Băng Hạ

Chương 13: Khiêu khích



- Café ở đây dở quá

Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên vì lý do kì quặc mà ông chủ mới đưa ra, họ lại một lần nữa dồn hết ánh mắt về phí Vân Nam

- Đã xấu lại còn không biết ý tứ

Tiếng nói xì xầm từ đám nhân viên và một vài vị khách vẫn còn trong quán. Ông chủ cũ được một phen tái mặt, đây chẳng phải như “ vạch lá tìm sâu ’’ sao, hướng ánh mắt hình viên đạn và không quên quay lại miệng lắp bắp với Minh Vũ

- Cậu… chuyện này… là ngoài ý muốn

Minh Vũ nhếch mép quay lại nhìn người con gái cả gan dám chê đồ uống chỗ cậu dở

- Có thật vậy không cô gái

Ngọc Hân dường như tiếng khóc đã chấm dứt hẳn khi thấy sự việc diễn ra quá nhanh, trong lòng thầm không khỏi gào thét “ Bạn của tôi ơi, sao cậu lại dây vào người này chứ’’. Nhưng lúc này ánh mắt của cô bạn chỉ hướng về một phía, đuôi mắt cong lên thể hiện sự vui mừng

Hân vội chạy lại, kéo nhẹ tay của nó – Sao cậu còn chưa về, cậu rất muốn tớ làm ở chỗ khác đúng không 

- Ông chủ à, xin lỗi, tại vì bạn tôi khẩu vị hơi khác nên cảm nhận có chút khác, ông bỏ qua cho

- Café chỗ này đúng là dở thật. Ánh mắt dường như vẫn muốn khiêu khích người đối diện, không tin anh có thể thử

Ông chủ cũ thật sự rất tức giận nhưng không làm gì được, giọng cố gắng hạ thấp nhẫn nhịn

- xin lỗi, tôi sẽ bảo người làm….

- Không cần, Minh Vũ cắt ngang câu nói,quay mặt về phía nó, giọng lạnh đi vào phần

- Một khi đã làm ra thì không có chuyện làm lại, đó là quy tắc của tôi

Mới nói chuyện lần đầu có cần phải gắt thế này không nhỉ. Đây là suy nghĩ trong đầu nó lúc này. Anh ơi, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi mà, đừng trách đứa em gái tội này.

- Hay chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi, tôi sẽ không chỉ trích về cốc café này nữa

Không khí trong này thật sự rét run. Hào khí tỏa ra từ người anh dường như muốn nhấn chìm mọi thứ ngay lúc này. Ai nấy trong phòng đều thật ngạc nhiên cao độ, cô gái nhỏ bé lại liên tục khiêu khích với anh ta, nhóm người nhân viên thì liên tục nháy mắt với Ngọc Hân kêu nó đừng cố làm loạn nữa

- Này, cô cố kéo áo của nó lại, giọng nhỏ xíu không muốn ai nghe thấy,- cậu đang giết tớ phải không, anh ta sẽ không tha cho cậu đâu, còn tớ sẽ phải bỏ mất công việc ngon lành mà về tay không đấy

“ Kiểu gì cậu trả bị đuổi, anh ta không thích tóc ngắn còn gì “ 

Cô há hốc mồm nhìn nó – Vân nam cậu được lắm

- Cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi

- Chỉ cần anh đoán đúng trong ly này gồm những thứ gì, tôi sẽ xin lỗi và bồi thường gấp 100 lần giá trị ly café này. Nếu sai…tôi muốn số điện thoại của anh

Thật sự không còn gì để nói

Anh vẫn chẳng nói gì, nó dường như nói độc thoại một mình

Gian phòng lặng im như tờ, họ chỉ biết lén nhìn anh ta mà không dám thở mạnh, rồi lại quay đầu về phía Vân Nam lòng thầm tức giận, cô ta sắp phá hủy thanh danh của cái cửa hàng này rồi

Ông chũ cũ thầm kêu than trong lòng, sao hôm nay lại xui đến thế, ông thề sau vụ việc này ông sẽ tổng cổ Hân và bạn của cô ta, không bao giờ cho bước chân vào đây nữa

Ngọc Hân còn đau xót hơn, thôi bye bye mọi người, có lẽ đây là lần cuối tôi có thể làm ở đây

- chẳng lẽ một ông chủ cửa hàng lớn mà lại không dám thử với khách hàng sao

Minh Vũ nhếch mép cười lạnh

- Vết thương cánh tay cô khỏi rồi chứ, hôm qua mải đuổi theo xe bọn tôi mà không màng thể diện còn gì

Ý này là sao đây, hôm qua nào, xì xào….

Minh Vũ đang cố true tức nó, muốn nó bẽ mặt trước mọi người

- Chẳng qua tôi không muốn thử cùng với loại người như cô

Ngay lúc đầu khi nhìn thấy nó, anh đã nhận ngay ra là cô gái hôm qua chạy theo xe của bọn họ. Lý do đơn giản thôi, vết sẹo dài chiếm gần nửa khuôn mặt, ai nhìn lần đầu cũng khó thể quên. Không ngờ lại gặp cô ngay tại đây.

- Phong Đạt nói đúng, người như cô… câu nói chậm rãi …thật Bẩn

Lúc này chỉ mình nó cảm nhận được sự vỡ vụn, lồng ngực không ngừng đau thắt lại, mọi sự hô hấp lúc này khó khăn thật sự. Sự biến sắc thoáng nhẹ trên khuôn mặt nhưng lại mất đi một cách nhanh chóng. Điều này chỉ có Hân nhìn thấy. 

Đơn giản thôi, Ngọc Hân học về tâm lý học, mọi biểu cảm của nó từ trước đến giờ đều không qua được mắt cô. Nhất là ánh mắt của nó nhìn Minh Vũ, tràn ngập sự yêu thương và kính mến. Điều này cô biết hành động đó chẳng nguy hại gì nên mới để cho nó tự mình làm chủ, nếu không cô đã lôi nó về lập tức rồi

Cô bấu nhẹ vào cánh tay của Vân Nam

Nó cảm nhận được, tay bỗng chốc nắm chặt lấy tay Ngọc Hân, 

Nếu như anh biết ngày hôm qua người mà em muốn chạy theo xe là anh chứ không phải anh ta, thì anh nghĩ sao nhờ 

Cảm nhận được sự thay đổi nét mặt của nó, Ngọc Hân mới thở phào, khuôn mặt nó đã trở lại bình thường rồi