Băng Hỏa Ma Trù

Chương 7: Trù sư tu luyện (Thượng)



Nếu Niệm Băng vẫn tu luyện hỏa hệ ma pháp, sau khi hắn tiến vào cảnh giới trung cấp ma pháp sư, có lẽ băng thể chất thật sự vì hỏa nguyên tố khổng lồ mà biến mất, nhưng lúc này, Niệm Băng lại có được Băng Tuyết nữ thần chi thạch. Là ma pháp bảo thạch cao cấp, Băng Tuyết nữ thần chi thạch hàm chứa khí tức tối tinh thuần của băng nguyên tố, rốt cục khiến băng thể chất của Niệm Băng dẫn động vô thanh vô tức, đem hỏa ma pháp lực bức về một bên thân thể. Vốn hỏa ma pháp lực Niệm Băng tu luyện cũng không phải rất tinh thuần do chịu ảnh hưởng của băng thể chất, Băng Tuyết nữ thần chi thạch xuất hiện, hỏa ma pháp lực trong cơ thể Niệm Băng, bị ảnh hưởng bởi băng nguyên tố vẫn đang tiếp tục lớn mạnh, tách hẳn ra, cho nên, hiện tại bất luận là băng hay hỏa ma pháp lực đều là cực kỳ tinh thuần.
Niệm Băng từ năm tuổi đã bắt đầu tu luyện ma pháp, đến bây giờ đã là năm năm thời gian. Số lượng ma pháp sư trên toàn Ngưỡng Quang đại lục cực kỳ ít ỏi, nguyên nhân tối căn bản chính là tu luyện ma pháp sư quá khó khăn. Nếu một vũ giả, ba năm liền có thể có thành tích, ít nhất có thể đạt tới chút thành tựu trung bình, còn làm một ma pháp sư, lúc đầu mà không có minh tưởng mười năm, căn bản không có khả năng đạt tới ma pháp sư trình độ trung cấp. Cho dù là ma pháp sư trung cấp, chiến đấu mội đối một cũng vị tất năng đánh được với một vũ giả tu luyện ba năm, thời gian ngâm xướng căn bệnh lớn nhất. Cho nên, số người lựa chọn tu luyện ma pháp cực ít, mà thành công cùng ma pháp nguyên tố câu thông, tiến vào trung cấp ma pháp sư lại còn ít hơn. Nhưng sự tồn tại của ma pháp sư hiển nhiên rất cần thiết, tại chiến đấu một đối một, bọn họ mặc dù không chiếm ưu thế, nhưng nếu là đối đầu ở cấp quân đoàn, bọn họ lại là không thể thiếu. Nhất là ma pháp có tính sát thương trên diện rộng của cao cấp ma pháp sư, thường có thể cải biến cả chiến cuộc. Cho nên, ma pháp sư cho dù tu luyện gian nan, thủy chung vẫn là có đạo lý để tồn tại.
Niệm Băng năm ngoái đã thành công đạt tới cảnh giới sơ cấp ma pháp sư, Dung Thiên thấy là đã rất nhanh, nhưng là, hắn lại không biết, bản thân Niệm Băng đối với thiên phú ma pháp phi thường xuất sắc, nếu không phải có ảnh hưởng của băng thể chất, tiến bộ của hắn còn nhanh hơn. Mà lúc này, với tác dụng của Băng Tuyết nữ thần chi thạch cùng Hỏa Diễm thần chi thạch, căn bệnh tồn tại nhiều năm rốt cục bị triệt tiêu, bởi vì hắn chỉ là sơ cấp ma pháp sư, bất luận là hỏa nguyên tố hay thủy nguyên tố, đều không có quá mạnh, cho nên, cơ thể tạm thời còn có thể đạt tới trạng thái cân bằng. Căn bệnh trước đây mặc dù biến mất, nhưng vấn đề mới lại tới, băng, hỏa tương khắc, nếu cứ tiếp tục minh tưởng, sẽ gặp phải tình huống nào đây ? Chúng sẽ vẫn tường an vô sự sao ? Niệm Băng không biết đáp án, hắn cũng không biết nên làm thế nào. Tu luyện ma pháp đương nhiên khó khăn, nhưng muốn giải phóng một ma pháp lực khỏi cơ thể còn khó khăn hơn, trừ phi có ma pháp sư cao hơn mình ba cấp trợ giúp, nếu không căn bản không có khả năng thành công. Mà lúc này, hắn tìm đâu được ma pháp sư đây ?
