Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 45



Vào mùa hè, cái nắng ngập đầu khiến người ta choáng váng.

Khóa huấn luyện quân sự kéo dài mười lăm ngày, chỉ sau một ngày, các sinh viên đã bị tra tấn đến thành tâm lấy đồ ăn vặt mà họ bí mật mang theo trong ký túc xá ra cầu nguyện ông trời rủ lòng thương xót, đổ mưa lớn vào mười bốn ngày sau.

Thật đáng tiếc khi ông trời luôn làm theo ý mình, không thèm để ý đến những yêu cầu vô lý như vậy.

Cố Tinh ngồi dưới bóng cây, bơ phờ nhìn ô vuông trong sân huấn luyện —— Cô vừa phơi nắng và bị chóng mặt, cô thực sự không đứng nổi giữa trời nắng nữa nên nghĩ về những cảnh tượng kinh tởm, thành công bị ghê tởm đến ói, huấn luyện viên sợ cô bị cảm nắng, vội vàng cho cô đi nghỉ ngơi, lúc này cô mới có thể thuận lợi thoát khỏi đội ngũ.

Nhưng di chứng của chiêu này quá mạnh, đến bây giờ cô còn chưa định thần lại, hai mắt trống rỗng, cảm thấy tất cả sinh linh trước mặt đều giống nhau, không ai đặc biệt hơn ai.

Nhưng ngay sau đó, cô tỉnh táo lại.

Quá trình huấn luyện quân sự nhàm chán buồn tẻ, thứ có thể cứu vớt cô chỉ có đồ ăn và sắc đẹp, thế nhưng cô đang trong trại quân đội, đồ ăn chỉ có thể tưởng tượng ra, và rất ít mỹ nhân, không đủ để tinh thần phấn chấn —

Cho đến khi nhìn thấy nam sinh kia, cô chân tình cho rằng người này rất đẹp trai.

Cô nhìn nam sinh kia quay mặt qua, không thể hiểu được cảm thấy hoảng loạn một giây, đại não còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân hoảng loạn, lại nhìn thấy nam sinh khác đứng ở phía sau vươn tay, trong khoảnh khắc hai người xoay người, lặng lẽ nắm tay.

Cố Tinh nhất thời không thở nổi, nhịp tim tăng tốc vì sắc đẹp còn chưa bình tĩnh, lại bị cảnh tượng người đẹp làm gay khiến cho choáng váng đến mức đau tim.

Chết tiệt, cô kìm nén khoảnh khắc suýt động tâm kia, cay đắng mà nghĩ, tại sao người đẹp lại đáng giận như vậy, đã tóm được trái tim của phụ nữ còn gom luôn trái tim của đàn ông.

Nhưng…

Người kia thật sự rất đẹp.

Đẹp đến khó quên, nhìn một lần là biết, anh nhất định đã tổ điểm cho giấc mơ của rất nhiều người.

Buổi tối, Cố Tinh biết được tên của người kia.

“Cậu nói Lâm Kiến Tịch à.” Đám nữ sinh trong ký túc xá trên cơ bản đều biết rõ thông tin của những mỹ nam, mỹ nữ đẹp trai cùng khối: “Cậu ấy siêu nổi tiếng, quán quân mạnh nhất năm nay, trắng trẻo xinh đẹp, nhân cách tốt, điều duy nhất không tốt đó là đối tượng của cậu ấy là con trai!”

“Bạn trai của cậu ấy cũng siêu đẹp trai, nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, bình thường không chủ động bắt chuyện với người khác. Hơn nữa —” Nữ sinh cố ý tạm dừng một lát, bỡn cợt cười ầm lên: “Bạn trai của cậu ấy mới mười sáu tuổi, và còn là niên hạ chó săn.”

Cố Tinh: “…”

Mười sáu tuổi ư? Cô cố gắng nhớ lại khoảnh khắc ngắn ngủi mình nhìn thấy hôm nay, cho dù như thế nào cũng không dám tin, chàng trai có tính áp bách rất mạnh kia chỉ mới mười sáu tuổi.

Chờ đã, sinh viên năm nhất thường mười tám tuổi, chẳng qua chỉ kém hai tuổi, tại sao nghe có vẻ như kém cả một rãnh biển Mariana? Đây chẳng lẽ là sự khác biệt giữ người lớn và trẻ em sao?

Cố Tinh bị loại chênh lệch rất nhỏ lại có vẻ rất lớn này chọc cười: “Vậy bạn trai của cậu ấy tên gì?”

