Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 37



Bởi vì vụ việc ngày hôm đó, Giang Ngộ tạm thời không đến nhà trẻ.

Dù sao con nít năm tuổi cũng không học gì nhiều, Triệu Vân Khỉ đơn giản tìm gia sư ở nhà chơi với cậu.

Thật vất vả mới thoát khỏi nhà trẻ phiền phức — Giang Ngộ: “…”

Mới ra đầm rồng, lại vào hang hổ.

“Giang Ngộ, chơi trò chơi với chị được không?” Cô giáo tận tâm chuẩn bị một đống đồ chơi trí tuệ dành cho trẻ con, dịu dàng mời cậu chơi.

Giang Ngộ liếc nhìn món đồ chơi trên mặt đất, ỉu xìu vươn tay cầm lên xoay chuyển một vòng, lại trở về sô pha, xuất thần nhìn cây quýt trong sân.

Cô giáo: “…”

Cô nhìn con số trên bảng đồ chơi Giang Ngộ ấn ra, cảm giác sâu sắc mình không thể giảng dạy được.

Ở độ tuổi này của cậu lại không thích nói chuyện, cả người đều tản ra hơi thở “Câm miệng”, thoạt nhìn có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy không thể tiếp cận được.

Cô giáo chỉ có thể nhìn ra ngoài theo cậu, hoa viên của Lâm gia quả thực rất xinh đẹp, quanh tường phủ đầy những bụi nguyệt quý chi chít, nào là hoa thơm cỏ lạ rậm rạp mọc khắp nơi, vào thu, chỉ còn vài ba cành trơ trọi dựng trước hiên

Khoảng cách hơi xa, cô không thể biết trong vườn trồng bao nhiêu loài hoa, nhưng cô cũng có thể hình dung ra vẻ đẹp rực rỡ khi xuân về.

Hoa viên hiển nhiên đã được thiết kế cẩn thận đi mỉ, tất cả các loại cây đều trồng ngay ngắn trật tự, thứ duy nhất có vẻ đột ngột là một gốc cây lùn lùn xuất hiện ở giữa sân.

Giang Ngộ từ sáng đến tối vẫn luôn quan sát cái cây này.

Gia sư không hiểu cái cây này có gì đẹp.

Cô lại mở miệng, muốn nỗ lực bắt chuyện: “Giang Ngộ, em không thích chơi loại trò chơi này à? Vậy em thích chơi trò gì, em nói ra rồi chị chơi với em, được không?”

Giang Ngộ lắc đầu: “Cô giáo, cô có thể cho em yên tĩnh một mình không?”

Những lời này thốt ra từ miệng một đứa trẻ, cảm giác như là một giấc mơ.

Cô giáo bỏ cuộc, cam chịu ngồi bên cạnh, cùng cậu ngắm cây quýt suốt một buổi chiều.

Thứ cứu cô là tiếng xe cộ, cô tinh tường thấy Giang Ngộ chết lặng ngồi trên sô pha bỗng nhiên quay đầu lại, giống như nhân vật bị tạm dừng trong trò chơi được khởi động lại, háo hức nhảy xuống ghế sô pha, chạy ra khỏi phòng khách.

Lúc sắp chạy đến cửa sân, cậu lại ngại ngùng giảm tốc độ bước đi từ từ, sau đó bị một cậu bé khác bước vào cửa ôm lấy xoa đầu.

Cô giáo: “…”

Có chút vi diệu.

“Giang Tiểu Ngộ.” Lâm Kiến Tịch thoáng nhìn bóng dáng của gia sư đứng trước cửa sổ, nhéo mặt Giang Ngộ: “Ở nhà có ngoan không?”

Giang Ngộ không chớp mắt, trả lời: “Có.”

Âm thanh mềm mại ngoan cực kỳ, Lâm Kiến Tịch cười rộ lên, búng cái trán cậu một cái: “Được, tin em một lần.”

Cứ việc gia sư lo lắng sốt ruột, nhìn Giang Ngộ như thế nào cũng không giống như là một đứa bé ngoan ngoãn, nhưng ai bảo Giang Ngộ đáng yêu.

Gia sư không kiên trì được ba ngày, chỉ bởi vì áp lực không làm được gì mà nhận được tiền lương cao, cô tìm Triệu Vân Khỉ xin từ chức.

Bà Triệu ngồi nghe lời từ chức chân thành của cô xong, hơi suy tư trong chốc lát, hỏi: “Cô nói Giang Ngộ ở nhà im lặng nguyên một ngày không chịu nói chuyện?”

Gia sư cẩn thận trả lời: “Đúng, là như thế này. Tôi thử mọi cách giao lưu với em ấy, nhưng em ấy không hề muốn phản ứng lại, cũng không thích chơi. Điều này không bình thường lắm, trẻ em ở độ tuổi này đang trong giai đoạn tò mò về thế giới, không chịu ngồi yên một chỗ, cho dù trẻ em hướng nội cũng phải cảm thấy hứng thú với sự vật sự việc mình nhìn thấy, nhưng hình như em ấy...”