Niệm Băng nằm trên giường, không ngừng suy tư về vấn đề này, cảm giác trái lạnh phải nóng mặc dù tịnh không thoải mái, nhưng cũng không hề khiến cho hắn thấy có gì bất hảo quá độ. Mình nên làm gì bây giờ ? Tiếp tục minh tưởng như vậy ? Băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp lực mặc dù cũng không nhiều lắm, nhưng cảm giác thấy tăng lên rất nhanh chóng, có lẽ, đây là tác dụng của hai khỏa bảo thạch sao ? Hiện tại cũng không có biện pháp nào cả, vì báo thù, chính mình phải có thực lực cường đại, nếu đã không thể bỏ tu luyện ma pháp, thì chỉ có thể tiếp tục mà thôi, bước từng bước nhìn từng bước. Có lẽ, sau này ma pháp của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ có biện pháp giải quyết. Nghĩ tới đây, Niệm Băng không hề do dự, rốt cục bắt đầu minh tưởng lần đầu tiên sau khi băng, hỏa phân khai. Băng, hỏa hai chủng loại ma pháp nguyên tố, với trợ giúp của hai khỏa bảo thạch, nhanh chóng hướng thân thể hắn ngưng tụ, rất nhanh, hắn đã tiến vào trạng thái nhập định.
Sáng sớm, tiếng côn trùng chim chóc tràn ngập đào hoa lâm, Tra Cực cả đêm không ngủ, sớm đã rời khỏi giường.
" Tiểu lại trùng, dậy đi ". Tra Cực đẩy cửa phòng ra.
Niệm Băng vừa từ trạng thái minh tưởng tỉnh lại không lâu, chỉ cảm thấy toàn thân thần thanh khí sảng, cảm giác thư thái trước đó chưa từng có khiến hắn bật lên tiếng rên rỉ, ngồi dậy, đương nhiên, ngoài thư thái còn có một chút quái dị, độ ấm bất đồng giữa hai bên thân tựa hồ càng thêm rõ ràng.
Thấy Tra Cực, Niệm Băng mỉm cười, nói : " Sư phụ, người dậy thật sớm a ! ".
Vốn Tra Cực còn sợ thôi miên thuật của mình không có tác dụng, vừa nghe Niệm Băng kêu sư phụ hai chữ, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, đáp : " Sớm sao ? Không còn sớm nữa, mau đứng lên, bắt đầu từ hôm nay, sư phụ sẽ chính thức truyền thụ trù nghệ cho ngươi ".
" Được ". Niệm Băng thấy Tra Cực không hoài nghi, vội vàng đứng dậy, thừa dịp Tra Cực không để ý, cẩn thận đem hai khỏa bảo thạch thu lại, nhanh chóng dọn dẹp phòng một chút, rồi theo Tra Cực đi ra ngoài.
" Sư phụ, chúng ta bắt đầu học từ đâu đây ? ". Niệm Băng tò mò hỏi. Bởi vì đã nghĩ thông suốt về sự tình cừu hận, giờ hắn có vẻ hoạt bát hơn nhiều so với hôm qua, bộc lộ rõ ràng tâm tính hiếu kỳ đối với những điều mới lạ của tiểu hài tử.
Tra Cực mỉm cười, nói : " Ngày hôm qua ra đã tính rồi, an bài cho ngươi trình tự học tập hàng ngày, ít nhất, trước mắt ngươi chỉ cần dựa theo trình tự này tiến hành là được. Niệm Băng, ngươi biết để trở thành một trù sư giỏi, trước hết là cần có kinh lịch về cái gì không ? ".
Niệm Băng nghi hoặc lắc đầu, " Ta trước kia không được học, nào có biết đâu ".
