[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 14: Anh chàng đẹp trai họ dương cuồng tự kỷ



Vài giọt mồ hôi lạnh vô thanh vô tức từ cái trán rộng của Trụ vương lầnlượt rơi xuống, mấy khối cơ trên khuôn mặt anh tuấn liên tiếp nhảy lên“Thình thịch “, cả người Trụ vương đều cứng lại.

Lúc đầu là bởi vì Bạch Ngọc Khuyết nói một phen bạo dạn nội dung hết sức hùng hổ:

Cái gì? Thái sư “Nhõng nhẽo đòi hỏi” bức Tiểu Ngọc đi vào khuôn khổ!Trời ạ! Chuyện này... là thật sao?!... Thế giới này loạn rồi sao?

Cái gì? Còn có người nói mình “Thẹn thùng”! Ta... Ta... Ta không nghe lầm chứ!

Cái gì? Tiểu Ngọc muốn “Quăng” thái sư một bên để cho mình thị tẩm!! Trời ạ... Không, không được!!

Một loạt dấu chấm than lần lượt liên tiếp oanh tạc trong đầu Trụ vương, đem đầu hắn nổ trống rỗng!

Cuối cùng, trong đầu Trụ vương như tối tăm không mặt trời chiếu xuống,nhiều lần không ngừng mà nhủ rằng mình từ nhỏ đã coi Văn Trọng như sưnhư cha, bây giờ mình và hắn cùng chung một cô gái lăn trên giường, cảnh tượng khủng bố như thế, như sét đánh ngang tai, không đủ từ ngữ để diễn tả tinh thần và trạng thái Trụ vương lúc này!

Hắn đã sớm quên mình đang ở nơi nào, chỉ máy móc xoay người, máy móc đira cửa, máy móc vấp ngưỡng cửa, máy móc suýt chút nữa té nhào, phá huỷnửa đời anh minh...

Bạch Ngọc Khuyết cười giả dối, bạo dạng đuổi theo vài bước, thừa thắngxông lên, giả vờ cao giọng khát khao hỏi: “Đại vương! Đại vương! Ngàisao vậy? Nô tỳ vừa đề nghị, ngài cuối cùng muốn chọn loại nào á? Đạivương~”

Thấy Bạch Ngọc Khuyết ở phía sau “Nhiệt tình” truy hỏi, Trụ vương sữngngười lại, ngay sau đó lập tức tăng cước bộ, trong chốc lát đã ngoàitrăm mét, cố gắng rời khỏi nơi đáng sợ đã hủy hoạt quan niệm thuầnkhiết này của hắn! Tốc độ kia, quá nhanh, quả thực có thể so với quánquân điền kinh thế vận hội Olimpic!

Ngoài điện, các cung nữ mắt ai nấy đều sắp rơi ra, các nàng vừa nhìnthấy gì! Đại vương từ trước đến giờ uy phong lẫm liệt khôi ngô hùngtráng, lúc này lại hốt hốt hoảng hoảng lảo đảo chạy thật nhanh, nhưthiếu nữ đáng thượng bị một ác bá truy đuổi vậy!

Mà ở phía sau đại vương, Ngọc tiểu thư từng bước ép sát, hai mắt toảsáng, tỏ rõ vẻ khát cầu, vẻ mặt phấn khởi! Rõ ràng giống như một mỹ nữtuyệt sắc khó có thể khống chế tình cảm, gấp muốn bắt công tử bột thiếugia về nhà tùy ý yêu thương!

Trụ vương hôm nay như cắm cánh! Trong nháy mắt, ngoài điện, liền biếnmất không còn bóng lưng “Thất kinh” đáng thương của hắn nữa, Bạch NgọcKhuyết xoay người vào cửa, xoa eo, bắt đầu cười lớn, chỉ còn lại một đám ngoài cửa điện ngây người ngổn ngang trong gió...

Chỉ cần nghĩ tới bạo quân luôn luôn ngông cuồng tự đại vừa trưng ra mộtbộ bị sét đánh đến mất hồn mất vía, Bạch Ngọc Khuyết liền không khốngchế được muốn cười to, khà khà, xem ngươi sau này còn dám tới trêu chọcbổn cô nương hay không! Xem ra, đối phó loại thỉnh thoảng nổi lên sắctâm này, biện pháp duy nhất chính là: Biến bị động thành chủ động, từcừu nhỏ hóa thân làm sói, khà khà! Ta phải càng háo sắc hơn hắn, cái này kêu là lấy bạo chế bạo!