“Hình như?”

“Em ấy chỉ hứng thú với cây quýt trong viện, có thể nhìn chằm chằm cả một ngày.”

Triệu Vân Khỉ: “…”

Bà tóm tắt lại, hỏi: “Vậy cô cho rằng thằng bé có khuynh hướng tự kỷ?”

Trong đầu gia sư tức khắc hiện lên hình ảnh hôm đó, chần chờ lắc đầu: “Khó mà nói, khi em ấy nhìn thấy anh trai mình vẫn rất vui vẻ, tôi cảm thấy, em ấy rất ỷ lại vào con trai của chị.”

“Được, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.” Triệu Vân Khỉ mỉm cười nói: “Mấy ngày nay vất vả rồi.”

“Không có.” Gia sư ngượng ngùng: “Là tôi không hoàn thành trách nhiệm của mình, vô cùng xin lỗi.”

Tiễn đi gia sư thứ nhất, Triệu Vân Khỉ lại mới đến gia sư thứ hai, thứ ba... Ngay khi bà cho rằng Giang Ngộ thật sự có vấn đề, Giang Ngộ lại bỗng nhiên trở nên “Bình thường”.

Tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng vẫn tốt hơn không nói lời nào gấp trăm lần.

Triệu Vân Khỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi Giang Ngộ vài lần, cũng không hỏi ra nguyên nhân.

Bà đành phải coi như là do việc ở nhà trẻ để lại bóng ma tâm lý cho Giang Ngộ, qua một thời gian thì ổn rồi.

Nhưng đáp án thật sự là Giang Ngộ sợ bà thay gia sư mãi, sẽ khiến Lâm Kiến Tịch lo lắng.

Cậu không muốn anh lại lo lắng cho mình, giả vờ làm một đứa trẻ năm tuổi cũng rất đơn giản.

Thời thơ ấu đối với Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ hiện tại mà nói là vô cùng nhàm chán, nhưng thời gian trôi cũng nhanh.

Trong nháy mắt, năm mới lại đến.

Lúc này Vân Thành còn chưa cấm đốt pháo hoa, hai bên đường phố chợ đêm lại trưng bày các hộp pháo hoa đẹp mắt, dọc đường đi đủ loại gian hàng kiểu dáng đặc sắc náo nhiệt như có linh hồn.

Nhưng cho dù có sôi nổi đến đâu, Lâm Lâm bảy tuổi và Tiểu Ngộ năm tuổi đều không thể tham gia, không còn cách nào, tuổi quá nhỏ, một khi trà trộn vào đám người, sẽ có nguy cơ đi lạc hoặc bị bắt cóc.

Sau mùng một, Lâm Trí Minh lại dẫn cả nhà về quê như thường lệ.

Quê quán vẫn trống trải như xưa, Lâm Kiến Tịch xa xa nhìn thấy ông bà nội đứng ở trước cửa chờ bọn họ về nhà, không tự chủ được nhớ tới kiếp trước, lúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bọn họ cũng đứng như vậy, chỉ là đau thương quá độ, không thể đứng vững phải cần người đỡ.

Mà hiện tại, nhìn hai ông bà tinh thần phấn chấn, khiến người ta sinh ra ảo giác, như thể thời gian sẽ không bao giờ làm họ già đi.

Đôi mắt anh cay cay, chạy tới cẩn thận nhào vào vòng tay của ông bà: “ông nội, bà nội, con về rồi!”

“Đã về rồi.” Hai ông bà từ ái sờ đầu anh: “Ở nhà thêm mấy ngày được không? Ông bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt mà con thích.”

“Dạ dạ.” Lâm Kiến Tịch gật đầu, lại chạy về kéo Giang Ngộ đến trước mặt hai ông bà: “Ông bà nhìn xem, đây là em trai của con!”

Giang Ngộ: “…”

Trước đó hai ông bà đã nghe Triệu Vân Khỉ nói về Giang Ngộ, rất thương cảm cho vận mệnh của cậu bé, đồng thời cùng vươn tay vỗ vỗ đầu Giang Ngộ: “Con thích ăn cái gì, nói cho ông, ông mua cho con.”

Giang Ngộ theo bản năng nắm chặt tay Lâm Kiến Tịch, ngoan ngoãn nói: “Đều thích, cảm ơn ông bà ạ.”

“Bé ngoan.” Ông bà cười nheo mắt.

Vùng nông thôn so với thành thị vốn chẳng có nhiều hình thức giải trí thú vị, chỉ có đồng ruộng bao la phủ dày tuyết trắng, vô cùng buồn tẻ chán ngắt, nhưng có hai người già an nhàn sinh sống, trong sân làm ra một mảnh vườn nhỏ, một năm bốn mùa trồng nhiều loại rau củ khác nhau.

Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ đều là người đã dạo quanh quê nhà vô số lần, bọn họ thậm chí có thể tự tin tìm ra cái cây nào có khắc chữ trên đó, nhưng điều này cũng không che giấu được tâm tình kích động và vui mừng khi mới gặp của họ

Nói đúng ra, là Lâm Kiến Tịch rất kích động.

Chỉ một lúc sau, Giang Ngộ đã không nhìn thấy bóng dáng của anh, cậu tìm từ trên lầu xuống dưới đất lại ra ngoài sân, cũng không tìm thấy anh.

Nhớ đến năm nay đã từng xảy ra chuyện gì, không cần suy nghĩ Giang Ngộ cũng biết anh chạy đi đâu.

Cậu nhìn gương, xoa xoa mặt, dễ dàng xoa ra biểu tình vô cùng đáng thương, sau đó, ngân ngấn nước mắt đi tìm Lâm Trí Minh.

Với cơ thể gầy yếu non nớt của cậu bây giờ, cậu không thể ngăn cản được Lâm Kiến Tịch, nhưng người lớn thì có thể.

“Chú ơi.” Cậu đi đến bên cạnh Lâm Trí Minh, kéo ống tay áo của ông, lã chã chực khóc nói: “Con muốn chơi với anh trai, không thấy anh trai đâu.”

“Anh trai con chắc đã chạy ra ngoài phá phách rồi.” Làm ba ruột, Lâm Trí Minh không cần đoán cũng biết con trai mình chạy ra ngoài làm gì, dứt khoát nói: “Con đừng khóc, chú lập tức ra ngoài tìm nó về.”

Giang Ngộ mặt ngoài là mách lẻo, thật ra là quang minh chính đại nhắc nhở ông: “Anh trai chắc chắn là đi vọc nước, anh ấy còn mang giày đi mưa.”

Lâm Trí Minh: “?”

Trời lạnh như vậy, Lâm Lâm dám đi vọc nước, đúng là to gan.

“Yên tâm.” Lâm Trí Minh đứng lên, vỗ vai cậu: “Chú đi bắt anh trai con về ngay!”

Người 'không thể', ít nhất không thể té ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Lâm Kiến Tịch nhìn chằm chằm dòng suối trước mặt, suy nghĩ nhớ về kiếp trước, kiếp trước, anh thật sự còn rất trẻ, mới ra đời, khó tránh khỏi khinh địch.

Kiếp này anh đã thay đổi một linh hồn trưởng thành, nên không thể té ngã một lần nữa, đúng không?

Mặc kệ anh thay đổi bao nhiêu linh hồn, dòng suối nhỏ vẫn là dòng suối nhỏ đó, dòng suối trong vắt chảy xuôi, trông như một mảnh lụa mềm mại không mang theo bất kỳ gai nhọn gì, chỉ khi cẩn thận quan sát, mới có thể phát hiện sự hiểm ác của nó.

Dưới đáy con suối có những cục đá hàng năm bị dòng nước mài giũa, đã sớm bôi lên một tầng rêu bóng loáng, không chú ý dẫm lên cũng sẽ té ngã, chứ đừng nói đến kiếp trước anh lỗ mãng nhảy lên.

Nhưng bây giờ thì không sao, anh đã thay giày đi mưa chống trượt, đồng thời thay cả quần thấm nước và áo khoác lông xù. Lần này anh sẽ không thất bại.

Anh quá tập trung suy nghĩ, thậm chí không để ý có một người đi tới sau lưng mình, anh lùi lại mấy bước, vừa định chạy lấy đà thì bị người nọ xách lên.

Giống như mèo mẹ cắn vào sau cổ của mèo con khi di chuyển đàn con của mình, cổ áo sau lưng anh bị xách lên một cách tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn và chân trực tiếp rời khỏi mặt đất treo lơ lửng trên không.

Lâm Kiến Tịch: “?”

Anh khó hiểu xoay đầu, nhìn thấy nụ cười hòa nhã của Lâm Trí Minh: “Con trai, con vừa định làm gì?”

“…”

Lâm Kiến Tịch không trả lời, cúi đầu, nhìn dấu chân nhỏ của mình trên mặt đất.

Nghiệp lớn báo thù còn chưa kịp bắt đầu, đã bị tạt nước lạnh.

Anh giãy giụa vài cái.

Cánh tay xách anh lên vẫn không nhúc nhích.

Anh lại giãy giụa vài cái.

… Vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng anh cũng bỏ cuộc.

“Ba.” Lâm Kiến Tịch dùng giọng điệu non nớt vô tội nói: “Ba thả con xuống đi. Ba xách con như vầy, con mất mặt.”

Lâm Trí Minh cười ha ha, thuận tay xách anh đặt lên lưng mình: “Được, ba cõng con, để con có mặt mũi về nhà.”