Tra Cực nghiêm mặt : " Muốn trở thành một trù sư giỏi, phải kinh qua một quá trình trước tiên, đó là làm quen với thực vật, chỉ có hoàn toàn quen thuộc với các loại vị đạo của thực vật, mới có thể nếm thử ( ND : nguyên văn – giám thưởng phẩm thường ), mới có thể trở thành một trù sư hợp cách. Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải nếm mỗi món ăn ta nấu, để rèn luyện vị giác và khứu giác của ngươi ".
Niệm Băng ngây ra một lúc, trí thông minh của hắn phản ứng lại rất nhanh, " Sư phụ, ý tứ của người, sẽ không là để ta mỗi ngày chỉ việc ăn thôi sao ? Như vậy là có thể học giỏi trù nghệ ư ? ".
Tra Cực cười hắc hắc, nói : " Trù nghệ là một môn nghệ thuật, ăn, cũng như vậy là một môn nghệ thuật. Ngươi cho rằng ăn là dễ dàng sao ? Ngươi chẳng những phải ăn, mà còn phải ăn tới cái tinh hoa trong đó, rồi nói cho ta biết, ngươi đã ăn cái gì, ăn ra cái gì ".
Niệm Băng nở nụ cười, vỗ tay nói : " Được a ! Thế còn không phải đơn giản, chúng ta lúc nào bắt đầu ăn, sư phụ, ta đã đói bụng rồi ". Đêm qua, là do chuyện của thôi miên thuật, ngoại trừ một chén cháo lúc đầu, hắn còn chưa ăn thứ khác, thế nào mà chẳng đói ?.
Tra Cực không hề tức giận : " Đơn giản sao ? Sau này ngươi sẽ biết ăn có đúng là đơn giản hay không. Ăn, phải kinh qua hai quá trình, hoàn thành hai quá trình này, ngươi mới có thể chân chính bắt đầu học tập trù nghệ ". Nguồn truyện: Truyện FULL
Niệm Băng tò mò hỏi : " Hai quá trình nào ? ".
Tra Cực cười quỷ dị, nói : " Hai quá trình, chính là từ gầy thành béo, rồi lại từ béo thành gầy ".
Niệm Băng mặc dù thông minh, nhưng vẫn còn không có minh bạch ý tứ của Tra Cực, nhìn nhãn thần nghi hoặc của hắn, Tra Cực nói : " Ngươi hiện chưa cần minh bạch, cứ từ từ tiến hành, ngươi sẽ biết đạo lý của hai giai đoạn này. Được rồi, buổi ăn đầu tiên bắt đầu, ta đã chuẩn bị điểm tâm cho ngươi rồi, ở trù phòng, tự mình đi ăn đi ".
Điểm tâm rất đơn giản, một chén lớn cháo và một đĩa ăn sáng, Niệm Băng vốn đói bụng, hơn nữa với thủ nghệ của Tra Cực, nên hắn cơ hồ đã nuốt chửng tất cả, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc bữa điểm tâm.
Tra Cực ngồi cạnh Niệm Băng, nhìn hắn ăn xong xuôi rồi, mỉm cười hỏi : " Thế nào ? ".
Niệm Băng thỏa mãn trả lời : " Ăn rất ngon. Sư phụ, người không hổ là Quỷ Trù, thức ăn làm ra quả thực không ai có thể so sánh ".
Tra Cực thở dài một tiếng, nói : " Đáng tiếc gân tay ta đã bị đoạn, chỉ có thể làm ra những món đơn giản nhất. A, không được, tiểu tử thối, ngươi chỉ một câu ăn ngon là nghĩ rằng xong sao ? Quên ta vừa nói gì với ngươi sao ? Giờ ngươi phải nói cho ta biết, ngươi có cảm giác gì về bữa điểm tâm này ".
Niệm Băng dùng ánh mắt vô tội nhìn Tra Cực, " Cảm giác ? Cảm giác không phải là ăn ngon sao ? Chẳng lẻ thế còn chưa đủ a ! ".
Tra Cực gõ lên đầu Niệm Băng một cái, " Ngu ngốc, đương nhiên không đủ. Chỉ biết là ăn ngon, ngươi và người bình thường có cái gì khác nhau, ngươi phải nói rõ nó ngon ở điểm nào mới được ".