Bạch Ngọc Khuyết thật vất vả tỉnh táo lại, lập tức triển khai Thuấn DiThuật đi thái sư phủ. Dù sao, Trụ vương không phải là kẻ dễ bị lừa, vừarồi tuy rằng hắn bị mình lấy khí thế dũng mãnh ép sát, khó bảo đảm mộtlúc nào đó sẽ không phục hồi tinh thần lại.

Mình vừa nói với người ta đêm nay sẽ tới chỗ Văn Trọng “Thị tẩm”, chonên hôm nay bất luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cầu xin VănTrọng để cho mình qua đêm thái sư phủ! Bằng không, nếu như bị bạo quânkia biết mình trêu đùa lừa dối hắn, cái mạng nhỏ của chính mình chỉ sợcũng xong.

Bạch Ngọc Khuyết trước tiên nghĩ đến gian phòng mà Hoa bà bà chuẩn bịcho mình ở thái sư phủ kia, tiếp đó, nàng đọc thầm Thuấn Di quyết, “Xèo” một tiếng, cả người liền biến mất tại chỗ!

Không biết qua bao lâu, “Ầm” một thoáng, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên đừng lại, mông ngã vào mặt đất cứng rắn, nàng kêu đau đớn một tiếng, haitay xoa cái mông “Ôi ôi“.

Ngắm nhìn bốn phía, Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt xanh mặt, nàng bâygiờ không ở thái sư phủ, nơi này rõ ràng là hoa viên hoàng cung, may màchung quanh không có người, bằng không đột nhiên Bạch Ngọc Khuyết nhảyra, còn không biết muốn nổi lên bao nhiêu sóng gió!

Bạch Ngọc Khuyết ngập tràn u oán, nhớ tới chuyện lúc trước, nợ mới hậncũ đồng thời xông tới, nàng không nhịn được giơ chân mắng to: “Cái gìmà Thuấn Di quyết chứ! Tới lúc mấu chốt liền như dây xích, ngươi thực sự là phép thuật bại hoại! Bại hoại đến vô dụng!!”

Ai biết nàng nhảy lên một cái, lại đau mông, Bạch Ngọc Khuyết “Ô ô” kêu đau đớn hai tiếng, vô cùng thống khổ bắt đầu dùng sức xoa bóp mông.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ “Xì xì”, BạchNgọc Khuyết sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu lên, liền thấy trên một ngọn núigiả, không biết từ lúc nào, có một thiếu niên áo đỏ ngồi trên đó!

Thiếu niên này khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, lúc này đang đung đưa hai chân ngồi trên núi giả.

Hắn cực kỳ tuấn tú, buộc nửa phần tóc trên lại, còn lại thì tùy tính xõa tung. Một gạch màu đỏ ước chừng hai ngón tay giữa trán tôn khuôn mặtvốn đã anh tuấn thêm đặc biệt thần khí.

Nhưng mà, khiến người chú ý nhất vẫn là cặp mắt thiếu niên kia, ngăm đen sáng sủa, trong trẻo mà thấm thấu.

Nhưng mà, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trong cặp mắt kia thỉnh thoảng chợtlóe lên vẻ cao ngạo. Làm cho thiếu niên nhìn bế ngoài giống như ánh nắng tươi sáng, nhưng bên trong lại không giấu được vẻ kiêu căng tự phụ.

Bạch Ngọc Khuyết duy trì tư thế hai tay xoa mông, ồ ồ ồ? Thiếu niên nàylà ai nha? Trong hoàng cung này lúc nào còn xuất hiện thiếu niên xinhxắn như thế? Bạch Ngọc Khuyết xấu xa nghĩ.

”Này! Ta nói ngươi đó yêu quái xấu xí, làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vàotiểu gia ta thế? Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối đừng mê luyến tiểu gia!Tiểu gia ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, yêu quái ngươi lại xấu xí như thế, ta tuyệt đối sẽ không có khả năng coi trọng ngươi đâu! Rõchưa?”

Thiếu niên cười nhìn Bạch Ngọc Khuyết, một lời nói ý vị sâu xa, nếu nhưquên đi đáy mắt trêu tức cùng hứng thú kia, hắn liền giống như thiếuniên toàn tâm toàn ý vì nàng mà suy nghĩ, khuyên nàng khổ ải vô biênquay đầu là bờ.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Khuyết là sợ hết hồn, nguy rồi, mỹ thiếu niên này là thần thánh phương nào? Có thể nhìn ra mình là yêu quái!Không được, thật nguy hiểm! Nàng lập tức bắt đầu suy nghĩ làm sao đểbình yên vô sự từ tay vị thiếu niên trước mắt vừa nhìn liền biết khôngtrêu chọc nổi này trốn ra.