“Tên Giang Ngộ.” Nữ sinh đáp: “Tên của hai người họ cũng rất trùng hợp, Lâm Kiến Tịch, Kiến Tịch trong tái kiến, Giang Ngộ, Ngộ trong tương ngộ.”

Cố Tinh thầm ghi nhớ tên hai người này, nếu hai người bọn họ đã là người yêu, vậy sau này cô sẽ tránh gặp mặt bọn họ, miễn cho tăng thêm độ thương tâm.

Cô nghĩ không sai, nhưng thực tế không dễ tránh như vậy.

Chẳng mấy chốc, cô đã hiểu được ý nghĩa của câu “Ngay cả khi bạn không chủ động tìm hiểu, thì kẻ mạnh vẫn sẽ càn quét đến thế giới của bạn.” Hai cái tên này luôn được kết hợp với nhau, xuất hiện ở đủ loại đề tài, muốn tránh cũng khó.

Cô không biết là trùng hợp hay là vì điều gì khác, cô càng không muốn gặp được hai người họ thì càng dễ dàng nhìn thấy hai người họ.

Nói cách khác, không có cách nào để bọn họ bị phớt lờ khi xuất hiện trong đám đông.

Tối hôm nay, cô và bạn bè đi chơi trở về, mới vừa bước vào cổng trường, đụng phải hai người đang chuẩn bị ra về, mà hai người kia cũng nhận thấy được ánh mắt của cô, cùng nhau quay đầu nhìn về phía cô.

Cô biết bọn họ, nhưng bọn họ không biết cô, lẽ ra chỉ là một cái liếc mắt đối diện nhau bình thường mà thôi, nhưng không biết tại sao, Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên mỉm cười với cô.

Cố Tinh ngây ngẩn cả người, khi cô phản ứng lại, cả hai đã rời đi.

Cô vô thức quay đầu lại, chỉ còn lại ánh đèn sáng.

“Tinh Tinh.” Cô bạn lắc lắc cánh tay của cô: “Cậu thất thần nhìn gì vậy?”

Cố Tinh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì.”

Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, khoảnh khắc Lâm Kiến Tịch mỉm cười với cô, cô có một cảm giác vô cùng kỳ diệu, như thể cô đã từng quen biết hai người này.

Giang Ngộ không thích thuê nhà, trước khai giảng đã mua một căn nhà gần trường học, trang trí vẫn là do cậu thiết kế, phong cách tương tự như nhà ở kiếp trước, nhưng không có phòng cho khách và phòng ngủ phụ, chỉ có phòng ngủ chính, tâm tư của Giang Tiểu Ngộ là gì, Lâm Lâm vừa nhìn đã biết.

Khi về đến nhà, người nào đó dỡ xuống lớp da lạnh lùng không thể tiếp cận, ôm lấy Lâm Kiến Tịch từ phía sau, buồn bã nói: “Em nhìn thấy anh cười với cô ấy, tại sao anh lại cười với cô ấy, anh còn thích cô ấy đúng không?”

Giang Ngộ không thích Cố Tinh, hoặc là nói là đối địch, cho dù hiện tại Cố Tinh chưa làm gì, cũng không có biện pháp đánh tan địch ý của cậu, chỉ cần tưởng tượng đến cô gái này đã từng nói gì với Lâm Kiến Tịch, cậu đã ghen tức đến muốn điên.

“Hửm?” Lâm Kiến Tịch lười biếng liếc nhìn cậu một cái: “Chua quá, em là chó con nhà ai mà thích ghen tuông như vậy?”

“Chó con nhà anh.” Giang Ngộ cắn vành tai anh: “Anh ơi, anh đừng để ý đến cô ấy được không, em sẽ ghen.”

Tính chiếm hữu của cậu là bẩm sinh, giống như phản chiếu cùng với ánh sáng. Ánh sáng càng sáng thì tính độc chiếm của cậu càng mạnh, đừng nói Lâm Kiến Tịch cười với Cố Tinh, cho dù anh chỉ tùy ý cau mày một cái, cậu cũng muốn ghi lại và chỉ giữ nó cho riêng mình.

Cậu muốn trở thành không khí vây quanh Lâm Kiến Tịch, tước đoạt thị giác và xúc giác của anh, để anh chỉ cần mình, Lâm Kiến Tịch thở một chút, là cậu có thể trốn ở trong trái tim anh một giây đồng hồ.

“Được rồi, anh không để ý tới cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tới tìm anh.” Lâm Kiến Tịch vừa trấn an vừa trêu chọc nói: “Có em canh chừng, ai dám tới gần anh.”

