Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 50: Mỹ nhân mang gai



Editor: Sakura Trang

“Vật Kiều đại phu muốn, vài ngày nữa bổn vương liền có thể lấy đến. Nếu Kiều đại phu tin được bổn vương, không bằng liền bắt đầu chữa trị bắt đầu trước như thế nào?” Trên mặt Vi Sinh Lan mang theo cười nhạt, rõ ràng nên là lời thỉnh cầu mang ý hỏi, tùy nàng nói ra nhưng mang theo mấy phần ý không cho từ chối, nhưng lại không quá khiến người ta khó chịu.

Kiều Hành ngược lại là dứt khoát đồng ý, tùy ý mà sảng khoái nhẹ gật đầu một cái. Quá trình chữa trị kéo dài, nàng cũng không lo lắng sau khi bắt đầu chữa trị Vi Sinh Lan sẽ lật lọng, ngược lại sẽ khiến giai đoạn đầu làm công dã tràng.

“Mỗi ngày tắm thuốc cùng châm cứu kích thích, giữ vững một tháng mới có thể sang bước kế tiếp. Phương thuốc của nước tắm ở chỗ này, nhưng mà châm cứu...” Kiều Hành cầm trong tay tập giấy lớn đưa qua, nói xong nửa câu cuối cùng, ánh mắt nhẹ quét qua đùi người trên xe lăn.

Nàng là thầy thuốc, lúc chữa trị nhìn thấy thân thể của người bệnh là chuyện không thể tránh khỏi.

Cũng gần như là trong chớp mắt đó, Kiều Hành tiếp thu được một đạo tầm mắt để cho sống lưng nàng hơi có chút lạnh lẽo, ánh mắt hơi dời, chống lại đôi mắt đen tối hiện lên dày đặc lãnh ý.

Tuy đúng là mỹ nhân hiếm có, nhưng mỹ nhân cả người dính đầy kịch độc này, ước chừng là không mấy người có thể tiêu hóa nổi.

Nàng giờ mới chỉ nhìn cũng đã như vậy, nếu là đụng… Sợ là sau chuyện này có toi mạng hay không cũng còn chưa thể biết được.

Làm một thầy thuốc hiểu rõ cách lấy độc trị độc, thời gian Kiều Hành chạm vào độc vật cũng không ít. Mà vào sáng sớm ở Ký châu lúc nàng nói ra lời lấy tay đổi chân, nàng đã biết ngồi ở trên xe lăn chính là một người am hiểu dùng độc… Dẫu sao tên bị ‘hành thi’ kia, khô cổ có thể để cho người trúng độc thống khổ đến thà chịu tự vận, nàng là tuyệt không nhận sai.

Người trước mắt... Chẳng lẽ là còn không hiểu mình trêu chọc tới một cái dạng gì nam tử? Nghĩ vậy, ánh mắt Kiều Hành nhìn về Vi Sinh Lan nhất thời trở nên hơi có chút phức tạp.

Trong lúc ở chỗ này người trên xe lăn tuy chỉ hơi rũ mắt không lên tiếng, nhưng Vi Sinh Lan nhìn bộ dáng kia lại làm sao không biết thật ra phu lang nhà mình cũng không muốn.

“Ta cũng không muốn.” Nắm tay ôn lạnh của người trên xe lăn, xoa nắn chơi đùa các đốt ngón tay, Vi Sinh Lan đã là chủ động bày tỏ thái độ.

Phu lang nhà mình không phải là không muốn cho nàng tăng thêm ‘Phiền toái’, nên mới có thể ẩn nhẫn như vậy.

“Kiều đại phu chỉ cần báo cho bổn vương biết vị trí châm cứu và việc cần chú ý là được.”

Kiều Hành gật đầu nhận lời, ngược lại cũng là cái kết quả cũng không ngoài suy đoán. Dẫu sao chịu cùng nàng làm mua bán trả giá cao này, nữ tử trước mắt đối với người trên xe lăn không thể nghi ngờ là đủ coi trọng cưng chìu.

Dặn dò xong, còn chưa chờ Vi Sinh Lan có động tác, xe lăn người nọ đã cầm khăn xít lại gần cẩn thận lau cho nàng.

“Thê chủ... Ta muốn hỏi kiều đại phu một chuyện.” Ánh mắt người trong lòng rơi vào trên người y, thanh âm từ trước đến giờ mang theo lãnh đạm của người trên xe lăn cũng nhu hòa lại mang theo chút nhiệt độ.

Hai người không tiếng động đối mặt mấy giây, Vi Sinh Lan chợt đứng lên nói: “Ta đi trước phân phó quản gia chuẩn bị dược liệu cần thiết mang đến.”

Kỳ Yến theo bản năng nắm chặt ống tay áo của Vi Sinh Lan vào trong tay, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tỉ mỉ dò xét một vòng trên khuôn mặt nghiên lệ của nữ tử, sau xác nhận thần sắc không có chút nào là không vui sau mới chịu buông lỏng tay.

Vi Sinh Lan vì phần này dè đặt của xe lăn người kia mà hơi rũ mắt, nàng quả thật cũng không có gì không vui. Phu lang nhà mình muốn hỏi một người thầy thuốc, đồng thời lại là chuyện không muốn để cho nàng nghe được… Cho dù không nghe cũng là có thể đoán ra đại khái.

Trùng hợp chuyện này, mẫu hoàng nàng hôm nay cũng mới vừa đề cập với nàng.

Sau khi đưa mắt nhìn Vi Sinh Lan ra khỏi cửa, người trên xe lăn tức khắc liền khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, cùng tư thái nhu thuận khi cùng với Vi Sinh Lan là hoàn toàn khác nhau.

Thái độ không chút che giấu này để cho Kiều Hành cũng không khỏi khiến Kiều Hành không còn lời để nói, chỉ là trên mặt vẫn mang theo mỉm cười đúng mực.