Nhưng mà, sau đó nghe thấy mấy câu nói tiếp theo, cả người Bạch NgọcKhuyết nhất thời như bị chấn động! Ta luyến cái gì! Trong thế giới nàymà vẫn có tên cuồng tự kỉ sao?

Nàng xì mũi, nhìn thiếu niên ngồi trên núi giả cách đó không xa, tặngmột cái lườm nguýt, không vui nói: “Vị tiểu đệ đệ này, ngươi cứ yên tâm, tiểu gia anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong giống như ngươi, bổn cônương ta không dám với cao! Cho nên, hẹn không ngày gặp lại.”

Nói xong khoát tay một cái, Bạch Ngọc Khuyết quay đầu tính nhanh chóngrời đi, đêm dài lắm mộng, ngốc ở trong cung, lỡ như không cẩn thận gặpphải Trụ vương, vậy thì toi, vẫn là mau mau đi ôm chân Văn Trọng, antoàn là số một cái nào.

Ai biết nàng mới vừa xoay người lại, đột nhiên, hồng quang lóe lên,thiếu niên kia trong nháy mắt liền đứng trước mắt nàng, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong lòng thán phục, tốc độ thật nhanh! Không ngờ pháp lực thiếu niên này mạnh mẽ như vậy!

Nàng nhanh chóng lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Thiếu niên kia lại là “Xì xì” cười, ánh mặt trời xán lạn, nhưng mà BạchNgọc Khuyết có thể thấy trong đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ bỡn cợt khinhbỉ, thiếu niên kia vuốt ve tóc đen trên vai, động tác cực kỳ tao nhã.

Hắn cười nói: “Ha ha, thú vị! Ta nói này tiểu yêu quái, đừng sốt sắngnhư vậy mà, tiểu gia ta đối với ngươi không có hứng thú! Aiz, nhưng giờtiểu gia ta—— rất nhàm chán, cho nên, ta cho phép ngươi nói chuyệnphiếm với ta!”

Cái gì! Cho phép mình cùng hắn tán gẫu? Bạch Ngọc Khuyết thậm chí bắtđầu hoài nghi mình nghe lầm, chuyện này... Đây là thế đạo gì! Nàng bịthiếu niên tự yêu mình cao cao tại thượng này ân chuẩn, một hơi tứcgiận không xả được, chỉ có thể đấm ngực giậm chân tại chỗ.

Thiếu niên buông tóc xuống, hòa ái dễ gần nói: “Aiz, nhìn ngươi vui mừng như thế! Thật là một yêu quái đáng thương chưa từng trải đời.”

Bạch Ngọc Khuyết thật vất vả hạ hỏa, trong nháy mắt nhìn thiếu niên kia, thở hỗn hển nói: “Ngươi... Ngươi... Ta...”

Nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Khuyết vô cùng chật vật, thiếu niên “ cười” Xìxì, trong khoảnh khắc đó, như ngàn cánh hoa đào tỏa ra, đẹp không sao tả xiết, hắn trấn định gật đầu cười, chậm rãi nói: “Không vội, cứ từ từ,ngươi muốn nói gì?”

Bạch Ngọc Khuyết run rẩy vỗ ngực, nàng đã nhìn ra rồi, thiếu niên nàyrõ ràng là đang trêu chọc mình, pháp lực của người ta cao hơn mình Nlần, giờ hắn chính là lão đại, xem ra, cứng rắn rời đi là chuyện khôngthể.

Đầu Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng xoay chuyển nửa ngày, quyết định trướctiên thăm dò nội tình thiếu niên này. Quyết định xong, nàng cười hípmắt ngẩng đầu nhìn thiếu niên nói: “Ai nha, tiểu đệ đệ, kỳ thực tán gẫucái gì gì đó, tỷ tỷ ta thích nhất, không bằng như vậy đi, chúng ta quanúi giả bên kia ngồi, chậm rãi tán gẫu có được hay không?”

Thấy thái độ Bạch Ngọc Khuyết xoay 180 độ, kinh ngạc lóe lên trong mắtthiếu niên, đáy mắt tia đã sáng nay càng thêm sáng sủa, như là tìm đượcthứ gì đó rất thú vị vậy, hắn cười hì hì gật đầu một cái nói: “Được lắm, đi thôi.”