Có thể là do di chứng của tai nạn trong kiếp trước, tính độc chiếm của Giang Ngộ đối với anh mạnh đến mức không thể tưởng tượng, giống như một con sói chỉ canh giữ lãnh thổ của mình không cho người khác đến gần, nhưng Giang Ngộ sẽ không ngăn cản anh giao tiếp với người khác, mà cậu lại đặc biệt quan tâm đến những thứ anh sẽ chạm vào, từ cây bút đến ăn, mặc, chỗ ở, đi lại, Giang Ngộ phải chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, như thể bằng cách này, cậu có thể đạt được cảm giác thỏa mãn khác thường từ đó.

Cố Tinh cũng là người đầu tiên Giang Ngộ thẳng thắn yêu cầu anh không được để ý, xem ra bóng ma tâm lý Cố Tinh đã gây ra cho cậu ở kiếp trước thực sự rất sâu.

Anh không nhịn được hỏi: “Kiếp trước em đã nghe được bao nhiêu, mới có thể coi cô ấy như tình địch của mình vậy?”

Giang Ngộ cứng đờ, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng trả lời: “Nghe được cô ấy hỏi anh muốn ở bên cô ấy không.”

Lâm Kiến Tịch hoang mang “A” một tiếng, cau mày nghiêm túc suy tư kiếp trước mình đã nói gì với Cố Tinh.

Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, anh gần như quên mất, “Anh không đồng ý với cô ấy.”

“Em biết.”

Giọng nói của Giang Ngộ rất nhẹ, ẩn trong bóng tối, không hiểu sao lại có chút giống một con thú nhỏ đang cảnh giác.

Lúc này Lâm Kiến Tịch mới nhận ra, hai người đã vào cửa lâu như vậy mà vẫn chưa bật đèn.

Anh vừa vươn tay muốn bật đèn, Giang Ngộ đã siết chặt cổ tay anh, áp vào tường.

Anh: “?”

“Em biết anh không đồng ý với cô ấy, nhưng em vẫn ghen tị với cô ấy.” Giang Ngộ bình tĩnh nhìn anh: “Em ghen tị cô ấy có thể quang minh chính đại theo đuổi anh, nhưng em không thể. Anh à, anh sẽ không biết, em đã từng ghen tị những cô gái có thể tỏ tình với anh đến mức nào.”

Kiếp trước cậu đã điên đến mức cưỡng bức Lâm Kiến Tịch, thật ra cũng không liên quan gì đến Cố Tinh, khi đó cậu đã kề bên bờ vực điên cuồng, bất cứ ai đến gần hoặc thổ lộ với Lâm Kiến Tịch, đều sẽ trở thành chất xúc tác đẩy cậu xuống vực sâu.

Điều duy nhất cậu nghĩ sai đó là nghĩ rằng Lâm Kiến Tịch sẽ không tha thứ cho cậu, cậu không chịu nổi cảm giác không bao giờ được nhìn thấy anh trai nữa, nên chỉ có thể nhốt anh lại, càng ngày càng đi xa hơn trên con đường sai lầm, cuối cùng đi vào ngõ cụt, cậu vừa quyết định buông tay thì một vụ tai nạn lại khiến cậu mất hồn lần nữa.

Trong mười năm kể từ khi sống lại, cậu không cảm thấy cay đắng chút nào, chỉ cho là hình phạt ông trời dành cho cậu là một ân huệ, cậu vui vẻ chấp nhận nó.

“Bây giờ em không cần ghen tị nữa.” Lâm Kiến Tịch chống lại cái trán của cậu: “Anh không thích Cố Tinh, cũng không thích những cô gái khác, anh thích em.”

“Còn nữa.” Anh cười: “Con chó con không thể ăn quá nhiều giấm, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Vậy.” Hầu kết Giang Ngộ khẽ nhúc nhích, giọng khàn khàn: “Con chó con muốn làm nũng với anh, được không?”

“…”

Giang Ngộ có thể là kẹo mạch nha, dính người muốn chết. Đam Mỹ Hay

Vào cuối học kỳ, thư viện trường học đã trở thành chiến trường của các học sinh, trong ký túc xá hoặc phòng học lúc nào cũng có thể thấy được các nam sinh nữ sinh nghiến răng nghiến lợi điên cuồng học bổ túc, Cố Tinh trở lại ký túc xá, thấy các bạn nữ cùng phòng đang cung kính chắp tay với hình ảnh trong điện thoại: “Thần ơi! Hãy phù hộ cho con!”

Cô còn tưởng đó là Văn Khúc Tinh, khi đi qua mới phát hiện đó là hai vị học thần nổi tiếng của trường, Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ.

