“Ngươi vì cái gì không nói sớm? Khó ăn như vậy, còn có thể thương tổn thân thể của ngươi, ngươi như thế nào không sớm nói cho ta biết?” Đường Tống nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Vương, khổ sở trong lòng.

Hàn Vương vẫn đang nhìn chằm chằm Đường Tống, trên mặt lộ ra biểu tình thương tiếc. Nhẹ nhàng nâng tay lau nước mắt cho Đường Tống, Hàn Vương dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Ta nguyện ý, cho dù ngươi làm cho ta độc dược, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện ăn vào.”

Đường Tống nghe xong lời này, cả người như bị sét đánh. Đột nhiên, Đường Tống mở tay Hàn Vương ra, rống lớn nói: “Ngu ngốc! Lư Khâu Sương Hàn ngươi là đại ngu ngốc!” Nói xong, Đường Tống cũng không quay đầu lại chạy về phía Tê Hà viện. . . . . .

——————————————