Hai người ở trên núi giả ngồi đối diện nhau, Bạch Ngọc Khuyết làm ra một bộ dáng trưởng bối hòa ái dễ gần, cười híp mắt hỏi: “Tiểu đệ đệ, ngươitên gì vậy, vào cung làm gì đấy?”

Thiếu niên kia không lưu ý hành vi tự xưng tỷ tỷ “Chiếm tiện nghi” củaBạch Ngọc Khuyết, hắn nghiêng người dựa vào núi giả, một chân gác lên,tư thế cực kỳ ung dung tùy ý, hắn cười hì hì nói: “Tiểu yêu quái, lá gan không nhỏ đấy, tên của tiểu gia ta, nói ra có thể doạ ngươi nhảy mộtcái, như thế nào, còn có gan muốn biết không?”

Bạch Ngọc Khuyết âm thầm chửi, không phải chỉ là cái tên mà thôi, có gì tốt chứ, thực sự là quá cuồng tự kỷ rồi!

Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ngoài cười nhưng trong không cười kíchtướng nói: “Ai nha, nếu tiểu đệ đệ đã nói như vậy, vậy ta cũng khôngmuốn biết, quên đi, dù sao, tên là cha mẹ đặt, lại không phải lỗi củangươi, ta thiện lương như vậy, cũng không muốn chọc vào nỗi đau củangươi. Ta thấy tuổi ngươi so với ta nhỏ hơn, không bằng sau này ta gọingươi tiểu đệ đệ được rồi, vừa thân thiết vừa êm tai, ngươi thấy sao?”

Thiếu niên giật giật khóe miệng, lời nói này rõ ràng là đang ám chỉ tênmình khó nghe không ra gì! Không ngờ lại gặp phải một yêu tinh mặt dàynhư thế! Đáy lòng hắn phát tởm một cái, cắn răng, làm ra dáng vẻ một bộta đây rộng lượng nói:

”Hừ, nói cho cùng, ngươi tiểu yêu quái này không phải chỉ muốn biết danh hiệu của tiểu gia ta chứ gì! Được thôi, tiểu gia ta liền miễn cưỡng nói cho ngươi một lần, tiểu yêu quái, ngươi hãy nghe cho kỹ, tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Dương Tiễn chính là ta!”

Hắn giương cằm đắc ý mà ngạo mạn nói xong, một đôi mắt ngăm đen sángngời nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Khuyết, chờ mong có thể nhìn thấy tiểu yêu quái bị đại danh của mình dọa sợ đến tè ra quần chạy chật vật.

Bạch Ngọc Khuyết trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, đáy lòng khiếp sợkhông nhỏ, nàng nói mà, trong thế giới Phong Thần, phần lớn tuấn nam mỹ nữ đều xinh đẹp đến ảo diệu, mỹ nam làm sao có khả năng một đống lớnnhư thế, đầy đường tán loạn như vậy!

Thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Dương Tiễn, khó trách bộ dáng đẹp trai nhưvậy! Vậy thì rõ rồi, tên xấu xa cuồng tự kỷ tiểu Dương Tiễn này chắc làtheo sư thúc hắn - Khương Tử Nha tiến cung.

Bạch Ngọc Khuyết nghĩ đi nghĩ lại, thôi chết! Dương Tiễn ở đây, vậy thìKhương Tử Nha cũng ở gần đây, không được! Phải mau chóng rời đi, nếunhư bị tên cuồng giết người Khương Tử Nha gặp được, mình hôm nay liềnchết sớm mất!

Quyết định chủ ý xong, Bạch Ngọc Khuyết lập tức ngẩng đầu nhìn DươngTiễn, nhìn ánh mắt phát sáng chờ mong mỹ thiếu niên, nghiêm túc nói:“Dương Tiễn hả? Chưa từng nghe qua! haha... Thời gian không còn sớm, mẹta gọi ta về nhà ăn cơm rồi, lần sau chúng ta lại tán gẫu tiếp nha.”

Nói xong, không chờ Dương Tiễn đáp lại, nàng liền triển khai Thuấn DiThuật muốn nhân cơ hội chuồn đi, không như mong đợi, chờ nàng mở mắt ra, vẫn thấy mình đứng tại chỗ cũ.

Dương Tiễn thấy Bạch Ngọc Khuyết biến sắc, trêu tức nói: “Tiểu yêu quái, sao không đi nữa? Aiz! Ngươi thật đúng là không thông minh, ngươi chuồn mất nửa đường, ta đã có thể theo khí tức tóm ngươi lại, dám dưới mímắt tiểu gia ta thi pháp, ha ha, ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươithế nào đây?”