“…”

Tại sao, cô có thể nhìn thấy có người bái hai vị này trong thư viện, về ký túc xá cũng có thể nhìn thấy có người bái hai vị này?

Có thể đây là... Không thể trốn được kẻ mạnh.

Sau hai học kỳ, mối quan hệ của hai người vẫn không thể tách rời và không có dấu hiệu tan vỡ như những người khác mong đợi, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, ngay cả học tập cũng là cùng nhau, lấy thực lực của chính mình đánh bại vô số các tinh anh trong trường học, mộng ảo đến không thể tưởng tượng.

Nếu không phải quy định không cho phép, hai người họ có lẽ đã có thể trực tiếp lấy bằng MBA.

Cố Tinh không hiểu tại sao hai người này lại vội vàng như thế, như thể họ đang đuổi theo thời gian vậy.

Trên thực tế, họ cũng đang đuổi theo thời gian.

Học cấp ba còn có thể học từng bước một, dù sao hai người bọn họ cũng chưa trưởng thành, nhảy lớp nhanh cũng không có tác dụng gì, tuổi vui chơi thì có quyền nhàn nhã, nhưng đại học thì khác, bọn họ nhìn thấy sự phát triển mạnh mẽ trong tương lai, và bọn họ cũng có tham vọng cạnh tranh, nếu tiếp tục chơi sẽ bị tương lai đào thải.

Lâm thiếu gia không muốn bị đào thải, anh vĩnh viễn muốn làm người chiến thắng.

Khi ra khỏi thư viện, bầu trời đã tối, đèn bên đường cũng bật sáng, đang là mùa hè, con thiêu thân cuồn cuộn không ngừng vờn quanh, để lại một cái bóng thoáng qua trên ánh đèn.

“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch dựa vào lưng Giang Ngộ, mơ hồ nói: “Mệt quá, không muốn đi bộ, em cõng anh đi.”

Giang Ngộ đang muốn cõng anh lên, anh lại giãy giụa một chút, miễn cưỡng nói: “Thôi, trong trường học có nhiều người.”

Khóe mắt Giang Ngộ cong lên: “Nhắm mắt lại thì sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa.”

“Vậy thì anh cũng không nhìn thấy em.”

Lâm thiếu gia vĩnh viễn không bao giờ biết được, những lời yêu thương mà anh tự ý thốt ra sẽ mê người đến mức nào.

“…” Giang Ngộ hơi quay đầu đi, không nói gì.

Lâm Kiến Tịch nhướn mi liếc cậu một cái, sau đó dựa vào bên tai Giang Ngộ, cố ý đè thấp giọng nói: “Em trai, em đỏ mặt kìa.”

Giọng nói của anh rất êm tai, đặc biệt là khi anh hạ thấp giọng nói. Từng câu từng chữ như gõ vào trái tim người ta, tê dại đến run rẩy.

Giang Ngộ: “Anh nhìn nhầm rồi.”

“Thật sự là đỏ mặt.”

“Không có.” Giang Ngộ ngoan cố phản kháng.

Lâm Kiến Tịch nhướn mày, như có như không hôn cậu một cái.

Đôi môi mềm mại cọ qua làn da, như cơn gió xuân ấm áp, chưa kịp bắt lấy đã biến mất, chỉ để lại tiếng tim đập bồi hồi khó chịu, thình thịch thình thịch.

“Em xem, mặt càng ngày càng đỏ.”

“…” Quai hàm Giang Ngộ tức khắc căng chặt: “… Anh chờ đó.”

Chờ cái gì, ai cũng biết.

Đốt lửa xong, Lâm thiếu gia làm như không có việc gì mà đứng thẳng dậy, đi về phía trước: “Trời tối rồi, về nhà thôi.”

Giang Ngộ đi theo, nắm tay anh: “Chờ em với.”

Đèn đường sau lưng họ vẫn còn sáng, con thiêu thân vẫn vờn quanh bên ánh đèn, lưu luyến mà không chịu quay đầu lại.

Con thiêu thân lao đầu vào lửa thật sự là do nó ngu ngốc hay sao? Tôi cảm thấy đó là số mệnh mà con thiêu thân cam tâm tình nguyện chấp nhận. Dù nó sống lại ngàn vạn lần nó vẫn sẽ phấn đấu quên mình lao về phía ánh sáng. Chỉ cần có thể ôm lấy tia sáng kia, chẳng sợ chỉ là trong phút chốc, chẳng sợ phải bị thiêu đốt tới ngàn lần, vạn lần. Những việc ấy có là gì đâu?

Lòng chỉ hướng về một người, không bao giờ hối hận.